TruyenFull.Me

Chuyen Ver Exo Hoa Anh Dao

Xin lỗi để mọi người chờ lâu như vậy huhu, vừa mới thi học kì xong ngoi lên ngay đây
Chương 47

Hai ngày sau

Viện binh phía Trương quốc đã đến

Bên Hung Nô, Mẫn Đạt ra lệnh tổng tấn công, giết sạch binh lính trấn giữ biên ải rồi từ đó tiến về kinh thành.

Hữu Khánh biết, đến nước này đã không còn đường lui, liền phất cờ hiệu, ra lệnh cho quân sĩ:

"Tấn công"

Đội quân của Hung Nô tiến lên như vũ bão, những mũi tên gắn lửa được bắn ra liên hồi. Mùi thịt người cháy khét chốc lát bốc lên mỗi lúc mỗi nhiều hơn.

Một lần vung đao lên, một lần hạ xuống là có hơn trăm người ngã ngựa. Đầu văng một nơi, tứ chi lăn lóc một nẻo. Đau đớn hơn, có người vừa ngã xuống, chưa kịp bám vào yên ngựa để leo lên liền bị toán quân phía sau hung hãn giẫm lên, nội tạng cùng huyết tương tạo thành một thứ chất lỏng sền sệt, văng tung toé, dính vào chân ngựa, dính vào cả quân phục.

Nhưng nào ai để ý đến điều đó, mùi tanh của máu cùng với cảnh tượng hỗn loạn trước mắt như một chất kích thích khả năng bạo lực của con người.

Máu chảy đầu rơi, người ngựa ngựa người ngã đè lên nhau, thây chất thành đống.

Mẫn Đạt say mê vung đao chém giết, đến khi vượt qua được những trở ngại, cuối cùng, hắn cũng đã đứng trước một người mà có nằm mơ, hắn cũng muốn được nghe tiếng khóc lóc van xin của người đó.

Kim Hữu Khánh

- Một lần nữa, chúng ta lại gặp nhau. Nhưng có vẻ, thế trận đã khác. Và ta, cũng không còn là Mẫn Đạt của ngày xưa nữa.

- Phải, ngươi đê tiện hơn, và giống một loài súc sinh hơn. _Hữu Khánh mỉa mai.

- Ngươi... Sắp chết đến nơi mà còn dám xảo ngôn._Mẫn Đạt tức giận, tay lần vào trong áo choàng, nắm chặt một cái lọ nhỏ.

- Để xem ngươi có bản lĩnh hay không đã. Đừng nhiều lời nữa.

- Được._ Mẫn Đạt hét lên một tiếng, thúc ngựa tiến về phía Hữu Khánh. Ngay giây phút Hữu Khánh đối mặt với hắn, hắn liền vung tay ra, ném cái lọ nhỏ ấy vào người y.

Hữu Khánh bỗng thấy trời đất tối sầm, hai mắt nhắm chặt lại.

- ĐẠI TƯỚNG QUÂN. Một binh sĩ hét lên, phi nhanh ngựa đến, đỡ lấy thân hình đang chực ngã xuống của Hữu Khánh.

Thế trận phút chốc trở nên hỗn loạn. Hữu Thiên tức giận gầm lên:

- Ngươi đã làm gì?

- Haha, Kim tướng quân oai phong lẫm liệt của thiên triều, nay chỉ vì chút bột cay mà đã phải thống khổ như thế sao?

- Đồ hèn.

- Hèn hạ sao? Nếu thắng được trận này, nếu giành được giang sơn Trương quốc, hèn hạ một chút có là gì.

Hữu Thiên hai mắt đỏ ngầu, giương cung lên, nhằm về phía trước.

"Á" Mũi tên cắm ngay vào bả vai Mẫn Đạt. Hắn liền điên tiết, hét lớn:

- Giết hết bọn chúng cho ta.

- Nếu không rút quân, mũi tên thứ hai sẽ cắm vào họng ngươi.

- Khoác lác vừa thôi. Với khoảng cách xa như vậy, ngươi có thể sao?_ Nghị Sĩ lên tiếng mỉa mai.

"Phập" Hắn vừa dứt lời, mũi tên của Hữu Thiên đã lao đi. Tất cả những gì binh sĩ trông thấy chính là, Nghị Sĩ rớt xuống ngựa hệt như một trái mít rụng, hai mắt trợn trắng lên ra chiều kinh ngạc, và... tắt thở với một mũi tên xuyên thẳng qua cuống họng.

Phải nói, trò giỏi một phần là nhờ thầy dạy giỏi.

Tài nghệ bắn cung của Xán Liệt đạt đến tuyệt đỉnh như ngày hôm nay, một phần là nhờ vào công lao dạy dỗ của người thầy cũng chính là phụ thân của y, Kim Hữu Thiên.
Chỉ có điều, con hơn cha là nhà có phúc thôi.

A Cần bên cạnh xanh mét mặt mày, vội khuyên Mẫn Đạt:

- Vu tướng quân, ta thấy, quân số của ta cũng đã hao hụt không ít, không bằng lùi một bước tiến hai bước?

Vì kho lương bị đốt sạch nên hai ngày nay, binh sĩ Hung Nô không có lấy thứ gì để bỏ bụng, sức chiến đấu vì vậy mà giảm sút hẳn. Mẫn Đạt ngẫm nghĩ nếu cứ tiếp tục cũng không giành được phần thắng.

- Được, coi như ta tha chết cho các ngươi lần này. Tất cả, lui quân.

Nha, đứng gần Mẫn Đạt mới biết, bàn tay cầm dây cương của hắn đã run run rồi a~

Hữu Thiên sau khi thực hiện thành công kế hoãn binh liền lập tức sai người đưa Hữu Khánh về lều trại.

Hữu Khánh ca, cầu mong huynh sẽ bình an vô sự.

....

- Hoàng thượng, người uống chén canh tẩm bổ này đi ạ.

- Ái phi, cảm ơn nàng.

- Thiếp thấy người có vẻ lo lắng, chiến sự nơi biên ải chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?

Diệp Minh thoáng trầm ngâm, chuyện triều chính hậu cung không nên biết quá nhiều. Nhưng vì người thiếp này Trương đế đã đầu ấp tay gối mấy chục năm, xem như là tri kỉ cũng được đi. Mà nếu là tri kỉ, tâm sự đôi chút có hà gì.

- Kim tướng quân bị địch dùng thủ đoạn hèn hạ, ném bột cay vào mắt. Thật may là y không sao.

- Tạ ơn trời đất. Vậy người còn âu lo điều chi?

- Quân mất tướng như rắn mất đầu. Không có Hữu Khánh điều binh, quân ta sao có thể tiếp tục chiến đấu.

- Việc đó, thiếp nghĩ, cần có một tướng giỏi tạm thời lãnh chức đại tướng quân, tiếp tục thống lĩnh ba quân.

- Nhưng quan trọng là, nên chọn ai đây? Hữu Thiên cũng đang đau đầu về chuyện này.

Vi Yến khẽ mỉm cười, đáy mắt thoáng qua một tia quỷ dị.

- Người nghĩ sao về Kim Chung Nhân?

- Nhân nhi?

- Phải, hổ phụ sinh hổ tử. Thiếp thấy Chung Nhân luận về tài điều binh khiển tướng cũng là một nhân tài kiệt xuất a. Đội quân Tam Kì chẳng phải do y làm tướng soái sao?

- Nàng nói cũng đúng. Nhưng Tam Kì khác hoàn toàn so với đội quân chinh chiến. Nhân nhi lại chưa bao giờ xông pha chiến trường. Ta e...

- Hoàng thượng, tương lai y sẽ thay phụ thân mình tiếp quản ba quân. Ngay từ bây giờ cũng nên bắt đầu thử sức. Còn có Hữu Thiên bên cạnh bảo ban y nữa mà.

- Được rồi, để ta suy nghĩ thêm. Ái phi, cảm ơn nàng.

- Thần thiếp có giúp gì được đâu ạ.

- Nàng giúp ta cai quản hậu cung, như vậy chẳng phải là giúp ta quá nhiều rồi sao?

- Nghe người nói vậy, thần thiếp rất vui.

Vi Yến nằm trong vòng tay của Diệp Minh, khoé miệng khẽ nhếch lên.

Kế hoạch của ta bước đầu đã thành công rồi.

Kết thúc chương 47

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me