TruyenFull.Me

Chuyen Ver Gyuseok Co Chap

Kim Mẫn Khuê đến bệnh viện xử lý vết thương, mãi nửa đêm mới được nghỉ ngơi.

Mẹ tôi nghe chuyện lại cằn nhằn tôi thêm lần nữa.

"Nhà Mẫn Khuê chỉ có mình mẹ thằng bé, mà cô ấy còn bận đi làm vất vả, giờ lại phải chăm sóc con trai nữa. Con đúng là gây phiền phức cho dì Kim rồi."

"Con đâu biết mọi chuyện lại thành ra thế." Tôi chột dạ, đẩy đẩy bát cơm trước mặt. Tối qua, lúc đưa Kim Mẫn Khuê về nhà, tôi cũng thấy nhà cậu ta tối đen, vắng vẻ, cảm giác thực sự rất cô đơn.

Mẹ tôi thở dài, rồi đưa cho tôi một hộp canh sườn hầm bắp, bảo tôi mang qua cho cậu ta. Dù không muốn lắm, tôi vẫn cầm hộp canh đi đến nhà Kim Mẫn Khuê.

...

Cửa vừa mở, đập vào mắt tôi là cơ thể rắn chắc của cậu ta. Dù đã thấy qua rồi, nhưng tôi vẫn thấy có chút không tự nhiên. Tôi vội quay đi:

"Sao cậu không mặc áo vào?"

"Lưng bị thương, mặc áo đau lắm." Giọng cậu ta yếu ớt, nghe có phần đáng thương.

Tôi bước vào nhà, mở hộp canh ra giục cậu ta uống. Kim Mẫn Khuê nhấp một ngụm, rồi nở nụ cười rạng rỡ nhìn tôi.

"Đây là cách cậu trả ơn tôi à?"

"Ừ thì cũng tính là vậy."

Dù sao cậu ta đã cứu tôi. Nếu không phải cậu ta lao tới, có khi mặt tôi đã bị bỏng rồi.

"Một bát canh thì chưa đủ đâu." Ngón tay thon dài của Kim Mẫn Khuê khẽ khuấy canh, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi chằm chằm. Mỗi lần cậu ta nhìn tôi như vậy, tôi đều có linh cảm không lành.

"Uống nhanh đi, tôi còn phải về nữa."

"Gì mà vội thế, ở lại giúp tôi thay thuốc chứ."

"Cậu ra bệnh viện mà thay."

"Nóng quá, tớ không muốn đi."

Tôi thở dài ngán ngẩm. Kim Mẫn Khuê uống xong canh, rồi kéo tôi vào phòng ngủ.

Phòng cậu ta rất ngăn nắp, giá sách chất đầy đủ loại sách và tài liệu học. Góc dưới bàn còn xếp cao mấy chồng giấy nháp cậu ta dùng hết. Hóa ra người đứng nhất cũng không phải là thiên tài bẩm sinh, mà là bỏ ra nhiều nỗ lực trong lặng thầm. Sự ganh ghét của tôi từ lâu dường như cũng nguôi đi quá nửa.

Kim Mẫn Khuê nằm úp sấp trên giường, nhướng mày nhìn tôi.

"Thuốc ở trên bàn đó."

"..."

Đúng là người mặt dày nhất tôi từng gặp.

Tôi ngồi cạnh giường giúp cậu ta bôi thuốc. Đường cong cơ lưng của cậu ta rất đẹp, có lẽ là nhờ thường xuyên tập luyện. Rõ ràng tình cảnh này rất nghiêm túc, nhưng trong đầu tôi lại thoáng hiện ra những cảnh không đứng đắn trước đó. Tự dưng tai tôi nóng bừng lên.

Tay tôi vô tình chạm vào xương cụt của cậu ta, và cậu ta khẽ rên một tiếng. Kim Mẫn Khuê ngẩng lên, giọng trầm khàn:

"Cậu cố ý à?"

"Gì cơ?"

Tôi còn chưa kịp nhận ra điều khác thường trong mắt cậu ta thì đã bị cậu ta kéo mạnh vào lòng. Kim Mẫn Khuê vòng tay ghì tôi lại, giọng điệu đầy vẻ lười biếng.

"Ở nơi nguy hiểm như giường thế này, tôi không chịu nổi bị trêu đâu."

"Ai trêu chọc cậu chứ, mau buông ra!"

Tôi ra sức đẩy cậu ta, "Kim Mẫn Khuê, nếu không muốn bị thương lần nữa thì tốt nhất là mau thả tôi ra."

Cậu ta lại chẳng hề sợ hãi, nhẹ nhàng giữ chặt tay tôi rồi ép xuống gối. Áp lực đột ngột khiến tôi cảm thấy nghẹt thở trong giây lát.

Chết thật. Đúng là không nên đến đây mà.

Ngón tay cậu ta nhẹ nhàng lướt qua cổ tôi, khiến tôi run rẩy như con cá nằm trên thớt.

"Dấu vết mờ mất rồi..." Kim Mẫn Khuê lẩm bẩm rồi cúi xuống cắn lên cổ tôi.

Ở đúng chỗ cũ, nếu lại bị để lại dấu thế này, tôi biết nhìn mặt ai nữa đây? Tôi vùng vẫy, "Kim Mẫn Khuê, đồ biến thái, buông ra ngay!"

"Đừng cắn nữa, đau đấy!"

Tôi nhíu mày, tức đến mức muốn đá cậu ta ra thật xa.

Kim Mẫn Khuê nhìn dấu đỏ trên cổ tôi, hài lòng cong môi.

"Đây, coi như là trả ơn nhé."

"Đúng là bệnh hoạn."

Tôi trừng mắt nhìn cậu ta, đ/au đến ứa nước mắt. Kim Mẫn Khuê khẽ nhéo tai tôi, rồi hôn lên đuôi mắt tôi.

"Còn tiếp tục nhìn tôi thế này thì sẽ không chỉ có bấy nhiêu đâu."

"..."

Tôi nhắm mắt lại, nuốt nước mắt vào trong. Nhưng cậu ta không dừng lại, nụ hôn nhẹ nhàng trượt dần xuống môi tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me