TruyenFull.Me

Chuyen Ver Gyuseok Co Chap

Kim Mẫn Khuê nhất quyết đòi tôi dẫn đi ăn ở căng tin. Vào dịp nghỉ lễ, sinh viên trong trường cũng vơi bớt hẳn. Vừa vào đến nơi, không ít ánh mắt của mấy bạn nữ đổ dồn về phía cậu ta.

Kim Mẫn Khuê nhìn một dãy quán ăn và hỏi, "Quán nào ngon? Bình thường cậu hay ăn ở đâu?"

"Quán nào cũng được." Tôi đáp qua loa, mắt vẫn dán vào điện thoại. Tôi muốn nhắn tin giải thích chuyện Kim Mẫn Khuê với đàn anh, nhưng lại sợ càng giải thích càng khó hiểu. Đang do dự thì đàn anh lại nhắn tin cho tôi. Anh ấy chụp một cuốn sách và gửi hình cho tôi.

[Nếu vẫn thấy khó hiểu về phối cảnh, có thể xem cuốn này để luyện thêm.]

Tôi cười, gõ mấy chữ "Cảm ơn anh", nhưng còn chưa kịp gửi thì điện thoại đã bị ai đó giật mất. Kim Mẫn Khuê nhìn xuống tôi với ánh mắt lạnh lẽo:

"Đủ chưa? Từ lúc anh ta rời đi, cậu cứ thẫn thờ. Có thể ngừng xem điện thoại trong lúc ăn với tôi không?"

"Không phải tại cậu sao? Đưa điện thoại đây cho tôi."

Tôi với tay lấy lại điện thoại, nhưng cậu ta nhét điện thoại vào túi.

"Kim Mẫn Khuê! Cậu thật sự làm tôi khó chịu đấy."

Kim Mẫn Khuê khựng lại một giây, rồi khẽ cười lạnh.

"Ồ, thế thì hay quá. Vừa hay tôi cũng thấy dạo này cậu chẳng ngoan tí nào."

Chưa kịp ăn gì, Kim Mẫn Khuê đã kéo tôi ra ngoài. Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cậu ta, tôi biết ngay có chuyện chẳng lành.

Kim Mẫn Khuê kéo tôi đến một góc vắng, cúi xuống cắn lên môi tôi.

Cơn đau rát từ môi truyền đến.

Khỉ thật.

"Lý Thạc Mân, lúc tôi không ở đây, cậu không được lại gần người khác quá đâu đấy."

Lời nói có tính chiếm hữu của Kim Mẫn Khuê làm tôi rất khó chịu. Tôi phản kháng lại bằng cách cắn mạnh vào môi cậu ta. Một mùi tanh của máu lan ra trong miệng.

Kim Mẫn Khuê buông tôi ra, và tôi nhân cơ hội đánh cậu ta một cú.

"Cậu có tư cách gì mà quản tôi? Tôi quen ai là chuyện của tôi."

Kim Mẫn Khuê lau vết máu trên khóe miệng, cười khẩy. "Ngủ với nhau rồi mà vẫn chưa đủ tư cách à? Thế như nào mới có tư cách?"

"Chuyện đó... chỉ là tai nạn thôi!"

Lần đó thật sự là do tôi uống quá chén mới đồng ý chuyện ngu ngốc ấy.

"Không phải là tai nạn gì hết."

Kim Mẫn Khuê tiến sát lại, trong mắt tràn ngập sự cố chấp.

"Lý Thạc Mân, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ như thế mà thôi."

"Không bao giờ, tôi sẽ không bao giờ ở bên cậu."

"Đó là cậu tưởng vậy thôi."

Kim Mẫn Khuê giữ chặt sau đầu tôi, buộc tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta.

"Nếu cậu không muốn mọi người biết mối quan hệ của chúng ta, thì tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút."

"..."

Tôi căng thẳng nuốt nước bọt, sợ đến rơi cả nước mắt.

"Sao cậu cứ phải bắt nạt tôi? Tôi với cậu đâu có gì với nhau, mà sao cậu cứ đeo bám tôi hoài vậy?"

Tôi ấm ức nhìn cậu ta, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.

Có lẽ những cảm xúc tích tụ bấy lâu cần được giải tỏa, nước mắt cứ tuôn không ngừng.

Kim Mẫn Khuê hơi ngỡ ngàng, sau đó cậu ta vươn tay lau mặt cho tôi, nhưng nước mắt tôi vẫn không ngừng chảy.

Cậu ta nhìn tôi đầy bất lực: "Ngủ với nhau rồi mà vẫn không coi là ở bên nhau, vậy thế nào mới tính là bên nhau?"

"Dĩ nhiên không phải, tôi chưa từng đồng ý với cậu, yêu đương cần có quá trình đàng hoàng."

Tôi hét lên, rồi bị cậu ta ôm vào lòng.

Kim Mẫn Khuê nhíu mày, đưa tay bịt miệng tôi lại.

"Đừng khóc nữa."

Theo Kim Mẫn Khuê, quá trình không quan trọng, kết quả mới là điều cốt lõi. Trừ khi là bài kiểm tra, cậu ta mới miễn cưỡng viết xuống những bước giải rườm rà.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me