TruyenFull.Me

Chuyen Ver Gyuseok Co Chap

Kim Mẫn Khuê để lại một vết rất đậm trên cổ tôi .

Lần này tôi không có cách nào ra ngoài chơi nữa, đành phải ru rú ở nhà. Mãi hai tuần sau, những dấu vết trên cổ và người tôi mới hoàn toàn biến mất. Tôi lập tức kéo Giản Nhiên ra bờ sông chơi.

Ngày bé, sau giờ học chúng tôi thường mua pháo ra sông để nổ cá. Giờ đây, quy hoạch thành phố nghiêm ngặt hơn, chúng tôi chỉ có thể ra bờ sông nướng BBQ và đốt pháo hoa vào buổi tối.

Buổi tối ở bờ sông nhộn nhịp lắm. Học sinh được nghỉ, nhiều phụ huynh đưa con cái ra cắm trại. Giản Nhiên đốt pháo bông, nhờ tôi chụp mấy tấm ảnh kiểu "hot trend" trên mạng. Nhưng tôi lại tìm mãi chẳng được góc nào đẹp, cậu ấy nhìn ảnh thành quả rồi đuổi tôi chạy vòng vòng.

"Lý Thạc Mân, cậu chụp tớ nhìn chẳng khác gì ma, còn dám bỏ chạy hả? Đứng lại! Hôm nay không chụp đẹp thì đừng hòng về nhà!"

Giản Nhiên với tôi cứ thế chạy quanh bờ sông. Vừa ngoảnh lại, tôi đã vô tình va phải một người.

Đang định nói xin lỗi, ngẩng lên lại thấy gương mặt cáo già của Kim Mẫn Khuê. Nụ cười xán lạn của tôi lập tức biến mất.

Kim Mẫn Khuê nhướn mày: "Gì đây, gặp tôi mà cậu không vui vậy à?"

"Sao cậu lại ở đây?"

Tôi lùi lại một bước, theo phản xạ muốn giữ khoảng cách với cậu ta.

"Dì bảo cậu ở đây chơi, nên tôi đến xem."

Giản Nhiên thấy trai đẹp, lập tức chạy tới bắt chuyện. Kim Mẫn Khuê lạnh nhạt gật đầu, vẫn giữ dáng vẻ nho nhã đó.

Tôi đứng một bên mà tức đến ngứa răng, liên tục ra hiệu cho Giản Nhiên nhưng cậu ấy không hiểu.

Giản Nhiên bị vẻ ngoài của Kim Mẫn Khuê làm cho mờ mắt, vui vẻ rủ cậu ta tham gia cùng.

Tôi chẳng chút hứng thú nào, chỉ ngồi nướng cánh gà bên cạnh. Một lúc sau, Giản Nhiên có cuộc gọi, đi nghe điện thoại. Kim Mẫn Khuê đến ngồi cạnh tôi.

"Khi nào thì cho tôi ra khỏi danh sách đen?"

"Sang kiếp sau đi."

"..."

Cậu ta khẽ bật cười, cầm lấy cánh gà bên cạnh cắn một miếng, rồi im lặng.

Một hồi yên ắng trôi qua, Kim Mẫn Khuê nhận lấy đồ ăn từ tay tôi.

"Để tôi làm cho."

Tay cậu ta rất đẹp, làm việc gì cũng gọn gàng, ngăn nắp. Nhìn dáng vẻ ung dung, dường như chắc chắn sẽ đạt được điều mình muốn của cậu ta, tôi không khỏi nhớ đến việc người lớn thường xuyên lấy cậu ta ra làm hình mẫu để so sánh với tôi.

Thật là khiến người ta bực bội.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me