TruyenFull.Me

Chuyen Ver Gyuseok Khue Man

Đêm giao thừa, nhà nhà đều quây quần bên mâm cơm đoàn viên.

Ăn uống đơn giản xong, tôi ngồi trên sofa xem gala Tết, cũng coi như thêm chút không khí xuân.

Không biết giờ Kim Mẫn Khuê đang làm gì nhỉ?

Chắc đang ngồi trong khách sạn chửi rủa tôi.

Lúc đến còn muốn đuổi cổ anh ấy đi, vậy mà chỉ mấy tiếng không gặp đã thấy nhớ.

Ừ thì, nhớ lắm ấy.

Sức khỏe của mẹ tôi không tốt, bà ấy không thức nổi đến giao thừa, hơn 10 giờ đã vào phòng nghỉ.

Tôi ngồi thẫn thờ một mình, coi gala Tết như nhạc nền, chẳng để ý thời gian trôi qua.

Đến khi chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Tôi liếc nhìn, đó là dãy số tôi đã thuộc lòng.

"...Alo?"

"Lý Thạc Mân, ra bên cửa sổ."

Lông mày giật giật, tôi đứng dậy bước đến bên khung cửa.

Kim Mẫn Khuê đang đứng dưới lầu.

Anh tựa lưng vào tường ở con hẻm, một tay đút túi quần, tay kia áp điện thoại lên tai, khuôn mặt anh khẽ ngẩng lên. Ánh đèn đường khắc họa rõ nửa gương mặt sắc lạnh.

Anh đang nhìn tôi.

Tim tôi đập thình thịch.

Đột nhiên bên ngoài ồn ào hẳn, nhiều người trong nhà hô vang đếm ngược.

Giọng của cô gái nào đó vang lên trong trẻo:

"3, 2, 1... Chúc mừng năm mới!"

Khi tiếng cuối cùng vừa dứt, miệng Kim Mẫn Khuê khẽ đóng mở, như đang nói điều gì.

Nhưng câu nói ấy bị nuốt chửng trong tiếng pháo hoa đùng đoàng nổ rộ, tai tôi chỉ còn nghe thấy âm thanh đinh tai nhức óc, không rõ là tiếng pháo hay tiếng máu dồn lên màng nhĩ.

Anh đã nói gì?

Chưa kịp hỏi lại, Kim Mẫn Khuê đã tắt máy, quay lưng bước đi.

Anh thật sự rời đi.

Nhưng trong đầu tôi chỉ vang lên một ý nghĩ: Không được, không thể để anh đi như vậy, tôi vẫn chưa nghe rõ anh nói gì mà.

Thế là tôi chẳng kịp khoác áo, chẳng quan tâm đến cái chân bị thương, xỏ đại đôi giày rồi lao ra ngoài.

Gió lạnh ùa vào phổi, tôi chạy hết tốc lực đến con hẻm nhưng chẳng thấy bóng anh đâu.

Tôi tiếp tục chạy về phía cửa hẻm, cho đến khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đỗ bên đường.

Định đuổi theo thì bị một bàn tay sắt kẹp chặt, lôi vào ngõ hẻm nhỏ.

Kim Mẫn Khuê đẩy tôi vào tường, lưng tôi va vào tưởng đau nhói, sau gáy được lót bằng mu bàn tay anh.

"Tìm anh à?"

"Tìm anh để làm gì, hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me