TruyenFull.Me

Chuyen Ver Gyuseok Khue Man

"Anh đã trình báo xong, em không có gì muốn nói sao?"

Tôi giật bắn người, như có lưỡi dao kề ngay cổ.

Tôi nuốt nước bọt, mãi sau mới nói thành lời:

"Thế... thế anh từng có mối tình nào khác không?"

"Không, chỉ mỗi chuyện này thôi."

Kim Mẫn Khuê nhếch mép cười lạnh, ngẩng cằm ra hiệu: Đến lượt em đó.

"Em nghĩ... chúng ta không hợp nhau lắm, thôi hủy bữa cơm này đi anh nhé."

Tôi cúi đầu đẩy ghế đứng dậy, bước vội ra cửa nhưng bị cánh tay dài chặn lại.

Nụ cười trên mặt anh ngày càng u ám rợn người, thậm chí còn méo mó đi.

"Đừng vội, anh chưa nói đã đâu."

"Ba năm rồi còn gì, chỉ ăn một bữa thôi mà em chạy cái gì?"

"Sợ anh bẻ gãy chân em ngay bây giờ à?"

....Thật lòng mà nói.

Rất là sợ.

Tôi đứng chôn chân, không nói không rằng, hai bên giằng co.

Cho đến khi nhân viên phục vụ bưng đồ ăn tới.

"Anh làm ơn tránh ra chút, để tôi dọn đồ ạ."

Kim Mẫn Khuê nhìn nhân viên, mấy giây sau mới buông tay.

Tranh thủ khe hở, tôi phóng như bay, dưới ánh mắt ngơ ngác của cả ngàn người, lao vụt ra cửa tiệm như kẻ vừa ăn quỵt chuồn thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me