Chuyen Ver Gyuseok Moi Quan He Bi Mat
Nửa đêm, tôi cứ trở mình mãi trên giường, không thể nào chợp mắt.Tôi mở điện thoại, ngập ngừng trong khung chat với Kim Mẫn Khuê rồi lại thoát ra.Bỗng nhiên, tôi thấy anh vừa đăng một bài lên mạng xã hội, cách đây chỉ khoảng mười lăm phút.Chỉ là một bức ảnh chụp quán bar, trên bàn là một đống chai rượu đủ loại cùng vài bóng dáng nam nữ.À, thì ra đây là "việc gấp" của anh.Tôi cứ ở đây thấp thỏm không yên, đúng là phí công vô ích.Tôi nghiến răng, bấm thích bài đăng của anh.Nói gì đến chuyện muốn yêu đương với tôi, toàn là lời nói dối cả.Tôi bực bội chui vào chăn, cố rúc vào cái vỏ bọc an toàn của mình.Một mặt tự nhủ rằng may là mình không bị lừa bởi những lời ngon ngọt của anh, nhưng lại không tránh khỏi nỗi buồn len lỏi.Quả nhiên, tình cảm giữa người với người cũng sẽ phai nhạt thôi.Bỗng nhiên, điện thoại sáng lên.Kim Mẫn Khuê: [Vẫn chưa ngủ à?]Tôi mặt lạnh, tức giận gõ chữ.Tôi: [Liên quan gì đến anh?]Kim Mẫn Khuê: [Nếu chưa ngủ, ra mở cửa cho tôi.]Hả?Tôi khựng lại, bước ra phòng khách.Qua khe nhìn, tôi thấy một bóng dáng cao lớn đang tựa vào tường bên ngoài.Tôi vội mở cửa, anh đứng ngược sáng, không nhìn rõ biểu cảm, nhưng tôi cảm giác được tâm trạng anh không tốt."Sao thế? Không phải đang ở ngoài vui vẻ sao, tìm tôi làm gì?""Hình ảnh đó là đăng riêng cho em thấy, để thử xem em ngủ chưa.""..."Trò trẻ con như thế nhưng lại hiệu quả với tôi."Vậy anh..."Tôi còn chưa hỏi hết, anh đột ngột tiến tới, ôm chặt lấy tôi.Cánh tay siết chặt khiến tôi có chút khó thở.Tôi khựng lại một lúc, nhẹ giọng."Kim Mẫn Khuê, anh sao thế?""Hôm nay một người bạn cũ gọi tôi, bảo có việc gấp, tôi đến thì mới biết cậu ấy vừa được chẩn đoán ung thư dạ dày giai đoạn cuối.""Cậu ấy không dám báo cho gia đình, chỉ đành gọi tôi đến nói chuyện."Tôi lặng người nghe, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng anh như an ủi.Anh hít sâu một hơi, giọng nghẹn ngào."Rời khỏi bệnh viện, tôi bỗng rất muốn gặp em, vì vậy đã đến tìm em.""Từ Châu, tôi rất sợ, sợ rằng mẹ tôi cũng mất trong bệnh viện.""..."Tôi định ngẩng đầu, nhưng anh giữ chặt gáy tôi."Em biết tôi đã nghĩ gì trên đường đến đây không?""Tôi không muốn mất em, cũng không muốn lãng phí thêm thời gian nữa. Dù em có muốn làm người yêu tôi hay không, tôi vẫn muốn ở bên cạnh em.""Chỉ cần em chưa yêu người khác, thì đừng đẩy tôi ra, được không?"Giọng nói anh nhỏ nhẹ, cầu xin, có giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ tôi.Tim tôi cũng nhói lên, nghẹn ngào khó tả.Đầu óc trống rỗng trong vài giây, rồi bỗng như hiểu ra điều gì đó.Trong khoảnh khắc, một dũng khí dâng trào, lan tỏa khắp cơ thể tôi.Tôi ôm anh thật chặt, thở ra một hơi dài."Kim Mẫn Khuê, chúng ta thử yêu nhau đi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me