TruyenFull.Me

Chuyen Ver Hunbaek Pho Truong Ban Va Lop Truong Lop Hai

Phiên ngoại 3: Đấy chính là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của tuổi thanh xuân nhiệt huyết

____________

Vào năm học mới, cuộc sống của Biện Bạch Hiền và Ngô Thế Huân cũng không thay đổi nhiều. Chỉ là năm nay Ngô Thế Huân đã là học sinh cuối cấp, để chuẩn bị cho kỳ thi cao khảo sắp tới nên số tiết học tăng nhiều hơn so với năm ngoái và số thời gian hắn ngồi ở hàn học cũng nhiều hơn hẳn.

Biện Bạch Hiền tiếp tục giữ chức vụ lớp trưởng của lớp hai khối mười một, phòng học lại là đúng phòng của Ngô Thế Huân năm ngoái, vì thế thỉnh thoảng cậu cứ có cảm giác lâng lâng khi ngồi học. Còn Ngô Thế Huân lại tiếp tục ứng cử vào hội học sinh, đương nhiên toàn trường không ai phản đối, thậm chí còn ủng hộ nhiệt tình, thế là hắn nhanh chóng lại trở lại nam thần băng lãnh phó trưởng ban hội học sinh Sehun trong mắt mọi người.

Ngay từ giữa hè hắn đã bắt đầu đến lớp học bổ túc để học nâng cao. Lượng bài vở nhiều và công việc bên hội học sinh gần như khiến Ngô Thế Huân không còn thời gian để phụ đạo cho Biện Bạch Hiền nữa. Cậu cũng đã từng hỏi hắn, mới đầu năm thôi mà nhào vào học điên cuồng như vậy, đến cuối năm làm sao mà chịu nổi. Ngô Thế Huân chỉ cười cười xoa đầu cậu, "Phương pháp học tập của anh là đầu năm cố gắng học thật nhiều để nhanh hết chương trình, sau đó ôn tập thật kĩ, ngày thi càng đến gần thì sẽ học càng ít lại, giữ cho bản thân khoẻ mạnh và đầu óc thoải mái. Có như vậy thì khi đi thi, kiến thức sẽ vô cùng vững vàng mà không còn áp lực nữa." 

Lúc ấy Biện Bạch Hiền chỉ có thể gật đầu, cảm giác vừa vui vừa buồn, bản thân cậu cũng không thể quấy rầy hắn được, đồng thời tự nhủ bản thân phải nhớ lời hắn thật kỹ, năm sau sẽ áp dụng kiểu học này.

Thời gian cứ thế trôi qua, thoắt cái đã được nửa tháng kể từ khi khai giảng. Thế nhưng dạo gần đây, cậu bắt đầu nghe được một số tin tức có vẻ không được hay ho cho lắm.

"Tớ vừa mới đi ngang phòng hội học sinh, thấy hội trưởng và hội văn thể mỹ đang nói chuyện với nhau, hình như là nói về Sehun đó nha." Tên nhóc Trương Nghệ Hưng ngồi kế bên ngập ngừng một chút rồi tiếp, "Có vẻ anh ấy không được hoà đồng thân thiện cho lắm." 

Thành viên trong hội học sinh năm nay gần như đều là người mới. Hội trưởng là một thành viên lớp kế bên Ngô Thế Huân, nghe nói là một người vô cùng thân thiện, hoạt bát sôi nổi, hoàn toàn khác so với tính cách quái đản với hội trưởng Ngô Diệc Phàm năm ngoái. Mà Ngô Thế Huân tuy năng suất làm việc cao nhưng nhưng tính tình lại kiệm lời khó gần, không phải việc quan trọng thì hắn sẽ không bao giờ mở miệng. Cái kiểu lạnh te của Ngô Thế Huân sẽ khiến hội trưởng kia khó chịu, mà kiểu ồn ào của hội trưởng sẽ khiến Ngô Thế Huân thấy phiền. Biện Bạch Hiền thầm nghĩ, hai người này mà làm việc chung thì kiểu gì cũng sẽ là một trận gà bay chó sủa. Nhưng mà cậu hoàn toàn không nghĩ rằng mới đầu năm thôi mà đã như vậy rồi nha.

"Sắp tới trường mình sẽ lại tiếp tục đăng cai tổ chức hội thao với các trường khác, không chỉ trong khu vực thôi đâu mà cả thành phố đó nha, nên hội học sinh phải làm công tác chuẩn bị, bận bịu đến tối tăm mặt mũi. Nghe đâu bên hội học sinh bất đồng quan điểm gì đó, tuy thân là phó ban nhưng Sehun lại chẳng chịu hợp tác đóng góp ý kiến, nên họ có một chút mâu thuẫn. Ai da cứ kiểu này..." 

"Cậu nói thật hả?" không đợi tên nhóc Yixing nói xong, Vương Nguyên liền chen ngang. 

"Không biết, nghe giang hồ đồn vậy á." 

 Biện Bạch Hiền rơi vào trầm tư. Cậu cũng đã nghe Chu lão sư - chủ nhiệm lớp mình nói qua, quy mô đại hội thể thao lần này rất lớn, nếu tổ chức không tốt thì hình ảnh của trường coi như đi xuống luôn. Nếu như Ngô Thế Huân thật sự như vậy thì đúng là không ổn chút nào.

Cậu biết Ngô Thế Huân chính là điển hình của kiểu người ngoài lạnh trong nóng. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy hắn có vẻ chẳng quan tâm đến điều gì nhưng kỳ thực hắn rất để ý. Năm ngoái khi hắn làm phó trưởng ban, tuy không hoà đồng cho lắm nhưng tinh thần trách nhiệm của hắn ai cũng có thể thấy được. Nhưng 'tinh thần làm việc' và 'khả năng hoà nhập' vốn là hai phạm trù khác nhau. Và khả năng sinh ra mâu thuẫn khi làm việc nhóm từ hai điều này cũng có mức độ ngang ngửa nhau.

Cậu không muốn Ngô Thế Huân vướng vào những chuyện như vậy, lại càng không thể làm ngơ.

Hơn nữa, cậu không muốn Ngô Thế Huân đã là học sinh cuối cấp mà phải phiền não vì những chuyện thế này.

Ngay trưa hôm ấy, khi Ngô Thế Huân vừa về đến ký túc xá, cậu liền nhào đến định hỏi hắn, thế nhưng chưa kịp mở miệng đã bị hắn ôm trọn, ngã nhào xuống giường.

"Tiểu Huân, đứng dậy mau, anh lại muốn làm cái gì đấy?" cậu vừa vỗ vỗ vai hắn vừa rít lên.

"Làm gì là làm gì, em biết thừa còn hỏi." Không đợi cậu kịp phản ứng, hắn liền cúi xuống hôn lên trán cậu, rồi lại hôn lên má, cuối cùng hôn lên đôi môi đỏ mọng kia. Mãi đến khi mặt cậu đã đỏ bừng vì xấu hổ, hắn mới chịu buông ra, cười cười rồi vùi đầu mình vào hõm cổ cậu.

Biện Bạch Hiền cũng không lạ gì, mỗi lần về đến ký túc xá, hắn đều như thế với cậu, nhưng lần nào cũng như lần nào, cậu đều xấu hổ không thôi.Ngô Thế Huân im lặng, cậu cũng im lặng, bầu không khí im lặng cứ như vậy mà duy trì. 

 "Chỉ một chút thôi, để anh ôm em chút xíu đi." hắn thì thầm, giọng nói mang chút mệt mỏi. 

Tâm trạng Bạch Hiền chợt chùng xuống, cậu vuốt nhẹ lưng hắn. 

"Tiểu Huân, dạo này anh học hành căng thẳng lắm sao?"Hắn không trả lời. 

"Trường mình đăng cai tổ chức đại hội thể thao, công việc bên hội học sinh có mệt lắm không?" 

 "Cũng không có gì đặc biệt." hắn thờ ơ trả lời. 

Biện Bạch Hiền đẩy hắn ra, cậu ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn, "Hôm nay..." 

 "Hôm nay thế nào?" 

 "Hôm nay em không làm bài tập, nhưng may mắn là Chu lão sư không kiểm tra." 

 Hắn xỉa trán cậu, "Học hành cho đàng hoàng vào." sau đó hắn đứng lên, đi vào toilet. 

 Hôm nay em nghe một số người nói anh với hội trường có mâu thuẫn. Cậu vốn dĩ muốn nói với hắn như vậy, nhưng vừa mở miệng ra lại không nói được. Nếu Ngô Thế Huân biết cậu quan tâm đến chuyện này, thế nào cũng sẽ bảo "Yên tâm, không có gì to tát" hoặc là "Em nghe ai nói vậy, toàn đồn nhảm" vân vân mây mây. Vì vậy câu chỉ có thể tự mình âm thầm tìm cách giải quyết chuyện này. 

 Nghĩ đến một chuyện khác, Biện Bạch Hiền lại mỉm cười ngơ ngần, cũng sắp đến ngày đó rồi, cậu phải làm gì đó mới được.Hôm sau Biện Bạch Hiền tự mình đến phòng giáo viên hỏi Chu lão sư về chương trình của hội thao sắp tới. Mới đầu lão sư cũng ngạc nhiên lắm, hỏi em quan tâm để làm gì vậy, Biện Bạch Hiền chỉ cười cười bảo thân là lớp trưởng cũng gọi là có chức vụ trong trường nên muốn biết, nếu hỗ trợ được thì hỗ trợ. Thế là Chu lão sư liền nhiệt tình bảo cậu ngồi xuống, sau đó phổ biến suốt một giờ đồng hồ, vô cùng chi tiết.

Biện Bạch Hiền vừa đi về ký túc xá vừa thầm tính toán, chú tâm đến mức về đến nơi lúc nào không hay. Ngô Thế Huân về thấy cậu cứ đứng trước cửa phòng xoè tay lẩm bẩm cái gì đó liền khều cậu một cái, lúc này cậu mới tỉnh lại, gãi đầu cười hề hề rồi mở cửa đi vào luôn. Vừa vào phòng cậu liền ngồi vào bàn học, lấy giấy bút ra bắt đầu ghi ghi chép chép. 

"Hôm nay sao siêng đột xuất vậy?" Ngô Thế Huân vừa thả cái cặp xuống vừa nói. Nhưng Vương Nguyên không nghe thấy, hắn cũng không thắc mắc nhiều, đi đến ngồi vào bàn học mình, lấy ra một đống sách vở trên bàn, bắt đầu học. 

Vì Ngô Thế Huân chăm chú làm bài quá mà mấy lần Biện Bạch Hiền gọi hắn không cũng nghe thấy. Hắn học mãi đến tối mới xong, vừa đặt lưng xuống giường nằm chưa được bao lâu thì Biện Bạch Hiền đi đến ngồi xuống bên mép giường, vỗ vỗ bụng hắn.

"Học gì lắm thế, đã quá bữa tối rồi bộ không định ăn uống gì sao?" 

 Lúc này Ngô Thế Huân mới nhận ra đúng là mình chưa có ăn tối. 

 "Anh quên mất..." nói được một nửa lại phát giác ra điều gì đó. Bình thường cả hai luôn cùng nhau dùng bữa, hôm nay hắn chuyên tâm làm bài quên mất thời gian, báo hại cậu cũng chưa ăn tối luôn. 

 "Nếu em mà không nhắc, chắc anh định cứ để bụng đói như vậy mà ngủ luôn đúng không? Là ai nói em suốt ngày không biết chăm sóc bản thân, ăn uống linh tinh, bây giờ ai mới là người không biết chăm sóc bản thân đây hả?" cậu chu môi giận dỗi. 

Ngô Thế Huân thấy vậy chỉ muốn nhào đến cắn cho một phát. 

 "Thôi mà, em phải thông cảm cho học sinh cuối cấp chứ." hắn dỗ ngọt.

"Đừng giận nữa, bây giờ mình đi ăn tối, ha?" hắn cười nhu hoà khiến Biện Bạch Hiền thoáng chút xấu hổ. 

 "Không thèm." 

 "Thôi mà~" 

 Nói qua nói lại một lúc sau Biện Bạch Hiền mới đồng ý cùng hắn đi ăn, vì đã quá giờ ăn ở căn tin nên cả hai lại sang tiệm cháo gà đổi diện ký túc xá đánh chén một bữa tiệc no nê, lúc về đến phòng là vừa đúng tám giờ. 

 "Tiểu Huân này, anh có kế hoạch gì chưa?" 

"Kế hoạch gì là kế hoạnh gì?" 

"Thì hội thao sắp tới của trường mình đó." 

 "À..." Ngô Thế Huân ngập ngừng, Biện Bạch Hiền thoáng nhìn thấy nét khó chịu trong mắt hắn. 

 "Sao vậy, bên hội học sinh có chuyện gì sao?" 

 "Anh và hội trưởng bất đồng ý kiến." 

Biện Bạch Hiền đã biết chuyện này rồi nên không mấy bất ngờ. Cậu kéo hắn ngồi xuống, hỏi ý kiến của hắn và của hội trưởng là gì. Ngô Thế Huân từ tốn giải thích, Biện Bạch Hiền gật gù ngồi nghe. Hắn nói rất nhiều, gương mặt nghiêm túc thỉnh thoảng lại nhíu mày khiến cậu nhìn đến ngẩn ngơ. Một điều không ngờ tới đó là ý tưởng cho hội thao lần này của hắn rất giống với ý tưởng của cậu. Cậu đưa bản kế hoạch mình đã làm lúc trưa cho hắn xem, hắn cũng ngạc nhiên không kém. 

"Em thấy rất hợp lý, vậy sao hội trưởng lại không đồng ý nhỉ?" cậu thắc mắc. 

"Không biết." hắn ngừng một chút rồi tiếp, "Anh không ưa tên đó." 

Biện Bạch Hiền thoáng sửng sốt, lần đầu tiên Ngô Thế Huân thẳng thắn bày tỏ không thích một người, mà lại là người trong hội học sinh thường xuyên phải tiếp xúc. Có thể thấy mâu thuẫn lần này không nhỏ như cậu nghĩ. Tuy trong trường Ngô Thế Huân được nhiều người yêu thích nhưng bên cạnh đó cũng không có ít người không ưa hắn, một phần cũng là vì tính cách khó gần cố hữu của hắn, mà Biện Bạch Hiền thì lại không thích điều này.

"Ngày mai có cuộc họp hội học sinh đúng không, cho em theo với."  


Tuy không phải thành viên hội học sinh nhưng cậu cũng là một lớp trưởng, với lại cậu cũng có môi quan hệ khá tốt với các tiền bối trong hội. 

"Em đi làm gì, em không cần thiết phải nhọc công vì chuyện này, đó là việc của hội học sinh." 

Biện Bạch Hiền hơi giận, "Dù sao em cũng là một lớp trưởng, góp thêm chút ý kiến có sao đâu..." 

"Anh đã nói không được là không được." 

"Tại sao lại không được, không phải bên hội đã phát động kêu gọi các lớp cùng góp ý kiến sao?" 

"Bạch Tử à, thay vì suy nghĩ về mấy vấn đề này thì lấy thời gian mà học bài đi." 

Biện Bạch Hiền thật sự giận, cậu gào lên, "EM CHỈ MUỐN GIÚP ANH MỘT TAY THÔI MÀ!" 

Ngô Thế Huân thoáng ngạc nhiên. 

"Lúc nào cũng học, em biết anh muốn em học tốt, nhưng em không thích giọng điệu ấy của anh, em không phải con nít để anh suốt ngày cứ lài nhải mãi về việc học của em, anh hiểu không? Anh biết học sinh trong trường gọi anh là gì không, hà, là 'tên mặt liệt khó gần' đấy. Nếu không phải thấy anh đang gặp rắc rối với hội trưởng thì em cũng không nhọc công như vậy, anh nghĩ là em có nhiều thời gian rảnh sao, lúc nào cũng dùng giọng điệu đàn anh mà dạy bảo em này nọ, anh biết em khó chịu lắm không hả ĐỒ ĐÁNG GHÉT!!!"

Biện Bạch Hiền nói liền một hơi xong giận dỗi quay lưng lại với hắn. Đây cũng không phải lần đầu cả hai cãi nhau vì những chuyện như Thế này, nhưng lần này cậu thật sự rất buồn. Rõ ràng Ngô Thế Huân đang gặp rắc rối nhưng hắn lại không chịu nói với cậu đủ cầu là người gần gũi với hắn nhất. Hắn không thể trải lòng với bất kỳ ai, kể cả cậu ư? 

"Được rồi..." Ngô Thế Huân nén một tiếng thở dài, "Nếu em muốn thì ngày mai có thể đi cùng anh." 

"Dù anh không cho phép thì em cũng sẽ đi." 

"Em đúng là..." 

"Là cái gì?" 

"Không... có gì." 

 Ngô Thế Huân kéo cậu lại gần, để cậu tựa vào người mình. Hắn không thể tả nổi cảm xúc của mình lúc này là gì. Có một chút áy náy cũng có một chút tức giận, nhưng hơn cả là cảm giác ấm áp đang ngấm ngầm len lỏi trong cơ thể. Vừa vào năm học hắn đã vùi đầu vào học như điên, đến mức nhiều khi quên mất bên cạnh mình còn có một người nữa. Người này luôn lo lắng cho mình, quan tâm mình như vậy... 

Hắn hoàn không có có ý gì khác, chỉ là hắn không muốn cậu vì hắn mà lo nghĩ quá nhiều thôi. 

 "Anh xin lỗi, anh quá bảo thủ rồi, anh cảm thấy hội thao lần này của trường cũng như mọi lần thôi nên không nhất thiết phải quan tâm nhiều làm gì."

Biện Bạch Hiền hừ mũi. Miệng thì nói không quan tâm nhiều nhưng hắn thật sự đã lên kế hoạch suốt hai đêm liền, đấy là không quan tâm sao? 

Ngô Thế Huân ôm cậu vào lòng, cảm nhận hơi ấm trong vòng tay mình, sau đó không hiểu thế nào, lúc hắn kịp nhận ra thì cơ thể đã tự động cúi xuống hôn cậu từ lúc nào không hay. 

"Đừng giận nữa. Ngày mai cùng anh đi họp."

________

 Hôm sau, Biện Bạch Hiền cùng Ngô Thế Huân đến văn phòng hội học sinh tham dự cuộc họp. Biện Bạch Hiền cũng đã nhiều lần tiếp xúc cùng mọi người, với cả ai ai cũng thân thiện dễ gần nên cậu cũng không ngại ngần, thoải mái ngồi bên cạnh Ngô Thế Huân. Hội trưởng đặc biệt có cảm tình với Vương Nguyên, một phần vì tính cách cả hai đều rất cởi mở, phần khác là do đều cùng là lớp trưởng. 

Cuộc họp của hội học sinh không hề nghiêm túc ngột ngạt như cậu vẫn tưởng, trái lại rất thoải mái và vui vẻ. Dù sao mọi người trong đây cũng đều là học sinh, tâm tình đều mang đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, thậm chí cậu còn có cảm giác như đang ngồi trong lớp mình. Mỗi người đều đưa ra ý tưởng riêng của mình, nhưng mãi vẫn không thống nhất được vì thật sự không tìm được một ý kiến nào hoàn hảo. Mọi người rôm rả cả buổi, chỉ có Ngô Thế Huân từ đầu đến cuối vẫn im lặng. 

"Sehun, cậu có ý kiến gì không?" 

Biện Bạch Hiền huých nhẹ lên eo hắn, trừng mắt hàm ý 'Đừng trưng bộ mặt ấy ra nữa, mau nói những gì mà tối qua chúng ta bàn đi, nếu không thì liệu hồn.'

Ngô Thế Huân đặt bản kế hoạch lên bàn, "Hội thao chỉ diễn ra đúng ba ngày nên chúng ta sẽ tận dùng toàn bộ phòng thể chất và sân tất cả chia làm ba khu và có tổng công sáu môn thi. Tôi đã phác thảo sợ về kế hoạch ở đây, mọi người có thể tham khảo."

Mọi người cùng truyền nhau bản kế hoạch, chăm chú ngồi xem. Biện Bạch Hiền hận không thể nhéo cho tên mặt than này một phát. 

Biện Bạch Hiền lại trừng mắt, hàm ý 'Anh không thể giải thích kĩ ột chút được sao?'

'Anh đã giải thích rồi.' Biện Bạch Hiền trừng mắt lại. 

'Nhưng mà em không nghe thấy' tiếp tục trừng mắt. 

'Em không nghe nhưng anh đã nói rồi.' tiếp tục trừng mắt lại. 

Màn trừng mắt nhau này cuối cùng cũng kết thúc khi hội phó văn thể mỹ đặt bản kế hoạch xuống bàn, "Kế hoạch này rất hay, nhưng mà có một số chỗ không được rõ ràng lắm. Cậu có thể giải thích được không, Sehun?" 

Không đợi Ngô Thế Huân trả lời, Biện Bạch Hiền liền nói luôn, "Hôm qua Sehun đã nói sơ với em về kế hoạch này rồi nên em cũng có hiểu đôi chút, là như thế này, ban đầu chúng ta vốn dĩ định..." 

 Cậu vừa cầm bản kế hoạch vừa nói không ngừng nghỉ, nói đến hoa tay múa chân. Mọi người cũng bắt đầu thêm thắt phụ hoạ, bầu không khi rôm rả lại tiếp tục diễn ra suốt một tiếng đồng hồ. 

Ngô Thế Huân nhìn Biện Bạch Hiền mồm mép liếng thoắng kia, rõ ràng bình thường rất thích nhìn cậu như vậy, nhưng hôm nay hắn cảm thấy không thoải mái. Hắn không muốn cậu tỏ ra thân thiết với nhiều người như vậy. Hắn biết mình vô lí, nhưng bản tính ích kỷ nhỏ nhoi này hắn không thể khống chế được. 

Khi Biện Bạch Hiền đã giải thích xong hết, hội trường liền đập bàn cái bốp, kích động giơ ngón cái lên, "Hoàn hảo, thật sự rất hoàn hảo, kế hoạch này gần như liên kết tất cả các ý kiến của chúng ta từ nãy đến giờ. Có ai có ý kiến gì không, nếu không thì chúng ta cứ như vậy mà làm." 

Không ai có ý kiến, mọi người đồng loạt gật đầu, vỗ tay bôm bốp. 

"Sehun, cậu khá lắm." hội trưởng nói với Ngô Thế Huân, nhưng hắn chẳng thèm để ý. 

 "Cuối cùng cũng xong phần kế hoạch, bây giờ chỉ việc bắt tay vào làm thôi." một người vươn vai. 

 "Mệt chết tôi, cuối cùng tối nay cũng được ngủ ngon rồi." một người ngáp một cái rõ to. 

"Kết thúc buổi họp. Ai về nhà nấy. Giải tán." 

Hội trưởng đứng dậy, cả đám cũng đứng dậy theo, lục tục ra về. Tuy không nói ra nhưng ai cũng thấy cả người nhẹ nhõm hẳn đi. 

"Này Bạch Hiền." 

Vừa nghe hội trưởng gọi, cậu liền quay lại, anh ta ném cho cậu một viên kẹo, ánh mắt nhu hoà, "Em nói hay lắm, cảm ơn vì đã góp thêm ý kiến nhé." 

 "Dạ vâng, đó là trách nhiệm của em mà." cậu cười tít mắt, giơ tay lên cao, "Vì Thục Trung muôn nă..." còn chưa nói hết câu đã bị Ngô Thế Huân kéo đi.

Hội trưởng chỉ biết lắc đầu, sau đó ôm cặp sách đi ra khỏi phòng, 

Ra đến cổng trường, Biện Bạch Hiền liền giằng tay hắn ra, "Anh làm gì vậy, em đang nói chuyện mà."

Ngô Thế Huân đáp lại một câu không liên quan, "Đi ra đây với anh, anh biết chỗ này bán xúc xích ngon lắm."

"Thật sao, vậy mà không nói sớm, đi thôi đi thôi." nói rồi cậu lại kéo tay hắn đi, quên luôn chuyện Ngô Thế Huân đột nhiên cắt ngang cuộc đối thoại của mình với hội trưởng.

"Em biết chỗ không mà đòi đi vậy?" hắn buồn cười nhìn cậu/

"Ừ ha..."

"Đi thôi." Ngô Thế Huân lại nắm lấy tay cậu. Cậu vui vẻ để hắn kéo đi, tâm trạng vui phơi phới.

Ngô Thế Huân thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn đi xa xăm, đương nhiên Biện Bạch Hiền không nhìn thấy.

Sau cuộc họp ngày hôm nay, Biện Bạch Hiền càng thân thiết hơn với hội học sinh, và quan trọng hơn nữa là hình ảnh của cậu trong mắt mọi người lại càng được nâng cao.

Hội học sinh đã bắt tay làm khâu chuẩn bị cho hội thao nên dạo gần đây Ngô Thế Huân cũng không thường xuyên có mặt ở ký túc xá. Hôm nay cũng vậy, tuy không có hoạt động gì bên hội học sinh nhưng Biện Bạch Hiền nghe hắn nói phải ở lại học thêm buổi chiều, sau đó còn phải đến câu lạc bộ Taekwondo đến tối mới về, nói chung là cả một ngày ở lại trường. Biện Bạch Hiền chỉ chờ có thế, ngay sau bữa trưa là cậu liền chạy một mạch về ký túc xá, cầm lấy vị tiên tin lại chạy ra ngoài đi đến siêu thị.

Hôm nay là sinh nhật Ngô Thế Huân. Lần đầu tiên cũng hắn đón sinh nhật nên cậu có chút khẩn trương. Vốn dĩ cậu định đúng mười hai giờ đêm hôm qua sẽ chúc mừng hắn, thế nhưng lại ngủ quên mất báo hại sáng sớm thức dậy cậu chỉ muốn tự đấm bản thân một phát. Đã vậy tên mặt than kia cũng không thèm đã động gì đến cứ như hôm nay không phải sinh nhật hắn vậy. Hắn đã im rồi thì cậu cũng im luôn, đến tối khi hắn về sẽ cho hắn một bất ngờ.

Biện Bạch Hiền dạo một vòng siêu thị gom đủ thứ nào là trứng gà, bột mì, kem tươi, do dự một hồi cậu quyết định mua thêm mấy quả dâu, sau đó xách về căn tin của ký túc xá.

Cậu muốn làm tặng hắn một ổ bánh sinh nhật. Từ trước đến giờ chỉ toàn là Ngô Thế Huân nấu cho cậu ăn, và bản thân cậu cũng chẳng biết tí gì chuyện bếp núc. Thế nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, cậu muốn một lần chủ động vào bếp làm cái gì đó cho Ngô Thế Huân, không biết có được không, nhưng cứ thử trước đi.

Ngô Thế Huân nhất định sẽ rất bất ngờ, mới nghĩ thôi đã thấy kích động rồi. 

Để chuẩn bị cho việc này mà cả tháng nay, mỗi lần cuối tuần về nhà là cậu lại chui vào bếp làm bánh kem. Khỏi phải nói, lần đầu thất bại thảm không còn gì để tả. Bánh khi mang ra từ lò nướng cứng như đá không ăn được. Lần thứ hai ổn hơn, không còn cứng nữa nhưng mùi vị thì cứ như chất độc hóa học nào đấy. Hết lần này đến lần khác, mãi khi làm đến lần thứ năm thì có thể coi là tạm ổn. 

Biện Bạch Hiền bày tất cả nguyên liệu vừa mua đặt lên bếp trong căn in, lấy ra cuốn sách hướng dẫn ra rồi bắt tay vào làm. Hì hục suốt ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cái bánh cũng có thể coi là tạm ổn. Cậu lấy cái bánh thơm phức từ lò nướng ra đặt lên bếp, lấy kem tươi ra rồi bắt đầu trang trí. 

Biện Bạch Hiền trộn kem tươi và bơ sữa lại với nhau, không kiềm chế được mà nếm thử một miếng, một vị thơm lan toả trong miệng, ngọt ơi là ngọt. Với một đứa hảo ngọt như cậu thì đúng là không còn gì tuyệt vời hơn, đến lúc cậu nhận ra thì mình đã ăn vụng mấy miếng luôn rồi. 

Ai da không được không được, phải tập trung làm, phải tập trung làm.Gì chứ đây mới là giai đoạn khó khăn nhất nha, việc trang trí bánh kem khó hơn cậu tưởng rất nhiều. Cậu phết kem khắp chiếc bánh, có phết cỡ nào cũng không được đều. Đến khi mọi thứ tạm ổn đã là việc của một tiếng đồng hồ sau, lưng cậu đã ướt đẫm mồ hôi. Cậu đem mấy quả dâu rửa sạch rồi xếp lên mặt bánh, sau khi xong xuôi đầu đấy thì cái bếp cũng thành một bãi chiến trường rồi. 

Buổi tối cậu sẽ đốt nến rồi tắt hết đèn trong phòng, khi Ngô Thế Huân vào phòng thì cậu sẽ đưa cái bánh ra, hát chúc mừng sinh nhật tôi bắn chiếc pháo giấy nhỏ mà cậu đã mua sẵn. Sau khi hắn thổi nến xong, cậu và hắn sẽ có một buổi tối sinh nhật thật ngọt ngào...Ngô Thế Huân chắc chắn sẽ bất ngờ, hắn chắc chắn sẽ rất hạnh phúc... a ha ha...Biện Bạch Hiền chống cằm nhìn cái bánh, tưởng tượng ra viễn cảnh tối nay, tự cười một mình như dở. 

Sau khi dọn dẹp đồng hổ lốn do mình bày ra, cậu cất chiếc bánh vào tủ lạnh, đánh tiếng một chút với chị chủ căn tin rồi lên phòng quyết định ngủ một giấc cho đã. 

Trong giấc ngủ chập chờn, cậu nằm mơ thấy Ngô Thế Huân thổi nến, sau đó cả hai cùng ngồi tựa vào nhau, sau đó hắn ôm lấy cậu... hôn cậu... thì thầm vào tai cậu những lời yêu thương... 

Lúc Biện Bạch Hiền giật mình tỉnh dậy thì đã là bày giờ tối, cậu hốt hoảng ngồi dậy mới phát hiện Ngô Thế Huân vẫn chưa về, cậu thở phào một cái, rửa mặt qua loa rồi xỏ dép lê bước xuống căn tin. Vì đã qua giờ ăn tối nên căn tin không có lấy một bóng người, có lẽ Ngô Thế Huân cũng sắp về rồi. 

Cậu lôi bánh kem ra ngắm nghía một hồi, hình như thiếu thiếu cái gì đó... 

Thiếu cái gì ý nhỉ? 

Biện Bạch Hiền đập bàn cái bốp, đúng rồi, thiếu nến sinh nhật, cậu quên mua nến sinh nhật mất tiêu rồi. Ai da trên ngốc Biện Bạch Hiền, quên gì không quên tại sao lại quên thứ quan trọng này vậy chứ a... hu hu... 

Cậu lại xách ví tiền chạy ra siêu thị mua nến. Cũng may siêu thị gần ký túc xá, nếu không thì không biết phải làm sao luôn. 

Lúc cậu vừa bước ra khỏi siêu thị thì gặp được hội trưởng, anh ta cũng vừa từ siêu thị đi ra."Nhóc Bạch Hiền, đi đâu vậy?" hội trưởng vô cùng niềm nở. 

Nhóc Bạch Hiền ư?

"Em có vài thứ cần mua."

"Là mua nến sao, hôm nay sinh nhật Thế Huân?" hội trưởng chỉ chỉ cái gói nhỏ trong tay cậu.

"Đúng rồi, anh tinh thật." cậu cười ngại ngùng.

"Bên hội học sinh đã nhiều lần hỏi Sehun ngày sinh để có thể tổ chức sinh nhật nhưng cậu ta chẳng bao giờ chịu tiết lộ. Hoá ra là hôm nay."

"Sehun là như vậy đấy ạ, tuy ít khi thể hiện cảm xúc nhưng anh ấy là người tốt."

"Một thằng suốt ngày im re thì có gì tốt."

Dù chỉ là lầm bầm trong miệng nhưng cậu có thể nghe được hội tưởng đang nói gì, cậu không chịu được liền hỏi lại, "Anh nói cái gì cơ?"

"Không có gì." hội trưởng cho hai tay vào túi quần, đưa mắt nhìn ra ra. 

 Không ai nói lời nào, bầu không khí im lặng cứ duy trì như vậy cho đến khi cả hai bước vào cổng ký túc xá. 

 Bước chân hội trưởng chợt dừng lại, "Này Bạch Hiền." 

 "Sao ạ?" cậu cũng theo phản xạ mà dừng lại. 

 "Anh thấy thành tích của em rất tốt mà các hoạt động trong trường cũng tốt nữa, nếu anh đề cử em vào hội học sinh, em có đồng ý không?" 

 Biện Bạch Hiền thoảng sửng sốt nhưng cũng đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, "Sao... sao vậy? Tốt chỗ nào chứ..." 

 "Trong cuộc họp lúc trước, cách em trình bày và đưa ra ý kiến rất hay, rất hợp với các vị trí trong hội, tại sao em không thử một lần đi." 

 Biện Bạch Hiền thoáng ngẫm nghĩ, rồi cậu lại nhớ đến Ngô Thế Huân, hai bên má hơi phiến hồng, "Không cần đâu ạ, chỉ cần Sehun là thành viên trong hội học sinh là được, em ở sau giúp đỡ anh ấy coi như cũng giúp đỡ cho hội học sinh rồi." Gì chứ tuy được là thành viên trong hội học sinh rất là oách nhưng cậu không muốn rước thêm phiền vào người nữa đầu nha. 

 Lúc nhắc đến Ngô Thế Huân, gương mặt cậu không giấu nổi vẻ hạnh phúc. Hội trưởng đương nhiên nhìn thấy. 

Ngô Thế Huân ôm cặp từ trường trở về sau một ngày học tập mệt mỏi. Vừa bước đến cổng ký túc xá đã thấy Ngô Thế Huân và hội trường đứng cách đấy không xa, có vẻ đang nói chuyện gì đó. 

Sắc mặt hội trưởng chợt âm trầm, "Lúc nào cũng Sehun, Sehun có gì tốt chứ?" 

Biện Bạch Hiền không tin vào tai mình, "Hội trưởng, anh vừa nói gì?" 

"Sehun hắn cũng chỉ là một tên bình thường, thậm chí còn là kẻ kiệm lời khó gần, vì sao em lại đối tốt với cậu ta vậy chứ?" 

Đây không phải lần đầu tiên nghe người khác nói về Ngô Thế Huân như vậy, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất khó chịu, "Sehun không phải người như vậy, anh đừng nói về anh ấy như thế trong khi anh Không hề hiểu gì về anh ấy." 

"Em biết mọi người gọi Sehun là gì không? Tên ấy ngoài một bảng hành tích và cái mã đẹp trai ra thì còn có gì khác? Một kẻ kiêu ngạo luôn xem mọi người như không khí. Sehun tuy làm việc rất tốt nhưng chẳng hoà đồng với ai, có rất nhiều thành viên trong hội học sinh bất mãn với hắn. Bạch Hiền, một người hoạt bát vui vẻ như em, anh không hiểu nổi tại sao em lại có thể sống chung với hắn ta." 

"Anh thôi đi!" Biện Bạch Hiền thật sự không thể nghe được nữa, cậu không thể tin nổi người trước mặt mình đây chính là vị hội trường đáng kính, "Anh là hội trưởng mà lại đi nói các thành viên khác như vậy sao? Anh biết bao nhiêu về con người Sehun mà có thể khẳng định như vậy?"

"Có rất nhiều người sẵn sàng đối tốt với em, vậy mà trong mắt em chỉ có mỗi Sehun. Bạch Hiền à, hắn ta có gì hơn anh chứ, em nói đi, Sehun có gì hơn anh?" 

Bạch Hiền không ngốc đến mức không nhận ra hàm ý trong câu nói ấy, "Hội trưởng, anh nói vậy là có ý gì?" 

"Bạch Hiền à, anh thích em. Anh rất thích em." 

 Tình huống này là sao vậy, có ai giải thích cho cậu được không? 

 "Anh nói gì em không hiểu." 

 "Bạch Hiền à, anh rất thích em, anh có thể cho em tất cả những gì mà Sehun có thể cho em, thậm chí còn nhiều hơn nữa, chỉ cần em đồng ý hẹn hò với anh."

Biện Bạch Hiền thật sự choáng váng. Cậu vẫn luôn cảm nhận được hội trưởng dường như đặc biệt có thiện cảm với cậu, nhưng không ngờ lại là loại tinh cảm này. Sự việc quá bất ngờ khiến cậu không phản ứng kịp. Hơn nữa, cách mà anh ta nói về Sehun, cậu không chấp nhận... 

"Hội trưởng, anh nghe em nói đã. Anh biết em và Sehun..." 

"Anh đương nhiên biết em và Sehun đang hẹn hò với nhau, nhưng chỉ cần em đồng ý bên anh, anh sẽ không để tâm đến." 

"Hội trưởng, anh không hiểu em đang nói gì sao? Ngoài Sehun ra em sẽ không hẹn hò cùng với người khác." 

"Bạch Hiền, tại sao lại... em không cần phải thẳng thắn như thế, em có thể về suy nghĩ lại." 

 "Không cần biết mọi người nói về Sehun như thế nào, nhưng với em, anh ấy chính là người tốt nhất. Chỉ có Sehun mới có thể khiến em vui vẻ, anh hiểu không? Em thật sự xin lỗi, nhưng em không thể đáp ứng anh được." 

 "Được rồi... anh hiểu rồi. Một con người nhạt nhẽo như Sehun thật sự có thể khiến em vui vẻ được sao? Rồi có một ngày em sẽ hối hận khi ở bên hắn ta." 

 "Khi quyết định ở bên Sehun em đã xác định là sẽ không có hối hận." Biện Bạch Hiền buồn bực đang định bỏ đi thì hội trưởng đột nhiên giữ tay cậu lại. 

 "Anh biết mình không thể ép buộc em ở bên mình, anh cũng biết mình không có tư cách để nói với em những lời này. Nhưng nếu sau này em thay đổi quyết định, em có thể quay đầu lại, anh luôn ở đằng sau em." 

 Biện Bạch Hiền còn đang định nói gì đó thì Ngô Thế Huân đã bước đến, nắm tay cậu kéo đi, "Em đang làm gì vậy Bạch Tử, vào phòng thôi, đứng ngoài đây coi chừng cảm lạnh." 

 Ngô Thế Huân đột ngột xuất hiện ngay đúng lúc này khiến cậu ngạc nhiên đến mức không nói được lời nào. Hội trưởng tròn mắt nhìn Ngô Thế Huân, tất nhiên cũng không thể ngờ hắn lại xuất hiện ở đây ngay lúc này. 

 Sau khi lấy lại bình tĩnh, Biện Bạch Hiền liền giằng tay Ngô Thế Huân ra, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hội trường, "Em xin lỗi nhưng chắc chắn sẽ không có ngày đó. Người duy nhất em ở bên chỉ có Ngô Thế Huân." nói rồi cậu khoác tay hắn đi thẳng. 

 Một mình hội trưởng ở lại. Anh ta đột nhiên cười phá lên, nụ cười mang chút sầu não."Đã biết kết quả như vậy rồi mà vẫn cố chấp, mày đúng là một thằng ngu, hội trưởng à." hội trưởng tự nói với bản thân, mang theo tâm trạng tệ hại, thẫn thờ về phòng. 

___ 

Khi bước lên cầu thang, Bạch Hiền ngập ngừng hỏi Thế Huân, "Anh đứng đấy từ khi nào thế?" 

"Đủ lâu để hiểu." 

 Biện Bạch Hiền dầu môi, Ngô Thế Huân thấy thế liền hôn xuống, cuối cùng bị cậu ném cho cái lườm rách mặt. Tiểu Bạch Tử của hắn lại xấu hổ nữa rồi. 

"Tiểu Huân này..." cậu vừa đi vừa kéo kéo góc áo hắn, "Những gì lúc nãy hội trưởng nói, anh đừng để ý." 

"Không sao, anh đã nghe nhiều, quen rồi." 

"Quen, quen cái gì chứ, rõ ràng không hiểu rõ về anh mà còn nói như vậy..." 

"Được rồi, anh không quan tâm đầu mà." Ngô Thế Huân cười cười xoa đầu cậu. 

Cậu nhìn xuống hộp nến nho nhỏ trong tay mình, lúc này mới nhớ ra mình định làm cái gì. Thiên a, cậu định sẽ mang bánh kem tặng hắn, thế quái nào mà nãy giờ quên mất. 

"Ngô Thế Huân, anh anh anh lên phòng trước, chờ chờ chờ em xíu được không, em em em em có chuyện gấp một chút." nói rồi không đợi Ngô Thế Huân trả lời cậu đã chạy vèo đi. 

"Này này, đi đâu cũng từ từ thôi, té bây giờ." 

"Biết rồi biết rồi, anh lên phòng trước đi, em lên liền."Ngô Thế Huân nhíu mày không hiểu, nhưng Biện Bạch Hiền nói sẽ lên liền, nên hắn cũng đành phải lên phòng trước. 

Biện Bạch Hiền chạy xuống căn tin, mở hộp nến, cậu cắm từng cây nến một lên mặt bánh, sau đó cầm theo bật lửa rồi ôm cả ổ bánh từ từ bước lên phòng.

Cậu muốn cho Ngô Thế Huân một bất ngờ nên khi đến trước cửa phòng cậu liền dừng lại, đặt ổ bánh xuống rồi bật lửa đốt từng cây nến một. Không may, vì quá hấp tấp nên một cây nến bị ngã xuống, lửa nóng khiến kem chảy ra, cậu hốt hoảng thổi tắt nến đi, lúc này ổ bánh đang đẹp đẽ cân đối đã lõm một mảng to bự.

A...

Hu hu hu...

Biện Bạch Hiền thất thần ngồi bệt xuống sàn, công sức mấy tiếng đồng hồ của cậu, bây giờ chỉ vì một cây nến mà bị như vậy.

Cậu phải làm sao đây, bánh kem như thế này, làm sao cậu có thể tặng Ngô Thế Huân đây...

Hu hu hu...

Ngô Thế Huân ở trong phòng lâu quá không thấy Biện Bạch Hiền trở về nên quyết định ra ngoài tìm cậu. Vừa mở cửa thì thấy cậu ngồi thất thần ở đó lúc nào, kế bên là một ổ bánh kem không được đẹp cho lắm, không khỏi giật mình.

"Bạch Tử, em đang làm gì vậy?" hắn ngồi xổm xuống đỡ cậu dậy, nhưng cậu lại gạt tay hắn ra.

"Em sao vậy?"

"Tiểu Huân à..." gương mặt cậu như sắp khóc đến nơi, "Em đúng là đồ vô dụng mà."

"Em đang nói gì vậy, ai chọc giận em nữa sao? Nói đi, anh tìm kẻ đó xử lý liền."

"Đừng đùa nữa mà..." cậu ai oán nhìn cây nến, "Hôm nay... hôm nay là sinh nhật anh nên em đã làm bánh kem thiệt bự tặng anh, cuối cùng... aish em đúng là đồ vô dụng mà."

Ngô Thế Huân cuối cùng cũng hiểu ra rồi.

"Em đã rất cố gắng làm chiếc bánh này, vậy mà..."

"..."

"Tiểu Huân, em xin lỗi..."

"..."

Ngô Thế Huân hết nhìn cậu rồi lại nhìn chiếc bánh.

Hắn phải làm sao đây, hắn hạnh phúc quá...

Vì dạo gần đây quá chú tâm vào việc học, chính bản thân hắn cũng đã quên mất hôm nay là sinh nhật mình. Nhưng cậu không chỉ nhớ mà còn tự mình làm bánh tặng hắn. Điều này thật sự khiến cho hắn bất ngờ.

"Đầu tiên cứ vào phòng đã." hắn đưa tay kéo cậu ngồi dậy, giọng nói có chút run rẩy.

Biện Bạch Hiền mang ổ bánh vào đặt lên bàn, tâm trạng vô cùng chán nản, bất chợt, Ngô Thế Huân ôm chầm lấy cậu từ đằng sau, thì thầm vào tai cậu, "Anh thật sự rất bất ngờ..."

Biện Bạch Hiền bị giọng nói dịu dàng ấy mê hoặc. Nghĩ thế nào, cậu gỡ tay hắn ra, cầm bật lửa đốt nến lên một lần nữa, tắt hết đèn, nguồn sáng duy nhất trong phòng bây giờ chỉ còn những ánh nến lấp lánh.

Cậu mang chiếc bánh đến trước mặt Ngô Thế Huân.

 "Ngô Thế Huân, em xin lỗi vì chiếc bánh không được đẹp này, nhưng mà... chúc mừng sinh nhật." 

Một Ngô Thế Huân cao ngạo mặt liệt, thế mà ngay lúc này, dưới sáng le lói nhỏ nhoi ấy, Biện Bạch Hiền lại thấy một gương mặt hiền hòa như trẻ thơ của hắn, thật sự rất trẻ thơ. Tim cậu lại đập liên hồi, không rõ cảm xúc của mình lúc này là gì nữa. 

Happy Birthday To You... 

Happy Birthday To You... 

Happy Birthday Happy Birthday.... 

Happy Birthday To You... 

Giọng hát trong trẻo của cậu nhẹ nhàng vang lên. Khi câu hát cuối cùng kết thúc, Ngô Thế Huân nhắm mắt lại, cầu nguyện, sau đó lại mở mắt ra. 

Ngô Thế Huân nhìn cậu, ánh sáng le lói từ những chiếc nến không đủ để Biện Bạch Hiền nhìn thấy sự yêu thương tràn ngập trong mắt hắn. 

Hắn hôn lên trán cậu, sau đó lại hôn lên môi cậu. Một nụ hôn nhẹ nhàng và ngọt ngào trong cảnh tối sáng bất phân khiến lý trí lúc này đều trở nên vô nghĩa. 

Hắn chơi đùa từng ngõ ngách trong khoang miệng cậu, lại đưa tay luồn vào trong áo cậu, xúc cảm khi bàn tay chạm vào da thịt mềm mại của Biện Bạch Hiền như muốn quét sạch phần hồn của hắn đi. 

Biện Bạch Hiền đáp trả hắn, cậu vòng tay lên cổ hắn, kéo hắn sát vào người mình, đắm chìm trong cơn để mê mà hắn mang tới, điên cuồng và hoang đại, không quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, trong tâm trí chỉ còn lại hình ảnh và sự ấm áp của đối phương. 

Ngô Thế Huân buông Biện Bạch Hiền sau nụ hôn sâu đó, nước bọt chưa kịp nuốt xuống tạo thành sợi chỉ bạc nối liền khoé môi cả hai. Ngô Thế Huân lại ôm cậu vào lòng, cái ôm siết chặt này như này càng biểu thị cho sự hạnh phúc đang trào dâng trong hắn. 

"Cảm ơn em..." 

Giọng Ngô Thế Huân tràn đầy từ tính rót bên tai khiến Vương Nguyên không tự chủ được, cậu nhoài người hôn lên má hắn một cái, "Ngô Thế Huân, sinh nhật vui vẻ." 

Cậu vùi đầu vào ngực hắn, "Xin lỗi vì không thể tặng anh một món quà hoàn hảo..." 

"Không... đó là món quà hoàn hảo nhất mà anh từng được nhận." hắn lại cúi xuống hôn lên má cậu, "Đây là lần đầu tiên anh được tổ chức sinh nhật." hắn ôm cậu, cái ôm này lại càng chặt hơn, "Anh thật sự rất hạnh phúc..." 

Đây là món quà tuyệt vời nhất mà hắn từng được nhận.  

"Cảm ơn em..." 

"Cảm ơn em..." 

"Cảm ơn em..." 

Buổi tối hôm ấy, cả hai lại có một buổi tối ngọt ngào bên nhau, cùng đón sinh nhật. Nhưng không giống với trong tưởng tượng của Biện Bạch Hiền, bởi vì hiện thực còn hạnh phúc hơn rất nhiều. 

 ___ 

"Bạch Hiền, em có bao giờ cảm thấy chán khi ở bên anh không?" 

Biện Bạch Hiền buông hắn ra, cảm thấy thất vọng với câu hỏi này của hắn, "Anh nói vậy là sao chứ?" 

"Không có gì, chỉ là... anh cảm thấy... mình không đủ xứng đáng. Anh không như những người khác, ngoài việc học ra thì anh không có khiếu hài hước, anh không thể thoải mái trò chuyện cùng mọi người, nhiều lần khiến em khó xử..." 

Không được rồi, Ngô Thế Huân rõ ràng để ý đến những lời hộ trưởng nói. 

"Tiểu Huân, anh nghe em nói một chút." 

"Ừ?" 

"Những gì hội trưởng nói, anh đừng để tâm, anh ta rõ ràng không hiểu chút gì về anh hết. Anh ta chỉ là buộc miệng nói ra thôi, anh không cần quan tâm. Anh hoàn toàn không như vậy, anh hiểu không? Em chưa bao giờ nghĩ anh là một người nhạt nhẽo." 

Chỉ có ở bên Ngô Thế Huân, cậu mới cảm giác mình được yêu thương, chỉ có ở bên Ngô Thế Huân, cậu mới có cảm giác vui vẻ, chỉ có ở bên Ngô Thế Huân, cậu mới cảm giác có được hạnh phúc. Càng ở bên hắn, cậu lại càng không thể rời khỏi hắn, càng ở bên hắn, cậu càng muốn được gần gũi với hắn hơn nữa. Một người có thể đem lại cho cậu những cảm giác như vậy, tuyệt đối không phải là một người nhạt nhẽo. 

Mà người duy nhất đem đến cho cậu những cảm giác ấy, chỉ có Ngô Thế Huân. 

Người ta vẫn thường hay bảo rằng, cứ mười người ít nói thì hết chín người không biết nói chuyện, chỉ có một người mới thật sự là không thích nói chuyện. Nhưng cậu biết, Ngô Thế Huân nhất định không thuộc cả hai nhóm người đó. Bởi vì cách Ngô Thế Huân giao tiếp với mọi người rất hay, rất dễ hiểu và lôi cuốn, nhưng bản thân hắn lại không thường xuyên thể hiện trước mặt nhiều người, không phải vì hắn không thích, mà tính cách hắn đã như vậy. 

"Em đã nói rồi, muốn làm người yêu của em thì nhất định phải là một người tài giỏi, đẹp trai, tính cách tốt, nói chung phải hoàn hảo." 

Vì vậy Ngô Thế Huân à, anh chính là một người rất hoàn hảo đó. 

Biện Bạch Hiền sực nhớ đến một vài chuyện. Có vẻ Ngô Thế Huân đã biết hội trưởng có ý với cậu, nên hắn mới khó chịu khi cậu đòi đến họp cùng hội học sinh, lại còn thái độ của hắn với hội trưởng... 

Cậu ngước mặt lên hỏi hắn, "Tiểu Huân, anh có mâu thuẫn với hội trưởng, không phải là vì... anh đang ghen đấy chứ?" 

 Ngô Thế Huân xoa đầu cậu, hoàn toàn không phủ nhận. Những lời Biện Bạch Hiền đã đáp trả trước lời tỏ tình của hội trưởng, mỗi lần nhớ đến lại khiến hắn lâng lâng. 

 "Ngô Thế Huân, anh thật xấu xa, có vậy mà cũng giấu em. Lần này em sẽ trừng phạt anh cho biết tay." Nói rồi, một lần nữa cậu nhoài người lên áp môi mình lên môi hắn, bắt đầu một nụ hôn sâu ngọt ngào. 

 "Ngô Thế Huân à, tuy hội trưởng đã nói những điều không hay về anh, nhưng anh đừng để tâm, thực ra anh ấy không có ý như vậy, chỉ là lúc đó... Nhưng mà anh cũng đừng vì chuyện này mà có ác cảm với hội trưởng. Dù sao anh và anh ta cũng thường xuyên làm việc với nhau..." 

 "Em mà còn nhắc đến hội trưởng nữa, anh sẽ ghen thật đó..."

"Em không nhắc nữa." 

 "Ngoan." 

___ 

Biện Bạch Hiền liên tục nắm lấy góc áo hắn mà hỏi, "Mới nãy anh cầu nguyện cái gì vậy, nói em biết với." 

 Hắn nhìn ổ bánh kem bị lõm một mảng, "Bạch Tử à, em đúng là làm việc gì cũng không xong. Bánh bị lõm xuống nhìn xấu quá đi." 

Biện Bạch Hiền giận, "Hứ, mới nãy còn bảo hoàn hảo, bây giờ lại chê xấu, đồ đáng ghét." Cậu định lấy ổ bánh lại thì Ngô Thế Huân không cho, nên cậu lại vò vò góc áo hắn, "Tiểu Huân, trả lời em đi, mới nãy anh cầu nguyện cái gì vậy?" 

 Ngô Thế Huân không thèm quan tâm đến cậu, hắn lấy thìa xúc một miếng bánh cho vào mồm, một vị ngọt đậm lan toả trong miệng, hắn nhíu mày lại, "Sao ngọt quá vậy?" 

 Biện Bạch Hiền khựng lại, "Ngọt lắm sao?" 

 "Rất ngọt đó."Cậu ăn thử một miếng, kì nha, rõ ràng rất vừa miệng mà, "Sao lạ vậy, có ngọt lắm đâu." 

 Ngô Thế Huân cười cười, "Anh đùa thôi, không ngờ em tin thật" 

 "Đúng là... làm hết hồn." Biện Bạch Hiền ném cái gối vào người hắn, miệng vẫn không tự chủ được mà cười tủm tỉm, tự tán dương bản thân. 

 Công nhận mình làm bánh cũng ngon thật chứ, mình đúng là có thiên phú, hắc hắc hắc...  

Ngô Thế Huân nhìn cậu vui như vậy, bản thân hắn cũng vui lây. Rõ ràng hương vị chiếc bánh này có hơi ngọt hơn so với bình thường một chút, nhưng là Biện Bạch Hiền tự làm với khẩu vị hảo ngọt của bản thân nên mới thế. Thành ra đối với hắn mà nói, như vậy cũng đã là rất hoàn hảo rồi a. 

"Tiểu Huân à~" Biện Bạch Hiền lại tiếp tục làm nũng, "Nói cho em biết đi, anh cầu nguyện cái gì thế?"

"Cầu nguyện mà nói ra thì làm sao thành sự thật được." 

"Chỉ nói cho mình em thôi, không sao đâu."  

"Không được." 

 "Nói đi mà, nói đi mà~" 

"Không." 

 @#$%^&@#$%^&... 

 Buổi tối hôm ấy, Biện Bạch Hiền lại giận Ngô Thế Huân. Bởi vì sao, bởi vì hắn không nói cho cậu biết điều hắn cầu nguyện a. 

 ___ 

 Cuộc sống của cả hai cứ thế trôi qua. Mối quan hệ giữa Ngô Thế Huân và hội trưởng theo thời gian cũng dần trở lại bình thường. Ngô Thế Huân vẫn vùi đầu vào học hành như điên. Biện Bạch Hiền và Ngô Thế Huân, sẽ có nhiều lúc cãi nhau, sau đó lại làm hoà. Có những lúc người này gặp một chút rắc rối, thì người kia sẽ ra tay giải quyết dù đó có là những chuyện vô cùng nhỏ nhặt đến đâu. Tuy việc học bận rộn nhưng cả hai vẫn dành thời gian cho nhau vào cuối tuần. Hay vì một chút mệt mỏi mà ngồi tựa vào nhau, cảm nhận hơi ẩm của người kia mà tự nhắc mình phải cố gắng hơn nữa. 

Đấy chính là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của tuổi thanh xuân nhiệt huyết. 

Ngô Thế Huân, sinh nhật năm mười tám tuổi, cầu nguyện cho bản thân và Biện Bạch Hiền mãi mãi được ở bên nhau, không bao giờ lìa xa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me