[Chuyển ver] | pjs | Ngoan, đừng chạy.
Ngoan, Tự Mình Đi Vào
Ngày kết thúc kì huấn luyện đầu năm, vừa lúc là thứ bảy, Jisung nói mời bạn cùng phòng của cô ăn cơm.Buổi chiều ba người ở trong phòng chuẩn bị.Jung Joo Ah vừa trang điểm vừa nghĩ linh tinh: "Đến giờ tớ vẫn thấy mình như đang nằm mơ, tổng tài tập đoàn Park vậy mà mời mình ăn cơm, nói ra đoán chừng cũng không ai tin.""Soo à, cậu không kích động sao?" Nhìn Hee Soo không có phản ứng gì, Joo Ah nhìn sang, kết quả nhịn không được trợn tròn mắt, "Tay cậu run cái gì, kẻ mày lệch rồi kìa."Hee Soo: "... Có chút khẩn trương."Aeri từ trong toilet đi ra, nhìn xem hai người bọn họ, có chút khó hiểu: "Không đến mức này chứ?"Kì huấn luyện kéo dài nửa tháng, sau những phen đồng cam cộng khổ, Aeri dần thân quen với hai cô bạn mới này, quan hệ cũng không tệ lắm, lúc này đã có thể nói vài câu bông đùa.Joo Ah nhìn qua: "Sao lại không, bạn trai cậu người ta kiếm tiền tính theo phút, chính xác là mỗi khắc đều quý như vàng, bao nhiêu người muốn ăn cơm cùng mà không có cơ hội đấy."Aeri soi gương tô son, khẽ cười: "Cậu nói như vậy, chẳng phải tớ đang làm chậm trễ việc anh ấy kiếm tiền sao.""Tất nhiên cậu là ngoại lệ." Joo Ah nhíu mày, "Nói không chừng đi với cậu anh ấy mới cảm thấy thời khắc quý như vàng, càng có lời."Aeri: "... "Đúng lúc Jisung nhắn tin tới, cô nhìn về phía hai người bọn họ: "Xong chưa? Anh ấy đến rồi."Joo Ah và Hee Soo lập tức đẩy nhanh tốc độ.Lúc ba người từ ký túc xá đi xuống, chiếc Bentley của Jisung đã dừng ở cửa.Dáng người thẳng tắp của anh từ trên xe bước xuống, tóc cắt ngắn gọn gàng, cả người nhìn thanh quý lại anh tuấn, liên tục hấp dẫn ánh mắt của người đi đường.Trông thấy Aeri, anh sờ sờ đầu cô, nhìn Joo Ah và Hee Soo phía sau nói: "Anh còn mang theo một người bạn nữa, hi vọng hai người bỏ qua cho."Hai người đương nhiên sẽ không để ý, có thêm một người nữa cùng làm bóng đèn, hai người họ cầu còn không được.Aeri ngạc nhiên ngẩng đầu: "Ai vậy?"Vừa dứt lời, cửa sau bị người trong xe mở ra, chính là Yoo Yong Jun.Anh ta ngáp một cái, bộ dáng chưa tỉnh ngủ, vịn cửa xe đứng ở đằng kia, mách lẻo với Aeri: "Aeries, bạn trai nhà em quá keo kiệt, anh giúp cậu ta tăng ca liên tiếp mấy hôm, thế mà người ta lại bảo hôm nay mời bạn cùng phòng của em ăn cơm, tiện thể mời anh.""Tiện thể?" Yong Jun tự thương lấy chính mình, "Cứ thế mà rũ bỏ, không coi công sức của anh ra gì sao?"Nói xong lại như nhớ đến cái gì, lại bổ sung thêm: "Hôm em nhập học kia cũng là anh đưa đi xử lý thủ tục, bận rộn hơn nửa ngày, vậy mà cũng không được ăn bữa cơm nào."Aeri: "Vậy lát nữa anh nhớ ăn nhiều một chút, đem những bữa anh ấy thiếu anh bù lại."Yong Jun nhíu mày: "Vậy chắc chắn anh sẽ không khách khí."Nói rồi nghiêng người, để bạn cùng phòng của Aeri ngồi vào trước.Lúc Jung Joo Ah đi ngang qua cạnh anh, cô nàng ngẩng đầu lên nhìn anh một chút.Đúng lúc Yong Jun nhìn sang: "Em gái ngốc, không nghĩ là sẽ gặp lại, đúng là duyên phận rồi."Joo Ah không hiểu sao quýnh lên một chút, cúi đầu lí nhí: "Việc lần trước, thật sự xin lỗi."Cô nàng kéo Hee Soo vào ngồi, lại nói thêm một câu: "Em không ngốc."Jisung không vội lên xe, mà nhìn về phía Mục Sở, dò xét cô.Từ lúc bắt đầu kì huấn luyện, hai người bọn họ chưa từng gặp nhau, cũng nửa tháng rồi.Huấn luyện của Đại học Busan rất nghiêm ngặt, ngoại trừ huấn luyện bên ngoài buổi sáng và buổi chiều, còn có thêm huấn luyện lúc sáng sớm và chiều muộn.Từ sáu giờ sáng đến chín giờ tối, cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi.Sau buổi huấn luyện toàn thân đều mệt mỏi, cô không có tinh thần và sức lực hẹn hò với Jisung, cho nên đều không cho anh đến.Đến mức, mặc dù người thì đều ở Busan, nhưng căn bản không khác gì đang yêu xa là bao.Aeri bị anh nhìn chằm chằm đến ngại, khẽ đẩy anh: "Anh làm gì đấy, mọi người đang chờ trong xe đó."Jisung không nhúc nhích, xoa xoa khuôn mặt cô, "Em gầy rồi."Màu da cô chỉ hơi sạm xuống, nhưng cằm thì nhọn hơn rất nhiều.Vốn không có mấy lượng thịt, bây giờ thì gầy thành bộ xương rồi."Hết kì huấn luyện phải nhanh chóng bù lại." Anh nói.Yong Jun hạ kính xuống nhìn sang: "Đại ca, có đi hay không đây? Để bọn tôi ngồi trong xe nhìn hai người anh anh em em sao?"Aeri lập tức có chút ngượng: "Không phải đi ăn cơm sao, lát nữa em sẽ ăn nhiều một chút."Nói rồi cô đi lên trước mở cửa phụ, ngồi vào xe.
"Em không thấy là đã muộn rồi sao?" Anh dắt cô ra khỏi thang máy, trước mắt chính là gara để xe.Tay bị anh nắm, Aeri giãy dụa mấy lần: "Anh mang điện thoại còn kéo em đi làm gì?"Jisung dừng lại, cúi đầu nhìn thẳng cô: "Vừa nãy không phải em rất biết câu người sao, bây giờ cho em một cơ hội, đem những lời vừa nãy nói lại lần nữa cho anh nghe?"Aeri lập tức giả ngu: "Lời nào? Em không nhớ.""Vừa nói xong đã không nhớ?""Vâng, trí nhớ của con gái giống như cá vàng ý, chỉ có bảy giây thôi, anh không biết à?"Jisung bị cô chọc cười, cũng không tranh luận với cô, chỉ dắt người đi đến cạnh xe, lưu loát mở cửa sau ra.Nhìn đôi mắt trong suốt vô tội kia, anh khẽ hếch cằm: "Ngoan, tự mình đi vào."Aeri tìm cơ hội muốn chạy.Lại bị anh ôm chặt lấy, kéo vào trong xe.Đóng cửa lại.
Vậy là suốt thời gian không gặp ảnh ăn chay hả?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me