Chuyen Ver Toi Tro Lai Thoi Trung Hoc Cua Ba Minh
Jung Jihoon bỗng nhiên đứng thẳng người lên.Đối mặt với con nha đầu Oh Pensri không biết trời cao đất dày này, hắn nghĩ thầm muốn lợi dụng thân phận huynh trưởng của mình để giáo huấn cô một trận, nhưng lời nói tới miệng lại không thể nói ra được cái gì.Thứ nhất, hắn không có lập trường.Han Wangho với hắn không thân không thích, hắn tùy tiện phân rõ giới hạn với Oh Pensri như vậy, để cho Han Wangho biết được nhất định sẽ cười nhạo hắn một trận. Nhớ tới cảnh tượng tối đó Han Wangho từ chối lão Yang, cái mặt lão Yang trong đầu Jung Jihoon bỗng nhiên biến thành cái mặt của hắn.……….Quá thảm.Thứ hai, Oh Pensri chỉ là em gái kế của hắn, về tình về lý, Jung Jihoon đều không có quyền quản thúc trên đầu cô. Bị Jung Hajun biết được, có khi hắn còn bị ông giáo huấn một trận.Vậy mắc gì hắn phải tự mình chuốc lấy khổ.Jung Jihoon đóng cửa lại, lạnh nhạt nói “Thích thì cứ lấy”Hắn không chút khách khí mà đóng cửa lại, Oh Pensri sợ động tác đóng cửa của hắn quá nhanh sẽ kẹp trúng tay cô, liền vội vàng lùi lại về sau một bước.Oh Pensri phỉ nhổ một câu “Đồ vương bát đản”Jung Jihoon cũng không cam lòng yếu thế, ở trong lòng mắng “Ranh con phiền phức”Ở chẳng được mấy ngày, Jung Jihoon liền hạ quyết tâm phải rời khỏi cái nơi “một nhà ba người” vui vẻ hạnh phúc này.Jung Hajun hỏi hắn đi đâu, Jung Jihoon lấy lý do vô cùng chính đáng “Con đi lấy thuốc cho cô Lee”Thân thể Lee Yujin vẫn luôn không được tốt lắm, thường xuyên bị ốm vặt liên miên, gần đây còn bị chảy máu mũi. Từ lúc Jung Hajun trở về còn mang cho cô Lee mấy loại thuốc trong nước không mua được, nghe Jung Jihoon nói như vậy, ông cũng không cảm thấy nghi ngờ gì.“Cô ấy sức khỏe không được tốt, nhớ đi sớm về sớm”Jung Jihoon trong lòng nghĩ thầm: Bye bye ngài.Hắn vừa đi, giống như ‘dùng bánh bao thịt đánh chó’, Tôn Đại Thánh đạp Nam Thiên Môn…. một đi không trở về.(Dùng bánh bao thịt đánh chó: Dùng bánh bao thịt đánh một con chó, con chó có bị ném trúng cũng không bị đau, ngược lại còn ăn luôn cái bánh bao. Ý muốn nói một đi không trở lại)Cô Lee thấy hắn đang sống tốt trong nhà mình lại chạy về đây, liền kinh ngạc vặn hỏi. Khi Jung Jihoon nói hắn trở về để đến bệnh viện lấy thuốc cho cô, Lee Yujin thụ sủng nhược kinh giống như gặp quỷ “Em mà có lòng tốt thế à? Không bằng em thi được điểm cao hơn một chút dùm cô. Điểm trung bình của lớp mình không phải dựa vào mấy đứa Choi Yumin mà dựa vào em đấy”Jung Jihoon mặt dày vô sỉ nói “Còn phải nói”Hắn vừa mới về nước, ngay cả tiếng Hàn cũng chưa được sành sõi, đương nhiên cũng không bị khích tướng mà trở nên phấn đấu.Sáng nay cô Lee còn có chút công chuyện, không thể đến bệnh viện được, cô luôn không để tâm tới vấn đề của bản thân, Jung Jihoon đến nhà cô ở nhờ còn nhớ rõ hơn cô.Bệnh viện mà Lee Yujin hay đi lấy thuốc là bệnh viện số một trung tâm thành phố, căn bệnh này của cô là một căn bệnh kinh niên, bác sĩ trưởng có quen biết với cô, mỗi lần tới lấy thuốc đều không cần đăng ký mà trực tiếp vào bên trong phòng khám bệnh nói một câu là được.Jung Jihoon giúp cô Lee đến đây lấy thuốc vài lần, về sau thì bác sĩ cũng đã quen mặt hắn, mọi thủ tục cùng đơn thuốc đều được làm rất nhanh chóng.Hắn tới quầy lấy thuốc, vừa mới đứng lại, dư quang khóe mắt thoáng nhìn, liền thấy ở trước cửa thang máy có một bóng người rất quen thuộc đang đứng đấy."Han Wangho?”Mới đầu hắn có chút chưa xác định được.Đi lại gần một chút, Jung Jihoon đã thấy rõ ràng, quả thật không sai, đó là Han Wangho.“Hình như anh ta từng nói thứ bảy muốn tới bệnh viện”Jung Jihoon hậu tri hậu giác nhớ lại, lần trước lúc chia tay trong không vui ở phòng hành chính, Han Wangho quả thực đã có nói anh muốn tới bệnh viện.Không bệnh tật không tai nạn, tới bệnh viện làm gì?Dưới chân Jung Jihoon chuyển hướng đuổi theo Han Wangho.Han Wangho trước tiên lấy số thứ tự, Jung Jihoon tinh mắt, liếc nhìn một cái liền thấy anh lấy số ở khoa nội.Hắn lẩm bẩm nói thầm một câu: Còn nói không bị bệnh?Chờ Han Wangho nhấc chân sải bước đi vào thang máy, nhấn lên lầu hai, Jung Jihoon tự nhận là ẩn giấu rất tốt đi theo sau, kết quả vừa lên lầu hai, hắn đã thành con thỏ ngu đần bị Han Wangho “ôm cây đợi thỏ”.“Cậu rảnh nhỉ?” Han Wangho khoanh tay dựa vào cột lớn tầng hai “Ăn sáng xong không có việc gì làm chạy đến đây để theo dõi tôi?”Jung Jihoon:……“Tình cờ gặp thôi”Han Wangho “Cậu nghĩ tôi tin à? Tình cờ gặp mà mang theo cả GPS đi vào thang máy?”Jung Jihoon mặt không đổi sắc lươn lẹo nói “Tôi tới gặp bác sĩ”Han Wangho “Khoa nội?”Jung Jihoon “Khoa nội”Han Wangho nhìn vẻ mặt có chết cũng bảo tới khoa nội của Jung Jihoon, anh cũng chẳng quan tâm tới nữa.Chủ yếu bởi Han Wangho cũng không mặt dày đến thế, một hai nhất định phải đóng cho Jung Jihoon con dấu kẻ theo dõi anh. Mặt mũi hắn bao lớn chứ, tân giáo thảo trường GenG mà đi theo dõi anh sao?Hai người ngồi ở khu chờ khám bệnh bên ngoài phòng khám khoa nội, Jung Jihoon buồn miệng liền bắt chuyện tán gẫu “Anh tới khoa nội làm gì?”Han Wangho trào phúng trả lời “Không tới mức tới để khám xem não có bệnh không?”Nói xong, anh đứng lên đi tới máy nước lọc bên cạnh, cầm ly nhựa miễn phí rót một ly nước.Jung Jihoon ngồi trong phòng chờ khám bệnh, đưa mắt nhìn sang phía bên phải, một đứa con nít đang đeo balo phi hành gia trong suốt đựng mèo, sau khi mở balo ra thì dùng que chọc mèo thích thú chơi đùa cùng con mèo.Đó là một con mèo Ragdoll trắng tuyết đắt tiền và cao ngạo, cầm gậy chọc mèo khều khều mấy cái nó mới lười biếng động đậy móng vuốt, dáng vẻ lạnh nhạt kia thật giống với Han Wangho, cả màu lông của nó cũng giống như làn da của Han Wangho, cả một mảng trắng sữa mỏng manh.Trước khi Han Wangho quay trở lại, Jung Jihoon đột nhiên nảy ra ý tưởng, mượn que chọc mèo của đứa trẻ kia.Bên trong ly nhựa dùng một lần còn nửa ly nước, theo thói quen tiết kiệm tốt, Han Wangho không vứt nó đi mà cầm nó ở trong tay, đợi lát nữa khát thì uống tiếp.Đang lúc anh mở điện thoại ra chuẩn bị đọc sách một lát, thì một cục lông mèo trắng tuyết bỗng nhiên rơi vào trước mắt anh.Han Wangho nhìn lại cục lông mèo, thấy được ở cuối cục lông mèo đó…. là một cây que chọc mèo, mà cây que chọc mèo đó đang ở trong tay Jung Jihoon.Han Wangho mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Jung Jihoon.Jung Jihoon quơ quơ cây que chọc mèo, cục lông mèo theo động tác của hắn, nhảy sang bên trái một cái, nhảy sang bên phải một cái, nhảy qua nhảy lại làm cho Han Wangho buồn bực mất tập trung. Anh đưa tay ra, đột nhiên nắm lấy cục lông mèo.Jung Jihoon “A”Bộ dạng y chang con mèo.Han Wangho nhe răng trợn mắt “Cậu có bệnh hả?”Từ màn hình lớn của chiếc máy trong phòng khám nội khoa phát ra giọng nữ máy móc: Mời số 012 Han Wangho đến phòng khám số 1.Han Wangho:………Jung Jihoon trả cây que chọc mèo lại cho đứa trẻ “Sự thật chứng minh, người có bệnh không phải tôi”Trong lòng Han Wangho ngầm nhận định đầu óc Jung Jihoon quả thật có vấn đề, không nên tới khoa nội mà hắn phải tới khoa thần kinh khám mới đúng.Anh đứng dậy, Jung Jihoon cũng đi theo anh vào phòng khám bệnh. Y tá ngoài cửa nghĩ hai người họ đi cùng nhau nên không khăn Jung Jihoon lại.Ở cửa phòng khám số 1 còn có hai người nên Han Wangho đứng bên ngoài chờ một lát.Bác sĩ phụ trách bên trong phòng khám số 1 là một vị bác sĩ trẻ gọi là bác sĩ Song.Bác sĩ Song vẻ ngoài đẹp trai hoàn mỹ, lịch sự văn nhã, thoạt nhìn không giống như những vị bác sĩ trong hiện thực mà giống với vai bác sĩ nam chính yêu đương với nữ chính trong tiểu thuyết.Bác sĩ Song nói chuyện cũng rất lịch sự nhã nhặn “Chào, xin hỏi thân thể cậu có chỗ nào không được khỏe?”Trước Han Wangho còn có hai bệnh nhân, người thứ nhất vừa ngồi xuống liền nói “Bác sĩ, dạo gần đây tôi thấy người tôi cứ bị ngứa ngáy, tôi nghi là lúc tôi đi tắm đã không rửa sạch xà bông trên người.”Bác sĩ Song ôn hòa gật đầu.Bệnh nhân thứ nhất “Trước kia tôi cũng gặp phải chuyện giống vậy. Có thể là do mùa thu thời tiết khô hanh làm cho da tôi bị dị ứng chăng? Chỉ cần bôi ít thuốc xx với ăn những thứ xxx là được rồi, đúng không?”Bác sĩ Song “Đúng vậy”Bệnh nhân thứ nhất “Cảm ơn anh nha, bác sĩ!”Bác sĩ Song “Không cần cảm ơn”Jung Jihoon nghe xong, phỉ nhổ nói “Cái tên này tới khám bệnh kiểu gì vậy? Không phải tự mình chẩn bệnh luôn rồi sao? Tên bác sĩ này có đáng tin không đây?Mới vừa phỉ nhổ xong, bệnh nhân ở trước Han Wangho cũng đi vào.Han Wangho nhỏ giọng nói “Cậu bớt nhiều chuyện đi”Anh đứng rất gần Jung Jihoon, nói chuyện cố gắng thật nhỏ giọng, nghe qua hơi có cảm giác dỗi hờn.Dỗi hờn?Răng hàm sau của Jung Jihoon ê lên.Mình bị bệnh à? Hắn nghĩ thầm, sao có thể nghĩ Han Wangho liên quan tới hai chữ “dỗi hờn” được.Bệnh nhân thứ hai ngồi xuống “Bác sĩ, đùi của tôi hay bị bầm tím, bị gì vậy ạ? Baidu bảo tôi bị ung thư xương…..”Bác sĩ Song “Cụ thể ra sao, để tôi xem?”Bệnh nhân thứ hai “Nó là bị máu bầm đó! Tra Baidu phát ra luôn, bảo là dấu hiệu của ung thư xương!”Bác sĩ Song “Được, trước tiên tôi sẽ kê ít thuốc làm tan máu bầm”Bệnh nhân thứ hai “Tôi đã tra Baidu rồi, Baidu bảo thuốc làm tan máu bầm không có tác dụng”Bác sĩ Song “Vậy bạn cảm thấy nên ăn thứ gì thì tốt?”Bệnh nhân thứ hai “À, cái này thì Baidu nói…..”Jung Jihoon “Người này bị cái gì vậy?”Đồng thời, hắn càng thêm hoài nghi mãnh liệt về y thuật của vị bác sĩ kia: Quá không đáng tin cậy.Bác sĩ Song tiếp xong bệnh nhân thứ hai thì tới Han Wangho đi vào ngồi xuống, mắt thoáng liếc nhìn thấy trên màn hình máy tính của bác sĩ là giao diện Baidu: Xin hỏi bị máu bầm là dấu hiệu của bệnh ung thư sao?Han Wangho: ……..Bác sĩ Song biết ý đóng giao diện máy tính lại “Mời ngồi, cậu có chỗ nào không khỏe?”Jung Jihoon hoàn toàn không xem mình là người ngoài, đi luôn vào bên trong phòng khám.Bác sĩ Song “Trước tiên cậu đưa tay đây cho tôi”Han Wangho đặt tay ở trên mặt bàn.Bác sĩ Song xem mạch trên tay Han Wangho, Jung Jihoon cạn lời “Bác sĩ khoa nội mà cũng biết bắt mạch?”Bác sĩ Song khiêm tốn nói “Biết sơ sơ”Một lúc sau, bác sĩ Song kinh ngạc nói “Phân hóa lần hai?”Han Wangho cũng kinh ngạc tới ngây người “Anh thật bắt ra được sao?”Bác sĩ Song “Ngại quá, tôi đọc hồ sơ bệnh án của cậu mới biết”Han Wangho “…………Vậy anh bắt mạch tôi làm gì?”Bác sĩ Song trấn an nói “Theo quy trình ấy mà, nhìn cho nó chuyên nghiệp một chút. Trường hợp này của cậu quả thật rất hiếm thấy đấy”Jung Jihoon chen miệng hỏi một câu “Phân hóa lần hai là gì?”Giải nghĩa về mặt từ ngữ thì hắn cũng đã đoán được một nửa.Bác sĩ Song nói “Phân hóa lần hai là chỉ sau khi thành niên đã trải qua một kỳ phân hóa sau đó lại xảy ra một kỳ phân hóa nữa. Lấy ví dụ, chẳng hạn như trong kỳ phân hóa đầu tiên cậu trở thành Beta thì vào lần phân hóa thứ hai có thể cậu sẽ trở thành Omega. Hiểu chưa? Giới tính của lần phân hóa thứ hai mới là giới tính cuối cùng của cậu.”Han Wangho đã lên mạng tra cứu về vấn đề này, nhưng không có bác sĩ Song giảng giải tỉ mỉ nên chưa hiểu rõ lắm, anh mở miệng hỏi “Nguyên nhân gì dẫn đến kỳ phân hóa lần hai?”Bác sĩ Song “Có rất nhiều nguyên nhân, chẳng hạn như cậu là một Alpha, cậu lại cực kỳ yêu thích một Alpha khác, khi sự phân hóa của cậu không được ổn định, cậu theo bản năng khát vọng muốn cùng người đó kết hợp thì thân thể của cậu sẽ dựa theo ý chí mãnh liệt của cậu mà một lần nữa lựa chọn lại giới tính, để đạt đến mục đích được kết hợp với người đó.Ánh mắt Jung Jihoon quét lên người Han Wangho.Han Wangho bị hắn nhìn chẳng hiểu ra sao “…….Tôi đâu có thích ai”Trong lòng anh không nhịn được phỉ nhổ nói: Vị bác sĩ này đúng là bác sĩ đàng hoàng sao? Nói chuyện toàn kiểu tâm linh, một hồi làm mình cứ tưởng chuyện của mình không phải thuộc về phạm trù khoa học mà vì một thế lực thần bí nào đó mới khiến mình bị phân hóa lần hai.Bác sĩ Song “Đương nhiên, tình huống như thế cũng khá hiếm thấy. Trước mắt giới y học hiện nay vẫn chưa hoàn toàn biết rõ nguyên nhân dẫn đến phân hóa lần hai, có điều làm Omega thì có gì mà không tốt, tôi thấy trên thông tin của cậu khai là Alpha, cậu vẫn chưa khai báo lại giới tính sao?”Han Wangho “Chưa” Anh liếc mắt nhìn Jung Jihoon “Làm phiền, cậu có thể tránh đi chỗ khác được không?”Jung Jihoon “Anh hỏi cái gì mà tôi không thể nghe?”Han Wangho:……….Cái tên này có ý thức được chuyện hắn là người ngoài không vậy? Có EQ không đấy?Dĩ nhiên là cái gì hắn cũng không thể nghe rồi.Hôm nay Han Wangho đến bệnh viện, mục đích là để kiểm tra xem vì sao bản thân mình lại ỷ lại đối với tin tức tố của Jung Jihoon như thế, lại còn đến mức độ khó có thể khống chế nổi, hơn nữa, chẳng những anh càng ngày càng ỷ lại tin tức tố của Jung Jihoon mà còn bài xích tin tức tố của Alpha khác, thậm chí là càng lúc càng trở nên nghiêm trọng. Đến hiện tại, ở những nơi dày đặc tin tức tố của Alpha, anh căn bản không thể đi nổi, thân thể sẽ xuất hiện một loạt các phản ứng bài xích như đầu óc choáng váng, buồn nôn, đổ mồ hôi, tứ chi mềm nhũn, thậm chí là còn sốt cao.Tiếc là, ngay cả khi Han Wangho hạ lệnh đuổi khác mà Jung Jihoon vẫn mặt dày không chịu đi.Hắn dứt khoát kiếm một cái ghế ngồi luôn ở trong phòng khám bệnh, đã vậy tư thế còn nghênh ngang như một tên tiểu lưu manh. Han Wangho bó tay với hắn, ho khan một chút, mất tự nhiên nói “Tôi bị bài xích tin tức tố Alpha.”Bác sĩ Song “Không thể nào? Cậu đã phân hóa thành Omega rồi, làm sao lại bài xích tin tức tố Alpha được.” Anh ta lật xem hồ sơ bệnh án của Han Wangho một chút “Có điều, trường hợp phân hóa lần hai quả thực không thường hay gặp, thật ra đa số những người phân hóa lần hai thành Omega cũng không khác biệt lắm so với những Omega bình thường khác, chỉ cần không để cho Alpha đánh dấu….. cho dù là đánh dấu tạm thời cũng không được, thì đều không có vấn đề gì.”Thân thể Han Wangho cứng đờ “Nếu có thì phải làm sao bây giờ?”Bác sĩ Song kinh ngạc “Cậu từng bị đánh dấu tạm thời” Ánh mắt anh dừng lại ở trên người Jung Jihoon “Chẳng trách, vậy thì không khó lý giải, trường hợp phân hóa lần hai có nhiều người cũng giống như cậu vậy, do yêu sớm, lúc đang mơ màng thì hồ đồ để cho bạn trai đánh dấu mình. Thành ra xảy ra hiện tượng bài xích tin tức tố của Alpha khác là chuyện bình thường. Qua mấy ngày là biến mất thôi, không sao đâu”Han Wangho “……..Nhưng mà đã nửa tháng rồi vẫn không biến mất, hơn nữa ảnh hưởng đối với tôi càng lúc càng nghiêm trọng”Trong đầu Jung Jihoon tuôn trào suy nghĩ, mà suy nghĩ của hắn lại không get đúng trọng điểm giống với Han Wangho, hắn lại nghĩ: Sao Han Wangho không phản đối cách gọi bạn trai chứ?Bác sĩ Song ngưng lại một chút.Han Wangho: ?Bác sĩ Song mỉm cười nói “Ngại quá, cái này tôi cũng không rành, để tôi đi Baidu một chút”Han Wangho: ……….Jung Jihoon nói “Anh thật sự là bác sĩ ở đây?”Bác sĩ Song “Thật trăm phần trăm”Jung Jihoon châm chọc nói “Trẻ như vậy đã ngồi vào vị trí bác sĩ trưởng, hiếm thấy đấy”Bác sĩ Song “Ngại quá, nếu tôi nói tôi là tuổi trẻ tài cao chắc các cậu không tin, thật ra viện trưởng là cậu của tôi”…………Cũng không cần phải thành thật vậy đâu.Tuy rằng bác sĩ Song nói cần Baidu một chút, nhưng thực tế căn bản anh ta không động vào máy tính.Anh ta lấy một tập tài liệu dày cộp nặng nề ở bên cạnh, sau khi lật xem vài tờ, biểu tình dần dần trở nên nghiêm túc.Bác sĩ Song ngẩng đầu “Tình huống của cậu có chút nghiêm trọng, nếu không phải bởi vì bản thân cậu chấp nhận phân hóa lần hai thì khẳng định còn có một nguyên nhân khác, có thể nhớ lại không? Có khi nào là do Alpha dụ phát cậu phân hóa lần hai?”Dụ phát?Han Wangho cẩn thận nhớ lại, lần đầu tiên cảm giác bản thân có sự khác lạ là vào kỳ nghỉ hè năm lớp 10, lúc đó cụ thể đã xảy ra chuyện gì, anh hoàn toàn không nhớ ra nổi.Nhưng kỳ phát tình đầu tiên của anh hoàn toàn là do Jung Jihoon dụ phát ra.Bác sĩ Song nói “Nửa tháng sau đó mà vẫn còn tình trạng bài xích tin tức tố của Alpha thì có hai nguyên nhân như sau, thứ nhất: Alpha đánh dấu cậu có tính công kích và dục vọng chiếm hữu rất mạnh. Thứ hai: độ tương xứng của hai người cực kỳ cao. Bất kể là vì lý do nào thì hai người vẫn phải mau chóng hoàn thành đánh dấu cuối cùng, nếu không thân thể của cậu sẽ vì bài xích tin tức tố của Alpha khác mà trở nên khô kiệt, nghiêm trọng hơn sẽ dẫn đến tử vong”“Giới y học gọi đây là sự ỷ lại vào tin tức tố, xác xuất rất nhỏ, chỉ phát sinh ở lần phân hóa thứ hai và ở những đôi vợ chồng có độ tương xứng cực kỳ cao. Người bình thường rất khó gặp phải phân hóa lần hai, chứ đừng nói đến sau khi đã phân hóa lần hai lại còn có thể gặp được đối tượng có độ tương xứng cao, thế nên trường hợp của cậu là vô cùng hiếm thấy.”……..Nói giỡn phải không?Han Wangho bị mấy câu nói này khiến cho đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng, trước mắt biến thành màu đen thui.Hoàn thành đánh dấu?Sao có thể!Không giống như việc đánh dấu tạm thời, nếu một Omega bị Alpha đánh dấu hoàn toàn, thì người đó sẽ vĩnh viễn lưu lại đánh dấu của Alpha trên thân thể, bất kể sinh lão bệnh tử, sẽ mãi mãi thuộc về duy nhất một người.Cái này cũng không phải là trọng điểm.Trọng điểm là xác xuất thụ thai khi hoàn thành đánh dấu quá cao, trừ khi anh bị lừa đá bay não mới có thể lăn giường cùng một tên đàn ông!Bước ngoặt này Jung Jihoon cũng không lường trước được, hắn liếc mắt nhìn Han Wangho.Han Wangho nhanh chóng lấy lại tinh thần, thanh âm hơi mất bình tĩnh so với ngày thường, mở miệng nói “Không còn cách giải quyết nào khác sao?”Bác sĩ Song do dự hồi lâu mới chậm rãi mở miệng, đưa ra phương án giải quyết “Thực ra trước khi tôi làm bác sĩ khoa nội thì còn có ước mơ trở thành bác sĩ phụ khoa. Nói thật thì kinh nghiệm sinh mổ của tôi cũng không tệ lắm, các cậu có hứng thú thì cứ book lịch trước cho tôi?”Han Wangho “Tôi có thể nói với anh một chữ không?”Bác sĩ Song “Nếu là chữ ‘cút’ thì kiến nghị là không cần”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me