TruyenFull.Me

(Chuyển ver) Tôi trở lại thời trung học của ba mình

40 : Yêu sớm

chobichupabo


“Đưa tao mượn cây bút”

Ở dãy cuối của lớp 10-12, Jung Jihoon kéo cổ áo Jung Suhwan.

Suhwan kêu lên thảm thiết một tiếng “Con làm gì có bút chứ!”

Bàn học của cậu trống trơn, có thể làm gương soi được luôn.

Park Jaehyuk lấy từ trong hộc bàn ra mấy cây bút, quẹt qua quẹt lại cũng không ra mực.

“Tao có bút mà hết mực rồi”

Jung Jihoon liếc nhìn “Không cần bút đen”

Park Jaehyuk “Cần bút đỏ hả? Tao có mấy cái ruột bút chứ không có vỏ bút, mày lấy đỡ đi”

Jung Jihoon lấy cái ruột bút đỏ “Không cần nguyên cây, sửa hai chữ thôi”

Suhwan vô cùng tò mò “Ba sửa gì á?”

Cậu vừa quay đầu lại thì nhìn thấy, Jung Jihoon đang dùng ruột bút đỏ sửa lại điểm trên phiếu điểm.

Suhwan trợn mắt lên “Ba sửa điểm hả?”

Mười sáu năm trước, điểm trên phiếu điểm của GenG đều do giáo viên tự viết bằng tay, vẫn chưa phải là phiếu in ra. Chỉ cần có một cây bút đỏ là có thể sửa lại điểm số ghi trên phiếu điểm rồi.

Suhwan thấy ba cậu hết sức chăm chú sửa điểm, cậu nhìn mà cạn khô héo lời.

Không nói tới những cái khác, cho dù là ai nhìn thấy cảnh tượng phó tổng tập đoàn CoC thời trẻ đi học tự sửa điểm của mình trên phiếu điểm, chắc sợ rớt hàm.

Park Jaehyuk nhắc nhở hắn “Mày không cảm thấy mày sửa nhìn giả lắm hả?”

Jung Jihoon “Không quan trọng, đối phó với ông già thôi”

Hắn vẫn còn biết chừng mực, chưa đến nỗi sửa điểm của mình lên hơn 700 điểm, chỉ quẹt thêm hai nét ở chữ số “1” đầu tiên, sửa nó lại thành số “4” thôi.

Sau khi sửa xong, Jung Jihoon nhìn về phía cửa lớp học, thấy Jung Hajun đang đứng ở bên ngoài.

Hắn không muốn nhìn thấy Jung Hajun, sau khi nhìn thấy ở phía xa, lập tức đứng lên từ cửa sau lớp bỏ đi.

Suhwan vừa mới ngắn ngủi gọi lên một tiếng “Ba…..”

Thì Jung Jihoon đã biến mất chẳng thấy tăm hơi.

Jung Hajun đi vào trong phòng học, hai học sinh ở ngoài cửa phụ trách đón tiếp phụ huynh hỏi “Chào chú, xin hỏi chú là….”

Jung Hajun mở miệng “Chú là phụ huynh của Jung Jihoon với Oh Pensri”

Hai học sinh nhìn nhau.

Jung Hajin hỏi “Đây là lớp 10-12 đúng không? Lớp của Jung Jihoon?”

Hai người gật đầu “Chỗ Jung Jihoon ở cuối lớp, Oh Pensri ngồi ở kế bạn ấy ạ”

Jung Hajun cảm ơn hai học sinh rồi đi về phía sau.

Trước khi mở họp phụ huynh, học sinh các lớp đều đã quét dọn sạch sẽ phòng học của lớp mình.

Thế nên sau đó, ngoại trừ những học sinh đón tiếp phụ huynh, thì đa số học sinh đều sẽ trốn ở trong phòng ký túc xá của mình. Có vài người muốn tranh thủ dịp này để chuồn ra ngoài đi hẹn hò, hoặc làm chuyện khác, hoặc lang thang ở trong sân trường.

Có điều, càng vào những lúc giải lao như vậy thì trường học càng quản lý nghiêm ngặt.

Hà chủ nhiệm phòng hành chính tự mình đi tuần tra, muốn hẹn hò còn khó hơn là lên trời.

Lúc Hajun tới, không ít phụ huynh học sinh trong lớp 10-12 đã có mặt.

Học sinh đón tiếp phụ trách đi rót nước, các vị phụ huynh bắt đầu cầm bài thi với sách vở trên bàn của con mình lật ra xem.

Cha mẹ của Jung Suhwan với Park Jaehyuk vẫn chưa tới, hai người bọn họ xem như là anh em cùng cảnh ngộ, không trở về lại phòng ký túc xá mà ngồi ở cuối lớp học đùa giỡn với nhau.

Lúc Jung Hajun đi đến, Suhwan nuốt nuốt nước miếng.

Cậu ngẩng đầu nhìn Jung Hajun, nhất thời trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Kia là ông nội của cậu.

Suhwan nhớ rõ Jung Hajun cực kỳ cưng chiều cậu, cậu muốn bất cứ cái gì Jung Hajun cũng mua cho cậu ngay, hiếm có khi không đáp ứng cậu.

Mỗi năm nghỉ hè, Jung Hajun lại dẫn cậu về thôn trang để chơi. Lúc đó, Jung Hajun đã nghỉ hưu một nửa, đa số công việc trong tập toàn đều giao cho Jung Jihoon nắm quyền, ông ở nhà tấu hài cho cháu, bảo dưỡng tuổi thọ.

Suhwan vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ của Jung Hajun khi trẻ.

Trong trí nhớ của cậu, Jung Hajun là một ông lão đầu hai thứ tóc.

Park Jaehyuk ở phía sau trộm đánh giá Jung Hajun vài lần, sau khi Jung Hajun ngồi xuống thì giống như những vị phụ huynh khác, bắt đầu xem bài thi của Jung Jihoon.

………….Ông hoàn toàn không nhìn thấy điểm, tội nghiệp Jung Jihoon lúc nãy cực khổ sửa điểm.

Jung Hajun càng nhìn, nhíu mày càng sâu.

Suhwan có dự cảm không lành, chẳng biết vì sao có cảm giác phong ba bão tố sắp kéo tới, cậu lặng lẽ đập nhẹ Park Jaehyuk một cái thông báo rồi từ cửa sau chuồn đi.

Với lại ở gần Jung Hajun khiến cậu cứ cảm thấy có áp lực quá lớn.

Mấy trò mèo này của cậu có thể dư sức lừa được Jung Jihoon với Han Wangho, chứ lừa Jung Hajun hả?

Suhwan nhớ lại sự khôn ngoan của ông nội mình……..sợ là chưa đủ trình.

Jung Jihoon sau khi chuồn ra khỏi lớp thì nhàn rỗi đi lang thang ở trong trường.

Đi qua hành lang, ở dưới hiên gặp phải Han Wangho.

Lúc này, đèn trong phòng học đã sáng lên, chính thức bắt đầu buổi họp phụ huynh, không còn chuyện gì cho học sinh nữa.

“Anh không về phòng à?” Hắn bỗng nhiên lên tiếng.

Han Wangho đang suy tư, bị Jung Jihoon cắt ngang, quay đầu nói “Không về, lát nữa họp phụ huynh xong, tôi muốn tiễn mẹ tôi”

Anh phá lệ giải thích một câu.

Jung Jihoon lấy điện thoại ra “Chơi ván game không?”

Han Wangho “Không chơi”

Jung Jihoon dựa vào lan can bên cạnh, thoạt nhìn có vẻ là đang chơi game, thật ra ánh mắt đều dừng lại ở trên người Han Wangho.

Hiếm có khi hắn với Han Wangho ôn hòa với nhau như thế này.

Trong lòng người kia có vẻ đang mang suy tư, không hề để ý đến hắn, mà cứ ngơ ngẩn nhìn về khách sạn ở phía xa xa.

Bên trái ngoài cùng lầu 4 là một cái ban công nhỏ biệt lập, là nơi hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, đồng thời là trung gian nối liền giữa khu vực khối lớp 10 và lớp 11, cũng là thánh địa hẹn hò của học sinh.

Hai người hiện tại đang đứng ở phía trên ban công nhỏ này, ngoại trừ họ ra, trên ban công nhỏ còn có hai, ba đôi tình nhân, có cặp lớn gan lớn mật rúc vào nhau, cũng có cặp ngại ngùng nhút nhát chỉ lặng lẽ nắm tay nhau.

Phía trước ban công nhỏ này là một khoảng không trống trải, không có công trình kiến trúc nào cả, phía xa xa chỉ có một cái khách sạn, phát sáng lập lòe, thoạt nhìn có chút cô độc.

Jung Jihoon chơi game một lát “Anh không nói gì hết vậy, chán quá đi mất”

Han Wangho thẳng thắn “Tôi vốn dĩ rất nhàm chán, muốn làm nũng thì tìm người khác, đừng đến quấy rầy tôi”

Jung Jihoon cãi lí “Ai làm nũng?”

Hắn nhớ tới dáng vẻ say rượu của Han Wangho mấy hôm trước, trong lòng phỉ nhổ nói: Rõ ràng người làm nũng là anh mới đúng.

Han Wangho không nói thêm nữa, lại đưa mắt nhìn về phía trước.

Jung Jihoon rất có hứng thú dựa vào thành lan can, nghiêng đầu chăm chú nhìn anh “Anh đang có tâm sự à?”

Trong lòng Han Wangho quả thực đang có tâm sự, nhưng không có nghĩa là anh muốn chia sẻ với Jung Jihoon, chỉ nhìn mặt Jung Jihoon thôi là anh đã thấy phiền muộn rồi, loại tâm trạng này không thể hiểu nổi, khiến cho anh cứ rối rắm không thôi.

Jung Jihoon bỗng nhiên tỉnh ngộ “Không phải là anh đã yêu tôi rồi đó chứ?”

Han Wangho liếc nhìn hắn một cái “Cậu ngứa đòn à?”

Jung Jihoon “Bị tôi đoán đúng rồi cũng đừng thẹn quá hóa giận chứ, yêu tôi là chuyện rất bình thường mà, không mất mặt chút nào đâu” Hắn nói tiếp “Thân thể anh sao rồi?”

Trên người Han Wangho bao trùm một lượng thuốc ngăn mùi rất lớn, người bình thường không thể phát hiện ra tin tức tố của anh được.

Hơn nữa trước kia khi anh còn là Alpha, mùi hương tin tức tố cũng không rõ ràng lắm, cho nên không ai nhận ra được sự khác lạ. Bởi vì Park Jungmi tới nên anh cố ý chuẩn bị thật kỹ.

Han Wangho vẫn chưa nói thật với gia đình biết chuyện giới tính thứ hai của anh, nếu anh nói thật ra thì thứ chào đón anh chính là sự phiền não vô tận.

“Vẫn thế, chưa chết được” Han Wangho trong lòng vô cùng hỗn loạn, cuối cùng vẫn nói ra hết với Jung Jihoon “Tôi vẫn chưa nói với mẹ chuyện giới tính thứ hai”

Jung Jihoon nhíu mày “Chuyện lớn như vậy sao anh không nói?”

“Nói rồi thì sao?” Han Wangho mở miệng “Nói xong rồi bọn họ có thể giải quyết được sao?”

Độ tương xứng của anh với Jung Jihoon cao như vậy, cho dù có nói với cha mẹ thì bọn họ có thể làm gì được chứ.

Chẳng phải cũng chỉ có hai con đường để lựa chọn thôi sao.

Hoặc là chết, hoặc là phải kết hợp với Jung Jihoon.

Đừng bàn tới chuyện Han Wangho có nguyện ý hay không…….. vì tính mạng, nói không chừng bắt buộc phải thỏa hiệp.

Chỉ nói riêng Jung Jihoon, người ta có tiền đồ tốt đẹp, làm sao có thể tốn công vô ích vì người khác được chứ?

Nghĩ đến đây, Han Wangho bỗng nhiên nhớ lại, cái tên Jung Jihoon này, hình như đã có người thích rồi.

Lúc diễn ra kỳ thi giữa kỳ, anh có tình cờ nhìn thấy tin nhắn đến điện thoại của Jung Jihoon, đối phương là một cô gái cùng hắn lớn lên ở nước ngoài, ít nhiều đã trở thành bạch nguyệt quang trong lòng Jung Jihoon.

Anh nói thầm trong lòng một câu: Jung Jihoon mà cũng biết thích một người sao? Thật khó mà tưởng tượng nổi.

Ở ban công nhỏ này không có đèn, trời càng về tối, người càng không thể nhìn thấy.

Tại sao lại gọi nơi này là thánh địa hẹn hò của tình nhân, còn không phải bởi vì nó được ông trời tạo điều kiện quá ưu ái sao?

Jung Jihoon bỗng nhiên mở miệng “Có sao đâu, chẳng phải tôi đã đồng ý giúp anh rồi à? Anh còn lo nghĩ nhiều làm gì”

Han Wangho yên lặng nghĩ: Bây giờ giúp? Sau này thì sao? Chẳng lẽ muốn tôi cả đời phải dựa vào tin tức tố của cậu? Không có cậu là không sống được?

Bỗng nhiên anh cảm thấy bản thân mình thật quá sức xui xẻo.

Những chuyện có xác suất cực kỳ nhỏ người khác khó có thể gặp phải, vậy mà anh lại trúng hết.

Han Wangho tự nhận là trên đời này anh chưa từng làm ra chuyện gì trái với lương tâm, cái câu “Quả báo đáng đời” lẽ ra không tới lượt anh phải chịu ứng nghiệm chứ.

Tâm trạng Han Wangho vẫn không sáng sủa lên được một chút nào.

Jung Jihoon ngưng lại, rồi nói “Tôi nghe người ta bảo….”

Tuy rằng ánh mắt của Han Wangho vẫn nhìn về phía trước, nhưng mọi sự chú ý đều dồn hết lên người Jung Jihoon.

Đối phương lại mặt dày vô sỉ nói “Lúc Omega tới kỳ phát tình sẽ hơi bị đa sầu đa cảm, chắc bây giờ anh đang trong tình trạng này đúng không?”

Han Wangho: ……….

Jung Jihoon tỏ ra vô cùng hào phóng, hắn cười một cái, lộ ra hai cái răng nanh “Cho anh mượn bả vai của trai đẹp đấy, miễn phí nửa tiếng, nửa tiếng sau mới bắt đầu tính phí, một giây 20 tệ. Anh cần dựa không?”

Han Wangho bị hắn làm cho tức chết, cười lạnh “Đi chết đi”

Có lẽ là thực sự đã bị cảm xúc chi phối, Han Wangho bình tĩnh nói tiếp “Jihoon, cậu có từng nghĩ tới tương lai của bản thân mình chưa?”

Jung Jihoon chống cằm “Phú nhị đại không cần nghĩ tới tương lai” Hắn quay đầu, hỏi “Tương lai mà anh nói tới là loại nào? Sự nghiệp hay là tình yêu?”

Han Wangho ngưng lại, cạn lời nói “Đương nhiên là sự nghiệp”

Jung Jihoon chẳng buồn xoay đi chỗ khác, lặp lại câu nói kia “Phú nhị đại không cần lo sự nghiệp, chỉ cần kế thừa gia nghiệp thôi”

Hắn hỏi ngược lại Han Wangho “Còn anh? Chuẩn bị thi vào SNU, tương lai muốn làm gì?”

Jung Jihoon hỏi xong, cảm thấy thật ngu ngốc.

Nội tâm hắn không ngừng phỉ nhổ, nghĩ thầm đây là cảnh tượng gì chứ? Trò chuyện bên bếp lửa? Tâm sự dưới màn đêm? Người trẻ tuổi bàn luận với nhau về chuyện tương lai?

Jung Jihoon không có hứng nói về chủ đề này.

Nếu Han Wangho muốn nói chuyện yêu đương với hắn thì có khi hắn còn có hứng hơn một chút.

Có điều, nói cũng đã nói ra rồi, cắm đầu nói tiếp “Hay là quản lý vườn bách thú? Nhắc nhở anh một chút, trước mắt vườn bách thú chưa nạp vào khủng long bạo chúa đâu?”

Han Wangho nói “Không có ý định này, không mướn cậu phải lo dùm”

Anh đối với tương lai của bản thân mình vẫn cảm thấy vô cùng mờ mịt.

Vừa không muốn đi theo con đường rộng thênh thang bằng phẳng mà Han Beomhyun đã trải sẵn ra cho mình, mà cũng không biết bản thân mình thực sự muốn cái gì.

Han Wangho giống như đang đi trên một con đường nhỏ tràn ngập sương mù, trên con đường ấy, ngoại trừ sương mù, còn có đủ các loại bụi gai đang chờ anh dẫm vào.

Trong đó, Jung Jihoon chính là cái bụi gai to nhất.

Han Wangho chẳng lường trước được, vô tình dẫm vào đấy.

Mình đúng là điên rồi, tự dưng ở chỗ này phí lời nói chuyện với Jung Jihoon.

Han Wangho tự phỉ nhổ bản thân một lát, cạn lời nói: Mình nói chuyện với khúc gỗ còn hay ho hơn là nói chuyện với hắn.

Anh quay người, khoảng cách hai người rất gần, ngón tay Han Wangho cọ tới lòng bàn tay của Jung Jihoon.

Jung Jihoon ngẩng đầu nhìn anh, đứt dây thần kinh xấu hổ nói “Anh sờ tôi?”

Hai tay Han Wangho đều giơ lên “Bịa đặt nghe có lý hơn chút được không? Đi đây.”

Jung Jihoon ở cùng một chỗ với anh vẫn còn cảm thấy chưa đủ mà đối phương đã muốn rời đi rồi.

Trong nháy mắt, hắn gần như muốn vươn tay kéo Han Wangho lại, nhưng suy nghĩ này vừa mới nảy ra, thì rất nhanh sau đó đã bị một suy nghĩ khác gạt đi: Mình bị bệnh à? Mình giữ anh ta lại làm gì, tự kiếm chuyện cho mình sao?

Han Wangho không những không phải là một cô gái xinh đẹp, hơn nữa tính tình còn lạnh như băng, Jung Jihoon hắn làm sao có thể để tâm tới anh được.

Hắn do dự mất một lúc, đưa ra một kết luận: Lẽ nào là do ảnh hưởng của tin tức tố? Cái tên bác sĩ gà mờ kia cũng không nói tới chuyện này.

Ai ngờ, Han Wangho quả thực không thể rời đi được.

Thấy anh đứng lại, Jung Jihoon sửng sốt một chút, nghĩ thầm: Không phải chứ, ảnh hưởng mạnh như vậy luôn sao, mình mới suy nghĩ thôi cũng có thể điều khiển được thân thể anh ta à?

Xuất hiện ở trước mắt, là ánh sáng chói lóa của mấy cái đèn pin chĩa vào.

Cùng với tiếng của chủ nhiệm Kim “Không được nhúc nhích, đứng yên tại chỗ hết cho tôi!”

Han Wangho vội vàng đưa tay chặn ánh đèn pin trước mắt.

Dựa vào chút ánh sáng yếu ớt, Jung Jihoon nhìn thấy ở phía sau chủ nhiệm Kim còn có mấy thầy giáo của phòng hành chính, bình thường hay đi tuần tra.

Bởi vì Jung Jihoon là học sinh cá biệt chuyên môn vi phạm nội quy, thường xuyên ra vào phòng hành chính, cho nên mấy thầy giáo cực kỳ nhẵn mặt hắn.

Mấy đôi tình nhân trên ban công nhỏ đều vô cùng luống cuống.

Toàn bộ đều tách nhau ra, đứng thẳng tắp.

Đáng tiếc, hai lối có thể tháo chạy đều bị mấy thầy giáo mà chủ nhiệm Hà dẫn theo chặn kín lại, mấy đôi uyên ương mệnh khổ này đều bị vây quanh ở trên ban công.

Jung Jihoon mở miệng “Thầy Kim tới bắt mấy đôi yêu nhau”

Từ lúc nãy Han Wangho đã cảm thấy trong lòng có dự cảm không lành rồi, bây giờ cảm giác đó đã leo tới đỉnh điểm.

“Cậu có ý gì? Nói tôi nghe xem?”

Jung Jihoon chỉ vào anh, lại chỉ vào mình “Tối lửa tắt đèn như vậy, anh nói với thầy Kim, anh ở đây phụ đạo giúp tôi, anh nói xem ổng có tin không?”

Chủ nhiệm Kim từ trước đến nay luôn theo tôn chỉ thà giết nhầm chứ không bỏ sót.

“Đứng yên cho tôi! Lớp mấy đây, mau ghi tên, lớp ra đây rồi đi theo tôi về phòng hành chính! Trường học tổ chức họp phụ huynh chứ không phải tổ chức lễ ra mắt cho các cô cậu. Chủ nhiệm lớp buổi tối không báo cho các cô cậu phải về ký túc xá hết sao? Ở đây làm bậy cái gì?”

Thầy giáo tuần tra lần lượt bảo từng người ghi tên vào danh sách, tới lượt của Han Wangho, tay cầm bút của anh cứng ngắc.

Nói gì bây giờ?

Phải mở miệng giải thích sao đây?

Ở đây xem đồng hồ dạ quang sao?

………..Quả nhiên cứ ở bên cạnh Jung Jihoon là anh làm chuyện gì cũng không được suôn sẻ hết.

“Từ từ” Jung Jihoon bỗng nhiên bắt lấy tay anh, nét chữ của Han Wangho kéo ra một vệt mực thật dài.

Anh ngẩng đầu nhìn Jung Jihoon.

Jung Jihoon nói “Thể lực anh thế nào?”

Han Wangho “……..Cũng được?”

Jung Jihoon thong thả ung dung nói “Tôi bảo, chạy”

Han Wangho vẫn chưa hiểu ra “Chạy? Chạy gì?”

Jung Jihoon kiên nhẫn nói “Chạy là bước hai chân ra chạy đó, hiểu chưa?”

Hắn nói xong câu này, bất thình lình kéo Han Wangho lôi đi.

Đột ngột không kịp chuẩn bị, Han Wangho bị hắn kéo tay chạy thẳng về phía bên hông ban công.

Chủ nhiệm Kim quét đèn pin qua, nhìn thấy một đôi “tình nhân” to gan như vậy, chẳng những dám lén lút hẹn hò yêu đương, bây giờ còn dám bỏ chạy nữa?!

“Đằng kia là ai?!”

Thân hình thấp bé của chủ nhiệm Kim có nguồn sức mạnh rất lớn, lập tức cất bước đuổi theo “Bắt bọn chúng về cho tôi!”

Mấy thầy giáo nghe được lệnh, không thể không làm theo, tuy tuổi đã cao nhưng tất cả vẫn phải đuổi theo ra khỏi ban công chạy về phía hành lang.

Tiếng ồn lớn như vậy, trực tiếp kinh động tới các vị phụ huynh sau khi kết thúc buổi họp giáo viên với phụ huynh.

Park Jungmi cầm túi xách nhỏ, đang nhận được cơn mưa lời khen của các giáo viên. Bà biết con trai của bà vô cùng ưu tú, từ nhỏ tới lớn, mỗi lần bà đi họp phụ huynh là lại nhận được vô số lời khen ngợi.

Đối ngược hoàn toàn với bà là Jung Hajun trong buổi họp phụ huynh, mặc dù ông đã cố gắng kiềm chế hết sức, nhưng vẫn không đỡ được thành tích thi cử chỉ được hơn 100 điểm của cậu con trai, bị một đống giáo viên bộ môn vây quanh than phiền nhắc nhở, ra sức oanh tạc ông khiến ông ê mặt vô cùng.

Hơn nữa, cái thằng ranh con này còn dám lén sửa phiếu điểm lại, giỡn mặt và quá sức xem thường chỉ số thông minh của ông rồi.

Park Jungmi tìm tới Jung Hajun, ông vừa mới thoát thân trong vòng vây than phiền của các giáo viên.

Ông nhìn Park Jungmi, ngượng ngùng nói “Để cô chê cười rồi”

Park Jungmi nghe thấy được một chút, ước chừng cũng đã đoán ra được nguyên nhân…… phụ huynh đi họp cho con mà tâm trạng không tốt thì hơn phân nửa là do con cái hư hỏng.

Bà an ủi nói “Con nó còn nhỏ, không cần phải gấp”

Jung Hajun nói “Giỏi giang như con nhà cô thì hay biết mấy”

Lúc nãy ông cũng nghe được động tĩnh bên chỗ Park Jungmi….. sau khi tan họp, giáo viên hai bên đều đứng ở hành lang trò chuyện với phụ huynh.

Han Wangho được người ta khen ngợi khiến cho Park Jungmi trong lòng nở hoa, phổng hết cả lỗ mũi “Làm gì có đâu, chỉ là không khiến tôi phải quá nhọc lòng thôi”

Jung Hajun thở dài nói “Nếu con trai tôi bằng được một nửa con nhà cô thì tôi đã bớt lo rồi”

Nụ cười của Park Jungmi cứ treo mãi ở trên mặt không khép lại được.

Ở hành lang, các vị phụ huynh bỗng nhiên xôn xao một trận.

Park Jungmi bị ép tới gần Jung Hajun, bà thấy mọi người đều đang nhìn xuống dưới lầu, nhịn không được hỏi “Sao mọi người bu đông thế? Xảy ra chuyện gì vậy?”

Đúng lúc bên cạnh bà có một học sinh đang bấm điện thoại…… tin tức buôn chuyện của đám học sinh trong trường thường ra siêu nhanh, đặc biệt là mấy tin tức trên diễn đàn.

“Lão Kim đang ở trên ban công bắt mấy đôi yêu sớm, có một đôi cực kỳ to gan dám bỏ chạy mất! Bây giờ giáo viên phòng hành chính đang chạy khắp trường đuổi theo bọn họ! Douma, trâu bò vãi, tốt nhất đừng để bị tóm được, nếu không kiểu gì cũng toi đời!”

Park Jungmi hơi nhíu mày, hiển nhiên bà không đồng tình với chuyện yêu sớm “Kỳ cục”

Jung Hajun cũng tán đồng “Đúng là kỳ cục”

………..Đã yêu sớm thì thôi đi, bị bắt còn bỏ trốn.

Đây là chuyện đàn ông nên làm sao?!

Ở hành lang lầu dưới, quả nhiên có thể nhìn thấy bóng dáng hai học sinh đang chạy nhanh như bay.

Chủ nhiệm Kim cùng một đám giáo viên đang chạy theo phía sau thở hổn hển, không ít học sinh tranh thủ thời cơ cầm điện thoại điên cuồng quay chụp.

Park Jungmi thấy tò mò, một lúc sau không nhịn được hỏi “Không biết là ai?”

Học sinh đứng cạnh bà không quay đầu lại mà nói “Jung Jihoon đó! Ngoại trừ hắn thì làm gì có ai to gan thế nữa chứ? Dám nhổ tóc trên đầu lão Kim! Phục ghê, thái tử quả nhiên là thái tử, không giống như loại phàm nhân chúng ta”

Jung Hajun sau khi nghe xong, sắc mặt cứng đơ.

Park Jungmi thầm nói không xong rồi, vội vàng an ủi “Anh Jung à, anh đừng nóng giận, trẻ con là như vậy mà. Yêu sớm thôi mà, con trai anh nhất định là rất đẹp trai, có cô bé nhào vào trong lòng là chuyện bình thường mà, miễn không gây ra chuyện gì là được rồi.”

Bạn học kia quay đầu lại, kinh ngạc nói “Cô bé nào ở đây? Hắn chạy đi với Han Wangho đó!”

Park Jungmi khựng lại “Cùng ai cơ?”

“Han Wangho đó” Học sinh kia lắc lắc cái điện thoại trên tay “Trên diễn đàn trường nổ tung rồi, một mình Jung Jihoon sao có thể gây ra chuyện động trời như vậy chứ, trên đây mọi người đều hét điên rồi, sao hai người họ lại ở chung với nhau được chứ?

Park Jungmi mặt tối sầm lại, lẳng lặng cầm lấy cây lau nhà dựng trong góc.

Tư thế kia, giống y như nổi gió trước khi bão lớn kéo tới.

Jung Hajun vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần, nhìn thấy Park Jungmi, vai trò đảo ngược, liền nói ngay “Jungmi, cô đừng nóng giận……..”

Ông nghĩ ngợi nửa buổi, không tìm ra được từ nào để an ủi, chỉ có thể lặp lại câu của Park Jungmi lúc nãy.

“Yêu sớm thôi mà………Con trai của cô nhất định là rất đẹp trai, có….. có con trai nhào vào trong lòng là chuyện…… bình thường mà?”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me