TruyenFull.Me

Chuyen Ver Toi Tro Lai Thoi Trung Hoc Cua Ba Minh


Sau khi Han Wangho nôn xong, còn chưa kịp ngẩng đầu lên.

Những lời đại nghịch bất đạo của Jung Suhwan nói ra lọt vào trong lỗ tai anh, anh muốn phản bác lại, nhưng chỉ vừa há miệng thì dạ dày đã sông cuộn biển gầm.

Lúc này, sắc mặt Jung Jihoon trắng bệch ra.

“Anh đừng có nôn vào người tôi” Jung Jihoon vội vàng nâng Han Wangho lên.

Tức khắc, hai cái tay dừng lại trên mặt Jung Jihoon, một cái nặng, một cái nhẹ.

Jung Hajun giận tím mặt, cái tát nặng là của ông “Thằng ranh con! Mày đang nói tiếng người đó hả?!”

Suhwan cạn lời gào thét, cái tát nhẹ là của cậu “Ba FA mãn kiếp luôn đi, ăn nói gì bậy bạ!”

Hai bên mặt Jung Jihoon đều in dấu tay, biểu cảm “==” ngây ra tại chỗ, ánh mắt hắn dừng lại ở trên người Park Jungmi.

“Dì Park, dì nỡ đánh con sao?”

Park Jungmi khó khăn nhìn vào gương mặt tuấn tú của hắn, “hữu tâm vô lực” mở miệng “Tôi không thể xuống tay được….”

Bên mặt trái một bàn tay, bên mặt phải một bàn tay, giành hết chỗ cả rồi, còn chỗ nào đâu mà bạt tai nữa?

Han Wangho nôn xong, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Jung Jihoon.

Han Wangho “Được đấy, cân bằng lắm”

Bầu không khí nhất thời trở nên ngượng ngùng.

Han Wangho cười gượng một tiếng, làm như không có chuyện gì mà hờ hững nhún vai “Nghe nói cậu thuộc cung Song ngư, nghĩ tích cực lên một chút đi có khi lại chữa được chứng ám ảnh cưỡng chế”

Jung Jihoon ông nói gà bà nói vịt, mặt than nói “Nếu hạt giống trong bụng anh không phải của tôi, thì chúng ta cứ cưỡi lừa xem hát đi, chờ xem!”

(Cưỡi lừa xem hát, nhẩn nha mà xem: ý là cứ để xem diễn biến thế nào, rồi mới đưa ra kết luận)

Tự nhiên giữa ban ngày ban mặt ăn hai cái bạt tai oan uổng, Jung Jihoon hạ quyết tâm khiến cho Han Wangho cũng phải nếm chút đau khổ, trong bụng anh ta thử dám không có đứa nhỏ xem?

Han Wangho lau miệng một chút, cười lạnh “Ngại quá, là cậu gieo giống sao?”

Jung Jihoon ha ha một tiếng “Anh cứ thử xem?”

Phòng hành chính náo loạn tới nỗi gà bay chó sủa, chủ nhiệm Kim đề nghị nói “Đứa nhỏ quan trọng, trước hết nên đến bệnh viện kiểm tra thân thể một chút đi”

Ông nói xong liền tự vả miệng, cảm thấy ý tứ trong lời nói của mình có hơi lệch lạc, liền sửa lời nói “Ý của tôi là đứa nhỏ Han Wangho này, không phải nói đứa nhỏ trong bụng Han Wangho”

Park Jungmi lau mồ hôi “Thầy Kim, không cần phải bổ sung thêm câu này đâu”

Bầu không khí có vẻ như càng lắng đọng hơn.

Thời khắc mấu chốt, Jung Hajun đưa ra quyết sách “Đi bệnh viện trước đã”

Bệnh viện gần GenG nhất là bệnh viện CN.

Thật ra Jung Hajun muốn đưa Han Wangho tới khám ở bệnh viện quân khu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ông mang một đứa nhỏ đi kiểm tra toàn thân còn chưa nói, lại còn…. mang một đứa nhỏ đi kiểm tra xem trong bụng đứa nhỏ này có phải có một đứa nhỏ hay không, nếu như để người quen trong bệnh viện biết được, chẳng phải sẽ gây ra một trận náo loạn hay sao.

Jung Hajun cân nhắc một hồi, quyết định đến một bệnh viện không quen thân thì hơn.

Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này vẫn là phải trách Jung Jihoon, thằng ranh con này từ nhỏ tới lớn chỉ giỏi gây chuyện.

Han Wangho đã giải thích cả trăm lần đây chỉ là chuyện hiểu lầm, thế nhưng hai vị phụ huynh đều không tin lắm.

Park Jungmi nói “Cho dù có là hiểu lầm thì con cũng phải tới bệnh viện để khám về chuyện phân hóa lần hai. Chuyện lớn như vậy mà con lại không chịu báo với cha mẹ, con bảo cha mẹ làm sao yên tâm được đây?”

Bà đã nói như vậy rồi, Han Wangho không có cách nào cãi lại được nữa.

Có điều, bây giờ cũng đã trễ rồi, tạm thời không thể đi được.

Cả một buổi tối, mỗi người mang trong mình một suy nghĩ, sáng sớm hôm sau thì hẹn gặp nhau cùng đi.

Trên diễn đàn trường, mọi người đang bàn luận tranh cãi ầm ĩ, tất cả đều đặt câu hỏi làm thế nào Jung Jihoon và Han Wangho lại có thể quen biết nhau. Câu chuyện sôi sùng sục cả đêm, đủ các loại giả thuyết được thêu dệt ra.

Nhưng nói đi nói lại, vẫn không thể tìm ra được nguyên cớ.

Không thể chỉ vì chủ nhiệm Kim nói hai người bọn họ yêu sớm, thì đúng là hai người bọn họ yêu sớm được.

Làm ơn đi, Han Wangho người ta là Alpha đó, định làm song Alpha luyến ái sao? Đâu thể nào giật gân tới cỡ đó được?

Suhwan cả đêm qua không ngủ ngon nổi, ngày hôm sau liền cúp học, sau khi hỏi ra được bệnh viện Han Wangho muốn đến, cậu lập tức chạy tới bệnh viện đó ôm cây đợi thỏ.

Mới sáng sớm, Jung Hajun đã tự mình lái xe đến, Park Jungmi với Han Beomhyun đều đã tới cửa bệnh viện rồi.

Han Wangho chạm mặt cha của mình, hai cha con nhìn nhau không nói gì.

Trên đường đi, Park Jungmi đã khuyên nhủ cha anh “Nếu ông tới để mắng Wangho thì ông khỏi phải tới nữa. Còn nếu ông thật sự muốn đi thì ông phải nghe lời tôi, nếu lát nữa ông mở miệng nói cái gì không hay thì ông về nhà ngay lập tức cho tôi”

Han Beomhyun đã hứa với bà, sau khi tới rồi cũng không hề nói bất cứ một câu nào không tốt với Han Wangho.

Có thương thì mới có giận, tuy rằng ông rất nghiêm khắc đối với Han Wangho, nhưng gặp chuyện như vậy, không thể nào không lo cho được.

Hơn nửa tháng rồi Han Wangho không nói chuyện với Han Beomhyun, anh nhìn ông vẫn đang tỏ ra vẻ giận dỗi “Ba”

Han Beomhyun hừ lạnh một tiếng.

Park Jungmi nhéo ông một cái.

Jung Hajun từ trên xe bước xuống “Jungmi, thật ngại quá, để mọi người phải chờ lâu”

Jung Jihoon mặt mày nhăn nhó, đứng ở sau lưng Jung Hajun.

Han Beomhyun nhìn chằm chằm Jung Jihoon, hai con mắt sắp nổi lửa.

Tiếng hừ lạnh của ông càng to hơn nữa, khiến cho Jung Jihoon nghe thấy mà trong lòng không khỏi chột dạ.

Jung Hajun tự nhận đuối lý “Đi thôi, cứ đi thẳng vào phòng là được”

Park Jungmi líu lưỡi, nghĩ thầm trong bụng: Không hổ là nhân vật đặc quyền, không cần phải đăng ký, được đi thẳng vào phòng khám chuyên khoa.

Thực tế thì từng này cũng không xem là đặc quyền gì.

Jung Hajun còn có nhiều quyền lợi hơn nữa, chẳng qua Park Jungmi đã quen với quy củ của một thường dân nhỏ, bỗng nhiên nhìn thấy đại gia của giai cấp tư sản, không nén được cảm thán hai câu.

Cuối tuần, ở bệnh viện đông nghẹt người, kín hết chỗ, thế nên đặc quyền của Jung Hajun vô cùng có ích.

Lúc Han Wangho lên tới lầu 4, ở ngã rẽ nhìn thấy được Jung Suhwan đang lén lén lút lút.

Anh:……..

Jung Jihoon liếc mắt nhìn qua, năng lực hành động của hắn mạnh hơn Han Wangho nhiều, trực tiếp túm cổ Jung Suhwan lôi từ trong góc ra.

Suhwan không ngờ tới bản thân cậu đã ngụy trang hoàn mỹ như vậy rồi mà chưa gì hết đã bị phát hiện, lập tức giơ hai tay đầu hàng “Em xin khai, em tới để theo dõi mọi người”

Park Jungmi nghe được động tĩnh liền quay đầu lại, thấy được cậu học sinh ở trong phòng hành chính ngày hôm qua.

Suhwan chớp mắt, vội vàng bán manh, nói dối không cần xé nháp “Dì ơi, cháu tới khám bệnh. Trùng hợp ghê, mọi người cũng tới luôn ạ?”

Park Jungmi nửa tin nửa ngờ.

Jung Jihoon ha ha nói “Mày tới khám bệnh gì? Bệnh thần kinh hả?”

Suhwan “Không phải mà, ba buông tay ra đi, con lo cho hai người nên mới tới đây thôi! Mọi người đều là bạn bè, quan tâm tới nhau một chút thì đã sao?”

Han Wangho rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, tán hành “Nói cũng có lý đấy”

Anh lấy từ trong túi ra một tuýp thuốc giảm sưng, với một quả trứng gà, chưa kịp ăn…..có điều, trông có vẻ như cũng không phải dùng để ăn.

Hiện tại Jung Jihoon đang còn bị PTSD đối với trứng gà, hơn nữa ám ảnh tâm lý cực mạnh, vừa nhìn thấy quả trứng này, tự nhiên thấy mặt rát rát.

(PTSD: chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn, là một rối loạn lo âu có thể phát triển sau một sự kiện kinh hoàng mà bệnh nhân chứng kiến hoặc trực tiếp là người trải qua sự kiện sang chấn đó)

Ngày hôm qua, Jung Suhwan chỉ tát nhẹ một cái, chẳng qua như mèo cào chút thôi, dù sao thì cậu cũng chỉ làm bộ thể hiện một chút chứ nào dám ra tay quá nặng.

Thế nhưng cái bạt tai kia của Jung Hajun là đao thật súng thật, tát một phát thật mạnh vào mặt hắn.

“Cái này” Han Wangho chỉ vào tuýp thuốc “Dùng để bôi ở trên mặt”

Tối hôm qua anh về nhà ngủ, nghĩ tới Jung Jihoon vô duyên vô cớ ăn hai cái tát, cảm thấy trằn trọc không yên.

Dù sao thì hắn hoàn toàn là bị tai bay vạ gió, mà nguyên nhân chính là do anh gây ra.

Đánh ở chỗ khác không nói, đằng này đồ chó con là kẻ coi trọng mặt mũi như thế, bị ăn hai cái bạt tai, chẳng phải đã khiến cho hắn mất hết cả sĩ diện sao?

Sống 17 năm trên đời, đây là lần đầu tiên Han Wangho có cảm giác áy náy như thế.

Suhwan cũng không mấy tự nhiên lắm “Ba còn đau không vậy?”

Jung Jihoon lạnh nhạt nói “Mày vừa đấm vừa xoa à?” Hắn suy nghĩ một chút, dùng câu Jung Suhwan từng nói để trách ngược cậu “Làm con mà ra tay đánh cha ruột sẽ bị trời đánh, ai đã nói câu này?”

Suhwan trong lòng phỉ nhổ nói: Ba, chắc ba đánh con ít á?

Suy nghĩ một chút, đó đều là chuyện của mười sáu năm sau, thế nên thôi.

Jung Jihoon chán ghét dùng hai ngón tay kẹp lấy tuýp thuốc kia “Cái gì đây? Hôi muốn chết”

Han Wangho “Thuốc giảm sưng”

Jung Jihoon lại chỉ quả trứng gà “Còn trứng gà?”

Han Wangho trầm tư một lát “Tôi nghe nói lăn trứng gà lên mặt cũng có thể giảm sưng”

Jung Jihoon “Người ta chườm nóng đó anh hai ơi, anh là học bá thật hay học bá dỏm vậy, bộ không có kiến thức đời sống hằng ngày sao?” Hắn sờ sờ quả trứng gà “Anh thấy nó còn nóng miếng nào không?”

Han Wangho nhanh trí, giả bộ như không nghe thấy, quan tâm nói “Cậu ăn sáng chưa? Nếu không lăn được thì cậu ăn nó đi”

Jung Jihoon “Mới sáng sớm ngày ra anh đã tính làm tôi mắc nghẹn hả?”

Suhwan đề nghị nói “Hay là anh thổi thổi cho ảnh đi?”

Han Wangho chỉ vào mình “Tôi thổi?”

Suhwan “Chứ sao? Không lẽ em thổi?”

Cậu nghĩ thầm: Mọe nó con đang giúp mẹ tạo ra chút tình tiết Romantic đó, có hiểu không? Sao mẹ chẳng biết lãng mạn gì hết vậy?!

Để cắt đứt suy nghĩ trớt quớt của Han Wangho, Jung Suhwan đập nồi dìm thuyền “Em ăn sáng rồi nha!”

Han Wangho: ……

Anh quay đầu nhìn Jung Jihoon “Cậu muốn thổi thổi sao?”

Jung Jihoon “Anh dám không?”

Thổi một cái thôi mà, có gì mà không dám.

Han Wangho ghé sát vào Jung Jihoon, để có thể thổi hơi vào khuôn mặt nhỏ tuấn tú của Jung Jihoon thì anh còn phải kiễng chân lên.

Phồng miệng lên, thổi một cái, rồi nghiêm túc hỏi “Sao rồi? Đỡ hơn xíu nào chưa?”

Jung Jihoon mặt vô cảm nói “Không đỡ”

Bên trong tim hắn đập loạn xạ, đẩy Han Wangho ra “Đừng thổi nữa, cha của anh nhìn tôi thấy ghê lắm, anh còn thổi nữa tôi sợ hôm nay tôi không lết nổi ra khỏi bệnh viện này luôn”

Han Wangho có nói cái gì đó, nhưng hắn không nghe thấy, trong đầu hắn lúc này tràn ngập thanh âm đinh tai nhức óc “Thùng thùng thùng”

Jung Hajun nói “Tới rồi, vào đi”

Suhwan tỉnh như ruồi gia nhập vào đoàn người này, mặc dù mọi người ai cũng cảm thấy sai sai, nhưng họ giống như bị một thế lực thần bí nào đó khống chế……..chẳng ai lên tiếng hỏi Suhwan tại sao lại đi theo bọn họ.

Han Wangho bỗng nhiên dừng chân lại.

Jung Jihoon “Anh sao thế?”

Han Wangho vuốt ngực “Tự nhiên tôi có linh cảm không tốt”

Linh cảm của anh thường rất chính xác, Jung Jihoon cũng không nhịn được dừng chân lại “Không tốt cỡ nào?”

Han Wangho lắc đầu “Cực kỳ không tốt”

Jung Jihoon đã đẩy cửa ra.

Bên trong phòng, truyền ra thanh âm vô cùng quen thuộc, ôn hòa, có chứa một chút ý cười “Hoan nghênh đại giá quang lâm”

???

Jung Hajun mới đến, lần đầu tiên ông mới thấy trong bệnh viện còn có một bác sĩ nói “Hoan nghênh đại giá quang lâm”

Han Wangho nghe thấy giọng nói, cùng Jung Jihoon liếc mắt nhìn nhau rồi cùng đi vào.

Bác sĩ Song ngồi tại chỗ “Ủa? Hóa ra là người quen”

Suhwan dáo dác ngó nghiêng đi vào.

Bác sĩ Song buông bút xuống, khẽ cười nói “Đứa nhỏ lớn vậy luôn rồi à?”

Han Wangho “Câm miệng!”

Bác sĩ Song đứng lên “Mời ngồi, các vị, xin hỏi ai là người đến khám bệnh nào?”

Anh ta đếm đầu người, tổng cộng có năm người “Khoa của chúng tôi gần đây đang có hoạt động, khám cho hai người, người thứ ba được giảm nửa giá, có hứng thú không?”

Jung Jihoon “Bệnh viện biết không?”

Bác sĩ Song cười nói “Tất nhiên là không biết. Tái khám lần hai được giảm 20% nha, nói thử xem, lần này đến là vì nguyên nhân gì?”

Jung Hajun nghe thấy cách nói chuyện của họ có vẻ quen thuộc, lên tiếng “Các người quen nhau sao?”

Jung Jihoon “Lần trước tới đây khám cũng gặp ổng”

Hắn bổ sung thêm “Lần trước tới khám nội khoa, bây giờ là phụ khoa, sao vẫn là anh vậy?”

Bác sĩ Song chắp tay trước ngực “Tôi có nói rồi mà, tôi có ước mơ làm một bác sĩ phụ khoa”

Jung Jihoon: ?

Bác sĩ Song bảo cô y tá nhỏ lấy mấy cái ghế dựa ra, tiếp đón mọi người ngồi xuống “Được rồi, là vầy, gần đây bệnh viện chúng tôi đang hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, phát triển hình thức làm việc liên tục, chống lãng phí, tiết kiệm thời gian và nguồn nhân lực”

Han Wangho “Liên tục là sao?”

Bác sĩ Song giải thích “Có nghĩa là lúc khoa nội không có ai tới khám bệnh, thì bác sĩ khoa nội có thể sang phụ khoa để làm việc. Tôi làm việc liên tục tới giờ đấy”

………….Này mọe nó không phải là đang kiếm chác thêm à.

Nói chuyện như thể cao cả lắm.

Lại còn phát triển hình thức làm việc liên tục?

Jung Jihoon “Ngoài cửa khoa nội một đống người xếp hàng, làm gì có chuyện không có ai tới khám?”

Bác sĩ Song nhấp ngụm trà “Người tới khám thì có, nhưng ở khoa nội cũng đủ người rồi”

Anh ta ra hiệu cho Han Wangho đưa tay ra, Han Wangho nhíu mày “Lại theo quy trình à?”

Bác sĩ Song mặt dày vô sỉ cầm tay bắt mạch “Thuộc bài thế”

Park Jungmi trợn mắt há miệng “Sao khám phụ khoa mà cũng bắt mạch vậy?”

Thật ra cũng không hẳn là phụ khoa, phụ khoa của bệnh viện bao gồm hai phòng khám bệnh dành cho phụ nữ và Omega, chỉ là tất cả đều dùng chung một cái tên là phụ khoa thôi.

Giống như trong ký túc xá nam cũng chia làm hai bên là Alpha và Omega vậy.

Jung Jihoon lạnh nhạt nói “Phong cách khám bệnh của bác sĩ Song đấy”

Bác sĩ Song hỏi “Thân thể có chỗ nào không khỏe không?”

Han Wangho ngại mở miệng nói.

Mà mấy vị phụ huynh cũng ngại nói luôn.

Jung Jihoon thì chẳng hề quan tâm, bởi vì hắn với Han Wangho thật sự trong sạch, cho nên nói thẳng toẹt ra “Anh khám thử xem anh ta có mang thai không?”

Bác sĩ Song “Í cha!”

Han Wangho ôm trán.

Bác sĩ hỏi “Có triệu chứng gì không?”

Jung Jihoon giống như một người chồng mới cưới sắp được thăng chức làm cha, trình bày kỹ lưỡng tình trạng người vợ “Nôn mửa, buồn nôn, chóng mặt”

Bác sĩ Song vừa bắt mạch vừa Baidu: Nôn mửa, buồn nôn với chóng mặt có phải là triệu chứng mang thai không?

Park Jungmi đứng ở một bên “Sao tôi thấy vị bác sĩ này cứ không đáng tin thế nào ấy nhỉ?”

Bác sĩ Song nghe thấy lời Park Jungmi nói, cũng không tỏ ra tức giận, mà ôn hòa cười nói “Bác gái đây cứ đùa, đa số mọi người đều cảm thấy tôi không đáng tin, nhưng thật ra….”

Park Jungmi bị người ta nghe thấy lời nói thầm của mình, mặt đỏ lên “Bác sĩ, tôi không phải có ý này….”

Bác sĩ Song “Bọn họ nói đúng”

Park Jungmi: ………..

Bác sĩ Song phất tay “Đi lấy máu trước đã”

Tới bệnh viện khám mà không khám ra được bệnh gì, thì cứ đi lấy máu trước.

Han Wangho châm chọc nói “Hôm nay có chương trình lấy máu ống thứ hai được giảm nửa giá không?”

Bác sĩ Song cười nói “Thế thì không cần, với tình trạng cơ thể cậu mà lấy tới ống thứ hai chắc tôi bị viện trường đá ra khỏi bệnh viện mất, tai biến trong y khoa không phải là chuyện nhỏ”

Jung Hajun ra lệnh “Chovy, con đi với Wangho, chăm sóc thằng bé”

Han Wangho vừa định nói mình không cần chăm sóc, thì Jung Jihoon đã kéo anh ra cửa.

Suhwan giống y như cái đuôi nhỏ bám dính, vốn đang trốn ở cửa, nhìn thấy ba mẹ cậu đi ra thì vội vàng đi theo.

Bên trong phòng khám còn lại bốn người.

Bác sĩ Song cười nói “Vừa đủ tay đánh mạt chược”

Jung Hajun “Không phải còn một cô y tá sao?”

Bác sĩ Song “Cô ấy phụ trách bưng trà rót nước”

Park Jungmi quan tâm hỏi “Bác sĩ Song, con trai tôi lần trước cũng tới khám chỗ anh sao?”

Bác sĩ Song rót cho bọn họ tách trà hoa cúc kỷ tử, anh ta còn rất trẻ, dưới khói nước mờ mịt bốc lên từ tách trà, khuôn mặt tuấn tú văn nhã nửa ẩn nửa hiện lên vẻ cao thâm khó dò.

“Bác gái đây muốn hỏi điều gì?”

Còn muốn hỏi cái gì nữa?

Dĩ nhiên là về chuyện phân hóa lần hai của con trai chứ chuyện gì.

Bác sĩ Song không hề giấu giếm, biết gì đáp nấy.

Chờ đến khi Han Wangho lấy máu trở về, bác sĩ Song đã kết thúc màn hỏi đáp.

Những thông tin mà lần trước Han Wangho nhận được, thì cha mẹ anh bây giờ cũng đã hoàn toàn biết rõ hết.

Lúc anh đẩy cửa đi vào, thì thấy Park Jungmi và Han Beomhyun  sắc mặt trắng bệch ra.

“Không còn cách nào khác ngoại trừ cắt đi tuyến thể sao?”

Bác sĩ Song đan chéo mười ngón tay, đặt ở trước ngực “Có chứ, để hai cậu ấy kết hợp với nhau, thuận theo sự lựa chọn của tự nhiên”

Anh ta duỗi ra một ngón tay, tinh quái đưa ra phương án giải quyết nói “Tôi có ông bạn làm công ty môi giới hôn nhân…..”

Lúc này, Han Wangho và Jung Jihoon cũng cùng đi vào cửa.

Han Wangho nghe được những lời này của anh ta, cảm giác cực kỳ deja vu….một hồi sau, hết sức cạn lời “Bạn của anh không phải làm ở văn phòng đăng ký sao? Chỗ đó cũng có hình thức làm việc liên tục nữa à?”

Bác sĩ Song dõng dạc “Bạn của tôi thì nhiều lắm, ông này làm ở công ty môi giới hôn nhân, nói chung cũng như nhau”

“Có chuẩn bị luôn nhạc đám cưới à?” Jung Jihoon châm chọc.

Bác sĩ Song khẽ mỉm cười “Tùy hoàn cảnh, nói chung cũng được thôi”

Han Beomhyun ảo não hỏi “Nếu không kết hợp, cũng không cắt tuyến thể thì sao?”

Bác sĩ Song thở dài một tiếng, yên lặng mà cắt bỏ câu “chuẩn bị nhạc đám ma” định nói ra, gượng gạo nói “Cũng tùy hoàn cảnh thôi”

Haizz, cái tên bác sĩ gà mờ này, chịu hết nổi anh ta rồi. Han Wangho mặt không cảm xúc nghĩ thầm trong lòng.

Lần này, Jung Suhwan không lấp ló ngoài cửa nữa mà lặng lẽ ngồi ở bên cạnh.

Bác sĩ Song liếc nhìn cậu.

Jung Hajun có hơi do dự “Ở nước ngoài thì có thể có cách nào không nhỉ?”

Bác sĩ Song “Có thể trăng ở nước ngoài sẽ tròn hơn (chỉ sính ngoại). Nhưng cách ở nước ngoài thì khẳng định là không có. Bởi vì trước mắt, tuy phát hiện ra nhiều trường hợp phân hóa lần hai tương tự, nhưng đạt đến độ tương xứng 100% thì không. Cho dù có đi chăng nữa, trong vòng 50 năm sẽ không có trường hợp xuất hiện cùng lúc như vậy, hơn nữa, lại còn từng đánh dấu tạm thời. Hai cậu bạn nhỏ này đã chặn hết tất cả mọi đường lui rồi, loại trùng hợp thiên thời địa lợi nhân hòa này đúng là khiến cho người ta khó có thể tin được.”

Park Jungmi vội vàng nói “Chưa ai từng gặp tình huống này sao?”

Bác sĩ Song “Đáng tiếc là không”

Han Beomhyun “Thực sự không còn cách giải quyết nào hết à?”

Bác sĩ Song “Về mặt Y học thì không”

Anh ta dừng một chút, thần bí nói “Có điều huyền học thì có. Không dám giấu, thật ra tôi còn có chút thành tựu về lĩnh vực đoán mệnh cải số. Hay là, tôi giúp hai người làm phép một chút, đương nhiên, hành vi khám bệnh trái ngược với sự phát triển khoa học này tôi sẽ không thu phí”

Bác sĩ Song giống như làm ảo thuật, từ trong ngăn kéo lấy ra ba cái túi bình an.

“Tất cả đều do tôi tự tay vẽ đấy, đảm bảo hữu hiệu”

Han Wangho “Anh cũng đa ngành đa hệ gớm nhỉ”

Bác sĩ Song “Kiếm miếng cơm nuôi gia đình sống tạm qua ngày thôi, cuộc sống khó khăn mà. Dù sao tôi cũng không phải là Jung tiên sinh”

Jung Hajun “Cậu biết tôi?”

Bác sĩ Song “Jung tiên sinh cứ đùa. Tôi cũng là một giang cư mận hoạt động nhiệt tình trên mạng, không mù thông tin tới mức hình ảnh của ông cũng chưa từng xem qua. Nói chung ít nhiều cũng có biết, chỉ có điều chưa tới mức giống nhiều người tự gọi ông là daddy thôi”

Jung Jihoon nhéo cái túi bình an “Cái của nợ gì đây?”

Bác sĩ Song “Thứ phù hộ cho cậu được bình an khỏe mạnh. Yên tâm, nghe có vẻ mê tín nhưng lại rất khoa học”

Jung Jihoon mở túi bình an ra, trong túi rõ ràng là một cái phiếu giảm giá chích ngừa vắcxin phòng bệnh, đúng là bảo đảm được bình an khỏe mạnh thật.

Bác sĩ Song bình thản nói “Cũng giảm giá 20%”

Cô y tá nhỏ cầm kết quả xét nghiệm đi vào, nơm nớp lo sợ liếc mắt nhìn Jung Hajun.

Cô nhỏ giọng nói với bác sĩ Song “Viện trưởng nghe nói Jung tiên sinh đến nên muốn gặp mặt ạ”

Bác sĩ Song nói “Cô nói với tôi cũng vô ích, cô phải nói với ông ấy chứ”

Cô y tá nhỏ vô cùng căng thẳng “Tôi không dám”

Bác sĩ Song nhìn giấy xét nghiệm, mí mắt cũng không nâng lên “Cô thấy tôi dám chắc?”

Cô y tá:………

Tôi chẳng những cảm thấy anh dám, mà tôi còn cảm thấy anh có thể leo lên đầu người ta ngồi làm mưa làm gió nữa kìa.

Park Jungmi hỏi “Bác sĩ, tình trạng thế nào?”

Bác sĩ Song “Giống lần trước. Yên tâm, không có thai”

Ba vị phụ huynh đều thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Chỉ là, Jung Hajun tuy trong lòng đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời, ông cũng cảm thấy có chút hụt hẫng tiếc nuối.

Không có thai….

Cũng phải, vẫn còn nhỏ như vậy mà.

Ông đưa mắt nhìn Han Wangho, không rõ là đang tiếc nuối điều gì, chỉ là thấy cảm giác buồn bã mất mát càng lúc càng mãnh liệt.

Đáng lý ra là có đứa cháu nội rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui, tất cả đều tại thằng ranh con Jung Jihoon này hết! Đã lỡ chọc thủng lỗ rồi, sao không chọc hẳn luôn đi, giờ muốn lên cũng không được mà muốn xuống cũng không xong. Ghét ghê!

Cùng lúc đó, Suhwan cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lúc nãy cậu vô cùng căng thẳng, tới thở cũng không dám thở mạnh, mãi tới khi có kết quả xét nghiệm, cậu mới vuốt ngực, nghĩ thầm cũng còn may, còn chưa có thai, điều này chứng tỏ sự sinh tồn của cậu vẫn chưa bị uy hiếp!

Sau khi đã có kết quả xét nghiệm, Jung Hajun đề nghị cùng nhau dùng bữa.

Tình hình của hai đứa nhỏ đã như vậy rồi, cần bậc làm cha mẹ bọn họ ngồi xuống cùng nhau từ từ nói chuyện.

Bọn họ vừa mới đi, Suhwan liền đuổi theo ở sau lưng.

Bác sĩ Song bỗng nhiên mở miệng “Jung Suhwan”

Suhwan dừng bước chân.

Bác sĩ Song cười nói “Nhà cậu ở gần phố Hongdae đúng không?”

Suhwan gật đầu “Bác sĩ, có chuyện gì sao?”

Bác sĩ Song mỉm cười “Không có gì. Cậu khiến tôi giật cả mình đấy” Tách nước nóng tỏa khói trắng lượn lờ trên không trung trước mặt anh ta càng thêm thần bí “Quả nhiên tôi không nhận lầm người, mắc phải bệnh nặng như vậy mà vẫn còn sống, đúng là kỳ tích trong y học”

Tiếng chuông cảnh báo trong đầu Suhwan vang lên.

………….Cậu thực sự không biết, hóa ra “Jung Suhwan” kia mắc bệnh nan y gì sao?

Nhìn vị bác sĩ kỳ kỳ quái quái này khiến cho…..cậu rợn cả tóc gáy.

Bác sĩ Song mở miệng “Đừng căng thẳng, tôi chúc mừng cho cậu”

Anh ta đưa cái túi bình an thứ ba trên bàn cho Jung Suhwan, Suhwan giống con mèo nhỏ cảnh giác, sau lưng xù lông nhìn anh ta, lấy cũng không tốt, mà không lấy cũng không tốt.

Bác sĩ Song cười nói “Mau đi đi, bọn họ đã đi xa rồi kìa”

Trái tim Suhwan nhảy múa điên cuồng, chạy lao ra bệnh viện không dám quay đầu lại.

Đúng lúc gặp Han Wangho quay lại tìm cậu.

Han Wangho nhìn thấy cậu mất hết cả hồn vía, vội vàng hỏi “Cậu sao vậy?”

Suhwan đứng không nổi nữa, chui đầu vào trong lồng ngực Han Wangho, Han Wangho bị dọa khiến cho thân thể có chút cứng đờ, thế nhưng cũng không sinh ra cảm giác chán ghét nào cả, chỉ dùng tay vỗ vỗ vào lưng Jung Suhwan.

“Gặp chuyện gì vậy?”

Phía sau lưng Jung Suhwan túa ra mồ hôi lạnh, nói dối “Em…em nhìn thấy người chết”

Han Wangho “Ở bệnh viện nhìn thấy người chết cũng là chuyện bình thường, cậu cũng sợ chuyện này sao? Tôi cứ tưởng cậu gan dạ lắm chứ”

Suhwan nắm chặt áo anh hơn một chút.

“Ôm đủ chưa hả?” Jung Jihoon túm cổ Jung Suhwan “Mày cố ý đúng không? Ở đây đâu phải nhà xác, làm gì có xác chết nào?”

Suhwan nhìn thấy ba cậu, bất an và sợ hãi trong lòng cũng vơi đi nhiều.

Ở thời đại xa lạ, thế giới xa lạ này, cậu chỉ có duy nhất hai người thân thiết, một người là Han Wangho, người còn lại chính là Jung Jihoon.

Dù sao họ cũng chính là ba mẹ ruột của cậu, mỗi khi Suhwan cảm thấy oan ức khổ sở, vẫn không nhịn được muốn nép vào sau lưng Jung Jihoon.

Jung Jihoon cảm thấy kỳ quái “Sao hôm nay mày lại dính người thế?”

Suhwan lẩm bẩm nói “Em ở khúc ngã rẽ nhìn thấy”

Han Wangho liếc mắt nhìn Jung Jihoon “Cậu cứ phải nói chuyện kiểu đó à?”

Jung Jihoon cứng họng “Bỏ đi, ăn cơm không, đi ăn cơm trước đã. Chẳng qua đói quá nên mới thấy sợ thôi, lớn đầu như vậy rồi còn sợ mấy cái này? Đọc truyện ma cho cố vô”

Suhwan không phục nói “Con đâu có đọc truyện ma!”

Jung Jihoon “Đọc truyện trên mạng cũng tính”

Suhwan cảm thấy đề tài truyện trên mạng này có hơi nguy hiểm, nói một hồi kiểu gì cũng tổ lái qua mấy cái truyện xuyên không với trọng sinh, thế nên cậu nuốt nước miếng xuống, không nói gì nữa.

Jung Hajun đang ở bên cạnh xe, Oh Pensri dựa vào phía trước.

Jung Jihoon rõ ràng không hợp với cô, có điều ở trước mặt Jung Hajun cả hai không đối chọi quá gay gắt với nhau.

“Mày tới làm gì?”

Oh Pensri nói “Em nghe bảo anh làm người ta to bụng hả?”

Khóe miệng Jung Jihoon nhếch lên “Ngứa đòn à?”

Oh Pensri “Em nghe thằng Jaehyuk nói mà, có đánh thì anh kiếm nó mà đánh”

Jung Hajun nói “Pensri hôm nay không lên lớp sao?”

Ông kéo cửa xe ra.

Oh Pensri cười tủm tỉm nói “Con tới nhìn chị dâu một chút ạ”

Ha ha, bây giờ gọi chị dâu thấy vui miệng ghê.

Jung Jihoon yên lặng nghiến răng: Lúc trước là đứa nào tuyên bố muốn theo đuổi Han Wangho?

Jung Hajun “Chưa đâu vào đâu cả, con nói thế sẽ khiến cho cha mẹ người ta không vui đấy”

Oh Pensri nhìn đôi vợ chồng Han đang đi mua nước cách đó không xa “Không sao đâu, xa như vậy không nghe thấy đâu”

Park Jungmi mua nước cho mọi người, sau khi chia xong thì nhìn thấy Oh Pensri.

Jung Hajun giới thiệu qua, Park Jungmi gật đầu, sau đó đi thẳng vào vấn đề “Anh Jung này, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, anh luôn là người có chủ kiến, chuyện này anh định tính sao bây giờ?”

Jung Hajun có hơi do dự.

Han Beomhyun không quen biết với Jung Hajun, Park Jungmi sợ ông chồng nhà mình hễ mở miệng ra là lại sặc mùi ông già cổ hủ chỉ biết mắng người, thế nên không để ông có cơ hội chen miệng vào, có điều nhìn vẻ mặt của ông bây giờ thực sự vô cùng khó coi.

“Cô thật sự muốn nghe ý kiến của tôi?” Jung Hajun cân nhắc một chút mới nói ra.

Park Jungmi “Trước mắt thì không còn giải pháp nào hết, hay là chúng ta đến bệnh viện khác thử xem?”

Jung Hajun lắc đầu “Không cần đâu, đi bệnh viện nào cũng thế thôi, lúc nãy vị bác sĩ trẻ ở trong phòng khám kia, chính là học trò cuối cùng của Park Soobin, Thái Đẩu của ngành y học trong nước, tuy tuổi còn trẻ nhưng cũng rất có danh tiếng trong ngành, cậu ta đã nói không được thì không phải đang đùa đâu”

(Thái Đẩu: Ngôi sao sáng, nhân vật được mọi người kính trọng)

Park Jungmi không thể tưởng tượng được vị bác sĩ Song gà mờ lanh chanh lóc chóc kia lại có lai lịch lớn đến như vậy, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy đúng là đa số thiên tài đều kỳ quái như vậy.

“Vậy ý anh sao?”

Lại quay lại chủ đề.

Jung Hajun lúc này đã cân nhắc hồi lâu, ông trầm tư một lát rồi đưa ra đề nghị “Tôi đề nghị, đính hôn trước đã”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me