Chuyen Ver Toi Tro Lai Thoi Trung Hoc Cua Ba Minh
Han Wangho hít sâu một hơi, kéo tấm màn ra.Bên ngoài trời mưa càng lúc càng lớn, vừa mới kéo màn ra, Jung Suhwan liền gõ gõ cửa sổ.Han Wangho mở cửa sổ ra, lập tức kéo Jung Suhwan vào trong phòng.Dấu chân lúc nãy Jung Jihoon đạp ướt vẫn còn chưa khô, bây giờ lại bị Jung Suhwan dẫm lên.Cũng may cậu còn biết ý, lúc đi vào còn biết cởi giày ra.Toàn thân Jung Suhwan ướt nhẹp, chẳng đỡ hơn Jung Jihoon là bao.“Cậu chạy tới đây làm gì?” Han Wangho hỏi cậu.“Không có gì hết” Suhwan ngượng ngùng mở miệng “Em chỉ muốn tới gặp anh một chút thôi”Han Wangho cạn lời “Lý do kiểu gì vậy? Ở trong trường không gặp được à?”Suhwan “Không biết, nhưng em rất muốn được gặp anh!”Han Wangho lấy một cái khăn lông khô đi tới, trùm lên trên người Jung Suhwan.Suhwan sụt sịt cái mũi, khẽ rùng mình một cái.Khăn lông khô rất nhanh chóng bị nước trên người Jung Suhwan thấm ướt, không thể dùng lau tiếp được nữa. Quần áo cậu đều ướt chèm nhẹp, ở trong thời tiết như vậy, cứ ngồi mãi trong phòng, chẳng mấy chốc sẽ bị cảm lạnh mất.Han Wangho thở dài, lên tiếng “Đi tắm đi”Hai người đó, vì sao luôn cùng nhau kéo tới gây rắc rối cho anh vậy?Lần nào tới cũng có đôi có cặp, bộ kiếp trước Han Wangho anh đã mắc nợ hai người này sao?Suhwan cười hì hì, ngoan ngoãn đi theo Han Wangho tới phòng tắm.Cậu vừa đi vừa đánh giá, trong lòng nghĩ thầm: Xem ra mười mấy năm sau, phòng ngủ của mẹ mình cũng không có gì thay đổi.Mười sáu năm sau, Suhwan cũng đã từng tới phòng ngủ này của Han Wangho.Về sau khi Han Wangho đã kết hôn với Jung Jihoon rồi, hai người chỉ ở lại Seoul, rất hiếm khi trở lại đây. Có mấy lần Suhwan về chơi, đều ở trong nhà bà ngoại của cậu.Park Jungmi cực kỳ chiều chuộng đứa cháu ngoại này, mỗi lần cậu tới thì để cậu ở trong phòng ngủ trước kia của Han Wangho.Chẳng qua, mười sáu năm sau, trên bàn học trong phòng của Han Wangho đã không còn mô hình khủng long bạo chúa nữa, và cả đồ vật trang trí trong phòng cũng đã cũ kỹ đi một chút.Suhwan bước vào phòng tắm, vừa vào, một luồng hơi nước đã xộc vào mặt cậu.Han Wangho khóe miệng hơi giật giật, nói dối rằng “Tôi mới tắm xong”Suhwan chẳng hề nghi ngờ, gật gật đầu.Han Wangho mở nước ấm ra, thở dài “Mau tắm đi”Anh đóng cửa phòng tắm lại, lập tức đi vòng sang phòng để quần áo.Kéo tủ quần áo ra, Jung Jihoon đang vô cùng nhàn hạ chơi game trên điện thoại.Tủ quần áo của Han Wangho cũng khá lớn, nhưng đối với Jung Jihoon mà nói thì vẫn tính là nhỏ.Hắn chân dài tay dài, bị nhốt trong không gian kín vuông vức chật hẹp, không duỗi ra được, chơi điện thoại cũng không mấy thoải mái, Han Wangho nhìn thấy bộ dạng của hắn nhởn nhơ, cũng không để ý nữa.
“Cậu đi ra đi” Han Wangho mở tủ bên cạnh chọn ra mấy bộ quần áo, để mang cho Jung Suhwan thay.Jung Jihoon “Kêu tôi ra hả? Giờ anh không sợ bị phát hiện nữa sao?”Han Wangho “Tôi nói, cậu đi ra rồi mau đi về đi, có chuyện gì ngày mai tới trường hãy nói.”Jung Jihoon nằm vạ trong tủ quần áo không chịu ra, giơ điện thoại trên tay lên, chỉ vào dự báo thời tiết “Lát nữa có mưa giông với sấm chớp nữa, tôi không đi đâu. Anh đúng là đồ vô lương tâm, mưa lớn như vậy mà cũng nỡ đuổi tôi đi”Han Wangho cứng họng.Hai người nói chuyện với nhau rất nhỏ tiếng. Thế nên ở bên trong phòng tắm, tiếng nước chảy vang lên khiến cho Suhwan không nghe thấy được động tĩnh bên ngoài.Một lát xong, tiếng nước ngừng lại.Jung Jihoon rất có hứng thú, vẻ mặt bỡn cợt nhìn chằm chằm Han Wangho, giống như chuẩn bị xem trò cười của anh.Han Wangho bị dáng vẻ này của hắn khiến cho mặt mày nóng lên, trong lòng nghĩ: Jung Jihoon có biết hắn đang làm cái gì không?Dáng vẻ hiện tại này của hắn, quần áo không chỉnh tề nhìn chằm chằm vào Han Wangho, tính chơi trò mỹ nhân kế à?Quan trọng đúng là hắn rất đẹp.Han Wangho xoa xoa mi tâm, mở miệng “Cậu chờ chút để tôi nghĩ cách”Anh đúng là sắp sứt đầu mẻ trán tới nơi.Cửa phòng tắm phát ra một tiếng cạch cạch, Han Wangho vội vàng đóng cửa tủ quần áo lại.Ánh mắt Jung Suhwan mong chờ nhìn anh “Em không có đồ”Mười sáu năm sau, thỉnh thoảng Suhwan cũng hay tới nhà bà ngoại chơi, Park Jungmi cũng đã chuẩn bị sẵn khá nhiều quần áo cho Suhwan để ở trong phòng này.Nhưng bây giờ là mười sáu năm trước, trên thế giới này vẫn chưa có Jung Suhwan, đương nhiên cũng không có quần áo của Suhwan.Cậu thấp hơn Han Wangho một chút xíu, có lẽ bởi vì thân thể này là một Omega, và trông cũng trẻ hơn tuổi thật.Nếu Suhwan không tự nói mình là học sinh cấp 3 thì người khác nhất định sẽ nghĩ cậu chỉ mới học cấp 2.Cho nên, Jung Jihoon mặc vào thì đồ có hơi ngắn một chút, còn Jung Suhwan mặc vào thì cứ rộng thùng thình.Han Wangho giúp cậu lau khô đầu tóc.Suhwan giống như con cún con mới được tắm xong, ngoan ngoãn để yên cho Han Wangho lau khô.Han Wangho vừa lau, vừa do dự, không biết nên nói sao để đưa Jung Suhwan trở về.Jung Suhwan nhất định phải đi.Chờ đưa Jung Suhwan đi được rồi, sẽ tiễn nốt Jung Jihoon đi luôn.Suhwan thấy anh suy nghĩ tới thất thần, thuận miệng hỏi một câu “Anh nghĩ gì vậy?”Han Wangho chỉ đáp lại “Tôi đang nghĩ tại sao cậu lại biết phòng tôi ở đâu”Suhwan ngây ngẩn cả người.Han Wangho chỉ tùy tiện hỏi, kết quả hỏi xong, bản thân suy nghĩ một chút, bỗng nhiên có cảm giác là lạ kỳ quái.Lúc Jung Jihoon tới, anh không kéo màn trong phòng lại.Chỉ cần đi vòng quanh căn biệt thự nhỏ một vòng, kẻ ngu cũng có thể từ bên ngoài cửa sổ nhìn thấy anh ở trong phòng……đứng ở bên dưới nhìn lên lầu hai, cửa sổ phòng của Han Wangho lại là cửa sổ sát tường, hơi rướn người một chút là có thể nhìn thấy được bóng người của anh.Thế nên, anh cũng không cảm thấy nghi ngờ tại sao Jung Jihoon có thể tìm được phòng anh.Nhưng làm sao Jung Suhwan lại có thể tìm được.Bởi anh không muốn chuyện càng lúc càng rắc rối, thế nên sau khi Jung Jihoon trèo vào bên trong, Han Wangho đã lập tức kéo màn lại.Câu hỏi này, khiến cho Suhwan nhất thời bối rối.Nhưng cậu lại không thể nói thật ra, bởi vì cậu của mười sáu năm sau hay đến đây ở, thế nên có nhắm mắt lại cậu cũng có thể tìm được phòng của anh.“Em…..”Suhwan vừa mới nói một chữ, cửa phòng của Han Wangho đã vang lên tiếng gõ.Bên ngoài cửa, có tiếng của Lee Sanghyeok “Wangho, em có trong đấy không?”Han Wangho ngưng lại, trong thoáng chốc mở to hai mắt.Anh đột nhiên xoay đầu lại nhìn Jung Suhwan.Jung Suhwan vừa nghe thấy một tên đàn ông xa lạ tới gõ cửa phòng mẹ cậu, trong lòng cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu.“Ai đó?”Cậu không nhận ra giọng của Lee Sanghyeok.Han Wangho phản ứng lại trước, anh nhớ tới những lời lúc nãy mà mẹ anh đã nói với anh, lát nữa Lee Sanghyeok sẽ tới đây thăm anh, bây giờ có lẽ là lúc tới rồi.Sớm không tới, muộn không tới, lại cố tình tới ngay lúc này.Suhwan bỗng nhanh trí, cậu quan sát sắc mặt của Han Wangho, vô cùng quan tâm nói “Hay là em trốn đi nha?”Han Wangho “Tới thư phòng đi”Đương nhiên anh phải giấu Jung Suhwan đi.Một Jung Jihoon đã khiến anh chịu đủ rồi, bây giờ lại thêm một Jung Suhwan nữa, nếu Lee Sanghyeok đi vào, anh phải nói dối thế nào đây?Tuy rằng không cần thiết phải giải thích với Lee Sanghyeok, nhưng nhất thời náo loạn như vậy, Park Jungmi sẽ đi lên truy hỏi, chuyện này sẽ trở nên cực kỳ rắc rối.Hab không sợ nhất là gặp rắc rối, anh định nhét vào trong thư phòng, sau đó ngăn không cho Lee Sanghyeok vào cửa.Cửa thư phòng với cửa phòng ngủ mở cùng một hướng, chỉ cần không đi vào cửa, sẽ không nhìn thấy người ở trong thư phòng.Nhưng chỉ cần đi vào thì sẽ nhìn thấy rõ ràng.Jung Suhwan rất có ý thức chống trinh sát, vội vàng nói “Trốn ở đó dễ bị phát hiện lắm, lỡ như anh ta vào cửa thì phải làm sao?”Han Wangho vừa định nói: Không sao đâu.Kết quả động tác của Jung Suhwan còn nhanh hơn anh, ánh mắt cậu dừng ở phòng để quần áo, hai ba bước liền chui vào bên trong.Han Wangho:……..Han Wangho: !!!!“Khoan đã! Cậu vào phòng để đồ làm gì?”Suhwan tay chân lanh lẹ “Em trốn trong ngăn tủ, anh yên tâm, ngăn tủ lớn lắm, em hoàn toàn có thể trốn vào trong, không thành vấn đề!”Hiện tại Han Wangho không có thời gian để băn khoăn nghi ngờ vì sao Jung Suhwan lại biết ngăn tủ trong phòng chứa đồ của anh lớn chứ.Trán anh đổ đầy mồ hôi lạnh.Không phải là vấn đề ngăn tủ này có lớn hay không.Quan trọng, trong ngăn tủ này còn có một người đang trốn!Bên ngoài, Lee Sanghyeok gõ cửa cả nửa buổi, vẫn không thấy có người đi ra mở cửa, trong lòng hơi nghi hoặc “Wangho? Anh nghe dì Park nói em đang ở trong phòng, sao không mở cửa vậy?”Anh ngưng lại, nói thẳng “Anh đẩy cửa vào nhé?”Han Wangho không kịp ngăn Jung Suhwan mở tủ quần áo ra. Bất thình lình, Jung Suhwan và Jung Jihoon đối mặt với nhau, hai mắt nhìn nhau, Jung Jihoon nhìn thấy được nỗi khiếp sợ trời long đất lở trong mắt Jung Suhwan.Không chỉ trong đôi con ngươi có một trận động đất, Jung Jihoon cảm thấy ngay cả trong não Jung Suhwan trận động đất ầm ĩ cũng đang diễn ra.Hắn chỉ bọc một cái chăn hơi mỏng lấy ở trên giường, người sáng suốt có thể nhìn ra ngay, bên trong Jung Jihoon gần như không mặc đồ gì cả.Một thiếu niên không mặc quần áo, một Alpha không mặc quần áo, trốn trong tủ quần áo của một Omega, nhìn vào thì có thể nghĩ được chuyện sâu xa gì đây?Han Wangho đã không còn đủ thời gian cho hai ba con họ tâm sự, anh giống như nhồi bông, trực tiếp đóng gói Jung Suhwan nhét vào bên trong.Sau đó bất thình lình đóng cửa tủ quần áo lại.Bên ngoài, cũng đúng lúc Lee Sanghyeok mở cửa phòng ra.Han Wangho đang đứng ở trước phòng để quần áo, quay lưng về phía anh ta.Lee Sanghyeok bước tới một bước, nhìn về phía bên phải, hỏi “Wangho, em đứng trước tủ quần áo làm gì vậy?”Trong phòng, hơi nước mờ mịt cùng mùi hương sữa tắm từ trong phòng tắm bay ra, che đậy đi mùi hương tin tức tố Alpha rất mờ nhạt trong không khí.Han Wangho “Không có gì”Lee Sanghyeok “Em mới tắm xong à?”Han Wangho xoay người lại, cố làm ra vẻ tự nhiên hơn “Tìm em có việc gì?”Lee Sanghyeok “Nghe dì Park nói, em đã phân hóa lần hai?”Han Wangho “Mẹ em cũng lắm miệng quá, chẳng trông chờ gì vào bà ấy giúp em giữ bí mật”Anh lặng lẽ liếc mắt nhìn về phía tủ quần áo, phải cách xa hai cục rắc rối này trước đã.Han Wangho đề nghị nói “Đến thư phòng uống trà nhé, lá trà lần trước anh mang từ Daegu về cho em vẫn còn dư lại một ít”Lee Sanghyeok vui vẻ đồng ý.Bên trong tủ quần áo, Jung Suhwan với Jung Jihoon mắt to mắt nhỏ trừng nhau.Sau khi Jung Suhwan tam quan vỡ vụn, bắt đầu lấy lại tinh thần.Trời đất thiên địa quỷ thần hột vịt lộn ơi!Suhwan nghĩ thầm: Chuyện gì đây hả trời….Mình với ông ba mình, đang cùng nhau trốn trong tủ quần áo của mẹ?Mấy cái khác không nói, ba mình lại chẳng mặc cái gì hết? Lúc nãy ổng ở trong phòng mẹ mình đã làm cái gì?!Sắc mặt Suhwan trắng bệch.Cậu lấy điện thoại ra, ở trên màn hình điên cuồng gõ chữ.– Ba tới hồi nào vậy?Cậu đang hỏi Jung Jihoon.– Sớm hơn mày.Jung Jihoon cũng gõ chữ ở trên điện thoại trả lời cậu.– Đi cửa chính hả?– Trèo tường. Còn mày tới làm gì?– Con? Con tới làm chuyện đàng hoàng! Con phải hỏi ba mới đúng!! Ba chạy tới phòng Wangho làm gì, rồi còn trốn trong tủ quần áo người ta nữa, lại còn không mặc đồ!!Lửa giận từ trong ánh mắt Suhwan bùng ra.Cứu bé với……Lúc này đúng là bé rất cần cứu mạng!Suhwan cảm thấy cái mạng nhỏ của cậu, sắp bị lung lay dưới những hành động của Jung Jihoon!Lỡ như ba cậu thật sự không cẩn thận mà nổi sắc tâm, không nhịn được làm ra chuyện không thể để cho người khác biết với mẹ cậu, rồi tạo ra một sinh mạng, vậy người đó là ai?Người đó rốt cuộc là ai hả!!!Suhwan nhớ mang máng hình như mình đâu có anh trai chị gái nào đâu!Cậu nghiến răng nghiến lợi, cố gắng thật nhỏ giọng “Ba không thể chờ hai năm sau được hả!”Jung Jihoon “Nói chuyện thì nói chứ đừng động tay động chân nha mày!”Suhwan đại nghịch bất đạo, phạm thượng tác loạn, lợi dụng lợi thế không gian chật hẹp trong tủ quần áo, với bản thân mình đã mặc quần áo rồi, còn Jung Jihoon chỉ bọc mỗi cái chăn…….hắn không ra tay được……..chỉ dựa vào hai điểm này, cậu liền nắm lấy cổ Jung Jihoon điên cuồng lay lay.“Ba là đồ cầm thú! Ba là đồ cầm thú!”Suhwan không tiếng động lên án.Jung Jihoon bị cậu lay tới đầu óc choáng váng, kéo tay cậu ra, không cam lòng yếu thế phản kích trở lại.Đánh tới tối tăm mặt mũi, trong tủ quần áo phát ra động tĩnh “ầm ầm”Lee Sanghyeok ở thư phòng “Hình như có tiếng gì đó?”Phía sau lưng Han Wangho cứng đờ “Chắc là bên ngoài gió lớn quá làm cho cành cây đập vào cửa sổ”Lee Sanghyeok cười nói “Anh đã nói với dì Park rồi trước rồi, chặt cái cây ở sân sau này đi. Bây giờ em còn phải tập trung thi đại học, tối nào cũng nghe tiếng cây đập ầm ầm như vậy sao có thể yên tĩnh mà học bài được”Han Wangho “Không cần, em ở trọ trong trường”Lee Sanghyeok “Anh có nghe dì nói, sao tự nhiên em lại muốn ở trọ trong trường vậy? Bây giờ em đã phân hóa lần hai, thân thể không được ổn định, anh nghĩ là em nên ở nhà, cũng tiện để cho cha mẹ chăm sóc.Han Wangho phiền nhất là bị người ta quản lý.Có điều anh cũng nể mặt Lee Sanghyeok ba phần, nên đè nén lại cảm xúc không biểu lộ ra ngoài.Lee Sanghyeok nhíu mày “Sao hình như tiếng càng ngày càng lớn thì phải?”Dĩ nhiên là do hai người Jung Jihoon với Jung Suhwan cấu nhéo nhau càng lúc càng dữ dội.Suhwan nghĩ tới cái mạng nhỏ của mình đang bị treo lơ lửng, bất chấp cái gì gọi là phụ tử tình thâm, cấu nhéo tay đôi với ba cậu không hề nương tay, hai người ở bên trong tủ quần “Na Tra đại chiến Ngao Bính” tới long trời lở đất.Cũng may là quần áo được treo ở trên tủ, nếu không hai người bọn họ đánh nhau ì xèo như vậy, chắc xé tan đống quần áo luôn rồi.Han Wangho đen mặt đứng lên “Để em đi xem, chắc là chưa đóng cửa sổ phòng tắm”Lee Sanghyeok nghi hoặc nhìn anh, nhưng cũng không đứng dậy đi theo “Ừ, vừa mới qua cơn bão, gần đây lại luôn có gió lớn, em cũng nên chú ý sức khỏe một chút”Trước nay anh ta vẫn luôn rất quan tâm đến Han Wangho.Trước kia Han Wangho là Alpha, không cảm nhận được gì cả.Nhưng bây giờ anh đã trở thành Omega, chuyện có chút vượt quá giới hạn.Sự quan tâm của Lee Sanghyeok không phải là giả vờ, chỉ là Han Wangho vốn dĩ không hề cần đến sự quan tâm đó.Mở cửa tủ quần áo ra, Jung Jihoon đẩy Jung Suhwan té ngã ở trên mặt đất.Han Wangho:……..Suhwan nước mắt lưng tròng: ………Jung Jihoon xấu xa tố cáo trước “Tại nó đánh trước”Han Wangho hung dữ mở miệng “Không muốn bị đuổi thì ngậm mồm lại”Anh im lặng làm động tác “kéo khóa miệng lại”, sau đó làm động tác cắt cổ từ trên cao nhìn xuống Jung Jihoon “Hiểu chưa?”Jung Jihoon buông Jung Suhwan ra.Suhwan bị đánh quen rồi, đàn ông con trai da dày thịt béo, cũng không để ở trong lòng, nhìn thấy động tác của Han Wangho, giống như gà con mổ thóc mà gật gật đầu.Lee Sanghyeok từ trong thư phòng đi ra.Han Wangho đóng lại cửa tủ quần áo.“Sao rồi? Đã đóng cửa lại chưa?”“Đóng rồi, tại bên ngoài có hai con mèo hoang nhảy lên đập vào cửa sổ”Lee Sanghyeok “Nhảy cao thật đấy”Han Wangho không chút lưu tình ra lệnh tiễn khách “Sanghyeok hyung, anh phải đi rồi à?”Lee Sanghyeok gật đầu, đi tới cửa, anh bỗng nhiên quay lại nhìn Han Wangho “Em có nhớ anh đã từng nói gì không, nếu gặp phải chuyện rắc rối, em cứ việc tới tìm anh”Han Wangho “Em không muốn gây phiền phức tới cho anh”Lee Sanghyeok cười một tiếng “Anh thì rất muốn được em gây phiền phức”Biểu tình trên mặt Han Wangho không hề thay đổi.Lời nói này của Lee Sanghyeok đã quá mức ái muội, hơn nữa còn ám chỉ rất rõ ràng.Đáng tiếc, Han Wangho là kẻ có trái tim làm bằng cục đá, một chút phản ứng cũng chẳng có, khiến cho Lee Sanghyeok phải thở dài.Wangho à….Lee Sanghyeok thở dài một tiếng.Chỗ nào cũng tốt cả.Tính tình cũng tốt, thành tích cũng tốt, ngoại hình cũng tốt, khí chất cũng tốt.Chỉ mỗi tội là quá khó để vịn cành hái được đóa hoa cao lãnh này, thế nhưng lại càng kích thích ham muốn chinh phục của đàn ông.Han Wangho chính là một người có tính cách cao lãnh như thế, tạo cảm giác xa cách ngàn dặm với người khác, không thể nói là quá mức lạnh lùng, nhưng tính cách này cũng không hề có chút ấm áp nào cả.Bên ngoài lạnh, bên trong còn lạnh hơn.Thậm chí, có đôi khi cha mẹ anh cũng không thể nào tưởng tượng ra được, một người như Han Wangho khi rơi vào vòng xoáy của tình yêu giống như người bình thường khác sẽ như thế nào?Có biết thích là như thế nào? Ái mộ là như thế nào không?Lee Sanghyeok đã lớn lên cùng với Han Wangho, chẳng qua chỉ hơn kém nhau năm, sáu tuổi. Có đôi khi, anh ta cảm thấy bản thân mình rất đặc biệt, lại có đôi khi, anh ta cảm thấy mình ở trong mắt Han Wangho, chẳng có gì khác so với những người khác cả.“Anh phải đi rồi” Lee Sanghyeok nói “Đúng rồi, lần trước mẹ anh có đi chùa thỉnh một chuỗi hạt về, là thứ cầu bình an. Bà ấy nằng nặc bảo anh phải mang tới đây cho em”Han Wangho “Nhờ anh chuyển lời cảm ơn bác ấy giúp em, nhưng em không….”Lee Sanghyeok “Đưa cũng đưa tới rồi, nếu anh không giao tận tay em, lúc về nhà anh không thể báo cáo kết quả công việc được”Lee Sanghyeok lấy từ trong túi bồ đề ra chuỗi hạt rồi đặt ở trong lòng bàn tay Han Wangho.“Anh đi đây”Lee Sanghyeok đi được một lúc lâu, Jung Suhwan mới từ trong tủ quần áo bò ra ngoài.Han Wangho vội vàng đóng cửa phòng lại, xoay người đỡ Jung Suhwan từ trên mặt đất dậy.Khuôn mặt nhỏ nhắn của Jung Suhwan bị Jung Jihoon ngắt nhéo tới đỏ lên cả một mảng, cậu bưng mặt khóc không ra nước mắt.Han Wangho “Sao cậu nhéo nó?”Jung Jihoon thò chân dài từ trong tủ đi ra “Nhéo nó thì đã sao? Sao anh không hỏi thăm tôi? Lúc thằng ranh con này nhéo tôi cũng đâu có nhẹ tay”Suhwan giả vờ tội nghiệp “Em đâu có”Jung Jihoon “Mày còn dám giả vờ!”Han Wangho “Không được cãi”Anh nhìn hai người, một đứng, một nằm.………..Cả hai đều tự nhiên như ruồi chẳng hề nghĩ mình là người ngoài.“Khi nào thì đi?”“Đi hả?” Suhwan ngẩng đầu đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.Mấy cây trồng ở sân sau nhà Han Wangho bị gió bão thổi ngã trái ngã phải, rụng động đập vào cửa sổ rầm rầm.Han Wangho “Không thương lượng, phòng tôi chỉ có mỗi một cái giường, không chứa được nhiều người như vậy, các cậu mau về nhà hết cho tôi”Nhìn dáng vẻ của anh xem ra dứt khoát không thương lượng gì thật, quyết tâm muốn tống cổ Jung Jihoon với Jung Suhwan đi.Lúc nãy Suhwan còn đang đánh nhau ì xèo với ba mình, bây giờ hai người lại liếc nhìn nhau một chút, bỗng nhiên bắt được tín hiệu wifi của nhau, nhất thời vô sư tự thông, cùng nhau phối hợp tác chiến.“Thì đi….” Suhwan nói “Em cũng tính đi mà. Tại em nghe nói anh không được khỏe nên mới chạy tới đây để thăm anh, chẳng ngờ lại khiến anh gặp rắc rối lớn như vậy, xấu hổ quá, em xin lỗi”Han Wangho nhíu mày.Anh cũng coi như là có chút hiểu biết thằng nhóc Jung Suhwan này, từ khi nào cậu ta trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện đến như vậy?Jung Jihoon cũng mở miệng “Tôi cũng chỉ có thể đi bằng đường cửa sổ thôi, tại tôi sợ đi từ cửa chính sẽ khiến ba mẹ anh nhìn thấy, họ đâu có thích tôi”Nói nghe như kiểu người trong nhà Han Wangho ngược đãi hắn vậy.Suhwan chậm rì rì mở cửa sổ, ở một góc chết Han Wangho không nhìn thấy được, sốt ruột hoảng hốt bắn tín hiệu cho Jung Jihoon.Jung Jihoon bỗng nhiên “bệnh tật ốm yếu” ho khan.Hơn nữa càng lúc càng ho rất khổ sở.Suhwan thấy thế, liền bước nhanh lại gần, lúc nãy hai ba con cấu nhéo ì xèo bây giờ liền thay đổi 180 độ, diễn cảnh cha hiền con thảo, cậu hoảng sợ nói “Jihoon, anh bị cảm rồi sao?”Jung Jihoon diễn cảnh ho tới xuất thần, thậm chí còn tự làm mình sặc nước miếng một chút để tăng độ chân thật, sau đó càng ho thêm dữ dội, hắn xua tay “Không sao cả, cảm nhẹ ấy mà”Suhwan ngước đầu lên một góc đúng 45 độ, xót xa nói “Mưa lớn như vậy, giờ mà anh đi về, chẳng phải sẽ càng bị cảm nặng hơn sao?” Nói xong, cảm thấy ngôn từ của mình có lỗ hổng, vội vàng bổ sung “Cho dù có che dù cũng không được đâu! Mưa lớn như vậy, che mỗi cái dù sao chống đỡ nổi!”Jung Jihoon liếc mắt nhìn cậu, yên lặng không tiếng động mà giơ ngón tay cái lên.Suhwan kiên định gật đầu.Han Wangho chuẩn bị hai cái dù cho họ:…….Suhwan không ngừng cố gắng, diễn đến phát nghiện, vươn tay sờ sờ cái trán của Jung Jihoon “Trời, hình như sốt rồi?”Han Wangho lo lắng “Bị sốt?”Suhwan “Em nhớ rồi! Hình như mấy ngày trước Jihoon hyung đã không được khỏe rồi!”Han Wangho nhớ lại Jung Jihoon mấy ngày trước vẫn sinh long hoạt hổ, thật sự không nhìn ra được có chỗ nào không khỏe.Nhưng lúc nãy, quả thật là hắn đã dầm mưa.Thân thể Jung Jihoon yếu ớt vậy à, nhanh như thế đã phát sốt?Tuy rằng hơi nghi ngờ, nhưng cũng không đành lòng.Han Wangho “Bỏ đi, tôi ngủ ở thư phòng, các cậu chỉ được ngủ ở đây một đêm thôi, buổi tối cấm ồn ào”Suhwan với ba cậu lặng lẽ vỗ tay với nhau.Vỗ tay xong, Suhwan lập tức làm phản.“Jihoon hyung đang không được khỏe, cứ để anh ấy ngủ trên giường là được rồi, em lúc ngủ tướng xấu lắm, sẽ đè lên anh ấy, đối với người bệnh thì phải thật nhẹ nhàng, cho nên em quyết định sẽ ngủ thư phòng với anh”Cậu nói xong câu đó, Han Wangho đã ôm bộ chăn bông mới, chuẩn bị trải xuống sàn ở thư phòng ngủ.Suhwan lanh lợi hoạt bát cầm lấy chăn bông “Em trải phụ anh!”Bây giờ, tới lượt Jung Jihoon không vui.“Hai người tự trải giường à?” Hắn châm chọc một câu.Han Wangho “Chứ để ngài làm à?” Anh ngừng lại, có hơi chột dạ “Dù tôi không biết, cũng không thể gọi mẹ tôi lên được”Có hai người này ở trong phòng, làm sao anh dám gọi Park Jungmi lên trải giường được.Suhwan tự đề cử mình “Thôi khỏi đi, để em phụ làm được rồi. Bà có bệnh quáng gà, tối rồi đừng gọi bà nữa, nếu không để bà lên lầu xuống lầu nguy hiểm lắm”Han Wangho ngơ ngẩn.Suhwan không hề cảm thấy lời nói của mình có gì đó sai trái, còn hỏi ngược lại “Anh sao vậy?”Han Wangho nói “Tôi nhớ chưa từng nói với cậu rằng mẹ tôi có bệnh quáng gà?”Sau lưng Suhwan đổ mồ hôi lạnh, từng giọt nhỏ xuống.Jung Jihoon tranh thủ chen miệng vào “Tôi cũng muốn ngủ thư phòng”Han Wangho lấy lại tinh thần, không có truy hỏi nữa “Cậu mấy tuổi rồi? Mặc đồ xong chưa?”Jung Jihoon hiện tại chỉ mới mặc được mỗi cái ống tay áo. Suhwan vừa mới trải giường xong, hắn liền nằm xuống kiên quyết không rời ý chỉ mình nhất định phải ngủ ở đây.Han Wangho:………“Nếu hai người đều đòi ngủ trên sàn thì tôi lên giường ngủ đây”Hai ba con ở trong thư phòng tranh giành cái giường:…………Tới tối, Han Wangho tắm rửa xong đi ra, Jung Jihoon với Jung Suhwan hậm hực trừng trừng nhìn đối phương.Han Wangho ngồi ở trên giường, không khỏi cảm thấy rất tức cười.Anh tắt đèn, mở miệng “Tôi ngủ đây”Suhwan thấy thế, đắp chăn bông lên, trở mình, lãnh khốc hừ một tiếng, quay lưng lại về phía Jung Jihoon mà ngủ.Kết quả tới nửa đêm, thằng nhóc này tướng ngủ xấu bắt đầu tay đấm chân đá ở trong ổ chăn, Jung Jihoon bị ông con của hắn đạp một phát tỉnh giấc.Han Wangho giấc ngủ nông, ở trong thư phòng có động tĩnh gì cũng khiến anh tỉnh giấc.Suốt cả đêm dài, đã rất nhiều lần anh phải bật chiếc đèn ngủ nhỏ, đi tới thư phòng để giúp Jung Suhwan đắp chăn lại.Lúc này, là lần thứ ba tỉnh lại.Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, Jung Jihoon mở miệng “Thằng nhóc chết tiệt, khó chiều”Suhwan ngủ say như chết, miệng hơi hé ra, vô cùng ngây thơ. Gương mặt phúng phính, lông mày giãn ra, mặc áo ngủ con khủng long nhỏ của Han Wangho, cái bụng cũng lộ ra, ngủ trên mặt đất tay chân dang thành hình chữ X, chẳng hề giữ chút hình tượng nào.Han Wangho nhịn không được khẽ cười một tiếng “Giống cậu lắm đó”Thấy nóng nên Suhwan lại đạp chân đá, cái chăn lại từ trên người cậu trượt xuống.Han Wangho lại phải kéo chăn lên đắp cho Jung Suhwan.Suhwan trong lúc ngủ mơ, ngửi thấy được một mùi hương thân quen, cậu nghiêng người sang một bên, theo bản năng ôm lấy tay Han Wangho, phát ra tiếng nhỏ tới mức không thể nghe thấy “……….Mẹ ơi”Tay Han Wangho dừng lại một chút.Jung Jihoon không có biểu tình gì, vẫn giữ dáng vẻ “hóa ra là thế”Tuy rằng Jung Suhwan nói rất nhỏ, nhưng vào ban đêm mọi thanh âm đều tĩnh lặng, tiếng mưa rơi rào rào bị ngăn cách ở bên ngoài thư phòng, thế nên mọi âm thành đều có thể nghe được rõ ràng.Thằng nhóc này gọi Jung Jihoon là ba, lại gọi anh là mẹ, sự kỳ lạ ở cậu ta không chỉ có một, hai điểm.Đương nhiên, càng quan trọng hơn đó là, cậu ta gọi xong rồi, thì tiếp tục ngủ như chết, chỉ còn dư lại hai người vô cùng xấu hổ.“Nhóc con, gọi ai là mẹ chứ?”Han Wangho tức không chịu được, nhéo lên mặt cậu một cái.Suhwan bị nhéo đau, trên khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng lên một mảng, lẩm bẩm một tiếng, trở người quay sang phía Jung Jihoon ngủ tiếp.Jung Jihoon mở miệng “Anh đi ngủ đi, để tôi trông nó”Han Wangho nghĩ thầm: "Cậu muốn trông nó à? Thằng nhóc này cả đêm phải đá chăn tới hai mươi lần, nếu cậu trông nó thì tối nay cậu khỏi phải ngủ”Nghĩ tới Jung Jihoon vẫn đang bị “cảm nhẹ”, Han Wangho thở dài “Khỏi phải trông….”Thật ra thì Jung Jihoon cũng rất thích chọc Jung Suhwan, trông cậu cả buổi tối cũng không có gì to tát cả, hắn phản bác nói “Trông nó cũng không phải là chuyện gì lớn, anh không cần….”Han Wangho đang nói tiếp lời của mình “Cậu đang bị cảm, thôi lên giường ngủ đi” Dứt lời, mới nghe được câu của Jung Jihoon, hỏi “Không cần gì?”Jung Jihoon lập tức sửa lời lại “Không cần phải trông chừng thằng nhóc này”Hắn lập tức bọc chăn bông vào người Jung Suhwan, quấn Jung Suhwan thành một cái chả giò chiên.Jung Jihoon không tin bọc thành như vậy rồi, cậu ta còn có thể gây sóng gió gì được nữa.Làm xong mọi thứ, hắn dứt khoát mau lẹ bò tới trên giường Han Wangho.Han Wangho:……….Han Wangho nằm ở phía cửa sổ ngủ, hắn nằm ở phía thư phòng ngủ, sau khi tắt đèn, trong phòng lại trở về sự yên tĩnh.Tuy rằng thanh âm yên tĩnh, nhưng tâm tư của người lại không thể tĩnh lặng được.Han Wangho có hơi trằn trọc một chút, trong đầu tất cả đều là câu nói vừa rồi của Jung Suhwan.Gọi anh là mẹ?Chuyện gì đây chứ?Chỉ để ý đến cậu ta được một khoảng thời gian mà tên nhóc này lại nhận mẹ bừa bãi rồi sao?Có lẽ cũng vì thế mà cậu ta nhận ba phải không, đây không phải là trò chơi mà đám thiếu niên mắc bệnh trung nhị bọn họ thích chơi nhất à?Nhưng sao cậu ta gọi mẹ lại khiến anh cảm thấy rất kỳ lạ.Anh nhớ lại, bản thân mình đối với Jung Suhwan có cảm giác thân thiết không thể lý giải được.Lại nhớ tới có vẻ như Jung Suhwan rất quen thuộc đối với căn nhà của anh, thậm chí còn biết cả chứng bệnh quáng gà của Park Jungmi.Rồi lại nghĩ tới năm 2028 kia không biết thật giả thế nào.Han Wangho càng nghĩ càng rối rắm, càng nghĩ càng cảm thấy không thể tưởng tượng được, anh giống như đã nắm bắt được điều gì đó, lại giống như chưa nắm bắt được cái gì cả.Cứ trăn trở như thế cả một đêm dài, cuối cùng cũng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.Sáng sớm hôm sau, Park Jungmi mở cửa cổng ra, trước cổng có một chiếc xe đỗ lại, Jung Hajun từ trên xe bước xuống.“Jungmi, lại tới quầy rầy cô rồi”Park Jungmi bất ngờ nói “Sao anh tự nhiên lại tới đây? Đã ăn sáng chưa? Hay vào nhà ăn chút gì nhé?”Jung Hajun mở miệng “Tôi tới hỏi cô chút chuyện, cô có nhìn thấy thằng nhóc Jihoon chạy tới đây không?”Park Jungmi “Jihoon? Tối qua nó không về nhà sao?”Jung Hajun “Nó dỗi tôi rồi, không về nhà”Park Jungmi “Tôi không thấy nó tới tìm Wangho. Chắc ra ngoài chơi rồi, trẻ con ở cái tuổi này còn ham chơi lắm”Bà nói “Thôi anh vào nhà cùng ăn chút gì đi, tới cũng tới rồi, để tôi bảo lão Han chuẩn bị thêm đôi đũa”Không thể từ chối được sự nhiệt tình hiếu khách của Park Jungmi, Jung Hajun đành theo lời mời đi vào trong phòng khách.Park Jungmi cười nói “Anh ngồi trước đi, tôi lên lầu gọi Wangho dậy, nó ngủ tới giờ mà vẫn chưa chịu dậy nữa”Bà đi lên lầu hai, mở cửa phòng Han Wangho ra, phát hiện con trai đã khóa trái cửa phòng.Park Jungmi lầm bầm một câu, đi về phòng mình lấy chìa khóa rồi mở cửa phòng ra.Màn cửa trong phòng được kéo kín lại, khiến cho bên trong vẫn là một màn đêm đen kịt.Park Jungmi lải nhải nói “Mau dậy đi nào, con trai, chú Jung của con tới nhà kìa”Bà vừa nói vừa kéo màn cửa ra, sau đó giống như ngày thường, tới xốc chăn Han Wangho lên.Vừa mới hất chăn lên, Park Jungmi vô cùng sửng sốt.Trên giường lại có tới hai thiếu niên đang nằm, con của bà Han Wangho có tư thế ngủ vô cùng ngay ngắn, chỉ nằm nghiêng sang một bên mà ngủ.Còn tư thế ngủ của Jung Jihoon rất lộn xộn, lăn tới tận giữa giường mà ngủ, ôm lấy eo Han Wangho, nửa người trên còn để trần, tấm lưng trần trắng nõn của thiếu niên đập vào trong mắt Park Jungmi.Đầu của Jung Jihoon còn chôn ở bên hông Han Wangho.Giây tiếp theo, Park Jungmi sực tỉnh, thét lên một tiếng chói tai, vang vọng khắp toàn bộ căn biệt thự.Jung Hajun ở dưới lầu, bị tiếng thét này làm cho giật mình tới mức rớt cả chiếc đũa.Han Beomhyun nhíu mày, hai người nhận thấy có chuyện không hay, hai ba bước chạy ngay lên lầu.Jung Jihoon bị tiếng của Park Jungmi đánh thức, mơ màng mở mắt ra, liền nhìn thấy Jung Hajun đang đứng ở ngoài cửa.Đầu óc hắn vẫn còn chưa tỉnh táo, mờ mịt kêu lên một câu “Ba?”Ngay sau đó, Jung Jihoon nhìn lại trên người mình thiếu vải, đột nhiên kéo chăn che kín người lại.Han Wangho bị hắn đánh thức, trở tay tát cho hắn một cái “Đừng có lộn xộn nữa được không, tối qua tôi không ngủ được đó!”Đừng lộn xộn?Không ngủ được?Buổi tối mà không ngủ thì làm cái gì?!Jung Hajun đầu óc choáng váng, liếc nhìn sang trái thì thấy có một cây chổi rất thuận tay.Jung Jihoon chợt cảm thấy không ổn, giây tiếp theo, hắn vẫn còn chưa kịp nhảy xuống giường, một cán chổi của Jung Hajun đã quật xuống trên lưng hắn.Lấy đà nhảy thất bại, hắn bị đánh ở trên giường.Han Wangho rốt cuộc tỉnh dậy.“Douma…..!”Jung Jihoon kêu lên thảm thiết một tiếng.Chanh chua không thể tưởng tượng được.Jung Hajun nổi trận lôi đình, nghiến răng, gằn ra từng chữ từng chữ một “JUNG JIHOON!”……….Mày giỏi lắm!”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me