TruyenFull.Me

Chuyen Ver Toi Tro Lai Thoi Trung Hoc Cua Ba Minh


(Kỳ dịch cảm: Chu kỳ sinh lý của Alpha, tương tự như kỳ phát tình của Omega)

“Tôi tới đây!” Suhwan nóng lòng muốn thử.

Jung Jihoon đẩy cậu ra “Với cái IQ này của mày mà tới cái gì?”

Suhwan bất mãn nói “IQ của con thì sao nào? Ba nói thế là có ý gì?”

Có visual của thần Venus nhưng IQ thì khuyết tật còn không phải được di truyền từ ông ba già khốn khiếp này hả!

Jung Jihoon “Tới cây bút để làm bài mà còn không tìm được, mày chưa đủ trình để chơi trò này đâu”

Suhwan không phục “Con không tìm thấy bút hồi nào, bộ ruột bút không phải là bút hả? Mặc cái vỏ lên thì người ta gọi là cây bút, lột cái vỏ ra thì thành cục tẩy chắc?”

Jung Jihoon “Đi thi mà mang được cái ruột bút đi chắc mày thấy hãnh diện lắm ấy?”

Hai lỗ tai của Han Wangho bị oanh tạc.

“Kẻ tám lạng người nửa cân, cũng là chó chê mèo lắm lông thôi”

Jung Jihoon “Nhưng tôi không như nó”

Suhwan khinh bỉ nói “Không giống em là đúng rồi, ai giỏi bằng Jihoonie đâu, mang được cây bút bi đi thi mà trên phiếu trả lời không điền được nổi một câu, ăn luôn quả trứng vịt”

Trước kia cây bút bi cũ của Jung Jihoon hay bị mất, tìm trong lớp hoài không thấy, không biết rớt đâu mất rồi. Sau đó hắn bỏ tiền mua một cây bút bi nhiều màu, là loại bút quê mùa, kiểu cổ lỗ sĩ, bên trong có bốn cái ruột bút, ấn một cái là ra một ngòi, lúc sửa bài thi thì khỏi phải đổi bút.

Jung Jihoon nghe cậu nói ra chuyện mất mặt này, bực mình quát “Im miệng lại đi!”

Suhwan quay lại chủ đề “Con cũng muốn chơi trò này!”

Jung Jihoon bị cậu năn nỉ ỉ ôi mãi, hết cách, cuối cùng cũng chán chẳng buồn nói nữa, chỉ cảnh cáo cậu không được phép uống rượu.

Trò chơi quốc vương tuy là một trò chơi mang tính bắt buộc, nhưng xét thấy ở đây còn có nhiều nữ sinh, mọi người cũng không muốn làm khó các cô nàng, thế nên đã chuẩn bị mười mấy lon bia, nếu họ không thể thực hiện theo thì uống bia là được rồi.

Vòng đầu Jung Jihoon rút được lá bài hình quỷ chỉ là vòng chơi thử, để chỉ cho mọi người trong phòng biết cách chơi như thế nào thôi, kết quả là sau vòng đó, Jung Jihoon không còn gặp may như vậy nữa, mãi mà không rút được lá bài hình quỷ.

Có điều dù hắn không lấy được lá bài hình quỷ nhưng cũng không bị người khác phạt, hoàn toàn tránh khỏi các lần trừng phạt.

Trò chơi càng chơi càng nóng lên, lúc bắt đầu thì dùng miệng kề miệng để truyền bài cho nhau, rồi tới cả hôn nhau thật nồng nhiệt, càng lúc càng không có giới hạn, trong phòng không có mấy người ca hát nữa, đa số đều tham gia vào trò chơi điên cuồng này.

Lúc này người rút được lá bài quốc vương là Kim Kwanghee, cậu ta vừa lấy được, vỗ đùi cái đét kêu lên “Douma! Cuối cùng cũng tới lượt tao!”

Jung Jihoon nhìn lá bài của mình, là lá ba cơ, hắn mất hứng thả xuống.

Lá bài hình quỷ mà Suhwan ấp ủ nãy giờ cứ bị người ta lấy đi mất, cậu nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Kim Kwanghee.

Kim Kwanghee khụ khụ một tiếng “Tao nói cho các người biết, đứa nào nãy giờ chơi tao cứ chờ đấy, đã rơi vào tay tao rồi thì tao không để cho các người được yên đâu”

Trong phòng rên lên một trận.

Kim Kwanghee trầm tư một chút, mở miệng nói “Em ba cơ!”

Tay Jung Jihoon hơi cứng lại, Kim Kwanghee hỏi “Cháu nào cầm ba cơ đâu?”

Jung Jihoon giật khóe miệng, mở lá bài của mình ra.

Trong một thoáng, cả phòng gần như đều chết lặng.

Đệt…… là Jung Jihoon đó.

Khi hắn xuất hiện ở trong phòng KTV này, mọi người đã hết hồn một trận.

Sau đó mãi chơi vui vẻ, Jung Jihoon lại im hơi lặng tiếng, thế nên đa số mọi người đều quên béng mất hắn.

Bây giờ lật lá bài ra, mọi người hít hà một hơi, lặng lẽ mỗi người một suy nghĩ.

Kim Kwanghee “Í cha” một tiếng, cười nói “Lần này giáo thảo lại rơi vào tay tôi rồi, để một mình tôi ra lệnh thì không công bằng lắm nhỉ, tôi phải vì lợi ích của mọi người, chờ một lát ha, để tôi hỏi thử xem các chị em ở đây muốn gì nào!”

“Cởi quần áo, cởi quần áo!” Có người to gan nhất lên tiếng đề nghị trước.

“Hôn môi đi!”

“Không được, không được hôn môi, lỡ như để con hồ ly tinh nào đó được lợi thì làm sao?”

“Vậy bảo cậu ấy đăng ảnh selfie lộ cơ bụng lên Weibo đi!”

“Bịt mắt thì sao?! Bịt mắt chơi!”

Sau khi thảo luận một hồi, nhất trí quyết định bịt mắt lại.

Cách trừng phạt này chính là lấy một cái cà vạt bịt mắt lại, sau đó giấu một tờ giấy trên người của một người khác, người bị phạt không được dùng tay để tìm tờ giấy đó, mà phải dùng miệng để tìm.

Vừa đặc sắc vừa không quá đáng, không tới mức chọc cho Jung Jihoon nổi giận.

Sau khi chốt đơn, Kim Kwanghee bắt đầu đọc lá bài được chọn tiếp theo.

Suhwan nhìn lá bài của mình, là lá năm chuồn.

Cậu xem xong bài của mình còn chưa thấy đủ mà tò mò sang lá bài của Han Wangho. Suhwan nói làm liền làm, đưa tay chạm vào lá bài của Han Wangho, Han Wangho cũng quen nuông chiều cậu nên không cản, Suhwan nhìn thấy lá bài của anh là con sáu chuồn.

Han Wangho không có hứng thú với trò chơi, anh cứ ngây người ra, đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm mãi một chỗ không nhúc nhích.

Kim Kwanghee lướt mắt một vòng, dưới ánh mắt của mọi người, cậu ta thần bí mở miệng “Sáu chuồn, bài của em nào?”

Han Wangho vẫn còn đang ngây người.

Mọi người sôi nổi mở lá bài của mình ra xem, không có ai có lá bài đó cả.

Jung Jihoon đã sớm không nhịn nổi nữa, muốn một người có thói sạch sẽ như hắn chơi trò này với người khác sao, hắn lên cơn giận, vốn là người không thích chiều lòng người khác, nói trở mặt là trở mặt ngay.

Kim Kwanghee còn chưa kịp nói gì nữa, hắn ra vẻ kẻ cả, không vui nói “Không chơi”

Không khí trong phòng KTV tăng vọt, vốn dĩ có một hai người đánh bạo muốn nói vài câu, lập tức bị một người khác chọt tay ngăn lại.

Kim Kwanghee sững người một chút “Không chơi cũng không sao.” Cậu ta hỏi xung quanh “Có điều ai giữ lá sáu chuồn vậy?”

Han Wangho rốt cuộc sực tỉnh, nhìn lá bài của mình “Tôi, sao vậy?”

Kim Kwanghee:……….Đù má!

Cậu ta ở trong lòng niệm A Di Đà Phật nói: Hên mà không chơi!

Đám con gái chen vào nhau, gần như muốn hét lên.

Tiếc quá! Tiếc chết đi được!

Jung Jihoon khó tin nói “Anh giữ lá sáu chuồn?”

Han Wangho đưa lá bài của mình ra.

Jung Jihoon: “…………Lúc nãy anh ta gọi anh sao anh không lên tiếng?”

“Tôi đang ngẩn người” Han Wangho mở miệng “Gọi tôi có chuyện gì?”

Jung Jihoon ném lá bài của mình lên bàn, hờn dỗi.

Han Wangho chẳng hiểu hắn đang giận cái gì, cũng không phát hiện ra mình có vấn đề ở đâu “Lại giở tính công chúa gì nữa đây”

Suhwan vui sướng khi người gặp họa, uống một ngụm Coca “Anh kệ hắn đi, hắn tự làm tự chịu”

Cánh cửa phòng KTV bị đẩy ra, Kim Kwanghee đã gọi thêm mười mấy lon bia vào nữa.

Jung Jihoon nãy giờ không uống bia, bỗng nhiên mở một chai, rót vào trong ly của mình.

Han Wangho theo bản năng mở miệng “Cậu uống ít thôi”

Suhwan nói “Em cũng muốn uống”

Han Wangho liếc mắt nhìn cậu, dùng ống hút nhúng vào trong ly bia một cái “Cho liếm một miếng”

Suhwan hậm hực “Thôi khỏi!”

Dù sao thì uống bia bọt vào cũng chả ngon lành gì.

Sau khi trò chơi quốc vương kết thúc, mọi người lại quay trở lại hát Karaoke.

Kim Kwanghee vất vả lắm mới năn nỉ được Han Wangho đi lên hát vài bài, khiến cho bầu không khí trong căn phòng nóng lên tới đỉnh điểm.

Suhwan ngoan ngoãn ngồi ở phía dưới, ánh mắt sáng long lanh chăm chú nhìn Han Wangho. Tuy rằng có rất nhiều đôi mắt sáng rực đang chăm chú nhìn anh, nhưng ánh mắt của Suhwan chắc chắn là sáng nhất.

Mấy bài mà Han Wangho hát cậu đều không biết, chắc là mấy bài hát đang thịnh hành của thời đại này.

Cậu đang rất tập trung lắng nghe, bả vai bỗng nhiên bị đập xuống một cái, Jung Jihoon chẳng hề báo trước mà ngã gục xuống.

“Douma!” Suhwan luống cuống tay chân đỡ lấy hắn “Nè, Jung Jihoon, ba còn tỉnh không vậy?”

Mấy chai bia trước mặt Jung Jihoon chỉ còn cái vỏ, người hắn mềm nhũn như một bãi nước, dĩ nhiên là đã uống say.

Suhwan chưa từng nhìn thấy dáng vẻ say xỉn của ba mình.

Mười sáu năm sau, Jung Jihoon không uống bia rượu trong quán nữa, tuy rằng khi ấy tửu lượng của hắn có vẻ rất khá. Ấn tượng của Suhwan đối với ba cậu luôn là một người trầm mặc và thận trọng, tuy rằng từ sau khi xuyên về mười sáu năm trước, mọi thứ đều đã đảo lộn hết cả lên, nhưng không bao gồm chuyện uống say này.

Khi Han Wangho đi xuống, Suhwan tựa như nhìn thấy được vị cứu tinh vậy. Cậu không nói lời nào đã đẩy Jung Jihoon vào trong người anh.

“Jihoon uống xỉn rồi”

Han Wangho nhíu mày “Đã uống bao nhiêu rồi mà lại say tới như vậy?”

Suhwan “Chắc cũng uống nhiều lắm rồi”

Trong lòng cậu phỉ nhổ: Không cho mình uống rượu mà lại uống nhiều như vậy, cứ làm như người lớn không bằng!

Suhwan ngẩng đầu nhìn Han Wangho “Giờ phải làm sao?”

Han Wangho nhìn Oh Pensri đang ở trong đám người chơi vui tới quên cả trời đấy “Bảo em gái của hắn gọi điện thoại kêu tài xế tới đưa bọn họ về nhà đi”

Suhwan “Còn em!”

Han Wangho nhìn cậu.

Suhwan nói “Nhà em không có ai hết, em về nhà có một mình buồn lắm, em tới chỗ anh được không? Em mang theo sách tới, anh dạy thêm cho em nha!”

Thành tích thi cuối kỳ của cậu kém kinh khủng, ngoại trừ môn tiếng Anh ra, mấy môn khác cộng lại cũng không được nổi 200 điểm.

Sau khi hát xong, đám người Kim Kwanghee không còn mấy người có thể tỉnh táo đứng vững lắm.

Oh Pensri còn quẩy rất hăng, không hề say chút nào, hơn nữa sau khi Han Wangho đi nhà vệ sinh xong quay trở lại, cô với mấy bạn học còn lại còn kéo nhau đi tiếp tăng hai.

Han Wangho ở trong phòng KTV tìm một vòng cũng không tìm thấy Oh Pensri, chỉ đành kéo Jung Jihoon từ trên ghế sopha lên.

Suhwan vội vàng về nhà thu xếp quần áo để buổi tối chạy tới nhà Han Wangho ngủ ké, sau khi được sự đồng ý của Han Wangho, cậu đã chạy biến về nhà mất chẳng thấy tăm hơi.

Han Wangho đỡ hắn đi ra cửa, có vẻ hắn đang cảm thấy khó chịu trong bụng, vừa đi ra tới quảng trường văn hóa, liền nói mình muốn ngồi xuống.

Han Wangho thở dài “Còn nhận ra tôi là ai không?”

Jung Jihoon hai mắt vô thần “Wangho”

Han Wangho mò ra điện thoại của hắn “Tự mình gọi điện thoại về nhà được không?”

“Không được”

Han Wangho “Mở khóa đi”

Jung Jihoon “Quên mật khẩu rồi”

Han Wangho “Đừng có giở trò với tôi”

Jung Jihoon bỗng nhiên đứng lên, đầu hắn vô cùng choáng váng, đi đứng xiêu vẹo, hai mắt nhìn về cửa hàng phía trước mặt, đi thẳng tới không hề ngoảnh lại.

Han Wangho không bắt được hắn, vội vàng đuổi theo “Cậu định làm gì?”

Jung Jihoon đẩy cánh cửa của cửa hàng ra, lục lọi trong túi quần một hồi lâu mới lấy ra một cái thẻ ngân hàng “Tôi muốn mua nhà”

……………Xỉn lắm rồi.

Han Wangho bắt lấy cánh tay hắn “Cậu bị điên à, tới cửa hàng để mua nhà?”

Anh xem xét cửa hàng này một chút, tất cả mặt hàng trong cửa hàng này đều là về manga và anime, trên tủ kính trưng bày các mô hình đủ loại đủ kiểu, cái gì cũng có.

Jung Jihoon mở tủ kính, từ bên trong lấy mấy cái hộp xuống.

Han Wangho “Không phải cậu muốn mua nhà sao?”

Jung Jihoon thần bí nói “Mua nhà hướng biển”

“Nhà hướng biển” mà hắn nói, ở trong giới otaku được gọi là Harute, là loại mô hình không còn được sản xuất nữa, có giá rất đắt.

Jung Jihoon là một tên bệnh trung nhị có một nửa là otaku, khá hiểu rõ những thuật ngữ chuyên ngành này, rượu vào làm hắn nổi cơn điên khùng, Han Wangho không cách nào ngăn cản hắn được, chẳng những không ngăn cản hắn được mà anh còn chẳng hiểu Jung Jihoon đang nói điên nói khùng cái gì.

Nhất thời, bó tay.

“Mình quả nhiên không thể nào đi chung đường với hắn được” Han Wangho đỡ trán.

Trước đó anh đã thấy hoàn cảnh gia đình hai bên không hợp nhau, bây giờ đến cả sở thích cũng chẳng thể nào hợp nhau nổi.

Han Wangho không muốn thoát ra khỏi cuộc sống hiện tại của bản thân mình, cũng không muốn tiếp xúc với xã hội thượng lưu trong truyền thuyết vốn cách xa anh cả cây số, những thứ đó ngoại trừ việc khiến anh không được thoải mái thì chẳng giúp ích được gì cho anh cả.

Jung Jihoon hiển nhiên là người trong thế giới đó, Han Wangho nhìn thấy hắn quẹt thẻ chẳng hề chớp mắt, chỉ mới lượn vài vòng trong cửa hàng thôi mà đã tiêu hết tận bảy, tám ngàn tệ, không khỏi cảm thấy xót dùm cho hắn.

“Cậu tiêu tiền kiểu này cho dù có bao nhiêu tài sản cũng bị cậu làm cho bại sản” Anh phỉ nhổ một câu.

Chẳng ngờ lại Jung Jihoon lại nghe được.

Nhân viên bán hàng nhìn thấy thiếu gia giàu có này lại còn đẹp trai như vậy, cười tới tít cả mắt “Thưa ngài, ngài có thể để lại địa chỉ, nhiều đồ như vậy không tiện mang về hết, cửa hàng chúng tôi sẽ gửi chuyển phát nhanh về cho ngài”

Jung Jihoon tùy tiện gật đầu hai cái, lại lấy cái thẻ trong túi quần ra, trịnh trọng đặt ở trên tay Han Wangho.

“Đưa cho anh, về sau anh để anh giữ”

Han Wangho:……….

Jung Jihoon nắm lấy tay anh “Như vậy tôi sẽ không tiêu hoang nữa”

Hắn đưa cái thẻ xong vẫn còn cảm thấy chưa đủ, lục lọi trong túi một hồi, lấy ra tờ một trăm tệ đưa cho Han Wangho, tờ tiền nhăn nhúm chẳng biết đã để ở trong túi bao lâu rồi, Han Wangho nhìn hắn chằm chằm, bỗng nhiên bật cười.

Ban đầu, anh không cười nhiều lắm, càng về sau lại càng cười tới không thở nổi, cười tới thắt cả ruột.

Tuy rằng Jung Jihoon đang say, nhưng không mờ mắt, hiếm khi Han Wangho lại lộ ra cảm xúc như vậy, khi anh cười rộ lên, hắn cảm thấy ánh đèn đường dường như cũng bị tối đi.

“Cậu là học sinh tiểu học sao?” Han Wangho cười đủ rồi, lau nước mắt, sau đó vuốt phẳng tờ tiền rồi gấp lại, nhét lại vào trong túi Jung Jihoon. “Đừng đưa cho tôi, cậu cứ giữ lại mà tiêu đi. Cậu ở đâu, để tôi đưa cậu về”

“Tôi không về đâu”

“Đừng cứng đầu, không về thì cậu định đi đâu, tính ngủ ngoài đường à?”

“Tôi ngủ nhà anh được không?”

“Không được”

Jung Jihoon bỗng nhiên nói “Để tôi đưa anh về nha”

Han Wangho “Cậu tự đi còn không nổi còn đòi đưa tôi về nhà. Đưa bằng cái gì? Bò bằng bốn chân à?”

Jung Jihoon “Anh chờ chút”

Hắn quay lại trong cửa hàng ban nãy, từ trong đống “Nhà hướng biển” lấy ra một cái huy hiệu bằng bạc kỳ quái, Jung Jihoon bỏ cái huy hiệu đó vào trong túi, quay đầu nói với Han Wangho “Tôi có xe, để tôi đưa anh về”

“Say rượu lái xe là ngồi tù đó”

Han Wangho một lần nữa từ chối hắn.

Có điều lần này, Jung Jihoon không đợi anh nói xong, liền túm anh đi về phía bên cạnh quảng trường.

Hắn quả thực có xe, có điều không giống như Han Wangho nghĩ, đó là một chiếc motor đắt tiền đường cong hoàn mỹ dựng trong bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Han Wangho nhớ lại, Jung Jihoon rất thích chơi xe.

“Anh ngồi lên đi” Jung Jihoon ra lệnh cho anh.

“Tôi sợ chết” Han Wangho ‘xin thứ miễn cho kẻ bất tài’ nói “Cậu đừng lộn xộn nữa”

Anh lại thở dài, cứ coi như mình gặp xui xẻo vậy “Để tôi đưa cậu về”

Jung Jihoon không nói gì.

Han Wangho quay đầu lại “Cậu làm sao vậy?”

Jung Jihoon dựa vào một cây cột trong bãi đậu xe dưới tầng hầm, từ từ trượt xuống, cuối cùng ngồi ở trên mặt đất.

Han Wangho phỉ nhổ “Không biết uống thì đừng có uống nhiều như vậy, bây giờ mới biết khó chịu”

Anh nhấc chân đi về phía trước, đi được hai bước bỗng nhiên dừng lại.

Trong bãi đậu xe dưới tầng hầm ngoại trừ mùi ẩm mốc quanh năm luôn có, bỗng nhiên trộn lẫn một mùi hương lạnh lành.

Mùi hương như có như không, giống như mùi của hoa hồng vậy.

Han Wangho bỗng nhiên ngồi xổm xuống, đỡ Jung Jihoon dậy, sắc mặt có chút thay đổi “Jihoon, cậu sao rồi?”

Mùi hương hoa hồng lạnh ngọt trong không khí càng lúc càng nồng đậm, Han Wangho có chút kinh ngạc, sau khi anh bị Jung Jihoon đánh dấu tạm thời rồi, tự nhiên không còn bài xích tin tức tố nữa, chỉ là anh chưa từng nghe nói qua, sau khi Alpha uống say thì không còn kiểm soát được tin tức tố của chính mình.

Trừ khi, đến kỳ dịch cảm.

Cũng giống như kỳ phát tình của Omega, Alpha cũng có lúc không thể kiểm soát được tin tức tố của bản thân, đây được gọi là kỳ dịch cảm. Alpha trong kỳ dịch cảm sẽ trở nên nóng nảy, tính công kích và dục vọng chiếm hữu đều trở nên mạnh mẽ. Alpha càng mạnh thì tin tức tố áp chế cũng sẽ càng mạnh theo, nảy sinh đối địch với tất cả các Alpha khác, không thể ở cùng với bất kỳ Alpha nào.

Alpha hơi yếu thế một chút có thể sẽ không chịu nổi bị tin tức tố áp chế mà làm ra một vài chuyện cực đoan.

Thế nên, Alpha tới kỳ dịch cảm gần như đều phải bị cách ly

Han Wangho cố gắng kéo Jung Jihoon từ trên mặt đất đứng lên “Cậu không biết mình tới kỳ dịch cảm à? Vậy mà còn chạy long nhong ở ngoài?”

Giọng điệu của anh trở nên nóng nảy “Đi bệnh viện đi”

Han Wangho căn bản chẳng trông cậy gì vào việc Jung Jihoon còn nhớ mang theo thuốc, chỉ là anh đã xem nhẹ dục vọng chiếm hữu của Alpha khi đến kỳ dịch cảm, Jung Jihoon kéo anh ôm vào trong lòng, chân Han Wangho không đứng vững lập tức để hắn ôm được.

Chỉ là Jung Jihoon vẫn còn đang ngồi mà cứ như vậy ôm anh, đúng là quá sức thử thách lực eo của anh rồi.

Anh với Jung Jihoon ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, bảo anh còn tỏ ra thẹn thùng cái gì nữa.

Han Wangho đưa tay chụp lấy bả vai của Jung Jihoon “Đổi tư thế được không? Cậu không mệt nhưng tôi mệt”

Tin tức tố của Omega xoa dịu Jung Jihoon, hắn chôn đầu lên vai Han Wangho, hơi tủi thân hỏi “Vì sao không muốn ở bên tôi?”

Han Wangho:……….

Nói lời này, có cần thiết phải ở bên nhau không?

Nếu chỉ là mối quan hệ cung cấp tin tức tố, một người đồng ý cho, một người đồng ý nhận, sau khi tốt nghiệp thì đường ai nấy đi, đường rộng thênh thang mỗi người một ngả không phải sẽ tốt hơn sao.

Nói đến tình cảm làm gì, càng thêm đau lòng…….. còn thêm xót tiền.

Nhìn mức độ phát tác kỳ dịch cảm của Jung Jihoon, có thể về sau còn thêm hại thận nữa.

Han Wangho đẩy mình ra khỏi lồng ngực của Jung Jihoon, bình tĩnh hỏi hắn “Vậy cậu nói thử xem, vì sao cứ nhất định phải ở bên cạnh tôi”

Jung Jihoon ngẩng đầu nhìn anh, Han Wangho che hai mắt hắn lại “Cấm sử dụng mỹ nhân kế”

Jung Jihoon cầm tay anh thả xuống “Không biết”

Han Wangho “Bản thân cậu còn không biết, vậy cậu cố chấp điều gì?”

Jung Jihoon nói “Không biết, tôi chỉ muốn được ở bên cạnh anh thôi”

Han Wangho khựng lại.

Nếu tình cảm có thể phân biệt rạch ròi giữa “biết” và “không biết”, thì trên thế gian này đã chẳng có nhiều đôi nam nữ ngốc nghếch nhất quyết đòi sống chết vì tình yêu như vậy rồi.

Phần khó nắm bắt của tình yêu bắt nguồn từ sự ngang ngược vô lý của nó.

Han Wangho cảm thấy có hơi bực bội “Vậy cậu nói xem, tại sao tôi phải đồng ý với cậu?”

Jung Jihoon lúc này không nói không biết nữa, câu này hắn biết đáp án “Vì tôi đẹp trai”

Hắn vùi đầu vào cổ Han Wangho, cắn một cái lên cổ anh, để lại dấu răng. Răng nanh nhòn nhọn lướt quanh tuyến thể của anh, khiến cho Han Wangho cảm giác nguy hiểm và run rẩy đến gần.

“Đừng cắn”

Jung Jihoon hôn lên đó một cái, đôi tay từ dưới vạt áo ngoài của Han Wangho chui vào trong.

Han Wangho bị tin tức tố áp chế đến không thở nổi, một đường đỏ ửng lan từ cổ tới tận mang tai.

Nhiệt độ lòng bàn tay của hắn bình thường vẫn luôn nóng rẫy, cách một tầng áo len lông cừu mỏng nguy hiểm đặt ở trên bụng nhỏ của Han Wangho.

Jung Jihoon chỉ cần hơi cứng rắn một chút, là Han Wangho có thể thuộc về hắn.

Han Wangho theo bản năng nhận ra được sự nguy hiểm, vội vàng rút tay hắn ra “Jihoon!”

Jung Jihoon chẳng màng tới người ta sẽ kinh ngạc tới chết mà hỏi “Anh muốn sinh con không?”

Han Wangho nhíu mày “Cậu muốn chết à?”

Jung Jihoon sau khi say rồi thì nói chuyện không đầu không đuôi “Anh thấy Jung Suhwan thế nào?”

Han Wangho:………

Người ta gọi cậu mấy tiếng ba là cậu coi người ta là con mình thật à?

Jung Jihoon nói xong, lại lắc đầu nguầy nguậy “Không được, quá ồn ào, quá ngu ngốc, học hành lại dở tệ. Mai mốt nếu anh có sinh con, thì phải sinh ra một đứa ngoan ngoãn một chút, hiểu chuyện một chút”

Han Wangho cạn lời “Không mượn cậu bận tâm”

Jung Jihoon lắc đầu “Không bận tâm sao được, đây là chuyện nhân sinh đại sự, tôi cũng có phần tham gia trong đó mà”

Han Wangho với hắn ông nói gà bà nói vịt, tranh thủ lúc Jung Jihoon không để ý, anh chui ra khỏi lồng ngực hắn.

“Cậu ngồi yên ở đây, tôi đi mua thuốc cho cậu”

Alpha đến kỳ dịch cảm, ngoại trừ dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ, còn nảy sinh cảm giác không an toàn.

Nhìn thấy Han Wangho sắp đi, hắn nhất quyết đòi đi theo “Tôi đi với anh”

Han Wangho “Mang cái tin tức tố này đi theo sao? Nếu cậu muốn giở trò lưu manh trên đường rồi bị cảnh sát mời vào trong khám ăn Tết thì bây giờ cậu có thể đi cùng với tôi”

Jung Jihoon xụ mặt xuống, hai mắt như ngấn nước “Anh không muốn đưa tôi đi đúng không? Anh cố tình kiếm cớ đi ra ngoài, sau đó đi luôn không quay lại nữa, tôi nói có đúng không?”

Han Wangho không đoán được hắn còn có chiêu giả khóc này, ngây người tại chỗ.

Nước mắt là vũ khí lợi hại nhất để đối phó với đàn ông.

Trước kia Jung Jihoon không biết tới chiêu này, về sau hắn phát hiện ra, Han Wangho là kiểu người ăn mềm không ăn cứng, cứng lên chỉ tổ chọc cho anh bực mình, chẳng bằng rớt hai giọt nước mắt mèo bán thảm.

Hắn rớt nước mắt rất bài bản, còn biết làm sao để khóc cho đẹp nhất, khóc thế nào mới khiến người ta thấy xót xa nhất. Thực sự là cao thủ đẳng cấp trong làng trà xanh, vẻ mặt phải thật ẩn nhẫn, biểu hiện lại phải thật kiên cường, lưng phải thẳng, nước mắt cứ thế để cho lăn dài, nhu nhược tới đáng thương.

Xây dựng ra hình tượng Tiểu bạch hoa vừa yếu đuối vừa cố gắng tỏ ra kiên cường, để đối phó với kiểu con trai mắc chứng ung thư “trai thẳng” từ trong xương tủy như Han Wangho, quả nhiên cực kỳ có hiệu quả.

Quả nhiên, giọng điệu nói chuyện của Han Wangho cũng nhẹ nhàng hơn “Tôi không phải có ý này”

“Vậy ý của anh là gì?” Jung Jihoon tủi thân quay lưng lại “Tôi biết mà, anh thích cái tên Lee Sanghyeok đó rồi chứ gì. Cũng phải thôi, tình cảm thanh mai trúc mã, làm sao mà đem so với một người bạn cùng trường cao trung mới quen như tôi chứ”

Han Wangho “Tôi không thích anh ấy”

Jung Jihoon “Vậy anh cũng không thích tôi sao?”

Đối với câu hỏi này, Han Wangho không muốn trả lời.

Han Wangho lại thở dài, bỏ đi ra ngoài mua thuốc cho hắn.

Jung Jihoon ban đầu nhất quyết không chịu uống thuốc, Han Wangho cho rằng hắn đã uống say tới dở người rồi, thật ra thì ngay từ nhỏ Jung Jihoon đã không thích uống thuốc, muốn hắn uống thuốc chẳng bằng bảo hắn chết đi còn hơn, cực kỳ trẻ con.

Han Wangho đành phải vừa dỗ vừa lừa cho hắn nuốt viên thuốc xuống, sau đó đút một viên kẹo cho hắn ăn.

Lúc Jung Jihoon đi, nhất định đòi mang xe motor của mình đi cùng.

Han Wangho không cho hắn mang, hắn lại đòi mang cái nón bảo hiểm của mình đi.

Làm Han Wangho bực tức cười “Đại ca, buổi tối cậu không chạy xe mà cầm cái nón bảo hiểm đi trên đường để làm cái gì hả? Bộ muốn tranh lên bản tin 60s à? Để ngày mai người dân thành phố H chúng tôi được giải trí?”

Jung Jihoon ở trong tầng hầm gửi xe say xỉn nổi cơn điên khùng, không cho hắn lái xe thì hắn không chịu đi.

Han Wangho đành phải cho hắn đội mũ bảo hiểm lên thế, kính bảo vệ màu đen ngăn cách đôi mắt hoa đào xinh đẹp của hắn, Han Wangho cách lớp kính bảo vệ nhìn vào mắt hắn, tựa như ở trong nước nhìn lên bầu trời qua một lớp màng dày đặc, không thể nào nhìn rõ được gì.

“Yêu thích của cậu có thể kéo dài được bao lâu? Một năm, hai năm, hay là bốn, năm năm?”

Han Wangho đã gặp qua rất nhiều người nói từ “mãi mãi”, anh nhìn thấy “mãi mãi” của Son Siwoo, “mãi mãi” của cậu ta cũng chỉ kéo dài được năm tháng. Năm tháng trước, cậu ta với bạn trai yêu nhau chết đi sống lại, năm tháng sau, bọn họ cãi nhau ầm ĩ đến long trời lở đất.

Có thể thấy được, từ “mãi mãi” này, chỉ là một từ nói cho suông miệng.

Han Wangho đội mũ bảo hiểm lên cho hắn xong, không thả tay xuống, mà anh kiễng chân lên, đặt nụ hôn dừng lại ở trên mặt kính.

Cách một lớp kính bảo vệ, nụ hôn của thiếu niên thật cẩn thận, mọi sự ngưỡng mộ đều bị chắn lại ở bên ngoài.

Hình như mình đã rất thích hắn.

Vậy thì sao, có thể coi như là chuyện ăn cơm sao?

Thích Jung Jihoon, đây không phải là chuyện anh đáng làm.

Bởi vì chỉ hơi không cẩn thận một chút, sẽ rơi xuống thịt nát xương tan, không đường thối lui.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me