TruyenFull.Me

Chuyen Ver Toi Tro Lai Thoi Trung Hoc Cua Ba Minh


Ngày đó sau khi đưa Jung Jihoon trở về nhà xong, Han Wangho còn nhặt được một đứa nhỏ ở ngay trước cửa nhà mình.

Suhwan về nhà gói gém đồ đạc vào trong một cái vali bự chảng đưa tới đây, nhìn tư thế có vẻ như đã quyết tâm ăn Tết luôn ở nhà Han Wangho.

Lúc cậu xuyên qua ở trong ngôi nhà kia, bà mẹ trời ơi đất hỡi của cậu hoàn toàn mặc kệ cậu sống chết ra sao, cứ mỗi tháng đúng hạn gửi tiền về, kiếm được ít thì gửi cho cậu mấy ngàn, kiếm được nhiều thì gửi cho cậu tới tận 50 triệu.

Ngày hôm qua nghe bảo mẫu trong nhà nói, bà mẹ đó của cậu ở bên Mỹ có bạn trai mới, đang bận rộn đón Tết bên đó, làm gì có thời gian mà về với cậu.

Suhwan thở dài, nghĩ thầm: Bà mẹ này so với Han Wangho còn thiếu trách nhiệm hơn.

Tuy rằng mẹ ruột của Suhwan ít khi dành thời gian cho cậu, những cũng không tới mức dã man như này. Mỗi khi Han Wangho rảnh rỗi đều về nhà chơi với cậu, chỉ là so với khoảng thời gian mười bốn năm dài đăng đẵng mà cậu từng trải qua thì thời gian mà Han Wangho dành cho cậu quá nhỏ bé không đáng kể.

Hơn nữa, ở nhà với cậu thì có ích lợi gì chứ.

Han Wangho là một minh tinh, còn là đỉnh cấp lưu lượng, vừa bước chân ra khỏi cửa một giây đã có đám chó săn theo dõi.

Có thể đi chơi đâu được?

Huống gì, thời gian rảnh rỗi của Han Wangho còn phải chia cho Jung Jihoon nữa chứ.

Ông ba cậu ỷ lớn tuổi hơn, cực kỳ không biết xấu hổ mà đòi chia 2-8 với cậu, có ông ba nào như vậy không cơ chứ?

Tóm lại, sau khi tính toán một hồi, Suhwan thấy thời gian của mình được ở chung với Han Wangho là quá ít ỏi.

Suhwan mồm miệng lanh lẹ ngọt ngào, cứ như vậy dọn vào ở trong nhà Han Wangho, không tới mấy ngày, đã hoàn toàn lấy lòng được Park Jungmi.

Park Jungmi kéo Han Beomhyun, ngạc nhiên nói “Con trai đổi tính rồi, còn biết kết giao bạn bè nữa?”

Hồi trước dùng roi quất bắt anh đi xã giao anh cũng không chịu đi xã giao. Kết quả là từ nhỏ tới lớn, chẳng thấy anh quen biết được người bạn thân nào, chứ đừng nói tới mức dẫn bạn về nhà ăn Tết.

Han Beomhyun hừ một tiếng “Không phải là bà không cho tôi quản nó sao?”

Suhwan vừa đến ở trong nhà Han Wangho, mỗi ngày đều đăng lên vòng bạn bè, hận không thể nói cho cả thế giới biết mình đang ở trong nhà Han Wangho.

Cậu với Jung Jihoon còn có liên hệ mật thiết. Hôm nay nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, Han Wangho nhắc nhở cậu đừng có lăn té xuống đất, Suhwan cầm điện thoại lên, người nằm ở trên giường, đầu ngã xuống mép giường.

“Đừng có nằm ngược đầu như vậy, sẽ bị tụ máu não đấy”

“Jung Jihoon phải về Seoul rồi” Suhwan mở miệng.

“Ừ, nhà cậu ta ở Seoul mà, về thì sao?”

Suhwan “Không có gì, hình như ngày mai là bay rồi, hắn hỏi chúng ta có muốn ra ngoài cùng nhau đi ăn không”

Han Wangho ngẩng đầu, liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ “Ngoài trời tuyết đang rơi mà muốn đi ăn? Có nhã hứng thật”

Tuyết đầu mùa năm nay đến rất sớm, gần tới thềm năm mới, lại đổ xuống một trận tuyết lớn nữa.

Nếu Suhwan xuyên qua sớm hơn bốn năm thì có thể được nhìn thấy trận tuyết cực lớn năm 2008, năm đó Han Wangho nhìn thấy, đạp một cái chân xuống, tuyết dâng tới nửa người.

“Giờ vẫn chưa rơi nhiều mà” Suhwan lẩm bẩm một câu, đồng thời ở trên WeChat trả lời Jung Jihoon: Không được.

Jung Jihoon: Bộ mày không biết động não sao?

Suhwan: Móe, ba vừa phải thôi, sao ba không tự tìm lý do đi? Con cảnh cáo, mai mốt còn tự nhiên chửi con ngu là ba tự mắng ba đó!

Jung Jihoon: Mày nghĩ cách đưa anh ta ra ngoài đi.

Suhwan: Ba tán trai liên quan gì tới con, mắc gì kêu con giúp?!

Jung Jihoon: Tao thấy mày thích Han Wangho lắm mà, tìm cho mày một người mẹ không được sao?

Suhwan: Tìm em gái ba á!

Jung Jihoon: Chia sẻ danh thiếp của “Oh Pensri”

Suhwan bóp tắt điện thoại.

Park Jungmi bưng trái cây lên lầu “Con trai, ăn bưởi không? Con còn đang làm bài tập à? Nghỉ đông mà vẫn có nhiều bài tập như vậy sao?

Han Wangho "Mẹ để trên bàn đi.”

Anh đang xem Jung Suhwan làm bài kiểm tra.

Bài kiểm tra của Jung Suhwan làm có trình độ rất cao, độ khó cũng rất cao, cụ thể là khó ở chỗ……….nó không phải khó ở đề bài, mà khó ở chỗ Jung Suhwan toàn né câu chính xác mà chọn câu sai, nếu cậu chọn ngược lại có khi sẽ lấy được điểm tối đa, đây cũng là một loại tài năng hiếm có.

Han Wangho muốn dạy kèm cho cậu, cũng chẳng biết nên bắt đầu dạy từ chỗ nào.

“Vậy mẹ để trên bàn nhé” Park Jungmi đặt dĩa trái cây xuống, thu quần áo phơi ngoài ban công vào, thuận miệng hỏi “Năm nay con có mua đồ mới không?”

Han Wangho “Chưa kịp đi mua”

Park Jungmi “Mẹ chuyển tiền vào thẻ của con rồi đấy, nhớ đi mua đi nha. Tới lúc đó còn phải đi chúc Tết họ hàng nữa, mà con đừng có mặc đồ đen từ trên xuống dưới, nhìn kỳ lắm”

Suhwan còn đang điên cuồng gửi tin nhắn qua cho Jung Jihoon.

Han Wangho đặt bút xuống, đột nhiên hỏi “Suhwan, năm nay cậu mua quần áo mới chưa?”

Lúc Suhwan mới xuyên qua đã mua một đống quần áo, sau đó ở trong trường toàn mặc đồng phục, làm gì cần mua đồ nữa, bèn lắc đầu.

Han Wangho cầm áo khoác trên ghế lên “Đi thôi, ra ngoài mua mấy ít quần áo”

Suhwan chỉ vào mình “Với em hả?”

Han Wangho “Chứ sao? Cậu không muốn đi à?”

Suhwan vội vàng từ trên giường lộn mèo nhảy lên “Em đi em đi em đi! Em đi chứ!”

Han Wangho dẫn cậu đi mua quần áo?

Đây không phải là ước muốn hồi nhỏ của cậu sao?

Tuy rằng bây giờ bây giờ Han Wangho cũng đang còn nhỏ, nhưng trời xui đất khiến thế nào, anh giống như đang từng chút một bù đắp cho những tiếc nuối lúc trước của cậu.

Mười sáu năm sau, quần áo của Suhwan đều được người ta đặc biệt gửi tới, ít khi phải đi ra ngoài mua đồ. Từ sau lần cậu bị người ta bắt cóc lúc còn nhỏ, bảo tiêu Jung Jihoon phái đến ở bên cạnh cậu càng ngày càng nhiều, thậm chí còn hạn chế cả phạm vi hoạt động của cậu nữa.

Ngoại trừ hai chỗ ở nhà với trường học, muốn đi đâu cũng phải báo trước một tiếng.

Han Wangho mang giày xong, quay đầu thấy Jung Suhwan còn đang bấm điện thoại.

“Còn chưa đi nữa à?”

Suhwan vội vàng cất điện thoại “Đi liền! Wangho hyung, đi mua đồ ở đâu vậy?”

Han Wangho “Ở HypeLane đi, gần đây thôi, không xa lắm”

Nhà anh ở ngay trung tâm thành phố, đi ra cửa rẽ trái là trung tâm thương mại.

Gần Tết, trung tâm thương mại vô cùng nhộn nhịp.

Han Wangho lo lắng khi quay về trời sẽ có tuyết rơi, sau khi ra khỏi cửa còn cẩn thận mang theo dù.

Vừa đến trung tâm thương mại, từ xa liền nhìn thấy có người đang đứng ở cổng A.

Han Wangho đi về phía trước, Jung Jihoon đang đứng ở lối vào cúi đầu bấm điện thoại.

Anh ngừng bước chân, ánh mắt sắc bén trừng mắt nhìn Jung Suhwan.

Suhwan chột dạ, lương tâm cắn rứt, sau đó nhìn Jung Jihoon, ha ha cười nói “Í cha sao trùng hợp dữ vậy ta! Ba cũng tới đây mua sắm à?”

Jung Jihoon gật đầu.

Han Wangho giật giật khóe miệng: Thằng nhóc thúi, cậu nghĩ qua mặt được tôi à?

Jung Jihoon “Sao lần trước anh về nhà rồi thì chẳng để ý gì tới tôi nữa vậy?”

Han Wangho “Không có, cậu nghĩ nhiều rồi.”

Anh đi vào bên trong trung tâm thương mại, hệ thống điều hòa bên trong như ngăn cách cái giá lạnh ở bên ngoài.

“Vậy sao không trả lời tin nhắn của tôi?”

Han Wangho kiếm cớ “Bận, không phải cậu về Seoul à, sao còn nhàn rỗi như vậy tới quấy rầy tôi nữa?”

Jung Jihoon cảm thấy tủi thân “Sao lại gọi là quấy rầy chứ? Là anh không để ý tới tôi trước”

Buổi tối hôm đó hắn uống say, sáng tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường trong nhà mình, tới nỗi ký ức về những chuyện đã xảy ra chỉ còn là những mảnh vụn rời rạc.

Hắn nhớ là Han Wangho đã đưa hắn về nhà, xuống lầu hỏi Oh Pensri, cô lại nói một không biết, gọi điện thoại cho Han Wangho mãi cũng không có người nghe máy.

Han Wangho lại chơi trò mất tích với hắn.

Nếu hắn không tìm đến Jung Suhwan, nói không chừng chắc hết năm nay cũng không được gặp Han Wangho.

Suhwan không cảm nhận được sóng ngầm mãnh liệt giữa ba mẹ cậu, cậu vẫn còn đang đắm chìm trong vui sướng được tung tăng đi dạo phố mua sắm quần áo mới với Han Wangho.

Con trai chọn đồ rất mau lẹ, chẳng cần phải thử tới thử lui như con gái, cứ thích cái nào là mua luôn cái đó.

Suhwan cực có mắt thẩm mỹ, mặc dù kiểu dáng quần áo của mười sáu năm trước trong mắt cậu khá quê mùa, nhưng cũng có thể giữa mấy bộ đồ quê mùa lựa ra được mấy bộ đẹp nhất.

Lúc cậu chọn quần áo, Han Wangho đi dạo ở một đầu khác.

Chờ Suhwan chọn xong, Han Wangho lấy ví ra chuẩn bị trả tiền, hai mắt Suhwan sáng ngời lên “Anh mua đồ cho em hả?”

Han Wangho “Cậu muốn tự trả tiền à?”

Suhwan vội vàng lắc đầu.

Trên người cậu có tiền.

Có điều quần áo do Han Wangho bỏ tiền ra mua với quần áo tự bản thân trả tiền có sự khác biệt cực kỳ lớn.

Trả tiền xong, ba người lại cùng nhau đi ăn chiều, đi suốt cả một ngày trời, Suhwan đã buồn ngủ lắm rồi, cậu ngáp một cái, muốn về nhà ngủ ngay luôn.

Tuy rằng Jung Jihoon cũng đi theo, nhưng không nói được gì nhiều với Han Wangho cả.

Han Wangho cố ý lảng tránh hắn, mãi đến lúc chuẩn bị tách nhau ra, anh mới chủ động nói câu đầu tiên.

“Khi nào thì cậu về Seoul?”

Jung Jihoon “Ngày mai”

Han Wangho có chút ngập ngừng.

Jung Jihoon “Sao hả? Anh muốn theo tôi về à?”

Han Wangho lắc đầu, anh cầm một túi đựng quần áo nhét vào trong ngực Jung Jihoon.

“Cho cậu”

Jung Jihoon hơi sửng sốt “Đây là gì?”

Vừa mới ra, bên trong là mấy bộ quần áo đã được đóng gói đàng hoàng.

Han Wangho “Năm mới vui vẻ, tặng cậu quần áo đó”

Jung Jihoon “Anh cũng mua cho tôi luôn sao?”

Han Wangho “Tiện thể thôi”

Trong lòng anh phỉ nhổ: Tôi mà không mua cho cậu, vừa quay đầu đi cậu lại ở một góc nào đó giở tính khí công chúa rồi khóc thút thít.

Thằng nhóc Jung Suhwan con nít đã khó dỗ rồi, hắn to con già đầu rồi cũng chẳng dễ dỗ chút nào.

Jung Jihoon trong lòng vô cùng cảm động “Tôi cũng có thứ muốn tặng anh, có qua có lại, anh không được từ chối tôi”

Han Wangho còn đang rối rắm tại sao mình lại đi mua quần áo cho Jung Jihoon.

Hành vi này thực sự là quá giới hạn rồi! Nhưng lúc ấy nhìn thấy đồ rất hợp với hắn, lại không tự chủ được mà mua nó.

Mình bị sao vậy chứ?

Tại sao mình phải bận tâm chuyện hắn mặc cái gì? Mình có bệnh sao? Đại thiếu gia như hắn chẳng lẽ còn cần tới mình mua quần áo dùm? Mình mua làm gì chứ?

Nhìn vào, chẳng khác nào đang gấp gáp muốn về làm vợ người ta!

Han Wangho đưa xong liền cảm thấy hối hận.

Anh chợt nghĩ lại: Bỏ đi! Mạch não của Jung Jihoon chắc không thể nghĩ nhiều được đến vậy đâu.

“Cái này cho anh” Jung Jihoon tháo sợi dây chuyền từ trên cổ mình xuống.

Han Wangho để ý, đó là sợi dây chuyền hắn hay đeo, có điều vẫn giấu bên trong áo nên anh chưa thực sự nhìn thấy mặt dây chuyền trông như thế nào.

Jung Jihoon tháo xuống, mặt của sợi dây chuyền là một quả cầu thủy tinh nhỏ, bên trong có lấp lánh vô số ánh sao, giống như đang bao bọc một thứ gì đó.

“Viên bi thủy tinh à?” Han Wangho không biết nhìn hàng nói.

“Ừ, tôi mua trên Taobao đó” Jung Jihoon nói “Quay đầu lại, tôi đeo cho anh”

“Tại sao tôi phải đeo cái này?” Anh phỉ nhổ một câu, nhưng vẫn chiều theo ý Jung Jihoon xoay người lại, sau khi đeo nó xong, Han Wangho ‘ung thư thẳng nam’ bổ sung một câu “Đàn ông mang cái này có phải nhìn ẻo lả lắm không?”

Jung Jihoon:………..

“Tôi không nghĩ anh lại coi trọng hình tượng đến như vậy đấy” Jung Jihoon nói “Sắp đi rồi nên tôi muốn hỏi một chút, anh có cần đánh dấu tạm thời không?”

Lần này hắn quay về Seoul, có thể phải chờ tới khi khai giảng mới quay lại đây được.

Thời gian gián đoạn tuy rằng không dài, nhưng khoảng cách từ lần đánh dấu tạm thời gần nhất cũng đã khá lâu rồi.

Vào những ngày Tết, Han Wangho lại phải tới lui nhà họ hàng để chúc Tết, thường xuyên xuất hiện ở nơi đông người, đủ các loại tin tức tố Alpha chồng chéo lên nhau, bám sát vào anh.

“Tôi sẽ phun thuốc ngăn mùi”

Vẻ mặt Jung Jihoon có chút thất vọng, hắn mở miệng “Không cần phải cố chịu đựng một mình, anh có thể gọi điện thoại cho tôi”

Han Wangho cười nói “Cậu định mọc cánh bay từ Seoul về sao?”

Jung Jihoon “Tôi sẽ có cách” Hắn ngừng một chút “Tối hôm đó, tôi….”

“Cậu uống say” Han Wangho ngắt lời “Tôi đưa cậu về nhà, chỉ vậy thôi”

Jung Jihoon ngập ngừng nói “Không xảy ra chuyện gì khác sao?”

Han Wangho “Cậu muốn xảy ra chuyện gì hả? Thằng nhóc con, cậu còn chưa thành niên, sao suốt ngày trong đầu cậu toàn mấy thứ bậy bạ thế hả?”

Jung Jihoon vẫn còn muốn nói chuyện nữa với anh.

Hắn không đoán ra được cảm xúc của Han Wangho, nhưng cảm xúc của hắn không hề thoải mái chút nào.

Càng tới lúc phải chia tay, càng luyến tiếc rời đi.

Rõ ràng tới khai giảng năm học mới là có thể gặp mặt, nhưng kỳ nghỉ đông phải tách nhau ra một khoảng thời gian ngắn ngủi thôi cũng đủ để khiến người ta khó có thể chịu đựng được.

“Tôi đi đây” Giọng điệu Jung Jihoon tủi thân.

Han Wangho nhìn theo bóng dáng hắn, anh hơi hé miệng, rồi lại khép lại.

Suhwan chạy tới “Em chờ anh nãy giờ luôn, vẫn chưa nói xong à? Sao trông anh giống như muốn khóc thế, đâu phải là không còn gặp được hắn nữa đâu”

Anh giật mình hoảng sợ.

Han Wangho đột nhiên tỉnh lại “Cậu nói ai muốn khóc chứ?”

Suhwan chép miệng, trong lòng phỉ nhổ: Còn ai trồng khoai đất này nữa? Ai vào đây ta? Dù sao cũng chẳng phải là mình!

Han Wangho “Không phải tới khai giảng là có thể gặp nhau sao? Chỉ xa mấy ngày thôi mà cậu đã luyến tiếc hắn à?”

Ghen à, Suhwan dẩu môi cao bĩu ra.

Han Wangho thích Jung Jihoon, giống như qua mười mấy năm nữa cũng không bao giờ thay đổi. Mười sáu năm sau, anh cũng như bây giờ, cũng có khi phải tách ra với Jung Jihoon một khoảng thời gian dài, rồi lại dễ dàng suy nghĩ lung tung, còn không chịu nói ra.

Cũng không biết anh thích Jung Jihoon đến thế mà làm sao có thể che giấu được giới truyền thông được? Giang cư mận ăn dưa bở nhiều năm như vậy mà vẫn mãi không thể đào bới ra được lịch sử quan hệ tình cảm của Han Wangho.

Điều này cũng khiến cho Suhwan thường xuyên hoài nghi mình là hàng khuyến mãi tặng kèm khi mua đồ, hoàn toàn không được Han Wangho để vào trong mắt.

Cậu thiếu điều tự mình hát bài ca bắp cải.

“Wangho, có phải anh thích Jihoon rồi không?” Suhwan cố ý hỏi.

Han Wangho “Ai bảo với cậu? Có thời gian lo chuyện của tôi chẳng bằng dùng nó để làm bài tập đi”

Suhwan “Hỏi xíu thôi mà” Cậu cười hì hì, ỷ vào Han Wangho sẽ không nổi giận với mình, thoải mái làm nũng “Nếu anh không thích nghe thì em sẽ không nói nữa”

Cậu tinh mắt, bỗng nhiên vươn tay lấy sợi dây chuyền Han Wangho giấu trong cổ áo ra. “Cái này của Jihoon tặng cho anh à?”

Han Wangho “Sao cậu biết nó của Jihoon?”

Suhwan:……….. Nói thừa!

Cái sợi dây chuyền này đã được ba cậu đeo từ khi còn nhỏ. Nó là tác phẩm của một nghệ nhân kim hoàn nổi tiếng người Anh, người này hiện tại đã qua đời, tác phẩm cuối cùng của ông ta trước khi chết chính là sợi dây chuyền mà Jung Jihoon đeo trên cổ tên là “Hệ Ngân Hà”

Mấy năm trước, khi mẹ ruột của Jung Jihoon vẫn chưa qua đời, trong một buổi đấu giá ở nước Anh, sợi dây chuyền này được đem ra đấu giá với mức 250 tỷ để có được. Và nó đã được tặng cho Jung Jihoon làm quà sinh nhật………Jung Jihoon khi ấy rất yêu thích thiên văn học, sợi dây chuyền “Hệ Ngân Hà” này đã luôn được đeo ở trên cổ hắn cho tới tận bây giờ.

Những chuyện này đều là Oh Pensri nghe cô nhỏ của mình kể lại.

“Sao vậy?” Han Wangho nhìn thấy sắc mặt Jung Suhwan có chút kỳ lạ, lên tiếng hỏi.

“Không sao cả” Suhwan trong lòng phỉ nhổ: Ba mình cũng chịu khó đầu tư gớm.

“Lúc hắn đưa cho anh đã nói gì vậy?”

Suhwan bổ não: Có phải đã nói cái sợi dây chuyền này quý giá tới cỡ nào không, độc nhất vô nhị tới cỡ nào không, lại còn là di vật của mẹ ruột để lại, rồi là bảo vật tùy thân mà mình đã đeo suốt bao nhiêu năm nay, cứ như vậy tặng cho anh, chẳng phải ý muốn nói anh chỉ có thể lấy thân báo đáp sao!

Kê tặc, Suhwan chậc lưỡi cảm khái, thực sự quá là kê tặc!

Han Wangho nói “Cậu ta bảo mua trên mạng”

Anh cầm sợi dây chuyền nhìn xuống “Làm khéo quá, không giống hàng trên mạng”

Suhwan mém té “Hắn nói mua trên mạng hả?”

Han Wangho bổ sung “Viên bi thủy tinh này mua ở trên Taobao”

Anh nhét “Viên bi thủy tinh” vào trong cổ, nắm lấy tay Suhwan.

Tay Suhwan lúc nào cũng lạnh ngắt, Han Wangho sờ một hồi nhịn không được nhắc nhở “Bảo cậu đeo bao tay vào cậu đeo ở chỗ nào vậy?”

“Mang vô khó chịu lắm! Trai đẹp không cần đeo bao tay!” Suhwan cãi lý.

Han Wangho dẫn cậu đi mua một bát Oden, Suhwan bưng nó ăn ở ven đường.

Lẩu Oden, Món ăn tuyệt vời đến từ Nhật Bản.

Han Wangho cởi khăn quàng cổ cho cậu xuống “Đừng ăn nhiều quá, lát nữa không ăn nổi cơm tối”

Suhwan cắn hai miếng, bỗng nhiên dừng lại “Nếu trước kia cũng như vậy thì tốt biết mấy”

Han Wangho “Cái gì?”

Suhwan nói “Wangho, về sau anh có muốn làm minh tinh không?”

Han Wangho “Tôi chưa nghĩ tới”

Suhwan mang theo nỗi niềm riêng, cọ cọ vào trên vai của anh, giống như con cún con “Mai mốt anh đừng làm minh tinh được không?”

Han Wangho “Sao cậu biết tôi sẽ thành minh tinh chứ? Nói không chừng tôi sẽ trở thành nhà thiên văn học cũng nên”

Suhwan lẩm bẩm một câu “Làm nhà thiên văn học cũng rất bận mà, hay là anh làm giáo viên đi, làm giáo viên thì sẽ không bận rộn, còn có thời gian về nhà”

Han Wangho “Về nhà làm gì?”

Suhwan không nói gì, câu “Về nhà với con” bị cậu nuốt vào trong bụng.

Bỏ đi, cậu nghĩ thầm, bây giờ cũng tốt rồi.

Suhwan nắm chặt tay Han Wangho, giống như nắm bù lại cho lúc trước không được nắm, làm nũng bù cho lúc trước không có cơ hội làm nũng, dọc đường đi, cậu giống như mèo con chưa dứt sữa, bám dính lấy người Han Wangho gần như không thể tách ra được.

Ngày hôm sau, trước khi Jung Jihoon lên máy bay thì gọi điện thoại cho Han Wangho.

Màn hình sáng lên, màn hình khóa điện thoại của Han Wangho vẫn là bức hình tự sướng của Jung Jihoon. Anh không thường xuyên chơi điện thoại lắm, lúc trước Jung Jihoon cài đặt màn hình khóa cho điện thoại của anh là bức hình selfie của mình nhằm mục đích cố tình chọc ghẹo Han Wangho, về sau Han Wangho đã quên mất chuyện này, kết quả tới giờ anh vẫn chưa đổi lại màn hình khóa.

Jung Jihoon gọi điện thoại cho anh, cũng không nói chuyện gì quan trọng cả.

Hiếm khi, Han Wangho không cúp máy, không biết Jung Jihoon đã nói cái gì, Han Wangho cứ thế cầm điện thoại lắng nghe, cứ nghe mãi như vậy cho tới khi điện thoại hết pin, tự động tắt nguồn mới thôi.

Anh buông điện thoại xuống, nhất thời cảm thấy mình điên thật rồi, nghe Jung Jihoon lảm nhảm vô nghĩa lâu đến như vậy. Nhất thời cũng cảm thấy Jung Jihoon điên rồi, tự nhiên gọi điện thoại cho anh chỉ để lảm nhảm vô nghĩa lâu như vậy.

Trước khi máy bay cất cánh, Oh Pensri nhìn thấy Jung Jihoon gió xuân phơi phới nở nụ cười, vẻ mặt đắc ý. Cô trợn mắt lên.

“Sao mình không ngồi máy bay tư nhân về lại Seoul vậy?”

Jung Jihoon đang gió xuân phới phới không quên diss cô “Mày tự lái hả?”

Jung Hajun theo chân bọn họ cùng trở về kiên nhẫn giải thích nói “Đi máy bay thường tiện hơn, để máy bay tư nhân cất cánh có quá nhiều yêu cầu kiểm soát, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện”

Oh Pensri dám đánh nhau với Jung Jihoon, nhưng cô vẫn rất tôn trọng người cha kế này.

Jung Hajun quay đầu lại nhìn Jung Jihoon “Lần này trở về, trước sẽ đi thăm ông nội của con, hồi tháng 10 ông cứ nhắc mãi, còn đòi tới đây để tìm con đấy”

Jung Jihoon đáp lấy lệ một câu.

Jung Hajun đột nhiên hỏi “Đứa con nhà Han đâu rồi? Bây giờ còn liên lạc với con không?”

Nhắc tới Han Wangho, độ cảnh giác của Jung Jihoon tăng mạnh lên “Hỏi chuyện này làm gì? Có liên quan gì tới ba đâu”

Jung Hajun “Không liên quan tới ba, nhưng ông nội con đã biết muốn, muốn thử gặp thằng bé một lần”

Jung Jihoon bĩu môi “Chưa đâu vào đâu cả đâu, ông nội cũng nóng vội quá rồi”

Jung Hajun “Con tưởng bất kể là ai ông cũng đều muốn gặp à? Chẳng qua nghe nói Han Wangho là con trai của Park Jungmi mới muốn gặp đấy”

Jung Jihoon “Liên quan gì tới mẹ anh ta?”

Jung Hajun “Chuyện của đời trước, hỏi nhiều như vậy làm gì.”

Thật ra thì Jung Hajun cũng không biết rõ quan hệ đời trước ra sao cả.

Chỉ biết hồi còn nhỏ, nhà ông với nhà Park Jungmi cùng sống trong một khu phố ở Seoul được mấy năm. Khi đó Park Jungmi ở nhà ông ngoại mình, thực ra thì bà cũng không phải là cháu gái ruột của ông ngoại mình.

Về sau khi học tiểu học, Park Jungmi được gia đình đón về, vài chục năm sau, hai người cũng không còn gặp lại nhau nữa, mãi cho tới cuộc họp phụ huynh lần đó.

Jung Hajun cảnh cáo hắn “Lần này con trở về Seoul, ít tụ tập với đám bạn hư hỏng cho ba nhờ. Đừng dính dáng gì tới mấy thứ không đàng hoàng, ba mà phát hiện ra là ba sẽ đánh gãy chân của con, lúc đó đừng trách sao ba ác”

Jung Jihoon phiền nhất là bị Jung Hajun quản thúc, vừa nghe thấy thái độ nói chuyện của Jung Hajun, là hắn đã thấy bực bội rồi.

Cuộc nói chuyện tốt đẹp giữa hai cha con kết thúc bằng việc cả hai giận dỗi nhau.

Han Wangho nhàm chán ở nhà được hai ngày thì Park Jungmi nhận một cuộc điện thoại, bỗng nhiên bảo anh mau thu xếp đồ đạc một chút chuẩn bị đi Seoul.

Lúc này, Han Wangho vẫn còn đang trả lời tin nhắn của Jung Jihoon, nghe Park Jungmi nói, hơi ngạc nhiên “Đi Seoul? Không ở đây ăn Tết sao?”

Park Jungmi “Ông cố con đòi năm nay nhất định phải gặp được con, bảo mẹ đưa con về đó”

Ông cố mà bà nói, không phải là ông cố ruột, mà là một ông lão trước đây từng nhận nuôi Park Jungmi.

Han Wangho sinh ra ở thành phố H, thỉnh thoảng có vài lần đi đến Seoul, ấn tượng đối với ông cố này không sâu lắm. Có điều ông cố thật sự rất yêu thích anh, mỗi lần trở về đó, đều được ông tặng cho rất nhiều quà.

Suhwan xoay người xuống giường “Anh phải đi Seoul hả? Dẫn em theo với được không? Coi như là em đi du lịch một chuyến”

Han Wangho “Mẹ cậu đâu?”

Suhwan thầm nghĩ: Mẹ con không phải là mẹ à!

Trình độ nói xạo của cậu ngày càng điêu luyện “Bà ấy không có về nước ăn Tết, anh dẫn em đi nha, một mình em ở lại đây chắc buồn chết mất thôi”

Han Wangho không có ý kiến gì, dạo gần đây Park Jungmi cực kỳ yêu thích Jung Suhwan, nói ra thì bà cũng sẽ không từ chối.

Anh đi xuống lầu, thấy Park Jungmi đang thu xếp quần áo, hỏi “Vậy năm nay mẹ còn đi chùa Linh Ẩn không?”

Năm đó Park Jungmi ra nước ngoài cũng đi chùa Linh Ẩn cầu nguyện, cũng ước hẹn rằng nếu mọi sự thuận lợi thì mỗi năm đều sẽ đến chùa Linh Ẩn thắp hương dâng lễ tạ thần. Bà cực kỳ mê tín, từ sau khi sự nghiệp thuận lợi, mùng một hàng năm bà đều phải đi chùa Linh Ẩn dâng lễ tạ thần.
“Để mẹ nhờ cô của con thay mẹ đi lễ tạ thần, con cũng đừng quá bận tâm tới chuyện này. Mau sắp xếp đồ đạc đi, chúng ta phải đi mau thôi”

Han Wangho “Hôm nay đã là 28, mua được vé sao?”

Park Jungmi “Ông cố con bên đó đã mua vé giúp rồi, con không cần phải lo”

Han Wangho đứng ở trên hành lang cầu thang nhìn Park Jungmi bận bịu một lúc, sau đó quay trở lại phòng mình bắt đầu đóng gói hành lý.

Máy bay tới Seoul vừa mới hạ cánh xuống đất, cả buổi tối Jung Jihoon vẫn còn chưa ngủ đủ giấc đã bị điện thoại của hắn đánh thức.

Cháu trai bảo bối của ông Jung trở về Seoul, chuyện này giống như bắn súng vào mặt hồ đang yên ả vậy, tạo ra một vòng gợn sóng. Đám bạn đám bè của Jung Jihoon ở bốn phương tám hướng, mặc kệ là có quen hay không quen, đều trăm phương ngàn kế muốn hẹn Jung Jihoon ra ngoài đi chơi, đón gió tẩy trần cho hắn.

Bọn họ đều nằm trong vòng tròn Thái Tử gia, không phải là phú nhị đại thì cũng là tinh nhị đại (con của các nghệ sĩ ngôi sao), rải rác khắp trong thành phố, thường xuyên thấy mặt, cơ bản đều là đám con ông cháu cha.

Tuy Jung Jihoon vẫn luôn ở nước ngoài, nhưng ở trong giới đến bây giờ vẫn luôn bàn tán về hắn. Năm ngoái, có tin tức từ nước Anh truyền về báo rằng Jung Jihoon sẽ về nước để học cấp 3, khi ấy có không ít người đã bắt đầu hỏi thăm thử xem khi nào hắn sẽ quay lại Seoul.

Kết quả hắn lại không trở về Seoul.

Nguyên nhân bởi vì Jung Hajun lo lắng sau khi Jung Jihoon trở về Seoul, sẽ bị đám con nhà giàu lông bông lêu bêu dạy hư mất, lập tức nhanh chóng cấp tốc thay đổi quyết định, đưa Jung Jihoon đến thành phố H, nhét vào trường GenG để hắn chăm chỉ học hành, ngày ngày hướng về phía trước.

Phòng ngày phòng đêm cũng không phòng được Jung Jihoon phải trở về nhà.

Bản thân Jung Hajun cũng bận rộn đủ thứ chuyện, không thể kiểm soát được Jung Jihoon. Ông mới vừa quay đi, Jung Jihoon đã bị một đám con nhà giàu hẹn đi ra ngoài chơi. Địa điểm hẹn gặp là một quán bar, bởi vì lấy danh nghĩa là đón gió tẩy trần thế nên bọn họ cũng không dám chơi bời quá mức, chỉ đặt mấy cái ghế dài, cùng với mấy người bạn có quan hệ tốt cùng nhau ngồi mở tiệc.

Jung Jihoon vừa vào cửa, lập tức nhận được sự chào đón nồng nhiệt.

“Đệt! anh Vinh, mày vẫn còn biết đường về đấy!” Vừa mới vào cửa, người câu lấy bả vai hắn là Moon Hyeonjun, một người bạn của Jung Jihoon quen biết ở nước ngoài, ba hắn ta là một đạo diễn lớn, trong giới giải trí, hắn ta cũng được xem là tinh nhị đại, năm ngoái có nhận một vai khách mời là một người lính trong một bộ phim điện ảnh đề tài quân đội.

Jung Jihoon bị mọi người vây quanh mãi cho tới khi ngồi xuống ở giữa.

Ngoại trừ đám con trai, trên băng ghế dài còn có mấy đứa con gái đang ngồi, có người đi theo bạn trai của mình tới, cũng có người vốn xuất thân không tồi cũng nằm trong vòng của đám người này.

“Chỗ mày học có gì vui không? Tao nghe lão Ji nói mày ở bên đó cũng khá lắm, giáo thảo!” Moon Hyeonjun rót cho hắn một ly nước, chuyện Jung Jihoon không uống rượu có vẻ như là một bí mật được công khai.

Nếu đổi lại là người khác không uống rượu, người này nhất định sẽ bị cười nhạo tới chết.

Nhưng Jung Jihoon không uống rượu lại không có ai dám chế nhạo hắn cả.

Một tên con trai tóc húi cua ngồi ở trên ghế dài lên tiếng “Ở đấy nổi tiếng nhiều người đẹp như vậy, giới thiệu cho bọn tao mấy người được không?”

“Muốn người đẹp hả? Lông ở dưới mọc đủ chưa mà đòi mở hậu cung?” Moon Hyeonjun cười nhạo một câu.

Bọn họ cùng nhau nói về chuyện trong trường học một lúc trước, dù sao thì bọn họ cũng chỉ là một đám học sinh cao trung vừa mới thành niên, có thể có chút quen biết với Jung Jihoon thì dĩ nhiên cũng không phải là đám thanh niên yêu ma quỷ quái 17, 18 tuổi ăn chơi hư hỏng. Bắt đầu từ những chuyện không đẩu không đâu trước, toàn mấy chuyện linh ta linh tinh nhỏ như hạt mè, nói về chuyện trường học xong, bắt đầu nói đến chuyện cuộc sống đời thường.

Về những bộ phim điện ảnh mới ra gần đây nhất, về những dự án đầu tư, việc mua đất, vân vân mây mây. Hoặc là đi du lịch nước ngoài, các buổi tiệc tùng…. Cuối cùng nói tới nói lui cũng không thể tránh được tán gẫu về mấy chuyện yêu đương trai gái này kia.

Moon Hyeonjun nói “Thằng con trai nhà họ Kang ba tháng trước vừa mới xù bạn trai, nghe nói cậu ta là một Omega xinh đẹp, giờ đang đóng phim ở Busan, lúc trước tao có nghe ông già nhà tao nhắc tới”

“Ba mày để ý loại diễn viên tàng hình này làm gì vậy? Còn chẳng nổi bằng mấy đứa nổi trên mạng”

“Cậu ta diễn rất tốt mà, ba tao thường coi trọng mấy người có thực tài!”

“Con trai nhà ông Kang không phải là playboy à, thằng đấy xù người ta có gì đâu mà lạ?”

“Đương nhiên là không lạ, chuyện lạ ở đây chính là thằng con ông Chae bỏ rơi Omega xinh đẹp kia để yêu đương chết đi sống lại với một cô bé lọ lem, đù má, làm như viết tiểu thuyết không bằng! Mọe nó tao cười muốn chết luôn, mà thằng con ổng cũng lì đời lắm, cương tới cùng với ông già, bây giờ nhà đó đang ầm ĩ muốn long trời lở đất, tự nhiên trở thành trò cười cho thiên hạ”

“Cho tao xem cho tao xem, con bé kia trông như nào?”

Moon Hyeonjun mở điện thoại đưa ra một bức ảnh, cả đám người nổi lên tính tò mò, thò đầu qua nhìn, bình luận “Nhìn cũng tạm được, nhưng đâu có đẹp lắm đâu, quăng vô giới giải trí là chìm nghỉm luôn.”

“Người ta đã quyết tâm phải làm dâu nhà giàu, ai đi vô giới giải trí làm gì?”

Vòng vòng một hồi thì chủ đề cũng không thể tách ra khỏi hai thứ, con gái và Omega.

Cuộc tình của con trai nhà ông Chae như mở ra một chủ đề mới, khiến cho đám con trai trẻ tuổi đang tràn ngập sức sổng đột nhiên trở nên hào hứng.

Moon Hyeonjun xoay người quay sang hỏi Jung Jihoon “Nghe lão Ji nói mày ở đấy kim ốc tàng kiều phải không? Sao không đưa chị dâu về đây cho các anh em coi mặt nào?”

Jung Jihoon đang ngậm ống hút, hắn chẳng có chút hứng thú nào với những cuộc tụ tập như vậy, bị Moon Hyeonjun gọi tên, hắn mới lấy lại tinh thần “Không theo đuổi được”

Ngụm rượu trong miệng Moon Hyeonjun phụt ra “Mày không theo đuổi được?”

Trong lòng hắn ta khiếp sợ: Trên đời này mà cũng có người Jung Jihoon không theo đuổi được sao?

Moon Hyeonjun “Người ta có bạn trai rồi à?”

Jung Jihoon “Không, người ta không thích nói chuyện với tao”

Lời này vừa mới nói ra, đám người ngồi trên băng ghế dài đều đưa mắt nhìn nhau.

Những người muốn được nói chuyện với Jung Jihoon có thể xếp hàng được hai vòng quanh Thái Bình Dương, còn người mà không muốn nói chuyện với Jung Jihoon, sợ vẫn còn chưa sinh ra trên đời này……….. bây giờ thì người đó đã được sinh ra rồi!

Một tên thằng trai lên tiếng “Ai vậy? Đang chơi lạt mềm buộc chặt à?”

Moon Hyeonjun vội vàng hòa giải “Bỏ đi bỏ đi, coi như lời lão Ji nói là đánh rắm đi. Đời còn dài gái còn nhiều, thật ra tao quen biết nhiều mỹ nữ lắm, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu”

Hắn ta vừa nói vừa lấy điện thoại ra cho mọi người xem.

Moon Hyeonjun coi như đạp nửa bước chân vào giới giải trí, số mỹ nữ mà hắn ta quen biết nhiều không đếm xuể, muốn loại nào cũng có. Muốn theo đuổi chỉ cần tốn một ít thời gian công sức là ít ai có thể thoát được.

Đặc biệt là kẻ được ông trời ưu ái cho biết bao nhiêu lợi thế như Jung Jihoon, có ai mà không thể theo đuổi được chứ?

Ngoại trừ người “chị dâu” ở GenG kia.

Nói cả buổi rồi, Moon Hyeonjun vẫn còn chưa được nhìn thấy hình chụp của “chị dâu”.

Mọi người nhìn về phía Jung Jihoon.

Moon Hyeonjun cười nói “Anh Vinh à, cho bọn này xem thử xem người nào mà mày không theo đuổi được vậy. Mắt người đó chắc mọc sau gáy rồi”

Jung Jihoon chẳng buồn nâng mí mắt “Không cho”

Mọi người đều thức thời, không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, sôi nổi nói sang chuyện khác, chuyển sang đề tài khác.

Một buổi tụ tập cũng coi như là đã chơi đùa vui vẻ.

Khi trời vừa chập choạng tối, bên ngoài trời bắt đầu rơi xuống bông tuyết dày đặc.

Mấy cậu ấm uống say xỉn đều được tài xế riêng đưa về nhà, Moon Hyeonjun là người say xỉn nhất, bởi vì vẫn chưa được nhìn thấy hình chụp “bà xã” của Jung Jihoon, nên hắn ta vẫn nháo nhào lên đòi đến GenG.

Tài xế đã sớm chờ ở ngoài cửa, Jung Jihoon đứng trong mưa tuyết một hồi, lấy điện thoại ra, gọi cho Han Wangho.

Bên này Han Wangho vừa mới đáp máy bay đi tới khách sạn, định nghỉ ngơi ở đấy một đêm, sáng hôm sau sẽ đi tới nhà ông cố.

Vừa mới đặt vali hành lý vào phòng thì Jung Jihoon gọi điện thoại tới, anh bắt máy “Alo” vài tiếng, Jung Jihoon vẫn không nói gì.

Han Wangho “Cậu dở hơi à, không nói nữa là tôi cúp máy đấy, đùa với tôi đấy à?”

Jung Jihoon “Wangho, Seoul tuyết rơi rồi”

Han Wangho đi đến bên cửa sổ, nghĩ thầm: Đương nhiên tôi biết Seoul tuyết rơi rồi, lúc nãy tôi vừa mới từ trong tuyết rơi dày đặc trở về mà.

“Sao vậy? Hôm nay cậu chuyển sang nghề người dẫn chương trình dự báo thời tiết à?”

“Không phải”

Han Wangho nói “Không phải thì cậu báo thời tiết cho tôi làm gì? Gọi cho tôi có việc gì không?”

Jung Jihoon “Cũng không có”

Han Wangho nhìn điện thoại, hỏi hắn “Cậu thật sự không có việc gì à?”

Jung Jihoon “Có việc, chỉ là không có lý do chính đáng thôi. Bởi vì anh không đồng ý làm người yêu của tôi, thế nên tôi chỉ có thể gọi điện thoại để báo thời tiết cho anh, không thể nói tôi rất nhớ anh được”

Bàn tay đang cầm điện thoại của Han Wangho cứng lại.

Suhwan vẫn còn đang sờ lung tung khắp phòng khách sạn, rồi lại ở trên giường hò hét ôm chăn lăn qua lăn lại, làm chăn bông nhăn nhúm lộn xộn hết cả lên.

Những tiếng động ồn ào ầm ĩ ấy đều lặng thinh ở bên tai Han Wangho.

Vành tai anh nóng cháy hết cả lên, yết hầu cục cựa.

Jung Jihoon ở đầu dây bên kia hỏi anh “Anh có nhớ tôi không?”

Tay Han Wangho thả rơi xuống kính cửa sổ trong suốt sát tường, không phát ra tiếng động.

Anh như có như không khẽ gật đầu, sau đó mới nhận ra vẫn còn đang gọi điện thoại, Jung Jihoon căn bản không thể nhìn thấy.

Cũng vì hắn không thể nhìn thấy nên lá gan của anh bỗng nhiên lớn hơn rất nhiều.

Jung Jihoon nhìn vào điện thoại của mình, điện thoại vẫn chưa bị cúp, hắn đưa lên tai hỏi “Không trả lời cũng được, đừng cúp điện thoại của tôi, anh đang làm gì vậy?”

Han Wangho cảm thấy miệng khô lưỡi khô, rũ hàng mi xuống, chăm chú xa xăm nhìn vào ánh đèn phát ra từ hàng ngàn ngôi nhà bên ngoài cửa kính khách sạn.

“Tôi đang gật đầu”

Lúc này, tới lượt Jung Jihoon ngây ngẩn cả người.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me