TruyenFull.Me

Chuyen Ver Toi Tro Lai Thoi Trung Hoc Cua Ba Minh

Jung Suhwan quả nhiên đã bị sốt.

Tối hôm đó, cậu không ngủ được.

Han Wangho với cậu ngủ ở hai phòng dành cho khách, một cái nằm ở ngoài cùng hành lang bên phải, một cái nằm ở ngoài cùng hành lang bên trái, cách nhau rất xa.

Tối hôm nay, Han Wangho cũng không ngủ được, trước khi ngủ còn cảm thấy tâm trạng buồn bực rối loạn, thậm chí hiếm khi, anh còn bị mất ngủ.

Han Wangho đã lâu rồi không bị mất ngủ như vậy, anh cảm thấy căn phòng ngột ngạt bức bối, luôn cảm thấy có chuyện chẳng lành đã xảy ra. Tới hơn nửa đêm, anh mở cửa sổ ra, để không khí lạnh bên ngoài thổi vào, đứng dậy rồi lại cảm thấy khát nước, ra khỏi cửa phòng đi đến hành lang dạo một vòng, đi xuống dưới lầu rót ly nước lạnh uống.

Tới đầu cầu thang, Han Wangho lại muốn đi xem Jung Suhwan.

Đây hoàn toàn là ý nghĩ tự nhiên nảy ra.

“Thằng nhóc Suhwan này, lúc ngủ chung với mình đã hay thích đá chăn ra, nếu ngủ một mình chắc cái chăn cũng chẳng còn thấy đâu”

Anh đi xuống lầu, bước chân chậm lại, không đi lấy nước uống mà rẽ đi vào phòng Jung Suhwan.

Cửa không khóa, đẩy ra, nửa người Jung Suhwan đều sắp rớt xuống giường.

Quả nhiên ngủ rất xấu.

Khi Jung Suhwan đi ngủ sẽ bật đèn ngủ lên, thói quen này rất giống Han Wangho.

Trong phòng cũng không hoàn toàn tối, Han Wangho đi tới mép giường, nhặt cái chăn rớt trên mặt đất đắp lên cho cậu.

Lúc này lại xảy ra một vấn đề.

Han Wangho chạm tới tay cậu, phát hiện nhiệt độ cơ thể của Jung Suhwan nóng đến đáng sợ, dĩ nhiên là đã bị sốt.

Anh sờ sờ hai lần, trong lòng giật mình, vội vàng sờ lên cái trán Jung Suhwan, cũng nóng như người.

Han Wangho vội vàng bật đèn, trong phòng lập tức sáng trưng lên.

Jung Suhwan ngủ cũng không yên, mày nhăn lại, hơi thở dồn dập, gương mặt đỏ bừng dị thường.

Hiện tại không có gì để hạ nhiệt, Han Wangho lấy khăn lau mặt nhúng ướt, gấp lại, đợi khăn bớt lạnh một chút thì đặt ở trên trán Jung Suhwan hạ nhiệt cho cậu.

Anh đẩy cửa đi ra ngoài, tay chân nhẹ nhàng, ở trong phòng khách tìm hộp thuốc, vô tình lại kinh động tới bảo mẫu đang ngủ ở phòng dưới lầu.

“Wangho thiếu gia, sao giờ vẫn còn chưa ngủ vậy?” Dì Kim vừa mặc áo khoác vừa đi tới.

Han Wangho ngượng ngùng nói “Tôi tìm mấy thứ”

Dì Kim quan tâm nói “Đói bụng sao, để tôi đi nấu tô mì cho cậu ăn nhé”

Han Wangho lắc đầu “Cảm ơn dì, tôi xuống lầu tìm thuốc”

Dì Kim kinh ngạc “Thuốc? Cậu làm sao vậy? Người không khỏe sao?”

Han Wangho “Bạn học của tôi không được khỏe, cậu ấy bị sốt rồi. Dì Kim, trong nhà có thuốc gì hạ sốt không?”

Trong biệt thự luôn có sẵn mấy loại thuốc thông thường, dì Kim từ trong ngăn tủ lấy ra, loạt xoạt một tiếng đổ xuống bàn “Đây này, thuốc đều ở đây hết, cậu cần thuốc hạ sốt nào?”

Đống thuốc này Song gia chỉ để cho có tượng trưng, ở trong nhà có người bệnh thì đều gọi bác sĩ tư nhân tới.

Dì Kim nói “Hay là để tôi đi báo lão gia gọi điện thoại cho Jimmy tới, thằng bé có sốt nặng lắm không?”

Han Wangho lắc đầu “Không cần phiền phức như vậy, cứ uống thuốc trước rồi chờ xem, cháu sẽ ở cùng cậu ấy”

Anh lấy mấy thứ thuốc hạ sốt, lên lầu đi chăm sóc Jung Suhwan.

Một trên một dưới, trong biệt thự không ít người bị đánh thức.

Park Jungmi từ trong phòng đi ra, dĩ nhiên bà đã tỉnh lại trước đó rồi, tóc tai trang phục chỉnh tề rồi mới đi ra.

“Con trai, nửa đêm rồi còn có chuyện gì vậy?”

Han Wangho đi đầu cầu thang “Suhwan bị sốt rồi”

Park Jungmi khoác thêm áo khoác “Đang yên đang lành sao tự nhiên lại bị sốt?”

Ánh mắt Han Wangho tối sầm lại “Tại con”

Park Jungmi ngừng một chút.

“Để mẹ đi xem”

Bà đuổi theo Han Wangho, Han Beomhyun cũng đuổi theo sau đi ra.

Han Wangho thấy càng lúc càng có nhiều người, vội vàng nói “Mình con chăm sóc cậu ấy được rồi, mọi người về ngủ đi”

Park Jungmi “Như vậy sao được, người ta tới nhà chúng ta chơi, đang yên đang lành lại làm cho người ta bị sốt, về nhà chẳng phải sẽ bị người nhà thằng bé mắng chúng ta chết luôn sao. Thằng nhóc con như con làm sao biết cách chăm sóc người ta được, để mẹ”

Bà nói rất có lý, Han Wangho do dự một lát, Park Jungmi đã lách qua người anh, đẩy cửa ra.

Park Jungmi lấy cái khăn lông trên đầu cậu xuống, nắn nắn tay Jung Suhwan “Ôi, sốt cao như vậy sao? Con trai, con mau đi lấy nước ấm nhúng khăn vào đi, để mẹ lau cho thằng bé”

Han Wangho chần chờ nói “Có tác dụng không?”

Park Jungmi “Hồi con còn nhỏ cũng hay bị sốt, yên tâm, mẹ có kinh nghiệm. Lão Han, ông lấy cho tôi thuốc hạ sốt, tốt nhất là dạng lỏng, bây giờ nó không thể nuốt nổi thuốc viên đâu”

Jung Suhwan vô cùng khó chịu, khóc nức nở, mơ hồ cảm giác được có người đang chăm sóc mình.

Park Jungmi thở dài nói “Tội nghiệp thằng bé, sao lại bị sốt cao như vậy chứ?”

Suhwan “Ưm” một tiếng, Park Jungmi vội vàng ôm lấy cậu.

Tóc cậu ướt đẫm mồ hôi, dính ở trên trán, mắt nhắm nghiền, lẩm bẩm một câu “Con khó chịu quá”

Park Jungmi dỗ cậu “Uống thuốc xong sẽ không còn khó chịu nữa”

Suhwan nghe thấy giọng bà, chui vào trong lòng bà ôm lấy “Bà ngoại…..”

Park Jungmi bật cười “Thằng bé này chắc được bà ngoại nuôi dưỡng, lúc bị bệnh không gọi mẹ mà lại gọi bà ngoại”

Han Beomhyun đề nghị nói “Hay là mở cửa sổ ra nha? Trong phòng ngột ngạt như vậy, thằng bé cũng không thoải mái”

Park Jungmi lắc đầu “Ở đây không thể so được với miền nam, trong phòng đã có điều hòa rồi, nhiệt độ chênh lệch quá nhiều với bên ngoài, mở cửa sổ ra càng dễ bị cảm lạnh. Cứ để như vậy đi.”

Ba người họ ở trong phòng bận rộn, khiến Song Kyungho cũng thức giấc, đi tới cửa phòng.

“Dì Park, có chuyện gì vậy?”

Song Kyungho quay đầu nhìn Han Beomhyun “Chú Han, mọi người không ngủ à?”

Han Beomhyun “Cũng không có gì lớn, thằng bé bị sốt thôi”

Song Kyungho “Wangho sao?”

Han Beomhyun lắc đầu “Là thằng bé đi cùng với nó tới đây”

Song Kyungho nhìn vẻ mặt của ba người trong phòng, lại nhìn Jung Suhwan đang nằm ở trên giường, trong lòng có hơi nghi hoặc: Có cần phải khẩn trương tới mức đó không?

“Có nghiêm trọng lắm không? Hay để cháu gọi Jimmy tới đây, chúng ta không biết cách chữa trị sẽ làm cậu ấy bị nặng thêm”

Trong lòng Song Kyungho còn đang khó hiểu, anh ta chỉ biết Jung Suhwan này là bạn học của Han Wangho, thế nhưng xem ra, Han gia đối với xử cậu bạn học này có vẻ hơi tốt quá mức, chẳng giống như đối với bạn học của con trai mình chút nào, mà giống như chính con trai của mình xảy ra chuyện vậy.

Park Jungmi “Không cần, Kyungho, cháu đi ngủ đi, tại bọn ta làm cháu bị thức giấc”

Song Kyungho lắc đầu “Không có gì đâu dì Park, cháu tự dậy thôi, nếu thấy nặng quá thì nên gọi bác sĩ tới nhé”

Park Jungmi khách sáo vài câu với anh ta, Song Kyungho vẫn còn buồn ngủ, mà đối phương lại kiên trì không muốn làm phiền tới anh ta, anh ta cũng chỉ đành quay trở về phòng.

Bận rộn hơn một tiếng, nhiệt độ trên người Jung Suhwan cuối cùng cũng hạ xuống bớt.

Han Wangho nói “Cha mẹ đi ngủ đi, để con ở đây với cậu ấy”

Park Jungmi “Con thức nổi sao?”

Han Wangho “Nếu mệt quá thì con sẽ ngủ ở bên cạnh một lát, dù sao chuyện hôm nay cũng là lỗi của con”

Park Jungmi xoa xoa đầu anh, cười nói “Con trai mẹ lớn rồi”

Han Wangho kinh ngạc ngẩng đầu.

Park Jungmi “Trước kia mẹ chưa thấy con biết quan tâm tới ai cả, bây giờ con lại còn biết chăm sóc người khác”

Han Wangho ngượng ngùng gỡ tay bà xuống “Mẹ đừng xem con như trẻ con”

Park Jungmi ngáp một cái, lại sờ thử lên trán Jung Suhwan, yên lòng “Tới sáng mai là khỏi rồi. Đừng lo lắng, cha mẹ về phòng trước đây, có chuyện gì thì cứ tới gõ cửa nhé”

Han Wangho gật đầu, tiễn cha mẹ đi ra ngoài, rồi tìm một cái ghế ngồi ở bên giường, đắp lại chăn bông lên cho Jung Suhwan, bắt đầu ngây người.

“Lẽ ra mình không nên để nó chơi tuyết”

Han Wangho thở dài.

Jung Suhwan bị cảm lạnh, nhất định là do buổi chiều nay nghịch tuyết nhiều quá nên mới thành ra như vậy. Han Wangho cảm thấy hối hận, anh vẫn còn trẻ con, không kháng cự được sự cám dỗ này, cứ thể cũng hùa vào chơi đùa với Jung Suhwan.

“Sức khỏe cậu kém như vậy, biết thế tôi đã không để cho cậu chơi” Han Wangho nắm lấy tay Jung Suhwan, không biết suy nghĩ điều gì, nhìn chằm chằm vào tuyết mênh mông bên ngoài cửa sổ, ngẩn người.

Căn phòng này của Jung Suhwan là phòng dành cho khách, kính cửa sổ sát đất, rèm cửa vốn dĩ đóng lại, lúc nãy Han Beomhyun đề nghị muốn mở cửa sổ nên đã kéo nó ra.

Cửa sổ không mở ra, chỉ có bức rèm là mở rộng.

Trong màn đêm vô biên, anh dường như có chút cô đơn.

Jung Suhwan nghiêng đầu qua, cái tay trong chăn ngoan ngoãn nắm chặt lấy tay anh, lòng bàn tay hơi ướt mồ hôi, Han Wangho bị cậu nắm chặt lấy không nhúc nhích.

Một hồi lâu, anh lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Jung Jihoon: Cậu ngủ chưa?

Ma xui quỷ khiến, sau khi gửi tin nhắn xong, Han Wangho mới sực tỉnh, giật mình, nhìn thấy giờ hiển thị trên điện thoại, là đã ba giờ sáng, mới nhẹ nhàng thở ra.

Khuya như vậy, chắc đã ngủ lâu rồi.

Anh thu hồi tin nhắn lại, đối phương cũng không nhìn thấy.

Kết quả ngoài dự đoán, Jung Jihoon rất nhanh đã trả lời tin nhắn.

– Chưa ngủ.

– Sao lại thu hồi tin nhắn?

– Sao anh còn chưa ngủ vậy?

Liên tiếp trả lời ba tin nhắn.

Nỗi trống trải trong lòng Han Wangho bỗng nhiên bị những tin nhắn này làm cho tan biến, anh bấm điện thoại trả lời.

– Con trai cậu bị sốt rồi.

Jung Jihoon trả lời tin nhắn.

– Jung Suhwan à?

Nhận được tin nhắn của Jung Jihoon, anh tiếp tục gõ chữ.

– Chứ sao? Chẳng lẽ là tôi?

Vừa gửi những lời này đi, Jung Jihoon liền gọi video qua.

Tắt tiếng không thể tắt được tiếng gọi video của kkt, thanh âm sắc nhọn như cắt ngang màn đêm đèn.

Han Wangho vội vàng bấm chuyển nhận cuộc gọi.

Khuôn mặt Jung Jihoon cứ như vậy xuất hiện trước mặt anh.

Đối phương có vẻ như cũng vừa tỉnh dậy, đang mặc đồ ngủ ngồi ở trên giường. Có thể thấy được hắn rất giữ hình tượng, tay vuốt vuốt sửa sang lại quần áo và đầu tóc của mình. Han Wangho nhớ tới thằng nhóc này có thói xấu ưa đẹp thế nào, trong lòng cảm thấy buồn cười: Nếu cho cậu ta thêm chút thời gian, chắc vị “Công chúa” này có khi còn đi gội đầu với trang điểm nữa không chừng.

Jung Jihoon đương nhiên sẽ không trang điểm, ngược lại hắn cực kỳ ghét mấy thứ đồ trang điểm. Trong buổi tiệc tối mừng năm mới, lúc lên sân khấu biểu diễn, giáo viên thanh nhạc của hắn giống y như mèo bắt chuột, ở phía sau hậu trường tóm được thằng nhóc đáng ghét này, đối phương không chịu hợp tác để trang điểm, cuối cùng giáo viên thanh nhạc cũng đành thỏa hiệp, không thoa phấn cho hắn, chỉ kẻ một chút ở đuôi mắt, đuôi mắt sau khi kéo dài, trở nên sắc sảo không ngờ, khiến tổng thể khuôn mặt hắn càng thêm tuấn tú.

Chỉ trang điểm ít như vậy, Jung Jihoon để chưa được nửa tiếng, vừa mới bước xuống sân khấu đã xóa đi sạch sẽ.

Căn bệnh trung nhị này của hắn vẫn còn khó chữa lắm.

Jung Jihoon hỏi “Sao chỗ anh tối vậy?”

Han Wangho cầm điện thoại lên nói “Không bật đèn, chỉ bật mỗi đèn ngủ thôi, con trai cậu đang ngủ, nói nhỏ một chút, nó mà thức dậy là cậu phải dỗ đấy”

Di động chuyển qua, Jung Jihoon nhìn Jung Suhwan đang ngủ ngon lành, tay chân dang hình chữ X, rất có tướng làm thủ lĩnh sơn tặc.

Han Wangho chuyển điện thoại qua, ánh sáng của chiếc đèn ngủ đầu giường chiếu vào bên sườn mặt anh, trông cực kỳ dịu dàng. Dưới ánh đèn yếu ớt, trên mặt anh phủ lên một tầng ánh sáng ấm áp ôn nhu, khiến cho anh thoạt trông không còn lãnh đạm nữa, mà ngược lại có chút khí chất vợ ngoan mẹ hiền.

Kho tàng thành ngữ của Jung Jihoon tích lũy được không tới hai trăm câu, vắt hết đầu óc mới nghĩ ra được câu này, cảm thấy cực kỳ chính xác.

Nghĩ lại, Han Wangho là một Omega, nếu anh không tiếp tục kháng cự lại bản năng của mình, sau này có thể anh cũng sẽ có một đứa con của chính mình.

Nghĩ tới đây, Jung Jihoon không dám tiếp tục nghĩ nữa.

Nguyên nhân chủ yếu không tiện nói ra, tóm lại thì suy nghĩ của hắn không có gì tốt đẹp cả, thậm chí còn có chút hạ lưu.

Han Wangho dựa vào đầu giường, bắt đầu mệt mỏi rã rời.

Anh thực sự không biết nói gì hơn với Jung Jihoon cả, bản thân Han Wangho tính cách khá là nhạt nhẽo, đối với Jung Jihoon còn có thể nói nhiều hơn một chút, còn đối với người khác thật sự nổi tiếng lạnh lùng.

Jung Jihoon cũng không ép anh phải lên tiếng nói chuyện, điện thoại cứ mở như vậy, hắn cũng im lặng theo, chẳng ai nói gì.

Qua nửa đêm, chẳng biết Han Wangho đã ngủ thiếp đi như thế nào, trời tờ mờ sáng, anh từ trong mộng bừng tỉnh, quay đầu sờ điện thoại di động của mình, pin hơi nóng lên, hơn nữa đã sập nguồn.

Han Wangho vội vàng sạc điện mở máy lên, mở kkt ra, từ ba giờ sáng hôm qua cho tới giờ, lịch sử cuộc gọi video tổng cộng kéo dài bốn tiếng đồng hồ, mãi tới khi điện thoại bị sập nguồn mà ở phía bên kia Jung Jihoon vẫn chưa cúp máy.

Mặt anh nóng ran lên, mắng “Đệt”

Thật quá xấu hổ, tối hôm qua anh bị điên rồi hay sao mà lại gửi tin nhắn cho Jung Jihoon chứ?

Han Wangho buổi sáng thức dậy, đầu óc cũng nhanh nhạy hơn, không đa sầu đa cảm như buổi tối hôm qua nữa.

Bây giờ nhìn lại những chuyện anh đã xui xẻo làm ra, thật sự xấu hổ tới mức muốn đập đầu vào giường chết đi cho xong.

Vô duyên vô cớ gửi tin nhắn cho Jung Jihoon làm gì?

Quan trọng là đối phương gọi video qua cho anh, mà anh vẫn nhận, nhận thì thôi đi, lại chẳng nói gì hết mà cứ để im như vậy hoài.

Đổi lại là người khác, có ai dở hơi như vậy không? Cả đêm không ngủ, lãng phí thời gian để đi dỗ bạn cùng trường.

Quan hệ giữa anh với Jung Jihoon……………..trước mắt, ngoại trừ là bạn bè, thì cũng chỉ là bạn cùng trường mà thôi.

Han Wangho tự nhiên thấy buồn cười với suy nghĩ của chính mình, lẩm nhẩm tới lui mấy chữ “bạn cùng trường”, thở dài “Mình đúng là một nhân tài mà”

Anh đưa tay sờ trán Jung Suhwan, quả nhiên đã hạ sốt rồi.

Suhwan vừa mở mắt ra thì nhìn thấy Han Wangho, cổ họng cậu rất đau.

Han Wangho mở miệng “Tối qua cậu bị sốt”

Suhwan sửng sốt, trong đầu hiện lên một vài hình ảnh rời rạc “Tối qua anh vẫn luôn ở bên em sao?”

“Ừ” Han Wangho hỏi cậu “Có khát không? Muốn uống nước không? Sáng nay ăn cháo được không?”

Suhwan vẫn còn đang ngây người.

Han Wangho “Sao vậy?”

Cậu hấp háy mắt, cảm giác nước mắt sắp rơi xuống, vội vàng kéo chăn lên trên, trốn vào bên trong.

“Không có gì!”

Sống mũi Suhwan cay cay, khuôn mặt ở trong chăn dụi dụi vào cái, lau nước mắt đi, rồi mới thò đầu ra “Em muốn ăn cháo”

Han Wangho “Tôi đi lấy cho cậu”

Cả một buổi sáng, Han Wangho bận rộn chăm sóc Jung Suhwan, đút cho cậu ăn cháo xong rồi, đã hơn chín giờ sáng.

Song lão gia vừa mới thức dậy đã lập tức nhanh chóng kiên quyết gọi điện thoại cho Jimmy, sau khi bác sĩ tư nhân đến xem bệnh, nói không sao cả, chỉ cần nghỉ ngơi một ngày nữa thôi là sẽ khỏe lại.

Han Wangho ấn cậu nằm xuống giường, thân thể Jung Suhwan mềm nhũn, không chống lại được anh, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm xuống.

“Giao thừa tối nay cậu muốn ăn gì, tôi ra ngoài mua cho cậu”

Suhwan muốn đi cùng với anh ra ngoài, bị Han Wangho cản lại “Tối tôi sẽ về”

“Sẽ về thật sao?” Suhwan không chắc chắn lắm hỏi một tiếng.

Han Wangho cười nói “Nếu tôi không về thì đi đâu được? Cậu muốn đuổi tôi ra ngoài sao?”

Suhwan do dự nhìn anh.

Lời của Han Wangho nói có độ tin cậy không cao lắm.

Mười sáu năm sau, mẹ cậu cũng luôn hứa với cậu là sẽ về nhà đón giao thừa với cậu.

Kết quả, Suhwan phát hiện ra, không chỉ có mỗi cậu muốn đón giao thừa với Han Wangho, mà khán giả cả nước cũng muốn đón giao thừa với Han Wangho. Cân nhắc hai bên một chút, đem so với lợi ích của hầu hết khán giả cả nước, thì ước muốn nhỏ bé của Suhwan chẳng hề đáng kể.

Những ngày Tết đến, cậu chỉ có thể ở một mình trong căn nhà trống trải, cùng với bảo mẫu ngồi trước TV xem Xuân vãn.

Đây là tiết mục mà hồi nhỏ cậu ghét nhất, còn ghét hơn cả bản tin thời sự nữa.

Ở trong mắt cậu, tiết mục này giống như một con quái vật ăn thịt người, năm nào cũng giành người với cậu, quan trọng là Suhwan lại không giành lại được.

Suhwan nói nhỏ một câu “Em muốn chơi pháo bông que”

Mười sáu năm trước, trong nước vẫn chưa cấm chơi pháo.

Han Wangho “Để tôi mua về cho cậu, có điều không được chơi nhiều. Cậu mới vừa ốm dậy, buổi tối không được ra ngoài kẻo trúng gió nữa”

Anh phải hứa với cậu mấy lần, Jung Suhwan mới thôi, lưu luyến không rời nhìn anh đi ra khỏi cửa.

Ra tới cổng, Jung Jihoon đã đứng đấy chờ anh rất lâu.

Han Wangho chui vào dù của hắn “Không đi lên thăm con trai cậu à?”

Jung Jihoon “Sợ bị người Song gia đuổi ra”

Han Wangho vẫn chưa biết chuyện ân oán tình thù giữa hai nhà này, buồn cười nói “Đang yên đang lành, người ta đuổi cậu làm gì?”

Jung Jihoon “Tóm lại cái cổng lớn này tôi không thể vào được, Suhwan sao rồi?”

Han Wangho “Hạ sốt rồi, tối nay cậu ta muốn chơi pháo bông que, bây giờ đang đi mua cho con trai cậu đây”

Tuyết ở Seoul rơi liên tục mấy ngày nay, sáng nay lại bắt đầu nổi lên.

Hôm nay Jung Jihoon mặc cái áo gió màu đen, dáng người hắn vốn cao gầy, áo gió mặc ở trên người hắn, khiến hắn trông giống như một người mẫu, eo thon chân dài, kết hợp với một khuôn mặt như vậy, đi ở trên đường, giống hệt như con chim khổng tước đang xòe cánh, tỉ lệ người đi đường ngoái đầu nhìn lại tới 100%.

“Tối nay anh đón giao thừa ở đâu?” Jung Jihoon hỏi anh.

Han Wangho nhớ lại tối nay đã có hẹn với Han Siwon, bèn nói “Với cha mẹ tôi”

Jung Jihoon thở dài.

Han Wangho “Cậu thở dài cái gì?”

Jung Jihoon thẳng thắn nói “Tôi muốn cùng đón với anh”

Han Wangho ngoảnh mặt sang một bên.

Quan hệ giữa hai người bọn họ, gần đây thực sự rất kỳ lạ, không thể nghĩ ra được rốt cuộc là gì.

Nghĩ đến rồi, lại cảm thấy vô cùng rối rắm phức tạp, ngay cả đầu óc học bá này của Han Wangho cũng không thể nghĩ ra.

Anh hỏi “Tối nay cậu có việc gì không?”

Jung Jihoon có vẻ không được vui lắm “Tối nay có tham gia một buổi tiệc”

“Giao thừa mà còn tham gia tiệc nữa sao?”

“Ừ”

“Không từ chối được à?”

“Không từ chối được. Ông ba tôi nói, hoặc là tôi bị gãy chân, hoặc là tôi phải đi”

Han Wangho cảm khái “Ba cậu cũng hung dữ thật”

Anh nhớ lại dáng vẻ Jung Hajun cầm gậy đập Jung Jihoon, cảm thấy ớn lạnh sau gáy.

Jung Jihoon không biểu cảm nghĩ: Đối với con dâu thì ổng lại rất hiền.

Han Wangho mua một ít pháo bông ở dọc đường, Jung Jihoon xách giúp anh.

Hai người lại ở trung tâm thành phố đi dạo một vòng, không tìm ra được thứ gì muốn mua.

Ăn cơm xong, Han Wangho cực kỳ nhà quê lên tỉnh nảy ra ý định muốn đi một vòng Seoul. Anh là thiếu niên lớn lên ở vùng quê, giống như cây lúa non, khi nói chuyện, giọng nói mang theo cảm giác ngọt ngào mềm mại.

Hồi còn nhỏ anh cũng đã từng tới Seoul mấy lần, nhưng chưa lần nào đến tham quan cả.

Đối với Jung Jihoon mà nói, mấy chỗ đó chán muốn chết, đối với Han Wangho mà nói, chỗ đó mới lạ vô cùng.

Lúc Song lão gia hỏi anh có thích Seoul không, anh không trả lời.

Lúc Song Kyung nói muốn dẫn anh đi chơi, anh không mấy hào hứng.

Không phải anh không thích, cũng không phải không có hứng, chỉ là phụ thuộc vào người đi cùng là ai.

Đi dạo phố tham quan với một người không thân thiết lắm, chẳng khác nào tra tấn, Han Wangho sợ nhất chính là đi chơi mà chẳng có gì để nói chuyện, dĩ nhiên anh là một người không thể nào tìm ra được cái gì để nói.

Để tránh gặp phải sự bối rối này, anh dứt khoát không đi.

Nhưng Jung Jihoon thì lại khác.

Hắn không phải là người nói nhiều, cũng không quá im lặng. Nhưng cho dù cả hai có im lặng không nói gì thì cũng không cảm thấy xấu hổ.

Ở bên cạnh hắn, Han Wangho cảm thấy rất nhẹ nhàng thoải mái.

Hơn nữa, Jung Jihoon ít nhiều gì cũng coi như là Alpha của anh, độ tương xứng 100% cũng không phải để làm cảnh, mối liên hệ bí mật này giúp anh cảm thấy rất an lòng.

Tới nơi, Jung Jihoon nhíu mày “Anh muốn chụp hình không?”

Han Wangho ngăn hắn lại “Không có nhà quê vậy đâu”

Jung Jihoon vừa ngẩng đầu, đã thấy cờ đỏ sừng sững đứng thẳng.

Hắn cả đêm đã chuẩn bị sẵn bản thảo tỏ tình, dưới cung điện nguy nga, lời nói đã lướt qua trong miệng một lần, nhưng vẫn không dám phát ra thành tiếng, rồi lại nuốt thẳng nó vào trong bụng.

Đã từng nghe có người tỏ tình dưới tháp Eiffel, cũng từng nghe có người tỏ tình ở đây.

Chứ chưa từng nghe có ai tỏ tình dưới cờ cả.

Trang nghiêm quá!

Lúc này mà nói ra thì mọe nó có khác gì Đội viên đội thiếu niên tiền phong đang đọc lời thề không?!

Hoàn toàn không thể nào mở miệng ra được!

“Bỏ đi” Jung Jihoon quay đầu lại, trong lòng nghĩ thầm “Đợi sau vậy”

Han Wangho nhìn thấy sắc mặt hắn không được tốt, hỏi “Sao vậy?”

Jung Jihoon lắc đầu  “Không có gì, sao rồi, tham quan đủ chưa?”

Han Wangho gật đầu, hai người lại đi lang thang vô định, rồi lại vòng tới cổng đại học Seoul.

Jung Jihoon liếc nhìn một cái, cổng trường đại học đang rộng mở, hắn nói đùa “Trường của anh đấy”

Han Wangho “Sao cậu biết tôi sẽ học SNU?”

Jung Jihoon “Chứ sao?”

Han Wangho bỗng nhiên dừng chân lại “Thật ra thì tôi không thích SNU, là ba tôi muốn tôi học thôi”

Jung Jihoon nghiêng đầu nhìn anh.

Han Wangho thở dài “Ông ấy đã sắp xếp cho tôi rất rõ ràng, thi đại học phải được bao nhiêu điểm, phải học ở trường nào, tương lai phải làm ở đâu. Tôi thừa nhận là kế hoạch mà ông ấy vạch ra cho tôi không hề tệ, là tương lai mà đa số mọi người đều muốn hướng tới. Ông ấy chỉ muốn tốt cho tôi, tôi biết điều đó, thế nhưng ông ấy chưa từng hỏi qua ý của tôi, không hỏi tôi thực ra thích làm cái gì”

Jung Jihoon hỏi anh “Vậy anh thích làm cái gì?”

Han Wangho “Tôi không biết, nhưng tôi ghét phải làm theo sự sắp xếp của người khác”

Jung Jihoon “Vậy anh cứ tự làm theo ý của bản thân mình là được rồi”

Han Wangho “Tôi không giống cậu”

Không giống hoàn cảnh của cậu, không giống tính cách của cậu, không được tự do như cậu, và cũng không vô tư không vướng bận gì như cậu.

Han Wangho giống như một chiếc lá, đất cho anh chất dinh dưỡng, cây bén rễ cho anh, anh còn mang gánh nặng công ơn dưỡng dục to lớn, chỉ có thể ngước nhìn lên bầu trời bao la.

Anh là con diều háo hức được tự do bay lượn, nhưng đầu dây bên kia lại bị cha mẹ nắm chắc ở trong tay.

Jung Jihoon không giống như anh, Jung Jihoon giống như một cơn gió, đột nhiên anh không hề phòng bị mà bay qua bên cạnh anh, tạo ra những cơn sóng mãnh liệt đổ ập vào cuộc sống của anh.

Cánh diều của anh không ngừng quay quanh, bởi vì cơn gió này mà luôn cảm thấy lo lắng trong lòng.

Jung Jihoon nhìn anh.

Han Wangho lắc đầu “Đừng nói nữa”

Jung Jihoon buông tay xuống, ngón út cọ vào mu bàn tay của Han Wangho.

Han Wangho .cúi đầu, chợt thoáng kinh ngạc, bỗng nhiên giống như bị đóng đinh, bước chân chôn chặt ở trên mặt đất, không hề nhúc nhích, toàn thân anh cũng trở nên cứng đờ theo.

Ngón út của Jung Jihoon chỉ cọ một chút ở mu bàn tay anh, thấy Han Wangho không có phản ứng gì, liền dần dần tới gần anh hơn, giống như dây leo quấn lên, nắm lấy từng ngón tay của Han Wangho.

Bàn tay hắn to hơn bàn tay của Han Wangho một chút, gắt gao nắm chặt lấy tay anh, mãi đến khi hai lòng bàn tay khô ráo ấm áp dán sát vào nhau.

“Vậy anh thích làm gì? Làm diễn viên sao?” Jung Jihoon thản nhiên hỏi anh, như thể người đang nắm tay với hắn lúc này là người khác vậy.

Han Wangho đè nén thanh âm run rẩy xuống, ra vẻ bình tĩnh “Cũng không tệ”

Lời do anh nói ra, nhưng bản thân anh lại chẳng nghe thấy mình đang nói cái gì.

Jung Jihoon cười nói “Vậy tôi nghĩ ra rồi, rồi sẽ trở thành người đại diện của anh, sẽ che chở cho anh”

Nhịp tim Han Wangho bình tĩnh hơn một chút, cái tay đang nắm cũng không quá cứng đờ nữa.

Anh đi chậm lại, dần dần đã quên mất nhịp tim khi nắm tay, cứ như lẽ ra anh nên nắm tay với Jung Jihoon từ lâu mới đúng.

“Làm người đại diện thì che chở tôi thế nào được, ít nhất cậu cũng phải làm ông chủ chứ”

Jung Jihoon gật đầu “Anh nói cũng có lý”

Han Wangho càng chế nhạo không thương tiếc “Thôi bỏ đi, với trình độ toán học của cậu, làm sao tính toán sổ sách được”

Jung Jihoon thản nhiên nói “Làm ông chủ chỉ cần có tiền thôi, có vợ ông chủ nữa thì càng tốt” Hắn suy nghĩ một chút, bổ sung nói “Tiền tôi có rồi, chỉ thiếu một vợ ông chủ nữa thôi”

Han Wangho chuyển đề tài “Đói bụng chưa, đi ăn cơm đi”

Jung Jihoon siết chặt tay anh một lúc, biết ngay Han Wangho sẽ né tránh, hắn tự nhủ: Chờ thêm một chút.

Chờ một chút nữa thôi.

Hắn đè nén kích động trong lòng xuống, tỏ ra không có chuyện gì, nói “Muốn ăn gì đây?”

Ăn chiều xong, Han Siwon gọi điện thoại qua.

Tối nay Han Wangho có việc nên cầm pháo bông về Song gia trước.

Hai người ở dưới lầu tách ra không bao lâu thì Han Siwon lái xe đến trước cổng.

“Đi thôi!” Anh ta bước xuống xe, khoác lấy vai Han Wangho “Anh trai đã chọn cho em một bộ tây trang cực kỳ xịn xò, tối nay ông đây phải vả sưng mặt thằng bạn trai cũ mới được! Anh phải cho thằng khốn đó biết hắn đã có quyết định sai lầm nhất cuộc đời, hắn sẽ phải hối hận từ đây cho tới mãn kiếp!”

Lòng bàn tay Han Wangho vẫn còn lưu giữ lại nhiệt độ cơ thể Jung Jihoon, nghe Han Siwon nói, đáp lại cho có lệ “Hy vọng là thế”

Anh sờ ngực, nói thầm “Sao mình lại có cảm giác không lành thế này?”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me