Chuyen Ver Toi Tro Lai Thoi Trung Hoc Cua Ba Minh
Tiết tự học buổi tối.Han Wangho tháo mắt kính xuống, nhắm hai mắt nghỉ ngơi một lát.Trên bàn anh là mấy tờ đề hóa học, đã giải được hơn một nửa, để lại mấy đề khó cuối cùng chưa làm.Son Siwoo dừng bút lại, hỏi anh “Mày sao vậy?”Cậu ta nhìn bài thi của Han Wangho, nói đùa “Không phải chứ, học thần, mày cũng có mấy đề không giải được à? Có cần tao chỉ cho không?”Han Wangho cũng lười nói chuyện với cậu ta.Son Siwoo đã làm bài thi suốt hai tiết liền, làm tới phát chán luôn rồi.Chỉ có Han Wangho là không ngừng viết, cậu ta không tìm được người để nói chuyện phiếm thế nên đành phải làm bài theo. Bây giờ Han Wangho đã nghỉ ngơi, Son Siwoo cũng không muốn tiếp tục viết nữa.“Mỏi mắt hả?” Son Siwoo hỏi anh.Han Wangho gật đầu, đưa ngón trỏ xoa lên mắt phải của mình “Từ chiều tới giờ chẳng hiểu sao mắt phải cứ nhảy liên tục”“Oa” Son Siwoo khoa trương hô một tiếng “Nhảy mắt trái là tài, nhảy mắt phải là tai đó, mấy ngày này mày phải chú ý một chút”Han Wangho phỉ nhổ “Ăn nói kiểu mê tín dị đoan gì đấy”Có điều, buổi chiều nay anh thực sự đã rất hoảng hốt, giống như buổi tối phát hiện ra Jung Suhwan bị sốt vậy, không thể nào mà bình tĩnh lại được.Thế nên lúc này mới không thể tập trung để đọc những đề khó mà giải.Son Siwoo hỏi anh “Thầy Seo có nói gì với mày về chuyện tham gia trại hè SNU không?”Han Wangho lắc đầu.Son Siwoo hâm mộ nói “Chắc cũng nói sớm thôi”Han Wangho lật trang bài thi “Tao không muốn đi”Son Siwoo “Sao vậy? Năm nào cũng không đi, năm ngoái mày bảo phải thi đấu nên không đi, năm nay lại lấy lý do gì nữa đây?”Han Wangho “Không muốn học SNU, được chưa?”Son Siwoo kinh ngạc nhìn anh chằm chằm “Tao không ngờ mày lại thuộc đảng Yonsei”Han Wangho “Ai cho màytự tin rằng tao sẽ thi được vào SNU”Son Siwoo “Chuyện này mà còn cần tới tự tin sao, đối với mày mà nói chẳng phải chỉ như kết quả thi cuối kỳ thôi hay sao”GenG là trường trung học hàng đầu toàn quốc, dự kiến học sinh của trường chỉ cần xếp 50 hạng đầu tiên của khối, nếu không phải học Yonsei thì cũng là học SNU.Han Wangho từ lúc bắt đầu vào cao trung đã luôn xếp thứ nhất chưa từng tụt hạng, muốn thi vào trường đại học nào còn không phải do chính anh tự quyết định sao.Son Siwoo “Bỏ đi, tao chẳng thể hiểu nổi đầu óc của mấy học thần như mày. Mẹ tao ngày nào cũng ép tao phải thi SNU, tao không phải không muốn học SNU, mà tớ chỉ sợ thi không đậu thôi. Thật ra đại học Korea cũng ok lắm, có thể chọn làm nguyện vọng hai cũng được mà.”Han Wangho tán thành cách nói của cậu ta.Son Siwoo do dự hỏi “Phải rồi, Jihoon thì sao?”Han Wangho cảm giác mắt phải của mình nháy dữ dội hơn, anh che mắt lại “Mày hỏi hắn làm gì?”Son Siwoo nhiều chuyện nói “Tình trạng của bọn mày như thế nào chứ? Mày học lớp 11, hắn học lớp 10. Lúc mày thi đại học rồi thì hắn vẫn còn đang học cao trung. Đây gọi là gì? Đây gọi là yêu xa đó! Trường mình cũng có nhiều đôi tình nhân tốt nghiệp rồi là chia tay lắm”Han Wangho “Ai bảo mày tao với hắn là tình nhân?”Son Siwoo “Hai đứa mày bị thầy Kim bắt được rồi, lừa ai chứ sao lừa nổi tao. Tao còn biết giới tính thứ hai của mày nữa kìa”Cậu ta quái dị cười vài tiếng, cảm khái nói “Mặc dù trước đây tao vẫn luôn muốn làm bà xã của mày, có điều sau khi mày phân hóa thành Omega rồi, tao phát hiện ra làm khuê mật của mày cũng tuyệt lắm!”Han Wangho bật cười “Tha cho tao đi”Son Siwoo lại nói “Có điều thành tích của Jihoon đúng là í ẹ thật sự. Tuy rằng phú nhị đại thì không cần thành tích lắm, nhưng những trường như SNU thì không thể dùng tiền để vào được, chẳng lẽ hắn định ra nước ngoài sao?”Han Wangho “Không biết”Son Siwoo “Một người bạn của bạn trai cũ của tao cũng thế, là một tên tra nam. Tao nói cho mày biết, hắn cũng lớn lên ở nước ngoài, sau đó ba hắn về nước kinh doanh, sợ hắn ở nước ngoài không có ai chăm sóc nên đón hắn về nước theo. Về sau hắn ở trong nước hẹn hò yêu đương với một người, ngủ với người ta luôn, chưa tới một năm thì hắn lại ra nước ngoài. Yêu xa chẳng được bao lâu, không kiên nhẫn nữa, thế là chia tay. Mà bạn gái hắn còn mang thai đứa con, đành phải đi phá. Cũng may là một Beta, chứ mà là Omega hả, lỡ như bị hắn đánh dấu cả đời, bị bội bạc rồi thì kiếp này coi như bỏ”Han Wangho “Mày nói chuyện này với tao làm gì?”Son Siwoo lè lưỡi “Tao đang nhắc nhở mày đấy! Mày quen chơi chơi với Jihoon thì được chứ tuyệt đối đừng lún sâu vào tình yêu quá. Vừa nhìn đã biết hắn không thuộc cùng một loại người với chúng ta, xung quanh hắn có quá nhiều ong bướm ve vãn. Lúc yêu đương cuồng nhiệt nhất, hắn có thể tỏ ra rất chung thủy, thế nhưng tương lai sau này thì sao? Bao nhiêu ong bướm cứ lao vào hắn như thế, rồi sẽ có lúc hắn không thể kiềm chế được mà phản bội mày”Han Wangho “Mày nói nhiều quá, không làm bài tập à?”Son Siwoo vội vàng nói “Cho tao mượn chép với”Tan tiết tự học buổi tối, Han Wangho cất mắt kính vào trong hộp, trở về phòng ký túc xá.Anh liếc nhìn điện thoại, trong lòng nói thầm: Sao hôm nay Jung Jihoon không gửi tin nhắn nào cả?Trước đây, không đợi tới lúc tan tiết tự học buổi tối, tin nhắn của Jung Jihoon đã gửi qua ào ào rồi. Thậm chí Han Wangho còn nghĩ 400 tin nhắn miễn phí hàng tháng dành cho thuê bao hắn có thể xài hết trong vòng 2 ngày.Hôm nay đã qua tiết thứ ba rồi mà một cái tin nhắn cũng không có, thật sự rất không bình thường.Han Wangho nhẹ nhàng xoa xoa mắt phải, đẩy cửa phòng ký túc xá ra.Trong phòng hoàn toàn tối đen.“Cậu ta chưa về sao?” Han Wangho kinh ngạc thốt lên.Tiết tự học của khối 10 với khối 11 không giống nhau. Khối 10 có ba tiết, còn khối 11 có tiết thứ 4 nữa, nhiều hơn 30 phút, thế nên thời gian trở về phòng ngủ cũng lệch nhau.Có điều, nghĩ lại cũng hiểu rõ. Jung Jihoon vốn dĩ không phải là một người có thể ngoan ngoãn chịu ngồi lại lớp học. Trước kia khi chưa quen Han Wangho, hiếm khi tan tiết tự học buổi tối mà hắn chịu trở về phòng ngủ, buổi tối hắn cứ chạy đi chỗ nào không biết nữa, cô Lee toàn phải đêm hôm khuya khoắt đường xá xa xôi chạy loanh quanh đi khắp các tiệm net hay sân bóng rổ để tóm cổ hắn về.Chỉ là sau khi quen với Han Wangho rồi, hắn không muốn ra ngoài nữa. Dù sao thì thời gian gặp mặt giữa hắn với Han Wangho vốn cũng đã rất ít ỏi rồi.Khi Han Wangho cho rằng hắn đã chạy ra ngoài chơi, anh đặt sách xuống và bật đèn lên.Jung Jihoon đang ngồi ở bàn học, hai tay khoanh lại, chân bắt chéo, vẻ mặt hung hãn đối mặt với anh.Cái tay đang đặt sách xuống của anh ngưng lại, vừa định hỏi có chuyện gì, bởi nhìn tư thế này của hắn, chắc tính xấu đại tiểu thư của hắn lại tái phát rồi. Kết quả, ánh mắt anh vừa thoáng nhìn sang bên cạnh, thấy được loại thuốc mà Jung Jihoon lấy ra, bên trên còn dán tác dụng ức chế của thuốc Lidocaine.Han Wangho quả thực có chút chột dạ.“Không có gì muốn giải thích với em sao?” Jung Jihoon lạnh lùng nói.Han Wangho hỏi hắn “Cậu muốn nghe tôi giải thích cái gì?”Jung Jihoon nhịn không nổi mà phát hỏa, cầm lọ thuốc ở trên bàn lắc hai lần “Đây là cái gì?”Han Wangho nói dối mà mặt không đỏ tim không đập, bình tĩnh nói “Vitamin C”Jung Jihoon rốt cuộc cũng bị thái độ lợn chết không sợ nước sôi này của anh chọc cho nổi giận đùng đùng.“Vitamin C, anh xem em là thằng ngu à? Trên đây còn dán cả nhãn thuốc, anh làm ơn có nói dối cũng có tâm một chút được không?”Hắn lớn tiếng, khiến cho không khí trong phòng chớp mắt trở nên căng thẳng.Han Wangho “Nếu cậu đã biết rồi thì còn hỏi nữa làm gì?”Hỏi thêm một lần nữa, chẳng phải là khiến tình cảm giữa hai người bị tổn thương thêm một lần nữa sao?Han Wangho nói “Nếu tôi là cậu, tôi sẽ giả vờ không nhìn thấy, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra”Jung Jihoon mím môi “Sao có thể làm như không có chuyện gì xảy ra được? Tại sao anh không nói với em”Han Wangho “Nói với cậu chuyện tôi muốn cắt bỏ tuyến thể, không phải sẽ phá hư không khí lắm sao?”Đúng là khi vừa mới yêu đương, nùng tình mật ý, chẳng ai nói tới chuyện xa cách cả, mà chỉ hứa hẹn sẽ cùng nhau đi tới thiên trường địa cửu.Đáng tiếc, Han Wangho là người không hiểu phong tình, ngay cả khi tình yêu cuồng nhiệt nhất, anh vẫn có thể giữ vững lý trí.Điều này chỉ có thể giải thích bằng hai nguyên nhân như sau, thứ nhất: Anh không thích Jung Jihoon nhiều như hắn nghĩ. Thứ hai: Han Wangho là tra nam, chỉ muốn đùa giỡn tình cảm của hắn, hơn nữa còn tính toán tới lúc sẽ phủi mông bỏ chạy.“Nói đi, không phải cậu đang muốn nổi giận với tôi sao?” Han Wangho ngồi xuống mép giường “Tôi sẽ phải tốn hết một tuần để dỗ dành cậu, nói luôn bây giờ đi để về sau đỡ phải mất thời gian”Jung Jihoon siết lọ thuốc, sa sầm mặt mũi hỏi “Anh nghĩ về sau em sẽ không tức giận nữa sao?”Han Wangho cười cười, không nói gì.Jung Jihoon hiểu theo một ý nghĩa khác từ nụ cười này.……….Có “về sau” sao?Chuyện phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể đã được Han Wangho lên kế hoạch thực hiện sau khi tốt nghiệp cao trung.Thời gian hơn một năm còn chưa đủ để nói chuyện yêu đương sao? Tình yêu thời trung học là như thế, hạn sử dụng kéo dài ba, bốn tháng đã được xem là dài lắm rồi. Lời nói thích và câu hứa hẹn của thiếu niên là thứ không đáng tin nhất trên thế giới này.Ngày dài tháng rộng, sẽ có rất nhiều sự thay đổi, Han Wangho là người sợ sự thay đổi nên chỉ thích làm theo kế hoạch đã vạch sẵn của bản thân, bởi ai biết trước tương lai của hai người rồi sẽ ra sao?Có lẽ Jung Jihoon sẽ lại ra nước ngoài, có lẽ anh sẽ thi vào một trường đại học ở tỉnh khác, có quá nhiều các yếu tố không ổn định kết hợp lại khiến cho Han Wangho không thể không nghiêm túc lý trí sắp xếp cho mình một hướng đi rõ ràng trong tương lai.Đương nhiên, cũng có khả năng hai người sẽ ở bên nhau cả đời, thế nhưng xác xuất của chuyện này lại tương đối thấp. Vì một chuyện có xác xuất thấp mà dùng cả cuộc đời để đánh cược, trừ khi Han Wangho bị thứ tình yêu này đánh cho đầu óc mê muội mới làm ra chuyện đó được.Han Wangho lấy lại lọ thuốc từ trong tay hắn, giọng điệu dịu đi một chút, thái độ ôn hòa kỳ lạ “Jihoon, đừng cãi nhau vì chuyện này”Anh dừng một chút “Chỉ làm phẫu thuật thôi, không chết ngay được đâu. Chúng ta vẫn có thể ở bên nhau mà. Hoặc nếu cậu cảm thấy Omega không có tin tức tố là thứ bỏ đi, lùi một vạn bước, chúng ta vẫn có thể làm bạn tốt của nhau.”Jung Jihoon hỏi anh “Wangssi, anh thực sự cảm thấy em để ý tới chuyện anh bỏ đi tuyến thể sao?”Han Wangho vẻ mặt khác lạ nhìn hắn, trên mặt chỉ thiếu điều viết lên mấy chữ “Bằng không thì sao?”Alpha không phải luôn quan tâm tới chuyện này sao?Một Omega mà không có tin tức tố, dùng từ đồ bỏ đi để hình dung cũng chẳng có gì là sai. Thiếu đi tin tức tố, cho dù là biểu hiện khi sinh hoạt trên giường, hay là kinh nghiệm cũng nhất định sẽ cực kỳ kém cỏi, hơn nữa sau khi bỏ đi tuyến thể, Omega sẽ không thể sinh con được nữa, đây mới là vấn đề lớn.Căn cứ vào quan sát của Han Wangho để đưa ra kết luận, Jung Jihoon còn phải kế thừa ngai vàng trong nhà của hắn, cả một cơ nghiệp lớn như vậy, hắn không thể nào vô hậu được.Han Wangho đứng ở góc độ Alpha thay Jung Jihoon tự hỏi một chút: Nếu là mình thì mình có thể chấp nhận nổi không?Jung Jihoon nói “Anh cảm thấy lúc này em nên nói gì đây?”Han Wangho do dự một chút, bắt chước giọng điệu của Jung Jihoon “Wangssi, anh làm em quá thất vọng rồi, đại khái thế”Jung Jihoon “Han Wangho! Em không có tâm trạng đùa giỡn với anh!”Han Wangho cũng rất bất đắc dĩ, nhưng ở thời điểm này, anh quả thực không biết nói gì để biểu đạt suy nghĩ của chính mình cả.Giữa hai người, một khi đã che giấu điều gì đó không muốn cho đối phương biết, mẫu thuẫn xảy ra là điều tất nhiên.Jung Jihoon đột nhiên đá văng cái ghế dựa, có vẻ như rất giận dữ.Han Wangho lúc nãy nhìn thấy, trên sàn nhà rất lộn xộn, rõ ràng là Jung Jihoon đã về trước anh, ngoài trừ lọ thuốc của anh, trong phòng còn có những thứ đồ đạc bị đập phá loạn xạ.Có điều, đồ đạc bị đập phá quăng trên sàn nhà hầu như toàn là đồ của Jung Jihoon, có thể thấy được khi hắn tức giận vẫn còn giữ lại chút lý trí, ít nhất là không đập phá đồ đạc của anh.Trong khoảnh khắc, anh chợt thấy một nét dễ thương ở Jung Jihoon, Han Wangho vừa cảm thấy mình xong rồi, vừa cảm thấy bất lực với tính công chưa này của Jung Jihoon.Giống như đứa con nít vậy, đã bao nhiêu tuổi rồi mà khi cáu kỉnh lên là quăng ném đồ đạc, sao không chỉ dậm chân một cái rồi thôi chứ?Jung Jihoon đạp vào cái ghế, lại nhìn một vòng ở trên bàn học.Bàn học này đa phần là do Han Wangho sử dụng, ở trên toàn là sách của anh, trên bàn học sạch sẽ như gương, không có gì để đập hết.Hắn tìm hồi lâu không thấy có cái gì để quăng, Han Wangho nén cười nói “Cậu phá xong rồi sao?”Jung Jihoon tự đập mình xuống giường, tạo ra một tiếng động lớn, hắn trở mình, nghĩ tới Han Wangho chẳng hề để tâm mà còn ở đấy chế giễu hắn, tức khắc giận sôi máu.Jung Jihoon nói “Em đang giận!”Han Wangho khiêm tốn “Tôi thấy mà”Sự khó chịu trong lòng Jung Jihoon không ngừng trào ra, hắn đứng lên, trịch thượng từ trên cao nhìn xuống, khoanh tay, tuyên bố với Han Wangho “Chúng ta chiến tranh lạnh đi. Trước khi anh nghĩ kỹ ra lý do vì sao em lại tức giận thì chúng ta đừng gặp nhau nữa”Han Wangho: ?………….Mạch não của mèo cam quả nhiên khác người thường.Ít nhất Han Wangho sống tới bây giờ vẫn chưa từng thấy lời tuyên bố chiến tranh lạnh như vậy.Jung Jihoon dùng chân đá văng đống sách vở lộn xộn trên mặt đất, đi ra cửa.Han Wangho vội vàng đứng lên “Cậu định đi đâu?”Jung Jihoon “Đi đâu cũng được, bây giờ chúng ta đang chiến tranh lạnh, đừng nói chuyện với em”Han Wangho nói “Được”Anh lấy điện thoại di động ra, chẳng bao lâu, điện thoại của Jung Jihoon vang lên.Trên điện thoại báo cuộc gọi đến từ Han Wangho, hắn theo bản năng vuốt nhận cuộc gọi, Han Wangho đứng sau lưng hắn, hỏi “Có thể gọi điện thoại không? Bây giờ hỏi cậu được rồi chứ, cậu định đi đâu vậy? Đừng nói cả đêm chạy ra ngoài mượn rượu giải sầu đấy”Jung Jihoon ngắt điện thoại, quay đầu lại nhìn anh “Không mượn anh lo”Hắn mở cửa, đi ra ngoài, sau đó đóng sập cửa lại cái “rầm”Cách thể hiện sự tức giận này của hắn cũng chẳng khác mấy với cách Han Wangho làm ở nhà.Han Wangho thở dài, cúi người dọn dẹp đống hỗn độn ở trên mặt đất.Chưa tới mười giây sau, đột nhiên cánh cửa mở ra.Han Wangho ngẩng đầu lên, Jung Jihoon lại xuất hiện ở cửa.“Chiến tranh lạnh kết thúc rồi à?” Han Wangho kinh ngạc “Sao nhanh quá vậy? Cậu có thể kiên trì lâu hơn một chút được không?”Jung Jihoon lạnh nhạt “Ai bảo anh chiến tranh lạnh kết thúc rồi, em chỉ quay trở lại nhắc nhở anh một câu thôi”Han Wangho “Sẵn sàng nghe kỹ”Jung Jihoon uy hiếp anh “Em cho anh biết, chỉ được chiến tranh lạnh, tuyệt đối không được chia tay”Trái tim Han Wangho nhảy dựng lên, còn không đợi anh nói chuyện, Jung Jihoon lại nổi giận đóng sầm cửa lại.Lần này, tiếng đã nhẹ nhàng hơn so với lúc nãy.Quả nhiên, giây tiếp theo, Jung Jihoon lại mở cửa.Han Wangho đã quen rồi.Jung thiếu gia ở ngoài cửa độc miệng nói “Lúc nãy đập cửa nhẹ quá, không đủ thể hiện sự tức giận”Nói xong, lúc này một tiếng “Rầm” vang lên khiến cho toàn bộ hành lang đều nghe thấy được.Hành vi cực kỳ ấu trĩ, Han Wangho cầm sách trên mặt đất lên, ôm trán, không biết nhớ tới chuyện gì, khẽ nở nụ cười.Anh đang cúi người nhặt đồ bị quăng lung tung trên mặt đất, quay lưng về phía cửa, chẳng ngờ, cửa lại mở ra.Lần này, tiếng mở cửa rất nhỏ, chỉ kẽo kẹt một tiếng, không đóng mở lớn như lúc nãy, mà được từ từ mở ra.Cửa mở ra một cái khe hở, một con mắt của Jung Jihoon đang ở kẹt cửa nhìn chằm chằm vào Han Wangho với vẻ oán hận không gì sánh được.Han Wangho:............Cửa bị mở ra “Em nghĩ lại rồi”Hai tay Jung Jihoon đút vào trong túi, cao quý lạnh lùng nhìn lướt qua mặt đất “Em sẽ thu dọn đồ đạc của mình trước, mắc công anh lại sắp xếp lung tung”Han Wangho đặt mô hình Transformers bị đập bể mấy chi tiết lên bàn học của hắn.“Cậu muốn tự dọn cũng được”Jung Jihoon nghe xong, lựa chọn mấy thứ bị quăng trên mặt đất vẫn còn nguyên vẹn nhặt lên, đồng thời lén lút quan sát Han Wangho.Hắn có khi nào làm việc nhà đâu, dọn dẹp cả nửa buổi mà vẫn không dọn sạch được đống hỗn độn ở trên mặt đất.Han Wangho đành cầm cây chổi quét những mảnh vụn dư thừa lại một chỗ rồi đổ hết vào trong thùng rác.Jung Jihoon ngồi trong phòng, từ từ gắn lại cái mô hình của hắn, chờ khi Han Wangho tắm xong đi ra, hắn vẫn còn đang lẩm bẩm vì cánh tay chết tiệt kia không gắn vào được.Han Wangho nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn, bỗng nhiên sáng trí nói “Jihoon”Jung Jihoon tức giận gắt “Cái gì, làm xong cái này là đi liền, đừng có nói chuyện với em”Han Wangho nói “Đèn ngủ bị cậu đập vỡ rồi, tôi ngủ một mình không được, cậu ở lại đi”Jung Jihoon lập tức buông cái mô hình của hắn ra, nhưng buông tay ra nhanh quá lại khiến cho hắn giống như đang chầu chực Han Wangho nói câu đó vậy. Thế nên hắn vội vàng cầm mô hình lên, ra vẻ như không để ý nói “Cũng được”Trong lòng hắn nghĩ: Tại anh ấy bảo mình ở lại thôi, hơn nữa đập bể cái đèn ngủ của Han Wangho là lỗi của mình, anh ấy đã cầu xin mình như vậy rồi, mình mà không ở lại thì vô lý quá”Suy nghĩ lại một chút, Jung Jihoon nhíu mày lẩm bẩm “Mình có đập cái đèn ngủ đâu”Đồ đạc của Han Wangho, hắn không dám ném bất cứ thứ gì cả.Han Wangho thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng tạm thời ổn định ông trời con này lại.Anh lăn lộn cả nửa ngày cũng đã mệt mỏi lắm rồi, vừa nằm xuống giường của mình liền muốn ngủ.Từ sau khi anh với Jung Jihoon ở bên nhau, hắn không ngủ giường của mình nữa mà tối nào cũng bò qua giường Han Wangho để ngủ. Bây giờ đang “chiến tranh lạnh” nên hắn phải ngủ ở giường của mình, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.Động tác lật người của hắn quá ồn khiến cho mấy lần Han Wangho sắp ngủ lại bị đánh thức, cứ lặp đi lặp lại như thế, thần kinh yếu ớt của anh bị kéo căng ra như dây đàn, cuối cùng hết chịu nổi “Jihoon, cậu qua đây ngủ đi, đừng ở bên đó lật bánh tráng nữa”Jung Jihoon dừng lại, hừ lạnh một tiếng “Chúng ta đang chiến tranh lạnh đấy!”Han Wangho chịu không nổi hắn “Lưu lại được không? Cứ lưu lại trước đi, có gì mai chiến tranh lạnh tiếp!”Jung Jihoon nhanh chóng xoay người từ trên giường đứng dậy, ngựa quen đường cũ chui vào trong chăn của Han Wangho.Han Wangho bị hắn ôm lấy eo, lọt vào trong lồng ngực Jung Jihoon, cuối cùng chờ tới khi đối phương yên tĩnh lại, không tạo ra tiếng ồn nữa, rất nhanh đi vào giấc ngủ.Jung Jihoon ôm anh, hắn vẫn chưa ngủ, chờ sau khi Han Wangho ngủ say rồi, hắn mới cúi đầu hôn lên môi anh một cái, cằm gác lên đỉnh đầu của Han Wangho, thở dài “Sao anh không chịu tin em vậy?”…………..“Ba đang chiến tranh lạnh với Wangho hả?” Suhwan trợn to hai mắt, tựa hồ như không thể tin nổi câu này lại thốt ra từ miệng Jung Jihoon.“Đúng thế, mày có ý kiến gì sao?” Jung Jihoon cáu kỉnh đáp.Suhwan nuốt nước miếng “Anh ấy làm gì mà ba lại đòi chiến tranh lạnh với anh ấy?”Cậu chưa từng thấy Jung Jihoon mở miệng đòi chiến tranh lạnh với Han Wangho bao giờ, mười sáu năm sau, Han Wangho rõ ràng từ mèo hoang được nuôi thành mèo nhà, cuối cùng cũng nuôi lớn rồi, nhưng thi thoảng vẫn giở tính mèo hoang để thể hiện uy phong, lần nào Jung Jihoon cũng phải từ công ty chạy về dỗ dành anh hết.Đúng là kỳ quan của thời đại mà!Suhwan tấm tắc cảm khái “Con thật không ngờ”Jung Jihoon liếc mắt nhìn cậu “Mày không ngờ cái gì?”Suhwan không nói gì, trong lòng nghĩ: Con không ngờ thời còn trẻ ba dữ dội vậy luôn! Thế mà về sau tự nhiên sao địa vị trong gia đình lại trở nên thấp kém như thế, đúng là kém cỏi mà.“Haizzz” Suhwan thở dài “Vậy cuối tuần này tính sao?”Jung Jihoon nằm trên bàn.Suhwan nói “Wangho nói muốn tới nhà con chơi, ba không đi à?”Cơ hội được bảo lưu tối hôm qua đã đem ra xài xong rồi, sáng sớm nay Jung Jihoon đã làm mặt lạnh với Han Wangho rồi, đương nhiên càng không thể nào bỏ mặt mũi ra để cuối tuần này đi tới nhà Jung Suhwan được.Huống gì, hắn lại còn nói cái gì mà “Nếu vẫn chưa nghĩ ra thì đừng có gặp mặt em nữa”Giờ thì hay rồi, Jung Jihoon bây giờ đang hối hận hắn không có cỗ máy thời gian quay về thời gian tối hôm qua để ám sát cái người đã nói ra lời đó, hôm qua hắn đã nghĩ cái gì chứ, sao lại nói ra mấy lời nhảm nhí như vậy được?Ít nhất thì không được nói là “Không gặp mặt!”Đổi thành mấy từ khác cũng được mà, chẳng hạn như “Nếu vẫn chưa nghĩ ra thì không hôn nhau nữa” nghe cũng không tồi, vẫn còn giữ lại quyền lợi được nắm tay, ôm nhau và ngủ cùng giường.Vậy mà hắn lại chọn “không gặp mặt”, đây không phải là tự mình tước bỏ đi hết các quyền lợi khác sao?“Đừng quấy rầy tao” Jung Jihoon thay đổi tư thế ngủ.Suhwan hả hê.Ba mẹ cậu không dính lấy nhau càng tốt, chủ yếu là cậu sợ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, lỡ cháy bậy ra đứa nhóc nào thì chết, cậu là người đến từ tương lai, đã biết trước được kết cục, thế nên cậu luôn giữ thái độ bàng quang đối với chuyện Jung Jihoon và Han Wangho giận hờn chó mèo nhau.“Vậy cuối tuần này, con đành phải chơi với mình Wangho thôi”Jung Jihoon “Cút!”Suhwan hỏi “Ba vẫn chưa nói anh ấy đã làm gì mà khiến ba nổi giận như vậy?”Jung Jihoon nghĩ tới chuyện Han Wangho muốn làm phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể, tức giận không thể nào chịu nổi. Suhwan hỏi tới, hắn ngắn gọn nói cho cậu biết sự thể ra sao.Suhwan nghe xong chuyện này, ngây ngẩn cả người.“Anh ấy muốn cắt bỏ tuyến thể?”Jung Jihoon uể oải gật đầu, gật xong nói “Tao chưa ngăn anh ta không được làm phẫu thuật”Tao chỉ….hắn mím môi, trong lòng oán giận nói: Tao chỉ giận vì anh ta đã không nói chuyện đó với tao, anh ta không tin tao.Suhwan chẳng còn nghe thấy gì nữa, cậu mờ mịt ngồi về chỗ của mình, sau đó xoay người bắt đầu làm bài tập.Jung Jihoon tự mình hờn dỗi một lúc, nhìn thấy Jung Suhwan quay đi, hắn bóp vào sau cổ cậu một cái “Sao không nói gì hết?”Suhwan cầm bút, cúi đầu, trên mặt không nhìn ra được biểu cảm “Không có gì. Ba cũng đồng ý để Wangho đi làm phẫu thuật sao?”Jung Jihoon “Ý anh ta đã vậy rồi, sao tao có thể ngăn cản được chứ, tao tôn trọng sự lựa chọn của anh ta”Suhwan gật đầu “Ba nói cũng đúng”Omega phân hóa lần hai rất gay gắt, cả ba người bọn họ đều đã đi tra cứu tài liệu, đương nhiên biết rõ, một khi đã kết hợp với Alpha thì không thể nào chịu được bị bỏ rơi. Khác với những Omega khác, nếu bị Alpha vứt bỏ thì cùng lắm là làm phẫu thuật rửa sạch tin tức tố.Còn Omega phân hóa lần hai, nếu bị vứt bỏ thì chỉ có duy nhất một con đường chết.Yêu đương thôi mà, tình yêu cũng chẳng phải là toàn bộ cuộc đời. Suhwan cảm thấy bản thân cậu cũng có thể giải thích được cách làm của Han Wangho.Cậu lại gật đầu, giống như nói cho bản thân mình nghe mà lặp lại một lần nữa “Ba nói cũng đúng”Sáng sớm thứ bảy, Han Wangho thay đồ, đi xuống dưới lầu.Ra cửa, anh gặp phải xe Lee Sanghyeok, đối phương hỏi “Đi đâu vậy? Để anh đưa em đi một đoạn nhé”Han Wangho “Không cần đâu, em ngồi xe buýt được rồi, cũng gần đây thôi”Đường xe chạy trong trung tâm thành phố đang bị chắn, xe của Lee Sanghyeok phải chạy vòng đường cao tốc, chỉ sợ trong một chốc anh không thể xuống xe được.Lee Sanghyeok nói “Mặc đồ đẹp như vậy, chẳng lẽ là đi hẹn hò à?”Han Wangho “Không phải, tới thăm nhà một người bạn học thôi”Ngón tay Lee Sanghyeok gõ lên tay lái “Đến nhà Jung Jihoon à?”Han Wangho sững sờ “Không phải, em đi trước đây”Lee Sanghyeok vội vàng điều khiển xe chạy chậm đuổi theo “Anh không có ý gì cả đâu, chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi”Han Wangho chậm rãi đi, không nói chuyện.Lee Sanghyeok biết tính cách của anh, lúc anh không để ý tới người khác thì khi ấy anh đang không được vui.Anh ta lắc đầu cười nói “Được rồi, coi như anh nói sai rồi đi. Em có mang theo kẹo không, em bị hạ đường huyết thì phải biết chú ý một chút, chỗ anh có kẹo đây, coi như anh dùng để xin lỗi em nhé”Han Wangho “Em có mang kẹo. Anh đi trước đi, nếu không sẽ trễ giờ làm đấy”Lee Sanghyeok không còn cách nào khác, anh ta không dây dưa với Han Wangho nữa, rất nhanh xe đã biến mất khỏi tầm mắt Han Wangho.Nghe anh ta nói, Han Wangho chợt nhớ tới Jung Jihoon.Hắn đã nói chiến tranh lạnh thì sẽ thực sự làm, liên tục mấy ngày nay anh chẳng hề nhìn thấy hắn đâu. Hắn cũng chẳng trở về ký túc xá, buổi tối chẳng biết hắn chạy đi đâu để ngủ nữa.Vừa đi vừa nghĩ ngợi, chẳng mấy chốc đã đi tới khu biệt thự nhà Jung Suhwan.Suhwan ở cổng lớn chờ anh đã lâu, nhìn thấy Han Wangho tới, cậu vội vàng vẫy tay.Han Wangho xoa xoa nhẹ đầu của cậu, nhìn trái nhìn phải, Suhwan rất biết ý nói “Anh đừng nhìn nữa, Jihoon không có tới đâu”“Tôi không nói tới hắn” Tâm tư của Han Wangho bị nhìn thấu khiến anh có chút xấu hổ.Suhwan nói “Em nghe hắn nói rồi, hai người đang cãi nhau hả?”Han Wangho “Hắn đơn phương tuyên chiến với tôi”Suhwan “Vì chuyện anh giải phẫu cắt bỏ tuyến thể sao?”Cậu hỏi lại chuyện này một lần nữa, giống như muốn nghe đích thân Han Wangho xác nhận vậy.Han Wangho không nghĩ tới Jung Jihoon lại nói chuyện này cho Jung Suhwan nghe, anh trầm mặc một hồi lâu, nhất thời không biết có nên gật đầu hay không.Suhwan nói “Em hiểu mà”Bỗng nhiên cậu nói “Wangho, em không muốn về nhà chơi, chúng ta tới vườn bách thú xem động vật nha”Han Wangho Sao tự nhiên lại đổi ý vậy?”Suhwan cười hì hì nói “Tại em chưa từng đi tới vườn bách thú, mẹ em chưa bao giờ dẫn em đi hết.”Han Wangho nhớ tới người mẹ ở nước ngoài của cậu, trong lòng như suy tư gì đó.Anh nói “Không muốn đi chỗ khác sao?”Suhwan lắc đầu “Mẹ em thích xem động vật”Han Wangho sửng sốt nói “Tôi cũng thích”Suhwan “Vậy trùng hợp ghê, chọn ngày chi bằng nhằm ngày hôm nay luôn nha”Suhwan đã mơ ước được đi vườn bách thú đã lâu.Đi vào rồi, cậu mừng rỡ điên cuồng vui chơi. Han Wangho vốn cũng muốn tự mình đi xem động vật một chút, kết quả bởi vì Jung Suhwan cứ bay nhảy lung tung khiến anh đành phải tập trung toàn bộ sự chú ý vào Jung Suhwan.Hôm nay là thứ bảy, trong vườn bách thú có rất nhiều người, không cẩn thận một chút sẽ bị lạc nhau.Tuy rằng Jung Suhwan đã lớn như vậy rồi, khó mà đi lạc được, nhưng liên lạc bằng điện thoại cũng phiền phức lắm.Hơn nữa, điện thoại của Han Wangho đã hết pin rồi.Cuối cùng, nói cái gì thì cái đó tới, lúc Han Wangho đang lấy tiền đi mua xúc xích nướng cho Jung Jihoon, trả tiền xong, vừa quay đầu lại thì không thấy người ở đằng sau nữa.Anh đi tìm hai vòng nhưng không tìm thấy Jung Suhwan ở công viên chim cánh cụt, đành phải đi dọc theo con đường từng đi qua để tìm kiếm.Han Wangho không giỏi gọi tên người ở nơi công cộng, thế nên anh cứ vừa đi vừa đưa mắt tìm kiếm như vậy.Suhwan bị dòng người chen chúc cuốn tới vườn của đại tinh tinh, gọi điện thoại cho Han Wangho cũng không được.Vừa mới bước về phía trước hai bước, đùi cậu đã bị một đứa bé đeo cặp sách nhỏ ôm lấy gào khóc lớn. Đứa bé vừa khóc vừa thở hổn hển, vừa nhìn đã biết là đã bị lạc mất cha mẹ.Suhwan bị vướng chân, đành phải bế đứa bé này lên, để nó ngồi xuống một cái ghế.Đứa bé kia cứ khóc không ngừng, bản thân Suhwan cũng là một đứa con nít, làm sao dỗ được một đứa con nít khác chứ.Hết cách rồi, cậu đành hăm dọa nó “Đừng khóc nữa, xấu hổ quá đi”Đứa bé khoảng chừng 9 tuổi, là một đứa bé trai, sau khi khóc đủ rồi cũng tự cảm thấy khóc lóc như thế thật đáng xấu hổ, có chút ngượng ngùng.Suhwan thấy chiêu này có vẻ hữu hiệu, vội vàng nói “Ba mẹ nhóc đâu?”Đứa bé nói “Bị lạc họ mất rồi”Suhwan “Chắc nhóc tự đi lạc chứ gì!”Đứa bé tỏ ra lúng túng, hỏi cậu “Còn anh thì sao? Anh cũng đi lạc hả?”“Đi lạc sao?” Suhwan buồn bực nói “Anh nghĩ chắc anh sẽ biến mất luôn”“Vì sao vậy?”“Không vì sao cả”Đứa bé đó nói “Vì sao lại biến mất?”Suhwan bị đứa bé quấn lấy, hết cách, bất chấp nói ra “Bởi vì ba mẹ anh đều không cần anh nữa”“Ba mẹ không cần thì sẽ biến mất sao?”“Đúng vậy!” Suhwan nói “Thế nên nhóc cũng phải cẩn thận một chút, nói không chừng một ngày nào đó cũng sẽ biến mất đó”Cậu ngửa đầu nhìn lên trời, sống mũi cay cay.Hồi nhỏ, cậu cứ nghĩ rằng ba mẹ cậu không quan tâm tới cậu khiến cậu trở nên ngang ngược vô pháp vô thiên, bây giờ, hình như cậu đã tìm ra được nguyên nhân rồi.Mẹ cậu vốn dĩ không muốn có con chút nào cả.Suhwan nghĩ: Không phải mình trở thành đồ thừa sao?Đứa bé nói “Anh ơi anh đừng khóc mà”Ngũ quan Suhwan nhăn nhúm lại một chỗ “Anh có khóc đâu”Đứa bé kia rút khăn tay ra lau lau nước mắt cho cậu “Ba mẹ anh cũng đi lạc sao?”Suhwan nói “Là anh đi lạc”Còn lạc tới mười sáu năm nữa.Suy nghĩ của cậu trở nên lang thang vô định: Chẳng lẽ lần này xuyên qua trở về bởi vì mình sẽ phải chết sao?Hay là mình xuyên qua làm thay đổi suy nghĩ của Han Wangho khiến anh ấy muốn đi làm phẫu thuật.Hay là bởi vì biết mình sẽ chết, thế nên ông trời mới ném mình trở về mười sáu năm trước, để mình được ở chung với ba mẹ một khoảng thời gian rồi mới vui vẻ lên đường.Nghĩ thế nào cũng cảm thấy tủi thân lắm.Đây gọi là gì, trước khi chết sẽ cho người ta chút ngon ngọt sao?Một đòn giáng xuống này thật sự rất đau đớn.Suhwan đã nghĩ tới rất nhiều lý do vì sao ba mẹ lại không quan tâm tới cậu, nào là bận rộn công việc, không có thời gian, thậm chí cậu còn nghĩ đây là sự phiền não cô đơn của con nhà giàu, nhưng trước nay cậu chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân cậu ngay từ khi sinh ra đã không nhận được sự chờ mong.Han Wangho đã từng muốn làm phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể để tránh bị đánh dấu hoặc là mang thai.Jung Jihoon thì tôn trọng ý kiến của anh, từ đầu tới cuối chẳng ai nghĩ tới chuyện có một đứa con cả.Nói cũng phải.Suhwan thở dài.Bọn họ vốn dĩ chưa bao giờ có con, làm sao có tình cảm với con cái được.Han Wangho vất vả lắm mới tìm thấy cậu, Jung Suhwan ngồi ở trên ghế, không ngừng lấy cánh tay lau dụi mắt.Bước chân anh chậm lại, ngồi xuống bên cạnh Jung Suhwan, bắt lấy cánh tay cậu “Sao lại khóc vậy?”Vài phút trước đứa bé kia đã được mẹ tới mang đi, Suhwan thút tha thút thít khóc nức nở, cái ăng ten trên đầu cũng héo đi, nói “Em nhớ mẹ em”Han Wangho đề nghị “Vậy thì gọi điện thoại cho bà ấy đi”Suhwan quay đầu đi, Han Wangho nói “Cậu có thể gọi điện thoại quốc tế mà đúng không?”Anh nhớ rõ, mẹ của Jung Suhwan thường xuyên ở nước ngoài, trong nhà chỉ có một bảo mẫu chăm sóc cậu.“Tôi đi tìm chỗ sạc pin, đừng khóc nữa, mặt mũi tèm lem hết rồi kìa”Han Wangho đứng dậy, tìm thấy một chỗ sạc điện. Anh cắm cục sạc vào, đợi một lát rồi khởi động máy lên.Mấy ngày nay, Han Wangho luôn lo mình sẽ bỏ lỡ tin nhắn với cuộc gọi của Jung Jihoon, thế nên vẫn luôn mở điện thoại.Anh lướt xem tin nhắn, quả nhiên đối phương vẫn chưa gửi tin nhắn cho anh.Han Wangho không khỏi có chút tức giận: Quyết tâm tới vậy cơ à?Giao diện tin nhắn màu trắng bỗng nhiên tối lại.Trên màn hình điện thoại rung lên báo cuộc gọi đến, người gọi là Jung Suhwan.Han Wangho quay đầu lại nhìn Jung Suhwan, có hơi do dự, nhấn nút nhận cuộc gọi “Ở gần như vậy mà cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì?”Suhwan không nói gì.Hai người chỉ cách nhau một con đường, mà giống như xa xôi ngàn dặm vậy.Trái tim Han Wangho đập mạnh một chút, trên đường người đi qua đi lại, tựa hồ đều trở thành ảnh ảo, cắt ra một khoảng cách dài mười sáu năm giữa hai người họ.Suhwan mấp máy môi vài lần, mới mở miệng “Wangho à…..”Mẹ thật sự không thương con sao?Nếu mẹ không thương con thì tại sao lại sinh con ra vậy?Nếu đã sinh con ra rồi, tại sao mẹ lại không quan tâm tới con?Con nhìn thấy mẹ, cảm thấy mẹ rất tốt, con muốn được làm con của mẹ lắm, nhưng lại cảm thấy bản thân con không được may mắn như thế.Con thực sự hy vọng vừa mở mắt ra sẽ được ở trong lòng của mẹ.Sống mũi cậu cay xè, nước mắt không ngừng dâng lên trong hốc mắt, nghĩ tới chuyện Han Wangho vốn dĩ không muốn có cậu, càng cảm thấy cực kỳ tủi thân, đau lòng vô cùng, thế nên ở đầu bên kia điện thoại, cậu khóc nức nở, khóc tới mức không thở nổi, tiếng khóc cứ đứt quãng.Han Wangho mờ mịt nghe tiếng của cậu, cảm thấy bản thân cũng không thể thở nổi, trái tim cũng vì thế mà đau lòng tới mức tan nát.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me