TruyenFull.Me

Chuyen Ver Toi Tro Lai Thoi Trung Hoc Cua Ba Minh

“Sao vậy?”

Han Wangho ngồi xuống, lấy kẹo trong túi quần ra, đặt vào trong lòng bàn tay của Jung Suhwan.

Jung Suhwan khóc dữ quá, nhất thời không thể nín ngay, cậu nắm chặt lấy điện thoại, cứ thế thút tha thút thít không có cách nào ngừng lại được.

Thanh âm của Han Wangho rất nhẹ nhàng, có thể nói là ôn nhu như nước “Lúc nãy còn đang vui vẻ mà, gặp phải chuyện buồn gì sao?”

Suhwan đưa cánh tay lau mắt, da thịt cậu mềm mại, bị vải áo thô ráp chà sát qua mắt mấy lần khiến hai con mắt bị chà tới đỏ ửng lên.

Han Wangho nắm lấy cánh tay cậu “Đừng lau nữa, không thấy đau mắt à?”

Suhwan khóc xong, giọng mũi rất nặng “Không đau”

Han Wangho “Đau thì cứ nói ra đi”

Suhwan “Có nói ra cũng không ai thèm quan tâm”

Cậu nói lời này cũng không phải là không có căn cứ.

Thực tế, mười sáu năm sau, nếu như Suhwan có ở nhà té ngã rồi khóc um lên, chỉ cần không có bảo mẫu ở đó, cậu có khóc tới long trời lở đất cũng không có ai tới tìm cậu.

Cứ coi như là có bảo mẫu để ý tới đi, cũng không thể dỗ dành được cậu.

Bởi Suhwan khóc không phải muốn gây sự chú ý cho bảo mẫu, một hồi lâu, đứa trẻ đang khóc không được như ý nguyện, nó cũng nín khóc luôn.

Han Wangho “Cậu cứ nói ra đi, tôi quan tâm tới cậu, được không?”

Suhwan cúi đầu không lên tiếng.

Han Wangho nhấc đầu cậu lên, nhẹ nhàng thổi lên mắt cậu “Còn đau nữa không?”

Nước mắt Suhwan lại rơi xuống.

Han Wangho “Lần này đừng dùng tay áo lau nữa, để tôi đi mua khăn giấy”

Anh giúp Jung Suhwan lau sạch khuôn mặt tèm lèm nước mắt của cậu, cũng lau luôn tay của cậu, sau đó lấy viên kẹo trong tay cậu bóc ra, nhét vào trong miệng cậu.

“Được rồi, hôm nay ra ngoài chơi mà, phải vui vẻ lên, đừng khóc nữa nhé” Han Wangho xoa xoa đầu của cậu.

Suhwan ngậm viên kẹo trong miệng, sau đó mới chợt nhận ra mình đã gây phiền phức cho Han Wangho “Em xin lỗi”

“Có gì mà phải xin lỗi chứ. Con người sẽ có lúc cảm thấy buồn bực, có rào cản mà chính bản thân mình không thể vượt qua được” Han Wangho an ủi “Chờ mai này cậu lớn lên, cậu sẽ phát hiện ra, những rào cản hiện tại cảm thấy không thể vượt qua được sẽ không còn đáng để nhắc tới nữa”

Suhwan hỏi anh “Có thật không?”

Han Wangho “Đương nhiên là thật rồi”

Suhwan lại hỏi “Anh cũng có chuyện buồn phiền sao?”

Han Wangho “Đương nhiên, tôi đâu phải là thần tiên đâu”

Anh ngưng lại một chút, có vẻ như để an ủi Jung Suhwan mà ngày hôm nay anh nói đặc biệt nhiều “Lúc tôi còn học tiểu học, tôi đã từng làm mất một cây bút mới mua. Lúc đó đối với tôi mà nói, có thể xem là một chuyện cực kỳ to tát. Tôi còn nhớ buổi chiều hôm đó khi tan học, tôi còn không dám về nhà nữa”

Suhwan trợn to mắt “Thật sao?”

Han Wangho “Thật trăm phần trăm. Có điều bây giờ nghĩ lại, cảm thấy thật trẻ con”

Suhwan nhìn về phía xa xa “Sau này em lớn lên, em cũng sẽ cảm thấy chuyện khổ sở bây giờ rồi sẽ trở thành chuyện nhỏ sao?”

Han Wangho “Cũng không thể nói trước. Nhưng sau khi lớn lên rồi, chắc chắn sẽ không còn khó chịu như bây giờ nữa”

Suhwan “Tại sao? Vì chuyện đó không đáng để nhắc tới sao?”

Han Wangho nói đùa “Bởi vì sau này lớn lên, sẽ có thêm nhiều chuyện buồn phiền nữa, giống như một ngọn núi buồn phiền to lớn, khiến cho tất cả mọi buồn phiền trước mắt đều chỉ là những chuyện buồn phiền nhỏ nhặt”

Giống như hồi học tiểu học, lúc bị mất cây bút, anh cảm thấy như bầu trời sắp sụp đổ vậy.

Thế nhưng bây giờ, gặp gỡ phải Jung Jihoon, cùng hắn trong một mối quan hệ rối rắm hỗn loạn, nỗi buồn về cây bút bị mất kia dường như đã trở nên nhỏ bé không đáng kể nữa.

Theo tuổi tác ngày một lớn hơn, thì nỗi buồn phiền trong cuộc đời cũng càng ngày càng nhiều, cứ phiền muộn mãi như vậy cho đến hết cuộc đời. Con người ai cũng giống nhau cả, cũng đều có những sự phiền muộn của riêng mình, thế nên chúng ta không cần phải cảm thấy cuộc sống của mình sao mà khó khăn quá.

Cuộc sống này luôn có những ngày tháng bản thân càm thấy khó có thể vượt qua được, ít nhất Han Wangho cũng cảm thấy, nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống cũng không ai bằng mình.

Suhwan ngồi một lúc, hỏi Han Wangho “Anh thực sự muốn đi làm phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể sao?”

Han Wangho “Jihoon nói cho cậu biết à?”

Suhwan rung chân “Anh đừng trách hắn, là em tự hỏi”

Han Wangho dựa vào ghế, im lặng một hồi mới nói “Thật ra, tôi vẫn chưa nghĩ xong”

Suhwan nhìn anh. Cách làm việc của Han Wangho từ xưa đến nay không nói hai lời, nghĩ làm liền làm, hiếm khi xuất hiện kiểu “Tôi vẫn chưa nghĩ xong” này.

Thế nhưng lần này đối với anh mà nói, đây được xem như là một vấn đề khó khăn.

Han Wangho đưa đề tài sang hướng khác “Jihoon vẫn còn đang chiến tranh lạnh với tôi”

Suhwan nghe thấy tên ba mình, khóe miệng nhếch lên “Nhất định là hắn không nỡ chiến tranh lạnh lâu với anh đâu”

Han Wangho lắc đầu “Kiên trì cũng được một tuần rồi”

Suhwan kinh ngạc nói “Lâu thế, hắn quyết tâm dữ vậy luôn”

Nghĩ tới đây, Han Wangho lại cảm thấy bực bội, phỉ nhổ: Phải, thậm chí còn không thèm nhắn tin hay gọi điện thoại tới nữa.

Han Wangho nói “Jihoon nói chờ đến khi tôi nghĩ kỹ ra thì mới chịu kết thúc chiến tranh lạnh”

Suhwan “Hắn muốn anh nghĩ kỹ ra chuyện gì?”

Han Wangho hơi do dự, rồi kể đầu đuôi câu chuyện ra cho cậu nghe.

Anh vốn nghĩ lý do Jung Jihoon tức giận là vì chuyện anh đi cắt bỏ tuyến thể, nhưng Jung Jihoon lại nói Han Wangho hoàn toàn không hiểu hắn.

Thế nhưng, ngoại trừ việc tức giận vì anh bỏ đi tuyến thể thì hắn còn có thể tức giận chuyện gì nữa chứ?

Suhwan nghe xong, chống cằm, nói thẳng toạc ra “Chắc hắn giận anh không chịu nói cho hắn biết đó”

Han Wangho hơi sửng sốt.

Suhwan khôi phục lại thái độ bình thường, cao thâm khó dò nói “Người trong cuộc thì tối, người ngoài cuộc mới sáng”

Ban đầu cậu chỉ định ra vẻ chuyên gia mà nói một câu như thế, nhưng sau đó cậu lại lo lắng cho chuyện tình cảm của ba mẹ mình cứ thế sẽ bị rạn nứt, thế nên tiếp tục nói “Anh âm thầm đi làm phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể như thế, chẳng phải ý muốn nói rằng anh không tin hắn thích anh thật lòng sao? Hoặc là nói, anh không tin hắn thích anh nhiều tới mức nào. Trong chuyện tình cảm ấy mà, sợ nhất là xuất hiện sự nghi ngờ, anh khiến cho hắn cảm thấy anh chỉ đang đùa giỡn với hắn, Jihoon đương nhiên là tức giận rồi.”

Han Wangho ngẩn người “Hắn nghĩ nhiều như vậy sao?”

Suhwan “Ai khi yêu cũng sẽ nghĩ nhiều như vậy đó, nếu anh bàn bạc trước với hắn thì hắn đã không tức giận rồi”

Cậu nhìn về phía xa, cố gắng không nhìn Han Wangho.

Suhwan “Nếu như anh muốn bỏ đi tuyến thể, hắn nhất định sẽ tôn trọng ý kiến của anh”

Cậu tự nói với chính mình, đứng vào góc độ của Han Wangho, đứa con chỉ là một người xa lạ chưa từng gặp mặt, làm sao có tình cảm được.

Nhưng cứ hễ nghĩ lại, cảm giác tủi thân cứ ập tới giương nanh múa vuốt cào cấu như muốn lấy mạng cậu vậy.

Han Wangho nói “Hình như cậu không thích tôi đi làm phẫu thuật thì phải”

Suhwan cắn răng nói ra một câu “Em…em cũng tôn trọng ý kiến của anh!”

“Tôi có thể biết lý do không?”

Suhwan im lặng không nói.

“Bây giờ cậu không muốn nói cho tôi biết cũng không sao, bất cứ khi nào cậu muốn nói với tôi thì cứ đến tìm tôi” Han Wangho nở nụ cười “Có điều, đừng khóc đấy”

Suhwan lúc này mới thấy thật xấu hổ, lau mặt “Em không khóc”

Han Wangho hỏi cậu “Đi thôi, còn muốn đi chơi chỗ nào nữa không? Tới cổng lớn đi, có thể thấy được chim hồng hạc đấy”

Anh vô cùng tự nhiên nắm lấy lòng bàn tay của Jung Suhwan, Suhwan bị anh kéo chạy hai bước, nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình, cười hì hì, dán vào anh.

Trước đây Oh Pensri từng nói, đứa nhỏ Suhwan này có tính rất hay quên. Chỉ nhớ người ta tốt với mình ra sao, chứ không nhớ người ta đã đối xử tệ với mình thế nào. Thế nên có gặp phải oan ức lớn bằng trời, cậu cũng có thể chấp nhận cho qua, chỉ cần người ta cho cậu một chút ngon ngọt, cậu lại lập tức hòa giải với người đó.

Những chuyện đã xảy ra, cậu luôn giấu kín nó trong lòng, từng lớp từng lớp một chôn nó xuống. Nếu không có mẫu thuẫn tiếp theo bùng nổ thì nó mãi mãi sẽ không bị đào bới ra.

Tính cách như vậy, chẳng biết là tốt hay xấu nữa.

Han Wangho mua cho cậu một khẩu súng bắn bong bóng xà bông để dỗ cậu, vốn tưởng rằng Jung Suhwan sẽ không thích món đồ chơi trẻ con này, kết quả cậu vừa nhận xong, lập tức coi nó như bảo bối mà cất đi.

Han Wangho nói “Cậu thích thì tôi mua cho cậu, khi nào chơi hết thì vứt đi”

Suhwan lắc đầu “Em không vứt đâu, em sẽ mang về nhà cất”

Kể từ khi biết Han Wangho định sẽ làm phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể, Suhwan càng cảm thấy mình xuyên không tới để dành lại quãng thời gian cậu bị bỏ rơi.

Mình sẽ chết sao? Suhwan tự hỏi bản thân.

Xuyên không sẽ gây ra hiệu ứng bươm bướm sao?

Suhwan nhìn chằm chằm vào khẩu súng bắn bong bóng trên tay. Nếu Han Wangho thực sự sẽ đi làm phẫu thuật, chẳng phải nói rõ cậu chỉ còn sống chưa tới một năm nữa hay sao?

Lúc cậu xuyên qua, cậu không nghĩ gì nhiều cả, ban đầu chỉ cảm thấy điều này thật mới mẻ, sau đó qua lại với Jung Jihoon và Han Wangho, cậu cũng quên đi không nghĩ tới nữa.

Lần trước ở bệnh viện, Suhwan gặp được bác sĩ Song, cậu vẫn nhớ rõ mấy câu mà đối phương đã nói.

Chủ nhân của thân thể mà cậu đang mang, dường như là một người bị bệnh rất nặng, chẳng lẽ cậu ta đã chết rồi sao? Nếu Jung Suhwan kia không chết thì sao cậu có thể chiếm được thân thể này chứ?

Nghĩ tới ngây người, Suhwan không để ý tới đường đi, đụng vào một thứ to lớn.

Cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn, nhận ra đó là một con khủng long to bự cầm chùm bóng bay. Trong vườn bách thú này có rất nhiều nhân viên mặc đồ con thú, cứ đi tầm mười bước là lại thấy một người, Suhwan thấy đây là chuyện rất đỗi bình thường, nên cậu lùi về sau một bước, cúi đầu nói “Xin lỗi”

Chẳng ngờ, cậu còn chưa lùi đi, con khủng long này bỗng nhiên giữ lấy đầu của cậu, nhấc cằm của cậu lên, đôi mắt nhìn qua hai khe hở nhỏ trìu mến nhìn cậu.

Suhwan vừa khóc xong, viền mắt đỏ hoe, trên hàng lông mi còn đọng lại vài giọt nước mắt.

Con khủng long nhìn cậu một lúc, bỗng nhiên đưa hết chùm bóng bay trên tay cho Suhwan.

Suhwan:……..

Cậu chỉ vào mình “Cho tôi hả?”

Con khủng long gật đầu.

Suhwan: ????

“Bóng bay này không dùng để bán sao?”

Con khủng long không trả lời câu hỏi này, mạnh mẽ nhét chùm bóng bay vào trong tay Suhwan, sau đó dùng đôi tay to như tay gấu ôm lấy Suhwan.

Tiếp theo xoa xoa mặt cậu một cách điên cuồng.

Khuôn mặt Suhwan bị xoa xoa tới đỏ bừng hết cả lên, giãy giụa muốn thoát ra ngoài “Làm cái gì vậy!”

Con khủng long bắt nạt cậu xong rồi mới buông tay ra.

Suhwan vội vã lui về phía sau hai bước, phì phì phun ra đống lông vải không cẩn thận bị ăn vào trong miệng.

“Mày là ai?!” Suhwan trợn mắt trừng trừng.

Con khủng long lại giở trò cũ, nắm lấy tay cậu.

Suhwan cảnh giác nhìn nó.

Hai người nhìn qua nhìn lại một hồi, đột nhiên khóe miệng Suhwan giật giật “Ba?”

Con khủng long im lặng.

Suhwan “Mịa nó” một tiếng, nhảy dựng lên muốn lột cái đầu khủng long kia xuống, bị cái móng vuốt của con khủng long bộp cho một phát “Đừng có phá!”

Đúng là Jung Jihoon rồi!

Suhwan không khỏi sửng sốt, vội vàng liếc nhìn Han Wangho đang xếp hàng ở phía trước mặt, lại quay đầu lại “Ba bị dở hơi à!”

Jung Jihoon hỏi cậu “Sao lại khóc?”

Suhwan sững sờ, bĩu môi nói “Con có khóc đâu….”

Jung Jihoon lại đánh cậu một cái “Còn gạt tao nữa hả, tội tăng thêm một bậc!”

“Hic, đừng có đánh con! Được rồi được rồi, con nói! Tại con hết! Không liên quan gì tới Wangho cả!”

“Phí lời, đương nhiên là không liên quan tới anh ta, mày còn phải dựa vào anh ta mà” Jung Jihoon thản nhiên nói.

Suhwan:……..

“Tình nghĩa cha con liệu có bền lâu, thôi hai ta ân đoạn nghĩa tuyệt luôn đi!”

Jung Jihoon bỗng nhiên dùng sức ôm lấy Suhwan vào trong lòng, giống như ôm một món đồ chơi lớn, lại vò vò mạnh đầu cậu một trận.

Suhwan tay chân luống cuống đẩy Jung Jihoon ra.

“Ba làm cái gì đó!”

Jung Jihoon lạnh lùng nói “Còn buồn nữa không?”

Suhwan chu mỏ “Hết buồn rồi, ba đừng vò đầu con nữa mà! Hư hết kiểu tóc của con rồi!”

Jung Jihoon “Mày thì có kiểu tóc gì”

Suhwan “Không nhắc chuyện này nữa, sao ba lại chạy tới vườn bách thú vậy? Không phải ba đang chiến tranh lạnh với Wangho sao?”

Jung Jihoon hừ một tiếng.

Suhwan “Ba lén chạy tới đây hả?”

Cậu lùi về sau vài bước, nhìn thấy tạo hình này của Jung Jihoon, lúc này mới ôm bụng cười.

Suhwan bật ngón tay cái “Đỉnh! Tạo hình này của ba quá đỉnh luôn, ba kiếm đâu ra bộ đồ con khủng long này á?”

Cậu càng nhìn cái thấy bộ dạng này của Jung Jihoon mắc cười, nghĩ tới mười sáu năm sau Jung Jihoon trở thành phó chủ tịch của CoC, ai cũng phải sợ hắn, ai cũng phải kính nể hắn, hoàn toàn đối lập với dáng vẻ bây giờ, Suhwan lại thấy mắc cười không dừng lại được.

Jung Jihoon “Mượn chứ đâu ra. Wangho có tới đây thì mày đừng nói chuyện với tao, cần nói thì nói, cần làm thì làm, biết chưa?”

Suhwan nói “Khoan đã! Cần nói thì nói, cần làm thì làm là cái khỉ gì hả, mịa nó, diễn kịch mà không cho người ta kịch bản sao diễn hả đại ca!”

Mới vừa nói xong, Han Wangho liền cầm hai cây kem đi lại đây.

Suhwan vội vàng đứng thẳng người.

“Tự nhiên đứng nghiêm vậy?” Han Wangho nhét một cây kem vào trong tay cậu “Lúc nãy nói chuyện với ai đấy?”

Suhwan chỉ vào con khủng long “Em mua bóng bay”

Han Wangho liếc nhìn chùm bóng bay trong tay cậu, tổng cộng có khoảng mười mấy cái “Mua hết à?”

Suhwan gật đầu đại “Dạ, mấy cái bong bóng này đẹp quá chừng”

Han Wangho “Cầm cũng vướng quá” Anh mở tấm bản đồ trong tay ra “Còn khu hà mã vẫn chưa đi xem, bây giờ đi thôi”

“Khoan đã!” Suhwan chợt lên tiếng.

Bây giờ Han Wangho đang rất nuông chiều cậu, đối với Suhwan là nói gì nghe nấy.

“Sao thế?”

Suhwan nghiêm túc nói “Tự nhiên em thấy mệt quá à, hay là chúng ta ngồi đây nghỉ xíu nha”

Han Wangho khó hiểu “Lúc nãy ngồi suốt rồi mà”

Tại thời khắc quan trọng, Suhwan lập tức giở trò làm nũng nói “Em khóc xong thấy mệt quá”

Han Wangho quả nhiên mềm lòng “Vậy ngồi ở đây một lát vậy”

Suhwan ngồi xuống, hai chân nhất thời run lên, ho khan một tiếng, làm ra vẻ tự nhiên nói “Anh nhìn con khủng long kia kìa, không biết là loại khủng long gì ha?”

Jung Jihoon đứng ở gần đó, giả bộ đóng vai linh vật.

Tâm trí của Han Wangho một nửa đặt ở Jung Suhwan, một nửa đặt ở Jung Jihoon, cho dù là khủng long mà anh yêu thích nhất, anh cũng không dậy lên hứng thú nổi.

Chỉ liếc nhìn qua loa rồi trả lời “Chắc là Bá Vương Long”

Suhwan nói “Phải không, tại sao?”

Han Wangho nói “Tại hai chân trước của nó ngắn ngủn”

Suhwan lúc này hết lời để nói, khô khan lặp lại “Phải không?”

Han Wangho nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc.

Cái đầu khủng long của Jung Jihoon lập tức nhìn chòng chọc vào Jung Suhwan, Suhwan giống như gặp phải đại địch, làm khẩu hình nói: Nói gì đây?

Jung Jihoon không nhìn ra được khẩu hình của cậu, dùng tay chặt trên cổ một đường để hăm dọa.

“Phải rồi Wangho!” Suhwan miệng lưỡi mau lẹ nói, cậu suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng bắt được tín hiệu wifi của Jung Jihoon phát ra “Anh tính khi nào làm hòa với Jihoon vậy?”

Han Wangho mở mắt ra “Tôi không cãi nhau với cậu ta”

Suhwan gật gù “Nói cũng phải, anh không giống kiểu người đi cãi nhau với người ta. Vậy là Jihoon đơn phương chiến tranh lạnh với anh sao?”

Han Wangho lắc lắc cái điện thoại “Rõ ràng, cậu nói đúng rồi đấy”

Suhwan thở dài, trong lòng nghĩ thầm: Douma thiệt tình chứ! Vậy đây đâu phải là vấn đề của mẹ con đâu, rốt cuộc ba muốn con hỏi cái gì đây! Người ta đã nói là không cãi nhau với ba rồi! Chẳng lẽ ba không thể bỏ cái đầu khủng long kia ra để nhận sai với mẹ được à!

Đương nhiên Jung Jihoon sẽ không chịu nhận lỗi về mình, hắn đã trịch thượng từ trên cao chỉ trích Han Wangho một trận, sau đó đơn phương tuyên bố chiến tranh lạnh, kết quả hắn quên chừa lại cho mình một cái thang, bây giờ chẳng biết làm sao để trèo xuống được đây.

Thế nên bây giờ mới phải dùng tới hạ sách này.

Suhwan còn thở là còn gỡ tiếp tục tìm chủ đề “Vậy anh….”

“Wangho?”

Suhwan quay đầu lại.

Một tiếng “Wangho” này không phải cậu gọi, cũng không phải Jung Jihoon gọi, mà người gọi anh chính là một Alpha học sinh trung học.

“Tôi cứ nghĩ mình nhìn nhầm nữa chứ” Alpha cười nói “Đã lâu không gặp, còn nhớ tôi không?”

Mắt Suhwan với mắt hột nhãn của con khủng long nhìn nhau, trao đổi tín hiệu:

– Mày biết ai không?

– Con biết chết liền!

Han Wangho suy nghĩ một lúc, mở miệng “Oh Taehyun?”

Oh Taehyun nói “Vinh hạnh quá, giáo hoa”

Han Wangho nghe tới danh xưng này, không khỏi đau đầu “Không muốn ôn chuyện thì cút”

Oh Taehyun cười ha ha nói “Đùa cậu chút thôi, từ lúc cậu tới GenG học thì chẳng còn liên lạc gì với bạn bè trường cũ nữa, cứ tưởng cậu quên hết bọn tôi rồi chứ”

Han Wangho không chút lưu tình “Cũng quên gần hết rồi”

Oh Taehyun than thở “Vô tình quá”

Hắn ta nhìn Jung Suhwan, vỗ vỗ vai của cậu, thân thiết nói “Xin chào, cậu là bạn học hiện tại của Wangho à?”

Suhwan cảnh giác nhìn hắn ta “Không phải, tôi là bạn ảnh”

Han Wangho “Lớp 10”

Oh Taehyun kinh ngạc “Cậu dẫn theo con trai à? Trời ạ, sao trước đây tôi không thấy cậu có dáng vẻ mẹ hiền vợ tốt như này bao giờ thế. Học đệ à, sao cậu thân với Han Wangho được vậy? Hồi trước bọn anh muốn rủ cậu ấy ra ngoài chơi còn khó hơn cả lên trời nữa”

Suhwan đắc ý vô cùng, nghĩ thầm: Đương nhiên, quan hệ của tôi với Han Wangho là gì, quan hệ của anh với Han Wangho là gì!

Có điều, nghe Oh Taehyun nói thì có vẻ như hắn ta đã quen biết Han Wangho từ lâu rồi.

Suhwan quả nhiên đã đoán đúng, Oh Taehyun và Han Wangho là bạn học chung lớp hồi cấp 2 ở trường phụ thuộc.

Đó là trường phụ thuộc của trường GenG, nếu thành tích tốt thì không cần tham gia thi tốt nghiệp mà sẽ được tuyển thẳng. Năm đó Han Wangho được tuyển thẳng vào GenG mà không cần thi tốt nghiệp.

Nói chung, chính là từ bỏ cơ hội được tuyển thẳng, khiến trong nhà ầm ĩ náo loạn một trận long trời lở đất, cuối cùng đi học mỹ thuật ở trường NA, tuy cũng là một trường có tiếng tăm, nhưng so ra vẫn còn thua kém GenG một chút.

Hồi sơ trung, quan hệ của Oh Taehyun với Han Wangho cũng không tệ lắm, lớp của họ vốn dĩ rất đoàn kết, tuy rằng lên cao trung rồi không còn học chung trường nữa, nhưng group lớp vẫn chưa giải tán, thỉnh thoảng vẫn nhắn tin cho nhau.

Chỉ có Han Wangho là thợ lặn lâu năm thôi.

“Mingyu mấy lần rủ mọi người họp lớp nhưng không được” Oh Taehyun ngồi xuống băng ghế dài, ngồi bên phải Han Wangho.

Han Wangho “Chắc chết hết rồi”

Suhwan có chút không vui vì Han Wangho ngồi gần hắn như thế, càng nhìn càng thấy ngứa mắt Oh Taehyun. Không vì lý do gì khác, chủ yếu là vì một A và một O, chẳng thân thiết gì mấy, ngồi gần nhau như thế làm gì!

Cậu không biết, Oh Taehyun hoàn toàn không biết Han Wangho bây giờ đã là Omega mà vẫn xem anh là Alpha.

Hồi sơ trung, trong học tập, hai người xem như là kỳ phùng địch thủ của nhau, trong cuộc thi Vật Lý, hai người thay nhau dành giải thưởng, năm đó trường phụ thuộc đoạt được tới hai huy chương vàng.

Mối quan hệ tự nhiên cũng thân thiết hơn so với những người khác.

Oh Taehyun hỏi “Đúng rồi, đợt thi liên kết lần này GenG rút trúng trường nào vậy?”

Hắn ta đang nói tới đợt thi liên kết lần thứ hai.

Phòng Giáo dục thống nhất cho các trường trong toàn tỉnh thi liên kết với nhau, xem như là để nắm rõ cách thức thi đại học. Đầu học kỳ, các lớp đều đã được thông báo chuyện này, thi giữa kỳ đã tiến hành một lần, bây giờ đã tới cuối học kỳ, là lúc kiểm tra kết quả học tập của học kỳ này.

Lần thi này có liên quan tới chuyện phân ban Văn, Lý của lớp 10 lên 11, cũng liên quan đến tiêu chuẩn cạnh tranh từ lớp 11 lên 12.

Han Wangho nói “Thi ở HLE”

Oh Taehyun “Bọn tôi rút vào trường khác, tôi còn tưởng tôi sẽ vào GenG thi chứ”

Han Wangho nhếch miệng “Năm đó cậu được tuyển thẳng thì không muốn, bây giờ lại muốn à?”

Oh Taehyun cười hì hì “Cậu biết cái gì chứ, thứ không chiếm được mới là thứ tốt nhất. Tối chủ nhật ra ngoài chơi không? Tiết tự học tối Chủ Nhật trước ngày thi, các cậu thường có mấy người bị phân công ở lại sắp xếp lại chỗ ngồi đúng không? Nếu không bị phân công thì ra ngoài nhé, tôi gọi mấy đứa Soojun, Seoyun, chúng ta ra quán thịt nướng ngoài trời bên bờ sông ăn. Gặp chỗ cũ nhé?”

Tâm trạng Han Wangho gần đây không được tốt lắm, nghe Oh Taehyun đề nghị như vậy, anh suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

Oh Taehyun bỗng nhiên nói “Đúng rồi, tôi nghe Soojun nói cậu đang yêu đương hả? Thật hay giả vậy?”

Han Wangho gật đầu “Thật”

Oh Taehyun kinh sợ nhìn anh “Cậu mà cũng biết yêu đương sao?”

Han Wangho “Tôi thì sao?”

Oh Taehyun “Trên diễn đàn trường hồi sơ trung, tất cả bọn tôi đều cho rằng cậu là thần tiên chỉ biết uống nước sương, mịa nó, là cô nương nhà nào đã lôi cậu từ cõi tiên xuống vậy?”

Han Wangho mặc kệ hắn.

Oh Taehyun nói “Tới lúc đó cậu cũng phải dẫn bạn gái tới chứ, để bọn tôi được mở mang tầm mắt xem tiên nữ nào đã hái được đóa hoa cao lãnh này xuống vậy” Hắn ta ngưng một chút “Không phải là cái cô hoa khôi Kim Yoonha gì đó chứ?”

Han Wangho “Không phải” Anh không chút do dự “Là con trai”

Oh Taehyun nghĩ thầm: Con trai? Omega à?

Hắn ta sờ sờ cằm “Con trai xinh đẹp cũng không hiếm, nhưng người đẹp hơn cả cậu thì đúng là hiếm lắm đó”

Oh Taehyun chợt nói “Kỳ quái”

Han Wangho: ?

Oh Taehyun rốt cuộc không nhịn được nữa, nhìn chằm chằm vào con khủng long “Cái con khủng long kia bị làm sao ấy? Từ nãy tới giờ cứ nhìn chằm chằm vào tôi mãi thôi. Không phải cứ đội cái đầu cải trang là tôi không nhìn ra, ánh mắt của nó nhìn tôi tràn ngập sát khí!”

Suhwan vội vàng hòa giải “Chắc anh nhìn nhầm thôi, nhân viên trong công viên ấy mà, người ta nhìn anh làm gì chứ. Đúng rồi, cho em đi chơi chung với các anh được không?”

Oh Taehyun không từ chối người muốn tham gia bao giờ “Cứ đi, miễn cậu không ngại người lạ thôi”

Suhwan “Vậy em đi theo Wangho là được!”

Oh Taehyun với Han Wangho trò chuyện mấy câu nữa rồi hắn nói “Bạn gái tôi còn đang chờ tôi. Tối chủ nhật nhớ tới nha, tôi gọi thêm mấy người trong lớp cũng tới rồi đó”

Han Wangho xoa xoa mi tâm.

Suhwan mở miệng “Chúng ta về đi”

Han Wangho “Không chơi nữa à?”

Suhwan cười hì hì nói “Đủ rồi ạ, hôm nay em chơi vui lắm!”

Cậu suy nghĩ một chút rồi nói “Wangho, em muốn chụp hình chung với con khủng long kia”

Suhwan chỉ vào Jung Jihoon.

Han Wangho lấy điện thoại ra.

Suhwan nói “Anh chụp chung với em đi”

Han Wangho ngẩng đầu, anh phát hiện ra cũng có khá nhiều cha mẹ với con cái chụp ảnh chung với nhân viên giả thú, chỉ là anh không nghĩ tới Suhwan cũng thích chụp ảnh kiểu này.

Han Wangho “Nhưng ai chụp cho chúng ta?”

Suhwan “Selfie được mà, anh lại đây với em!”

Trông cậu có vẻ rất thích thú, hai mắt sáng bừng lên.

Han Wangho nói chuyện với con khủng long trước, con khủng long này chỉ gật đầu chứ không nói một lời nào.

Sau khi nhất trí với nhau, Suhwan đứng ở phía trước, chụp chung một bức ảnh selfie.

Han Wangho thấy cậu vui vẻ như vậy, không nhịn được hỏi một câu “Vui đến thế à?”

Suhwan nhìn bức ảnh nhiều lần “Vui lắm! Chúng ta về thôi, em mệt rồi, buồn ngủ quá”

Chuyện đi vườn bách thú tới hồi kết thúc, có điều Han Wangho vẫn không quên được hình ảnh khóc lóc thê thảm của Jung Suhwan.

Hễ anh nhắm mắt là lại nhớ tới khuôn mặt dúm dó lại một chỗ của cậu, nhớ tới, anh cũng cảm thấy buồn bã theo.

Han Wangho không thể giải thích được thứ cảm giác tâm linh này đến từ đâu, tóm lại là càng nghĩ càng thấy không đúng, sau này ngẫm lại, anh phát hiện mình hoàn toàn không tới thăm nhà Jung Suhwan, mà ngược lại bị Jung Suhwan lừa đi ra ngoài.

Anh lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của bác sĩ Song và bấm gọi.

Bác sĩ Song nhanh chóng nhận điện thoại “Đã uống thuốc chưa?”

Han Wangho bình tĩnh nói “Bác sĩ Song, tôi muốn hỏi thăm một chút về chuyện của Jung Suhwan”

Bác sĩ Song cười nói “Cậu muốn hỏi gì?”

Buổi tối chủ nhật, quả nhiên Seo Eunho không phân công cho Han Wangho nhiệm vụ sắp xếp lại chỗ ngồi trong lớp. Thế nên anh đã không đến toàn bộ tiết tự học tối hôm đó.

Suhwan đã đứng ở cổng trường chờ Han Wangho từ lâu, thời tiết bây giờ đã trở nên ấm áp hơn, Suhwan không mặc đồng phục áo dài tay nữa mà bắt đầu mặc áo ngắn tay.

Từ chiều tới giờ, trời cứ âm u mãi, sau một cơn mưa rào thì thời tiết đã trở nên lạnh lẽo hơn một chút.

Tới tối, nhiệt độ lại xuống thấp hơn, nếu chỉ mặc áo ngắn tay không sẽ rất dễ bị cảm lạnh.

Han Wangho biết Jung Suhwan thích phong cách, thời trang phang luôn thời tiết, thế nên anh đã mang cho cậu một cái áo khoác dài tay.

Lúc anh cầm theo áo khoác, còn liếc nhìn điện thoại một cái.

Chiến tranh lạnh của Jung Jihoon bắt đầu hơi quá rồi, hai ngày đầu, Han Wangho chỉ coi như hắn nhất thời nóng giận thôi, cuối cùng, hắn thật sự nhịn không gặp mặt anh thật. Han Wangho bắt đầu nhắn tin cho hắn, mấy tin nhắn gửi đi giống như đá chìm xuống biển, gọi điện thoại hắn cũng không bắt máy.

Kết quả ngày hôm qua, Son Siwoo lướt diễn đàn trường, đã đặc biệt nhắc nhớ anh rằng dạo gần đây có một cô gái lưu manh theo đuổi Jung Jihoon cực kỳ dữ dội, dám giăng cả biểu ngữ tỏ tình ở ngay trước cổng trường.

Han Wangho nghe xong không nói gì cả, sau đó càng nghĩ càng thấy khó chịu.

Nói tới thì, vận số đào hoa của Jung Jihoon vẫn luôn rất dồi dào chưa bao giờ đứt đoạn.

Luôn có các cô gái tre già măng mọc theo đuổi hắn, hết lớp này tới lớp khác, người này không được thì có người tiếp theo, giống hệt như một cuộc thi chạy tiếp sức vậy.

Tuy rằng Jung Jihoon không hề quan tâm tới các cô gái theo đuổi hắn, thế nhưng người ngoài nhìn vào lại thấy khác. Những lời đồn cứ thế một đồn mười, mười đồn trăm, truyền tới tai Han Wangho, trở thành câu chuyện lãng mạn tình chàng ý thiếp.

Nếu không phải hiểu rõ con người của Jung Jihoon và mối quan hệ giữa hai người, sợ rằng Han Wangho thực sự sẽ tin vào những lời đồn vô căn cứ đó.

Suhwan cũng nghe ngóng được tin đồn gần đây, nói thẳng “Anh đừng có tin nha!”

Trong lòng cậu phỉ nhổ: Đúng là luật hoa quả mà!

Mười sáu năm trước, Han Wangho thầm ghen với ong bướm vây quanh Jung Jihoon.

Mười sáu năm sau, Han Wangho ở trong giới giải trí liên tục bị xào CP với hàng tá các tuấn nam mỹ nữ, Jung Jihoon ngày nào cũng phải ngâm mình trong bồn chứa giấm.

Hơn nữa, so với chút rắc rối trẻ con của Jung Jihoon, về sau thứ mà Han Wangho đối mặt không chỉ đơn giản là trò vui thoáng qua.

Đoàn đội của các nghệ sĩ có ý xào CP với Han Wangho đều bỏ tiền ra để xào, đa số đều hy vọng nghệ sĩ của mình ôm được đùi vàng của Han Wangho, hận không thể để hai người bọn họ gạo nấu thành cơm trước.

Tin đồn yêu đương thời trung học của Jung Jihoon chẳng mấy ai để ý tới.

Thế nhưng CP mà Han Wangho bị xào ra, sẽ có một lượng người đông đảo cảm thấy đây là chân thực tình cảm, hai người họ là một đôi trời sinh, hai người bọn họ là real, hai người bọn họ nhất định đang hẹn hò với nhau, vân vân mây mây. Khiến cho Jung Jihoon đau hết cả đầu.

Han Wangho với Jung Suhwan bắt taxi đi tới bờ sông, Oh Taehyun đã đợi ở đấy từ sớm “Wangho! Bên này!”

Han Wangho nhìn thấy trên bàn của bọn họ có mấy chai rượu, nhíu mày “Uống rượu sao?”

Oh Taehyun cười hì hì nói “Ăn đồ nướng mà không uống rượu thì còn gì vui thú nữa. Soojun, bà xã mày tới rồi, ngại gì nữa, còn không mau ra quỳ xuống nghênh tiếp!”

Mặt Kang Soojun đỏ lên “Đệt mẹ mày! Mày còn định nhắc tới bao giờ nữa hả?! Wangho, cậu đừng nghe Taehyun nói bậy, nó cố ý đó! Đệt! Coi như tôi chưa từng nói những lời đó đi, được chưa!”

Lúc Han Wangho học sơ trung, những người biết anh đều khẳng định anh sẽ là một Omega.

Năm ấy, Kang Soojun cũng là một trong số đó, không biết xấu hổ ngang nhiên gọi Han Wangho là bà xã của mình, kết quả sau đó bị đám bạn trong lớp trêu chọc chế giễu muốn đội quần.

Mãi tới bây giờ, vẫn là câu chuyện phiếm để mọi người nhắc tới trong những buổi trà dư tửu hậu.

Han Wangho ngồi xuống, Oh Taehyun nhìn lại “Sao cậu không mang bạn gái tới?”

Kang Soojun cũng nói “Phải đấy, Taehyun bảo cậu sẽ dẫn chị dâu tới, làm bọn tôi ai cũng mong chờ”

Oh Taehyun rất có nhân khí, những buổi tụ họp nhỏ như vậy hắn cũng gọi được tới mười người tới. Có nam có nữ, có quen biết cũng có lạ mặt. Những người lạ mặt có vẻ là “người nhà” của bạn học cũ dẫn tới.

Kim Seoyun khoanh tay để ở trước ngựa, ra vẻ nói “Trời ạ, tôi còn đang muốn nhìn thử xem là tiểu yêu tinh nào câu mất nam thần của tôi đi. Nam thần, cậu không phải đang cố ý kim ốc tàng kiều không cho chúng tôi thấy mặt đấy chứ?”

Han Wangho có chút xấu hổ ho khan một tiếng “Không phải, gần đây……người ta đang chiến tranh lạnh với tôi”

Kim Seoyun “Á đù” một câu.

Kang Soojun giơ ngón tay cái “Chị dâu không hổ là thần tiên, được sủng mà kiêu. Cùng lớp à?”

Han Wangho lắc đầu “Lớp 10”

Do Mingyu chậc chậc cảm khái “Nhỏ hơn chúng ta”

Han Wangho nói “Ăn trước đi”

Anh gỡ thịt nướng ra bỏ vào trong chén của Jung Suhwan “Đợi nguội một chút hãy ăn. Có muốn uống gì không?”

Suhwan ăn ngập mặt “Uống rượu!”

Han Wangho mặt không chút biểu cảm rót cho cậu một ly nước dừa “Không được”

Oh Taehyun nhìn thấy dáng vẻ ôn nhu dịu dàng của Han Wangho, lại nhìn sang Jung Suhwan: Rõ ràng là một Omega!

Đối xử với một Omega tốt như vậy, nhưng Han Wangho đã gọi cậu ta là bạn mình mà. Oh Taehyun cảm thấy có gì đó sai sai, cảm giác hai người họ cứ thân thiết quá mức, tuy rằng không thấy có tí cảm giác yêu đương nào, nhưng cũng không giống anh em……Thân thiết như thế…..có phù hợp không?

Huống gì Han Wangho đã có đối tượng hẹn hò rồi.

Một ý nghĩ đáng sợ nảy sinh trong lòng mọi người: Đây…..đây chẳng lẽ chính là tiểu tam trong truyền thuyết?

Oh Taehyun với mấy người Do Mingyu  liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng thời nuốt một ngụm nước bọt.

Chắc mình bị ảo giác rồi….

Kang Soojun lau mồ hôi.

Ăn được một nửa, Han Wangho đứng lên “Tôi đi rửa tay”

Gần đấy có một nhà vệ sinh công cộng, anh bóc tôm nướng cho Jung Suhwan khiến tay dính đầy dầu mỡ, mà Jung Suhwan ăn uống cũng để dầu mỡ tèm lem ra mặt.

Han Wangho nhìn mặt cậu, có chút bất đắc dĩ kéo cậu đứng lên “Đi với tôi”

Kang Soojun nhìn thấy hai người họ nắm tay nhau đi, lại nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của Jung Suhwan đối với Han Wangho, không khỏi bổ não thiết lập hình tượng Bá đạo tổng tài và tiểu bạch thỏ.

Ý nghĩ “chỉ là bạn” trong lòng hắn ta đã bị lung lay.

Han Wangho vừa đi không được bao lâu, Kim Seoyun đang im lặng chợt lên tiếng “Mấy người nói coi…. nam thần của tôi với bạn của cậu ấy….có phải là….có hơi….”

“Quá thân mật….” Kang Soojun bổ sung.

“Không thể, sao Wangho có thể là loại người như vậy chứ!” Park Hamin lập tức phủ nhận thẳng thừng.

“Người ta thân với nhau thôi mà, giữa A với O cũng có tình bạn trong sáng vậy!”

Mọi người cười vui vẻ, giống như đang cố thuyết phục lẫn nhau.

Do Mingyu tổng kết “Phải, đừng có đoán mò bậy bạ. Chẳng lẽ chúng ta còn không biết Wangho sao? Cậu ta là người như thế nào chứ? Nhân phẩm ra sao chứ? Làm sao có thể làm chuyện động trời một chân đạp hai thuyền được?”

Kết quả vừa dứt lời, bên cạnh lò nướng than xuất hiện một thiếu niên dáng vẻ cực kỳ bảnh bao, mặc đồng phục học sinh GenG.

Người đến không có ý tốt, thấy bọn họ đang nướng đồ ăn, hỏi “Wangho có ở đây không?”

Oh Taehyun hơi sửng sốt “Cậu là….”

Jung Jihoon tức giận “Tôi là bạn trai anh ta”

…………Xong rồi!!!!

Không chỉ là chuyện bắt cá hai tay, mà chính thất phu nhân còn tìm tới tận cửa luôn!!!

Kang Soojun biến sắc, muốn té ghế: Anh Han!!!! Thật không ngờ!!! Cậu lại là đồ tra nam!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me