TruyenFull.Me

Chuyen Ver Vkook Nhat Duoc Mot Dai Ma Vuong

Doãn Kỳ ở nhà nội mấy hôm, chính vì vậy gian nhà không có bóng nó cũng yên lặng hẳn đi, Kim Thái Hanh lại ít nói. Điền Chính Quốc cảm thấy một đứa trẻ bốn tuổi như vậy rất không tốt, chăm sóc trẻ con lâu nên đều biết những đứa trẻ như vậy, tâm lý đều trưởng thành trước tuổi.

Không quản cổ họng khô rát, kể rất nhiều chuyện ở trường và chuyện trước khi gặp mặt cho hắn nghe. Thái Hanh cũng không bài xích, nghe cậu kể lể vừa buồn cười vừa khó hiểu.

- Em nói xem, không phải rất buồn cười sao? Đã làm sai như vậy còn nói....

- Ông thầy đó đầu còn hói, cái này không phải bịa đặt, chính anh nhìn thấy ông ta tháo tóc giả trong nhà vệ sinh trường.

- Con gái khó hiểu lắm, anh chẳng muốn yêu. Tiểu Hanh sau này muốn yêu cũng nên xem xét người ta kĩ lưỡng....

Rất nhiều, rất nhiều.

Sau đó Điền Chính Quốc mệt mỏi thiếp đi từ lúc nào, cứ như trút bỏ được hết muộn phiền an nhiên nhắm mắt. Kim Thái Hanh vẫn còn thức, nhìn khuôn mặt người nọ ngủ toát lên vẻ đáng yêu, đôi môi mở hờ, không biết mơ thấy gì còn hơi chu chu lên.

Kim Thái Hanh nhìn đến thần người, từ từ tiến lại gần hôn chụt một cái rồi vén chăn đi ngủ.

Hắn không phải lợi dụng ăn đậu hũ của người ta đâu.

.

.

.

.

.

.

.

Điền Chính Quốc bị tiếng chuông làm cho tỉnh giấc, theo thói quen quay sang ôm lấy Doãn Kỳ, nhưng thế nào lại ôm vào một vật to lớn, có phần cứng cứng.

- Doãn Kỳ? Tiểu Hanh?

....

- AAAAAAAAAAAAAAAA!!

- Anh! Anh là ai! Sao dám vào đây! Ai cho anh vào đây!!!! Tiểu Hanh! Tiểu Hanh đâu rồi! Anh giấu tiểu Hanh của tôi đi đâu rồi!!!

Chính Quốc chỉ vào người cao lớn trước mặt, nhớ rằng hôm qua đã khoá cửa cẩn thận, vậy tại sao bây giờ lại có người lạ vào nhà.

Kim Thái Hanh lúc này mới nhìn tay chân một lượt, hắn chính là đã biến về hình dạng thật. Không khỏi chính mình cảm thấy vui mừng.

- Tên khốn! Anh giấu tiểu Hanh đi đâu rồi!!
Chính Quốc đè hắn xuống, không quan tâm mình ngồi trên cơ bụng hắn mà rống lên.

- Ta chính là Kim Thái Hanh.

- Dối trá! Tiểu Hanh mới có bốn tuổi!

- Ta đã bốn trăm tuổi.

- Hả...?

...

Kim Thái Hanh lược bỏ mấy cái vớ vẩn, trực tiếp nói lại với Điền Chính Quốc từ việc mình là con trai của Đại ma vương đến việc mình bị phong ấn đày đến nhân gian, gói trọn vẹn trong một câu nói.

- Không thể nào...

- Tin không tuỳ cậu.

Điền Chính Quốc lúc này mới quan sát hắn, quả thật rất giống với tiểu Hanh, nhưng có phần sắc sảo và đàn ông quyến rũ hơn. Không thể tin, cứ nghĩ đời cậu an nhiên yên ổn, ai ngờ lại cuỗm nhầm về một đại ma vương.

- Vậy tại sao anh có thể biến trở lại được?

Kim Thái Hanh lúc này cũng trầm ngâm suy nghĩ, không lẽ do cái đó?

- Ta hôn cậu.

- Má sao...

- Môi.

.

Hả?!

Sau này có ai hỏi nụ hôn đầu của Điền Chính Quốc mất khi nào, cậu cũng chỉ lắc đầu nói rằng chính mình còn không biết là lúc nào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me