TruyenFull.Me

Chuyen Ver Yeonbin Hop Dong Lam Nguoi Tinh Xa Hoi Den


Ba người đi vào địa điểm Lưu Bình chuẩn bị bữa ăn tối --- bên trong sòng bạc .
Mọi người khi thấy Nghiên Tuấn xuất hiện, đều đứng dậy chào anh.
"Thôi lão đại." Tiếng chào hỏi thân thiết này vang liên tục.
Tú Bân rất là kinh ngạc với địa vị của anh ở trong xã hội đen .
Đương nhiên mọi người cũng chú ý tới người bên cạnh Nghiên Tuấn, nếu không lễ phép gật đầu, trên mặt cũng tươi cười quan sát cậu.
Từ trên mặt bọn họ hớn hở nụ cười, Tú Bân biết mình đã thông qua cửa thứ nhất.
Lưu Bình kéo NaNa đi về phía anh và cậu.
" Tú Bân thiếu gia, tối nay cậu thật là kiều diễm."
Lão ta mở miệng khen tặng Lập Nông .
"A ~~~~ Không có đâu, NaNa mới là người mĩ miều nhất."
Cậu cũng lên tiếng ca ngợi bạn gái hắn, cánh tay thủy chung chưa từng rời đi khuỷu tay của Nghiên Tuấn. Trong lúc vô tình cậu mới chú ý thấy hốc mắt đỏ ửng của cô ta, giống như vừa mới khóc.
Hơn nữa cậu còn chú ý đến một chuyện, đó chính là NaNa nếu không phải là cúi đầu thì cũng đem ánh mắt dời về phía nơi khác, hình như cố ý tránh né anh và cậu.
Nghiên Tuấn dịu dàng kéo Tú Bân đi tới chỗ ngồi của bọn họ, anh săn sóc giúp Tú Bân kéo cái ghế ra, cậu ngoái đầu nhìn lại anh cười một tiếng, hai người thỉnh thoảng ra vẻ ngọt ngào hạnh phúc khiến mọi người thật ngưỡng mộ.
Trùng hợp Lưu Bình và NaNa lại ngồi đối diện với bọn họ.
Bên cạnh người hầu bàn bắt đầu đem từng món ngon tinh sảo bày lên bàn.
Anh thỉnh thoảng lại thân mật gắp cho cậu những món ngon trên bàn.
Dường như, hành động của anh làm những người khác kinh ngạc, bọn họ cơ hồ đều không thể tưởng tượng nổi.
"Lưu lão đại, sòng bạc này khai mạc ngày mai sao?" Một người trong đó hỏi cắt ngang không khí ngạc nhiên của mọi người.
"Đúng vậy, xin các vị lão đại giúp sức, để cho ngày mai sòng bạc có chút tiền mở cửa, đó chính là tiền mừng của các vị rồi."
Lão ta mừng rỡ như điên, cười ha ha.
"Được! Cái này cần xem bản lãnh của anh, có thể thắng chúng tôi bao nhiêu tiền mừng, không hơn một vạn là chúng tôi thắng, sau đó anh cũng không thể thu hồi tiền mừng rồi!" Tên còn lại làm như đùa giỡn nói.
"Làm sao biết chứ!" - Lưu Bình ngẩng đầu nhìn về phía anh - "Thôi lão đại, ngày mai nhớ nhất định phải giúp đỡ đó!"
Nghiên Tuấn lạnh nhạt cười một tiếng.
"Sẽ, chuyện lớn này tôi sao dám quên."
" Tú Bân thiếu gia, đến lúc đó mời cậu đến chung vui." Lão trợn to đôi ánh mắt gian tà nhìn cậu.
" Thôi Tú Bân tôi nhất định đến, chỉ là. . . . . ." - Cậu bất đắc dĩ nhìn anh - "Tôi sẽ không đánh cược, chỉ sợ chúng tôi sẽ phải đưa ra rất nhiều tiền mừng."
"Không sao, chỉ cần em có thể vui vẻ là tốt rồi, tiền cũng không phải vấn đề." Nghiên Tuấn dịu dàng trấn an cậu.
" Tú Bân thiếu gia, cậu còn lo lắng cho ví tiền của Thôi lão đại? Chúng tôi cũng không phải không biết tiền của Thôi lão đại xếp lên 20 chiếc xe tải cũng không vừa!" Một người trong đó ranh mãnh ôm bụng cười lăn lộn.
Nghe vậy, trong lòng cậu không khỏi chấn động. Có thật không? Anh ta giàu có như vậy?
" Tú Bân , chẳng lẽ cậu không phải biết mình có một tòa kho tài? Cậu đừng trêu chọc chúng tôi?"
Lần đầu tiên NaNa mở miệng nói chuyện trong tối nay, trong lời nói lại tràn đầy vị chua.
"Thật sao? NaNa, theo tôi thấy cô mới là người có một tòa kho tài, ngày mai sòng bạc của Lưu lão đại bắt đầu khai trương lợi nhuận cuồn cuộn không dứt, tin tưởng cô sẽ được hưởng vinh hoa phú quý vô tận."
Cậu làm bộ sửa sang lại khăn ăn trên đùi, giọng nói hết sức châm chọc, chế diễu.
Cô nghe vậy, giận đến cắn răng nghiến lợi, cúi đầu không nói.
Trong lòng Lưu Bình mặc dù hiểu NaNa bị xúc phạm, nhưng mà trên mặt vẫn hiện lên vẻ mặt vui thích.
"Cảm ơn cậu, Tú Bân thiếu gia, hi vọng cậu sẽ hay tới sòng bạc chơi, để cho sòng bạc ngày càng phát triển hơn nữa."
"Nhất định là như thế." Tú Bân dịu dàng nâng lên khóe miệng.
Lúc này, trong phòng ăn vang lên một bản nhạc du dương.
Tú Bân không thích tiếp tục ở lại đây mà soi mói nhau vì vậy dùng ánh mắt năn nỉ nhìn anh.
"Có thể nhảy với em một điệu không?"
Anh liếc mắt nhìn chỗ đất trống trước mặt kia, bởi vì ngày mai mới khai mạc, cho nên cả khách sạn sòng bạc chỉ có mấy người bọn hắn, cũng không có những người khách khác.
"Lưu lão đại, không bằng bây giờ chúng ta đến tiết mục tiếp theo." Anh đề nghị.
" Tiết mục tiếp theo?" Lưu Bình hỏi Nghiên Tuấn.
Ánh mắt anh liếc về phía cậu:
"Chúng tôi muốn khiêu vũ."
"Khiêu vũ? Tốt! Không bằng mọi người sẽ tới ăn sau. . . . . . Party." - Lão tiếp nhận đề nghị của anh, giơ tay lên gọi phục vụ bên cạnh bọn họ, ý bảo để cho bọn họ chuyển ra sân cho vui vẻ.
Dàn nhạc cũng vì bọn họ thay đổi ca khúc, để cho bọn họ có thể tận tình đắm chìm trong không khí hoan lạc.
Anh ôm Tú  đi vào sàn nhảy, hai người theo âm nhạc nhảy múa, anh mặc tây trang phẳng phiu, ở giữa một đám lão đại tầm thường, trông anh thật nổi trội.
Ở trong tiếng âm nhạc lãng mạn, được anh ôm vào trong ngực, nghe thấy được hơi thở nam tính trên người anh, cậu dường như được đặt mình trong mộng đẹp; dưới sự hướng dẫn không ngừng xoay tròn của anh, cho đến khi không cách nào hô hấp, cả người lâng lâng.
Anh đột nhiên lộ ra nụ cười kỳ quái mà mừng rỡ:
"Cậu vừa mới biểu hiện thật giỏi."
"Có thật không? Là một đoạn kia?"
Bất thình lình được tán thưởng làm Tú Bân cảm thấy có chút khó hiểu.
Anh không nói ra, chỉ là hé miệng khẽ mỉm cười.
Anh cẩn thận chú ý đôi mắt tỏa sáng của cậu ấy, có lúc lóe lên ánh sáng bướng bỉnh, có lúc bởi vì tức giận mà trở nên thâm trầm, nhưng lại tràn đầy trí khôn, tại vì sao mà dưới mọi tình huống đều không thể che giấu phần sáng rỡ này.
Cậu cảm thấy bị nhìn chăm chú rất không được tự nhiên.
"Này, Anh đang xem cái gì?"
"Không có gì." Nghiên Tuấn nhẹ giọng cười một tiếng.
"Không lừa tôi?" Tú Bân nhăn chặt lông mày nhìn anh, không tin trả lời.
"Thật, không lừa cậu." Ánh mắt ý vị sâu xa dò xét hướng cậu, rồi anh lại cất tiếng cười thoải mái .
"Còn cười, nếu là tôi thật sự đã xấu hổ rồi, tin tưởng anh thì mặt trời đã không có ánh sáng!" Cậu tức giận nhìn anh chằm chằm.
"Chớ đa nghi, tôi chỉ là cười, ở những chỗ ngồi mỗi một vị đều là các cứ bá chủ một phương, nhưng là ánh mắt bọn hắn bây giờ tất cả đều bị cậu cướp đi, đúng là anh hùng không qua ải mỹ nhân!" Trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh hài hước nói.
"Oh, nói như vậy, bọn họ là anh hùng khó qua ải mỹ nhân quan, vậy còn anh? Anh có phải anh hùng hay không? Qua được ải mỹ nhân sao?" Tú Bân châm chọc thăm dò.
Nghiên Tuấn không muốn đấu lại cái nhanh mồm nhanh miệng của cậu, nụ cười trong nháy mắt dừng ở trên mặt, hai mắt nhìn cậu chằm chằm.
"Cẩn thận cái miệng nhỏ nhắn của cậu."
"Hừ! Nói không lại tôi lại đi dùng chiêu này." Tú Bân căm giận rên một tiếng.
Lúc này, Lưu Bình ôm NaNa đi tới bên cạnh bọn họ.
"Xin chào! Tú Bân thiếu gia, cậu giống như đang tức giận, thế nào, Thôi lão đại của chúng tôi chọc giận cậu à?"
"Cũng không sao, anh ấy luôn thích trêu chọc tôi." Tú Bân cố ý lớn tiếng nói.
"Thôi lão đại chọc cậu như thế nào chứ?" Lão vẻ mặt nghi ngờ, truy tìm bằng chứng để hỏi.
Trong lòng Nghiên Tuấn thoáng chốc bị chấn động, cúi đầu trừng mắt nhìn Tú Bân , cầm tay cậu cũng không khỏi tự chủ nắm chặt.
Tú Bân cũng nhìn chằm chằm lại anh, rồi lập tức nghiêng đầu nhìn lão ta.
"Tôi nói muốn đi ra ngoài đi dạo một vòng, thế nhưng anh ấy lại kiên trì nói tôi còn chưa khỏe lại, anh nói tôi làm sao có thể không tức giận?"
"Oh, chuyện nhỏ này lại làm cậu tức giận sao, nếu như cậu muốn đi ra ngoài dạo một vòng, có thể mời NaNa đi cùng! Nếu không tôi cũng vui lòng theo." Lưu Bình ánh mắt gian tà nhìn thoáng qua cậu không có ý tốt.
"Không cần! Nếu thực sự Tú Bân muốn đi tham quan cảnh đêm của Las Vegas, tôi đương nhiên sẽ đi cùng cậu ấy." trong giọng nói anh kiên quyết, tràn đầy ý muốn bảo hộ mãnh liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me