Co Anh La Dieu May Man Cua Em
Rào...Rào...Rào
Dưới cơn mưa nặng hạt Tiểu Ninh vừa đi, vừa thất thần suy nghĩ về những chuyện vừa xãy ra.Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Ninh cô, ấy vậy mà ngày sinh nhật lại chính là ngày Lục gia xãy ra chuyện. Người chồng tương lai mà cô cứ ngỡ sẽ yêu thương cô, chiều chuộng cô, hóa ra anh ta chỉ nhìn đến tập đoàn Lục thị của ba cô. Anh ta vì muốn cướp lấy công ti nên mới ở bên cạnh cô.
Ba cô vì quá sốc dẫn tới bệnh tim tái phát đến bây giờ vẫn chưa tỉnh. Hiện tại cô cần đến sự giúp đỡ của người thân thì họ lại quay lưng bỏ mặc. Ngay đến cả Thẩm Hạ người chị em cô xem là thân thiết nhất, người mà cô sẵn lòng giúp đỡ nhữg lúc khó khăn, giờ đây lại đang trên giường với chồng tương lai của cô. Hôm nay là sinh nhật cô vậy mà lại được tặng một món quà lớn như vậy. Nhà họ Lục đã làm gì sai sao... cô đã làm gì sai sao...Giờ đây cô đã mất đi tất cả rồi... cô phải làm gì đây... phải làm gì để giành lại sự nghiệp mà ba cô đã vất vã gây dựng lên đây. Cô vừa suy nghĩ vừa băng qua đường mà không biết rằng có một chiếc xe tải đang lao về phía cô.-Kéttt... rầmm...Người con gái với gương mặt còn vẻ bàng hoàng giờ đây đang nằm trên vũng máu đỏ tươi..."Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy... tại saooo!!!. Cô không muốn chết như vậy. Ông trời còn chưa thấy cô đủ thảm hay sao".
Cô không biết rằng ngay sau đó một chiếc maybach dừng lại, người đàn ông trên xe đã bế cô lên, chiếc xe lao nhanh trong màn mưa.Tít... tít... tít...
Âm thanh của điện tâm đồ truyền tới, trên giường bệnh tiểu Ninh vẫn chưa tỉnh lại, cửa phòng được mở ra bước vào là Doãn Mặc, người đứng đầu tập đoàn Doãn thị, anh bước đến cạnh giường nhìn cô gái với khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn không che đi được vẽ đẹp thanh thuần ấy của cô." xin lỗi, tiểu Ninh. Tôi đã đến muộn"Từ bên ngoài một người đàn ông bước vào -" Doãn tổng, mọi chuyện bên Lục gia đã được sắp xếp theo ý anh rồi ạ"-" Được, lui đi"" tiểu Ninh, từ giờ tôi sẽ bảo vệ em" giọng nói trầm ấm, lạnh lùng cất lên.Hai tháng sau..."Ưm... đau quá!"Người con gái dần dần tỉnh, tiểu Ninh nhìn xung quanh.
" Đây là bệnh viện sao, tại sao mình lại ở đây...phải rồi mình gặp tai nạn, Lục gia...ba...ba đang nằm ở viện"
Tiểu Ninh vừa nhớ ra thì muốn ngồi dậy chạy ra ngoài.
Khi cô vừa mở cửa ra thì đụng trúng Doãn Mặc, cô liền ngẫn người.Anh thấy vậy liền nhíu mày
- " vừa mới tỉnh lại đã chạy loạn, hửm", anh vừa hỏi vừa bế cô lại giường
-" bỏ tôi ra, tôi muốn ra ngoài, tôi muốn tìm ba tôi"
-" em đối xử với người đã cứu mạng em như vậy sao"
-" tôi... là anh đã cứu tôi "
-"nếu không em nghĩ là ai, không lẻ là chồng sắp cưới của em chắc"
-" ngồi yên đây tôi đi gọi bác sĩ" vừa dứt lời thì anh đã đẩy cửa ra ngoài để lại tiểu Ninh đang ngẫn ra.Sau khi đã kiểm tra song chắc rằng cô không còn vấn đề gì nữa thì Doãn Mặc mới để ý đến ánh mắt cô
Cô quay lại nhìn anh và nói:
-" cảm ơn anh đã cứu tôi, giờ tôi muốn xuất viện"
-"em chắc là với cơ thể này của em có thể xuất viện sao, tạm thời ở lại đây khi nào khỏe hẳn tôi sẽ cho em xuất viện"
-" nhưng ba của tôi vẫn chưa tỉnh"
-" trước tiên em lo cho cái thân gà bệnh của em đi, còn việc ba em tôi đã cho người đến chăm sóc rồi, tạm thời sẽ không sao hết"
-"tiểu Ninh ngẫn ra, cô hỏi:-" Anh là ai, sao lại đối xử tốt với nhà tôi như vậy"
-" việc này đợi em khỏe lại tôi sẽ nói, bây giờ em nghỉ ngơi đi". Doãn Mặc nói song anh đã quay lưng đi mất.Tiểu Ninh cứ ngẫn người như vậy cho đến khi y tá đem thuốc vào cho cô.
Cô nghĩ " nếu như đã không chết vậy thì cô phải sống thật tốt, cô muốn giành lại tất cả những gì Trình Mộ Phong đã cướp của cô, của nhà họ Lục cô, cô phải khiến cho những kẻ đó phải trả giá".Trên toà nhà cao nhất của tập đòn Doãn thị.
-" Doãn tổng, bên Trình gia đã hoàn tất các thủ tục để Trình Mộ Phong lên nhận chức ạ.
-" Được rồi, ra ngoài đi"
" Trình Mộ Phong, để tôi xem anh ngồi cái ghế đó được bao lâu".Nói rồi, anh cầm điện thoại lên gọi điện cho một số lạ.
-" Doãn tổng"
-" ừ, tôi nghe nói bên Tư gia các anh muốn bán khu đất phía tây cho Trình gia sao"
-" ơ... dạ thật ra việc khu đất đó trước đây là tôi tính bán cho Lục tổng, nhưng ngài thấy rồi đấy bây giờ Lục gia đã không còn như trước rồi. Trình tổng muốn mua lại khu đất đó với giá cao hơn đương nhiên là tôi sẽ bán lại rồi"
-" Khu đất đó tôi muôn mua, không biết Tư tổng có muốn bán lại cho Doãn thị tôi không"
-" Thật... thật sao... ngài muốn mua khu đất đó sao"
-" ừ "
-" ha...ha...ha, được vậy tôi lập tức sẽ lên một bản kế hoạch chi tiết để ngài xem"
-" vậy bên Trình gia thì sao..."
-" việc này thật ra chúng tôi mới trao đổi thôi còn chưa kí hợp đồng mà. Nếu Doãn thị muốn mua đương nhiên tôi phải để cho ngài rồi"
-" Được, hợp tác thành công".
Dưới cơn mưa nặng hạt Tiểu Ninh vừa đi, vừa thất thần suy nghĩ về những chuyện vừa xãy ra.Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Ninh cô, ấy vậy mà ngày sinh nhật lại chính là ngày Lục gia xãy ra chuyện. Người chồng tương lai mà cô cứ ngỡ sẽ yêu thương cô, chiều chuộng cô, hóa ra anh ta chỉ nhìn đến tập đoàn Lục thị của ba cô. Anh ta vì muốn cướp lấy công ti nên mới ở bên cạnh cô.
Ba cô vì quá sốc dẫn tới bệnh tim tái phát đến bây giờ vẫn chưa tỉnh. Hiện tại cô cần đến sự giúp đỡ của người thân thì họ lại quay lưng bỏ mặc. Ngay đến cả Thẩm Hạ người chị em cô xem là thân thiết nhất, người mà cô sẵn lòng giúp đỡ nhữg lúc khó khăn, giờ đây lại đang trên giường với chồng tương lai của cô. Hôm nay là sinh nhật cô vậy mà lại được tặng một món quà lớn như vậy. Nhà họ Lục đã làm gì sai sao... cô đã làm gì sai sao...Giờ đây cô đã mất đi tất cả rồi... cô phải làm gì đây... phải làm gì để giành lại sự nghiệp mà ba cô đã vất vã gây dựng lên đây. Cô vừa suy nghĩ vừa băng qua đường mà không biết rằng có một chiếc xe tải đang lao về phía cô.-Kéttt... rầmm...Người con gái với gương mặt còn vẻ bàng hoàng giờ đây đang nằm trên vũng máu đỏ tươi..."Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy... tại saooo!!!. Cô không muốn chết như vậy. Ông trời còn chưa thấy cô đủ thảm hay sao".
Cô không biết rằng ngay sau đó một chiếc maybach dừng lại, người đàn ông trên xe đã bế cô lên, chiếc xe lao nhanh trong màn mưa.Tít... tít... tít...
Âm thanh của điện tâm đồ truyền tới, trên giường bệnh tiểu Ninh vẫn chưa tỉnh lại, cửa phòng được mở ra bước vào là Doãn Mặc, người đứng đầu tập đoàn Doãn thị, anh bước đến cạnh giường nhìn cô gái với khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn không che đi được vẽ đẹp thanh thuần ấy của cô." xin lỗi, tiểu Ninh. Tôi đã đến muộn"Từ bên ngoài một người đàn ông bước vào -" Doãn tổng, mọi chuyện bên Lục gia đã được sắp xếp theo ý anh rồi ạ"-" Được, lui đi"" tiểu Ninh, từ giờ tôi sẽ bảo vệ em" giọng nói trầm ấm, lạnh lùng cất lên.Hai tháng sau..."Ưm... đau quá!"Người con gái dần dần tỉnh, tiểu Ninh nhìn xung quanh.
" Đây là bệnh viện sao, tại sao mình lại ở đây...phải rồi mình gặp tai nạn, Lục gia...ba...ba đang nằm ở viện"
Tiểu Ninh vừa nhớ ra thì muốn ngồi dậy chạy ra ngoài.
Khi cô vừa mở cửa ra thì đụng trúng Doãn Mặc, cô liền ngẫn người.Anh thấy vậy liền nhíu mày
- " vừa mới tỉnh lại đã chạy loạn, hửm", anh vừa hỏi vừa bế cô lại giường
-" bỏ tôi ra, tôi muốn ra ngoài, tôi muốn tìm ba tôi"
-" em đối xử với người đã cứu mạng em như vậy sao"
-" tôi... là anh đã cứu tôi "
-"nếu không em nghĩ là ai, không lẻ là chồng sắp cưới của em chắc"
-" ngồi yên đây tôi đi gọi bác sĩ" vừa dứt lời thì anh đã đẩy cửa ra ngoài để lại tiểu Ninh đang ngẫn ra.Sau khi đã kiểm tra song chắc rằng cô không còn vấn đề gì nữa thì Doãn Mặc mới để ý đến ánh mắt cô
Cô quay lại nhìn anh và nói:
-" cảm ơn anh đã cứu tôi, giờ tôi muốn xuất viện"
-"em chắc là với cơ thể này của em có thể xuất viện sao, tạm thời ở lại đây khi nào khỏe hẳn tôi sẽ cho em xuất viện"
-" nhưng ba của tôi vẫn chưa tỉnh"
-" trước tiên em lo cho cái thân gà bệnh của em đi, còn việc ba em tôi đã cho người đến chăm sóc rồi, tạm thời sẽ không sao hết"
-"tiểu Ninh ngẫn ra, cô hỏi:-" Anh là ai, sao lại đối xử tốt với nhà tôi như vậy"
-" việc này đợi em khỏe lại tôi sẽ nói, bây giờ em nghỉ ngơi đi". Doãn Mặc nói song anh đã quay lưng đi mất.Tiểu Ninh cứ ngẫn người như vậy cho đến khi y tá đem thuốc vào cho cô.
Cô nghĩ " nếu như đã không chết vậy thì cô phải sống thật tốt, cô muốn giành lại tất cả những gì Trình Mộ Phong đã cướp của cô, của nhà họ Lục cô, cô phải khiến cho những kẻ đó phải trả giá".Trên toà nhà cao nhất của tập đòn Doãn thị.
-" Doãn tổng, bên Trình gia đã hoàn tất các thủ tục để Trình Mộ Phong lên nhận chức ạ.
-" Được rồi, ra ngoài đi"
" Trình Mộ Phong, để tôi xem anh ngồi cái ghế đó được bao lâu".Nói rồi, anh cầm điện thoại lên gọi điện cho một số lạ.
-" Doãn tổng"
-" ừ, tôi nghe nói bên Tư gia các anh muốn bán khu đất phía tây cho Trình gia sao"
-" ơ... dạ thật ra việc khu đất đó trước đây là tôi tính bán cho Lục tổng, nhưng ngài thấy rồi đấy bây giờ Lục gia đã không còn như trước rồi. Trình tổng muốn mua lại khu đất đó với giá cao hơn đương nhiên là tôi sẽ bán lại rồi"
-" Khu đất đó tôi muôn mua, không biết Tư tổng có muốn bán lại cho Doãn thị tôi không"
-" Thật... thật sao... ngài muốn mua khu đất đó sao"
-" ừ "
-" ha...ha...ha, được vậy tôi lập tức sẽ lên một bản kế hoạch chi tiết để ngài xem"
-" vậy bên Trình gia thì sao..."
-" việc này thật ra chúng tôi mới trao đổi thôi còn chưa kí hợp đồng mà. Nếu Doãn thị muốn mua đương nhiên tôi phải để cho ngài rồi"
-" Được, hợp tác thành công".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me