TruyenFull.Me

CÓ CÒN HƠN KHÔNG [KOOKMIN TRANS]

Chương 23: Góc nhìn của Điền Chính Quốc (1)

wishingonthesky

Xin chào, em là Phác Trí Mân khoa thương mại quốc tế, lớp 132.

Sau này nói chuyện chú ý một chút, chuyện không thực tế nên hạn chế nói ra, dễ thu hút kẻ xấu.

Xin chào giám đốc, tôi là nhân viên phòng dự án Phác Trí Mân.

Nhớ hoàn thành công việc đúng hạn, không được phép mắc sai sót.

Điền Chính Quốc, chúng ta ly hôn đi.

..........

Lần đầu gặp Phác Trí Mân, tôi cảm thấy em là một thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết, dám yêu dám hận, có lẽ vì trẻ người non dạ mà yêu cầu về người yêu có chút hơi cao, vấn đề này thật sự không khả thi lắm. Ít nhất tôi là kẻ theo đuổi nền tảng hiện thực đến mù quáng, sẽ không khoe mẽ về tương lai tốt đẹp, sau này nhỡ đâu lại là kết thúc buồn, bị bán tàn rất nhục nhã.

Bởi vì từ trước đến nay tôi thuộc kiểu người cao ngạo, không muốn bộc lộ quá nhiều cảm xúc, làm những việc không có giá trị.

Vậy nên mỗi lần vấn đáp cùng Phác Trí Mân, tôi đều qua loa rồi nhanh chóng kết thúc, tích chữ như vàng, cũng không ngờ hai từ bạn đời trong miệng em sau này lại chính là tôi.

Tôi nhớ rõ ngày hội sinh viên tuyển người mới, với tư cách là chủ tịch, ngồi trước hàng trăm sinh viên năm nhất, bị những tiếng thảo luận cùng xì xào bàn tán ồn ào làm cho tâm tình bực bội. Hết đợt này đến đợt khác vào ứng tuyển đã tiêu hao hết sự kiên nhẫn của tôi, tất cả sinh viên đều mang theo ánh mắt ao ước khiến toàn thân tôi khó chịu. Đến lúc Phác Trí Mân xuất hiện trước mặt tôi, bộ dạng cúi đầu rụt rè càng khiến tôi thêm bất mãn.

Sao vậy chứ, rõ ràng lúc trước đã gặp nhau, còn hào hứng đòi làm quen, thế nhưng hiện tại dáng vẻ nhút nhát của em quả thực nhu nhược cực kỳ.

Chẳng lẽ trông tôi đáng sợ lắm sao?

"Cậu tới đây làm gì?"

Tông giọng không mấy tử tế, mà sau này ngay cả phó chủ tịch cũng hỏi tôi vì sao lại ác ý với một mình Phác Trí Mân, có phải lúc trước có hiềm khích hay không, cần trực tiếp loại em ra khỏi danh sách ứng tuyển không. Tôi mới ý thức được chính mình lần đầu không kiềm chế được tính nóng nảy và mất bình tĩnh như vậy.

Cậu nhóc Phác Trí Mân này từ lúc mới gặp đã chọc tôi bật cười thành tiếng, rồi lại khiến tôi mất kiểm soát, khiến trái tim tuổi đôi mươi rung lên liên hồi nhưng lại không dám thổ lộ.

Lộ Nhất Liêm tựa như xuất hiện sớm một chút, chiếm nhiều thời gian trong cuộc đời tôi, ít nhất là gói gọn trong những năm tháng non nớt thời cấp ba và đại học, khi sự hiểu biết của tôi về thế giới chưa đủ nhiều, Lộ Nhất Liêm với tư cách là tiền bối dẫn tôi đi tham gia khắp các hoạt động. Anh đẹp trai, là kiểu người đàn ông lý tưởng, vừa thông minh vừa mưu mẹo, ăn nói khéo léo hiểu lòng người. Anh biết chọn thời điểm tôi thoải mái nhất để nói chuyện, cũng hiểu chủ đề tôi đang nghĩ đến là gì. Trái tim sắt đá bị phong ấn bấy lâu lộ ra một khe hở nhỏ, tâm tình trầm mặc dần được cuốn đi. Tôi bắt đầu tiếp xúc với nhiều người xung quanh, không còn cảm thấy việc giải quyết các mối quan hệ cá nhân là phiền phức nữa.

Vậy nên Phác Trí Mân vô tình trở thành người đầu tiên tôi sẵn lòng giao tiếp. Cậu nhóc này thuộc kiểu người năng nổ, lúc làm việc luôn chạy lăng xăng chứ không chịu an phận. Em và tôi không giống nhau, em ấm áp vui vẻ, nụ cười lấp lánh như ánh dương ban mai, mọi người trong hội sinh viên đều muốn chơi cùng em, rồi lợi dụng bản chất khờ khạo của em nhờ vả những công việc vốn thuộc về bọn họ. Đứa trẻ Phác Trí Mân ngốc nghếch làm mọi thứ người khác yêu cầu, ngày đêm ăn ngủ với tài liệu, mắc lỗi bị tôi mắng còn hớn hở tranh luận, giống như không hề cảm thấy mệt mỏi.

"2 + 3 mà cậu tính thành 6, Phác Trí Mân cậu xem cậu có làm gì ra hồn không?! Hội học sinh không cho phép mắc sai lầm nhảm nhí như vậy! Làm lại!"

Tôi nghiêm khắc trong vấn đề nguyên tắc, Phác Trí Mân làm việc thường xuyên mắc vài lỗi ngu ngốc, còn tôi thì không lưu tình mắng mỏ em trước mặt tất cả mọi người, một thằng nhóc sẽ không vì vậy mà buồn lòng đâu nhỉ. Thế nhưng lúc tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt híp lại mang theo từng tia ủy khuất, chỉ vài giây đã khiến đáy lòng tôi râm ran, khi ấy tôi còn tự lừa dối mình, em bất quá cũng chỉ là một kẻ xa lạ từng quen biết, sao có thể so sánh với Lộ Nhất Liêm, đáng giá để tôi trả bằng một tấm chân tình. Tình huống dở khóc dở cười bắt đầu từ chiều hôm đó. Lộ Nhất Liêm vui vẻ kéo tôi từ nhà ăn đi ra, đang trở lại văn phòng liền trông thấy mẹ tôi đang tươi cười trò chuyện cùng Phác Trí Mân. Bà kể cho em nghe về lúc tôi còn là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, bầu không khí giữa hai người không có chút ngượng ngùng nào, ngược lại Lộ Nhất Liêm bỗng khẩn trương buông tay tôi ra, bước sang bên cạnh lùi nửa bước.

Tôi cau mày, mãi mới lên tiếng.

"Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"

Mẹ tôi từ lâu đã không ưa Lộ Nhất Liêm, theo như lời thầy bói, tướng mặt xung khắc nên dù tôi và Lộ Nhất Liêm có thành đôi cũng sẽ không được hạnh phúc. Tôi không quan tâm lắm, cảm thấy bà quá mê tín, dùng đến thần học để định nghĩa về tình cảm đôi lứa vừa hoang đường vừa nực cười. Nhưng điều tôi không ngờ nhất chính là Lộ Nhất Liêm một mức bỏ rơi tôi để sang Mỹ, còn trong tình huống tôi không hề hay biết mà cao chạy xa bay. Mẹ nói anh hào hứng nhận giấy nhập học từ trường đại học Mỹ, không chút do dự mua vé máy bay đi ngay trong đêm.

Đó chẳng qua chỉ là một phép thử của mẹ tôi, đáng tiếc Lộ Nhất Liêm hoàn toàn bị đánh rớt.

Trái tim đôi mươi lần đầu thổn thức giữa tình yêu và nỗi đau ly biệt khiến tôi suốt đêm say mèm. Từ bé tôi đã thờ ơ với đời, cũng chưa từng là loại người cởi mở hoạt bát, nhưng Phác Trí Mân thì khác, em trời sinh tính cách sáng sủa, dám yêu dám hận. Những lúc em bên cạnh từng chút quan tâm tôi khiến thiện cảm trong mắt mẹ tôi càng tăng lên, dù tôi đã tốt nghiệp đi làm được một năm, bà vẫn nhớ Phác Trí Mân, nhớ đến chuyện lập gia đình của tôi, và rồi chúng tôi đã kết hôn như vậy.

"Mẹ, lâu nay mẹ đều mong ngóng con kết hôn, ngày mai con sẽ đi tìm con dâu về cho mẹ, mẹ nói xem mẹ muốn con cưới cô gái hay chàng trai nào, chỉ cần mẹ muốn con lập tức đi tìm ngay!"

"Ôi chao!!!! Mẹ lo không ai chịu nổi cái tính trái gió trở trời của con đấy...! Ngoài Phác Trí Mân ra thì còn ai..."

Bà thâm thúy nhìn tôi, không nói gì nữa. Mà chính tôi cũng không chối bỏ được tiếng lòng mình, là cảm giác ấm áp vui vẻ khó hiểu trào dâng.

Buổi sáng hội ngộ sau 365 ngày xa cách, tôi đặc biệt dành thời gian để chuẩn bị tươm tất, thậm chí còn học cách tạo kiểu tóc, diện bộ âu phục ưng ý nhất. Xa xa trông thấy Phác Trí Mân tay chân luống cuống qua tấm cửa sổ khiến nội tâm tôi cũng hồi hộp không kém. Tôi đứng đó thật lâu, lấy điện thoại ra chỉnh trang một chút, sau đó giả vờ điềm tĩnh bước vào, ngồi xuống trước mặt em.

"Mẹ tôi rất thích tính cách của cậu, tôi cũng hết chịu nổi cảnh bị ba mẹ mỗi ngày thúc ép kết hôn, vô cùng phí thời gian. Cậu Phác Trí Mân và gia đình tôi quen biết cũng hai ba năm rồi, kết hôn hoàn toàn không có vấn đề, coi như là tôi cầu xin cậu, tôi sẽ sắp xếp cho cậu một công việc tốt trong công ty của tôi, đãi ngộ không tệ, hơn nữa nhà cửa xe cộ đều sẽ cấp cho cậu, cậu muốn gì tôi cũng đáp ứng, hợp đồng đã viết rõ, hy vọng cậu có thể cân nhắc, đợi đến lúc cậu tìm được nửa kia phù hợp thì có thể rời đi, hợp đồng chấm dứt."

May mắn cho tôi, trên khuôn mặt em là một nụ cười rạng rỡ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, không hề từ chối như tôi dự đoán, rất tốt. Tôi không dám thừa nhận hợp đồng hôn nhân là cách để tôi che giấu nỗi buồn chia xa Lộ Nhất Liêm, khi ấy tôi dường như sa vào vũng bùn lầy, dù đối xửa dịu dàng với Phác Trí Mân đến mấy cũng không đủ khiến em đặt niềm tin vào tôi. Chẳng qua mỗi ngày chỉ cần ở cạnh em, cho em tất cả những gì em muốn, hoàn thành đúng chức trách của một người chồng, xem như xứng đáng với lời hứa trong giấy chứng nhận kết hôn. Thế nhưng có lẽ tôi đang lợi dụng tình yêu của Phác Trí Mân để thỏa mãn cảm xúc mất không chế của mình, dùng hợp đồng trói buộc em, sau đó nhìn em trải qua mỗi ngày tẻ nhạt bên cạnh tôi. Tôi nghe nói cuộc sống bình thường của các cặp vợ chồng đều buồn chán như vậy, không cần thể hiện cảm xúc quá nồng nhiệt, chỉ cần gieo rắc vào từng cử chỉ nhỏ nhặt là được. Vậy nên tôi đưa Phác Trí Mân vào công ty, đảm bảo tôi có thể nhìn thấy em mọi lúc, đều đặn gửi tiền vào thẻ ngân hàng cho em, em muốn mua gì, tôi sẽ không để em thiếu tiền, chắc chắn em sẽ rất vui.

Ngày tôi đến đón Phác Trí Mân, đang ngồi trong xe chờ em thu dọn đồ đạc, mẹ đột nhiên gọi đến.

"Con trai, hôm nay nhớ tặng cho ba mẹ tiểu Mân vài món đồ, đừng ra vẻ lạnh lùng, nói nhiều một chút. Tiểu Mân là người tốt, sáng sủa hoạt bát, mẹ và bà đều thích. Hai đứa phải sống thật tốt, hiện tại đã là người một nhà, xưng hô dễ nghe đấy."

"Mẹ, lúc trước con thích..."

"Im liền cho mẹ! Con còn nhắc tới thằng nhóc kia, hiện tại con sống hạnh phúc giùm mẹ là tốt rồi, hai đứa sống chung không cần nồng nhiệt cũng được, tính cách của con đến mẹ còn không chịu nổi, đối xử với tiểu Mân cho tốt vào."

Không mẹ ơi, con chỉ muốn nói tình cảm của con dành cho Lộ Nhất Liêm có lẽ đã bị làn nước cuốn trôi hết vị ngọt, con cũng muốn sống thật tốt.

Căn cứ theo thời gian có hiệu lực của hợp đồng, tôi không đề nghị ngủ chung, vì sợ bản thân sẽ làm ra loại chuyện không đứng đắn. Thế nhưng đàn ông trưởng thành không thể kiềm chế được dục vọng, đặc biệt là tình huống bất đắc dĩ thì càng khó tránh khỏi. Phác Trí Mân mãi mãi cũng không biết em chỉ mặc quần áo ngủ bình thường, nhưng trong đếm lại cực kỳ câu dẫn, tôi không muốn vượt quá giới hạn, không muốn làm em sợ, chỉ có thể giả vờ lạnh nhạt, cố gắng đẩy em ra xa. Nghĩ đến cả hai cùng chung sống dưới một mái nhà, lâu ngày sinh tình, một ngày nào đó Phác Trí Mân sẽ vào phòng và hỏi thẳng tôi vì sao lâu này không thèm chạm vào em.

Làm sao tôi nhịn được đây.

Nhưng hiện thực lại khác xa tưởng tượng của tôi, đến mức tôi không kiểm soát được nữa, lệch hướng trầm trọng. Phác Trí Mân ngày càng trầm lặng ít nói, dù tôi say xỉn cùng em lên giường làm chuyện vợ chồng cũng không tìm lại được nụ cười khi xưa. Em tựa như rất thất vọng, hào quang trong mắt ngày nào đã trở nên ảm đạm, có vẻ bắt đầu từ sau khi sống chung, hoàn toàn vô phương cứu chữa. Tôi muốn gạt bỏ tính cách lầm lì của mình, phủi đi hình tượng để lấy lòng em, mỗi lần định nắm tay em, trải qua cuộc sống thoải mái như bao cặp đôi khác, em lại rũ mắt lờ đi.

Em càng lúc càng giống tôi.

Lịch trình ở công ty bắt đầu dày đặc, suốt nửa năm tôi đều công tác ở nước ngoài, tin nhắn gửi đi nhận được lời hồi đáp không nhiều. Một đêm nọ, tôi tò mò mở khung chat, ngạc nhiên phát hiện bốn, năm năm vừa qua tin nhắn rất ít. Ban đầu, tin nhắn màu trắng mỗi dòng đều dài ngoằng, màu xanh lá lại chẳng được bao nhiêu, về sau màu trắng thưa thớt dần, cuối cùng biến mất hẳn...

Tôi bắt đầu hoảng loạn, lập tức bay về nước tìm em. Tâm trí vô thức tràn ngập khung khảnh năm năm trôi qua như một thước phim vội vã, khuôn mặt Phác Trí Mân với đa dạng những cảm xúc đồng loạt hiện ra. Chạng vạng tối, tuyết rơi tán loạn, tôi bước vào cửa, nhận ra thật lâu rồi chưa nhìn thấy em, em đang bị Kim Thái Hanh cùng các đồng nghiệp phạt rượu, nụ cười hiếm hoi nở rộ trên môi, không chút phòng bị khiến trái tim tôi mềm nhũn. Phác Trí Mân dường như rất thích ở cạnh bọn họ, vì hợp đồng hôn nhân đã trói buộc em. Tôi không muốn em rời đi nên bắt đầu kiếm cớ, lãnh đạm bắt lỗi em, tôi nghĩ nếu Phác Trí Mân thấy áy náy và hoảng loạn, em sẽ chạy đến dỗ dành tôi, sau đó tôi sẽ cùng An Kỳ đi đón em, trách móc em vào câu. Đôi khi Phác Trí Mân cũng thể hiện tính chiếm hữu, muốn dùng nhẫn cưới thông báo cho thế giới biết Phác Trí Mân là độc nhất, có một không hai, ít nhất là vị trí không thể thay thế trong lòng Điền Chính Quốc.

Khi mọi chuyện đang diễn ra suôn sẻ, ai mà ngờ được Lộ Nhất Liêm lại quay về, còn là ngay khoảnh khắc tôi chuẩn bị đeo chiếc nhẫn mới vào ngón tay Phác Trí Mân để bày tỏ tình cảm. Lâu ngày không gặp, tôi chỉ ngạc nhiên, lúc định thần lại Phác Trí Mân đã bỏ đi rồi, bóng lưng đơn độc làm người khác rơi lệ, nhưng vẫn vì phép lịch sự, không bỏ lại Lộ Nhất Liêm để đuổi theo em

"Lúc đó anh hơn em một tuổi, gặp em ở hội học sinh liền phát hiện ra em quá giỏi, chỉ có một khuyết điểm duy nhất chính là lạnh lùng, không chịu thân thiết với ai, nhưng lại có lòng vị tha. Mọi người đều rất sợ em, vậy mà Phác Trí Mân không biết lấy gan ở đâu cãi nhau với em mỗi ngày, sau đó tuyệt vọng thức trắng cả đêm làm lại bản kế hoạch bị em xé. Anh thích tính nóng nảy của cậu ấy, nghĩ gì nói đó, cũng không giấu diếm tâm tình, muốn mắng liền mắng, lúc đó ở hội học sinh chỉ có cậu ấy dám ngày ngày cùng em bàn chuyện công việc. Em nhớ không? Có một lần hội học sinh tổ chức tiệc ăn mừng ở nhà hàng Tây, cậu ấy chỉ thích dùng đũa, không dùng dao nĩa liền bị em chất vấn, sau đó hai đứa cãi nhau ngay trên bàn ăn hahahaha."

Ký ức mờ nhạt hiện lên không rõ, tôi hỏi lại.

"Có sao?"

"Tất nhiên rồi! Nhưng không nghĩ hiện tại cậu ấy là cấp dưới, vẫn có thể chịu được thói cộc cằn của em, hơn nữa cũng thay đổi rất nhiều, gầy quá..., tính cách cũng điềm tĩnh hơn, điểm này có chút giống em. Nhưng mà trong mắt anh, em vẫn đẹp trai như vậy..."

"Cũng đúng, em thấy em ấy càng ngày càng giống em. Dù sao cũng đã kết hôn được năm năm, sống chung lâu ngày giống nhau là điều khó tránh khỏi." Trông thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lộ Nhất Liêm, không nhịn được liền bật cười. Thật sự chính tôi cần phải cảm ơn anh vì đã rời bỏ tôi và cho tôi cơ hội nói ra những lời này.

Thế nhưng, tôi không ngờ bản thỏa thuận ly hôn của Phác Trí Mân lại đến nhanh như vậy.

Dường như em đang cười, vẻ mặt nhẹ nhõm như được giải thoát khỏi những mỏi mệt.

"Ly hôn đi."

-tbc-

Các cậu dò lỗi type dùm mình nhá, chỗ nào sai cmt để mình dô sửa chứ mình mỏi mắt quá rùi :(((

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me