Co Con Hon Khong Kookmin Trans
"Đã quen với những món ăn như bít tết và gan ngỗng, dao nĩa bằng kim loại cũng thật rườm rà. Tôi đổi sang dùng loại đũa gỗ, một mình thử đi siêu thị mua rau tươi, giữa những ánh mắt khó hiểu của mọi người khi trông thấy một nam nhân âu phục chỉnh tề loay hoay đứng chọn rau, có bác gái nọ hỏi tôi đã kết hôn chưa, còn nói tự mình đi siêu thị như vậy, chắc chắn vẫn còn độc thân. Sao trước đây tôi không nhận ra các bác lớn tuổi vốn thú vị như vậy nhỉ? Tiêu chuẩn để đánh giá một nam nhân lại dựa vào kinh nghiệm đi siêu thị. Nhưng quả thực hiện tại, tôi đã biết thêm nhiều kiến thức khi chọn thực phẩm, khác với những con số khô khan trong bảng báo cáo, tôi học theo các bác lớn tuổi cách mặc cả, em không ngờ chứ gì? Cũng khó khăn lắm đấy. Sinh hoạt thường ngày dần quen với chuyện mặc cả, không khí ấm áp chậm rãi tràn vào cuộc đời tôi. Tôi hối tiếc vì nhận ra quá muộn, trời ngã về chiều, ánh hoàng hôn rực rỡ dần khuất sau đường chân trời phía tây, tôi cất lạp xưởng phơi ngoài ban công vào, nhìn người già trẻ con chơi đùa cách đó không xa, muốn chia sẻ chút hạnh phúc nhỏ nhoi, lại chợt phát hiện bản thân chỉ có một mình, bóng hình lúc trước của em dường như bao trùm lấy thân thể tôi, cảm nhận rõ nét từng chuyện em đã trải qua, tôi vô cùng hối hận. Nhưng dù tiếc nuối đến đâu, nhịp sống vẫn đều đặn tiếp tục, tôi đem tất cả đồ dùng trong phòng em chuyển sang phòng mình, dùng cái chăn mẹ em may cho vào ngày chúng ta kết hôn, từng cuốn sách và vật dụng của em đều được để gọn trên bàn, cốc đánh răng của cả hai cũng được đặt cạnh nhau, tôi giật mình nhận ra hai chiếc cốc có màu sắc tương đồng, là đồ dành cho các cặp đôi..."Không biết từ khi nào, quyển nhật ký ở quán trà sữa đã cất gọn trong vali lại bị Phác Trí Mân lôi ra, không khí lạnh quấy nhiễu khiến cậu không ngủ được, từng trang giấy mở lả lướt, bên trong liền xuất hiện một đoạn văn dài, nét chữ mạnh mẽ dứt khoát, dù không để lại chữ ký cũng biết chủ nhân của nó là ai.Đã ba giờ sáng, cậu nằm trên giường đọc đi đọc lại những lời tâm tình ấy, tự hỏi Điền Chính Quốc đã viết vào nhật ký lúc nào. Đến khi màn đêm dần được thay thế bởi ánh mặt trời chói lọi bao trùm khắp không gian, Phác Trí Mân dường như đã có một giấc mơ dài, mắc kẹt giữa hiện thực và hư ảo, thế giới phức tạp hiện ra trước mắt cậu, điểm xuyết từng mốc thời gian khác nhau. Phác Trí Mân đặt quyển nhật ký xuống, chui vào chăn ấm, cậu buồn ngủ rồi.Trở về làm một kẻ nhàn rỗi thật khiến con người ta thích thú, trước kia không nơi nương tựa, hiện tại còn cảm nhận được chút an toàn hiếm hoi trong chính căn nhà của mình. Phác Trí Mân ngủ một giấc đến trưa, mặt trời đã lên quá ba sào, chăn ấm bị mẹ Phác giật ra khiến gió lạnh nhảy múa trên da thịt trần trụi, cậu híp hai mắt, tóc rối như ổ rơm gà, co rúm lạ trong góc giường, vừa kéo chăn che ngực vừa dở khóc dở cười."Mẹ, lần sau mẹ vào gõ cửa được không, với lại con ngủ không mặc áo, mẹ cũng nên để ý chút, con trai mẹ sắp ba mươi đến nơi rồi...""Mày cũng biết sắp ba mươi tuổi à, lớn to đầu còn ngủ nướng, mẹ gõ muốn thủng cửa rồi kia kìa. Mau dậy đi, cùng mẹ đi chợ mua đồ tết, tiện thể chào hỏi hảng xóm xung quanh, lúc trước mẹ khoe khoang con đi du học đấy. Với lại cởi trần thì làm sao? Hồi mày còn nhỏ đều là mẹ tắm cho mày...""Được được, mẹ nói gì cũng đúng, mẹ cứ như vậy không chừng kể hết cuộc đời của con mất, con dậy ngay, mẹ ra ngoài đi."Gian phòng quay lại khoảng không yên tĩnh, Phác Trí Mân đang thay quần áo chợt trông thấy bản thân qua tấm gương đặt đầu giường, bọng mắt thâm sì một mảng, bộ dạng mệt mỏi kiệt sức. Hôm qua đọc được những dòng kia khiến cậu trằn trọc cả đêm, rốt cục ba giờ sáng phải thuyết phục bản thân buông bỏ vài chuyện, tỉ như Điền Chính Quốc hứa sẽ quay lại đón cậu, sẽ không ép buộc, như vậy chính mình không cần bận tâm về quá khứ, cứ tiến lên phía trước đừng quay đầu, chỉ có cậu mới bước ra khỏi vòng lẩn quẩn này, không lạc lối trong bán kính vô tận.Lúc trước ở thành phố S tứ cố vô thân, những lúc rảnh rỗi lại cảm thấy cô độc, vậy nên sống chết cũng không quên sự ân cần dịu dàng của Điền Chính Quốc. Nhưng bây giờ thì khác, cậu ở nhà, bên cạnh ba mẹ, có đủ thời gian và năng lượng để tiêu hao, ngày tháng qua đi, những kỉ ức mới sẽ chen chúc trong đại não cậu, không còn chỗ để nhớ về quá khứ, lãng quên là chuyện sớm muộn, chỉ có thời gian là dòng chảy vô tình, mọi kí ức dù bển bỉ đến đâu, rồi sẽ có lúc bị tháng năm bào mòn.Phác Trí Mân tự trấn an tinh thần, đối diện với chính mình trong gương nở một nụ cười thật tươi.Mẹ Phác cứ nói quá, gì mà mặt trời lên quá ba sào, rõ ràng phiên chợ sáng vẫn còn huyên náo, Phác Trí Mân với hai mắt thâm đen như gấu trúc bơ phờ theo sau bà. Giống hệt nhiều năm trước kia, nghe mẹ Phác cùng chủ quán kì kèo mặc cả, Phác Trí Mân liền xấu hổ che kín mặt, sau đó vừa đi trên đường vừa quơ quơ cọng hành, miệng không ngừng lải nhải."Mẹ à, chỉ là mấy cọng hành lá, đâu cần phải trả giá cả buổi như vậy, tốn mấy đồng thôi mà.""Con thì biết cái gì?! Mẹ cũng đâu muốn đòi hỏi, chẳng qua muốn mua hành tươi thôi, sao còn không bằng một nửa tiểu Quốc vậy, mẹ với nó đi chợ đều là nó trả giá đấy, thằng nghịch tử này."Vừa nhắc đến Điền Chính Quốc, Phác Trí Mân đột nhiên im bặt, cậu im lặng lẽo đẽo phía sau, trong đầu đột nhiên vẽ ra cảnh tưởng chân mang giày Tây xách theo túi nilon mua thực phẩm, nội tâm bỗng dâng tràn cảm xúc lạ lẫm. Cậu còn chưa định thần lại đã bị một bác gái túm lấy cánh tay, người kia vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn cậu từ trên xuống dưới."Đây không phải người yêu tiểu Quốc à, cuối cùng cũng được gặp rồi!" Những lời nói của bác gái như bị màn nhĩ ngăn lại, Phác Trí Mân không nghe rõ, cậu quay đầu lại, là bà chủ tiệm mì, nom có vẻ rất quen mắt. Mẹ Phác cũng tham gia vào câu chuyện, hình như hai người họ quen biết nhau."Mãi mới thấy mặt con trai chị đấy, lúc trước nghe đâu là đi du học nhỉ? Có lần tiểu Quốc đến mua mì còn giúp tôi gói hàng, nói ra cũng thật mất mặt, khi đó tôi bất lịch sự không biết tiểu Quốc đã kết hôn với con trai chị, tôi còn định mai mối cho con gái, cậu ấy lấy ra tấm ảnh nói đã lập gia đình. Hôm nay cũng gặp được người thật rồi, ai nha tốt quá, là con gái tôi không có phúc..., nhìn hai đứa xứng đôi lắm. A đúng rồi, vậy tiểu Quốc đâu sao không đi cùng?!""Hahaha tiểu Quốc bận trăm công nghìn việc, con trai tôi mới về hôm qua...""Cả hai vợ chồng để đẹp trai ưu tú, chị có phúc thật đấy.""Tôi biết mà, hahahaha..."Hai người phụ nữ tán gẫu không có dấu hiệu kết thúc, Phác Trí Mân nhịn không được cười gượng gạo rời đi trước. Giữa khu chợ đông đúc, bước chân cậu loạng choạng, hô hấp trì trệ, đầu óc không ngừng quay cuồng, có lẽ do đêm qua ngủ không ngon giấc, cậu tựa vào cây cột lớn một hồi mới gắng gượng đứng dậy, lồng ngực bị dồn ép đến khó chịu.Cuộc sống cậu thiết lập hoàn toàn chệch khỏi quỹ đạo, rõ ràng đã gắn cho Điền Chính Quốc cái mác bạc tình bạc nghĩa, cỡ sao lại giống như bản thân cậu tự mình buông bỏ hạnh phúc. Phác Trí Mân rời khỏi nơi này hai năm, trong hai năm ấy cậu chưa từng có ý định, và cũng không dám liên lạc về nhà dù chỉ một lần, sợ dính đến Điền Chính Quốc lại không dứt ra được. Vậy mà, hình bóng Điền Chính Quốc vẫn luôn hiện diện, in dấu trong mọi ngóc ngách, chưa bao giờ xóa khỏi kí ức của mọi người, cũng chưa từng mất liên lạc.Điền Chính Quốc tự mình dệt lên một tấm lưới chắc chắn, đắm vào mộng tưởng, vờ như Phác Trí Mân chưa bao giờ rời khỏi hắn."Mân Mân, làm gì mà dựa vào cây cột mãi vậy, mau lại đây. Mẹ nghe nói tiểu Quốc đi công tác, tết năm nay không ở nhà. Thế này đi, mẹ con mình mua ít đồ, ngày mai con mang qua biếu ba mẹ chồng, tiện thể ở lại với họ vài ngày.""...Vâng."Phác Trí Mân khụt khịt mũi, chống tay vào cột lảo đảo đứng dậy, một cỗ chua xót nóng ấm suýt chụt nữa mạnh mẽ trào ra, cậu lấy tay chùi mạnh, sợ dọa bọn trẻ đi ngang kinh hãi.-tbc-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me