CÓ CÒN HƠN KHÔNG [KOOKMIN TRANS]
Chương 30 (END)
Phác Trí Mân ăn xong bữa cơm do Điền Chính Quốc tự tay nấu, chưa kịp phản ứng chén bát đã được hắn dọn dẹp lau rửa, còn cậu bị ép ngồi trên sofa thong thả chơi với mèo. Cậu cứ như vậy ngồi xem gala chào xuân, cười ha hả suốt mấy tiếng đồng hồ, khi quay đầu lại đã thấy Điền Chính Quốc đang im lặng ngồi sofa bên cạnh gõ máy tính, xem ra hắn còn rất nhiều việc. Phác Trí Mân tắt tivi, nháy mắt phòng khách liền chìm vào yên tĩnh khiến người ta không thích ứng kịp. Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn cậu, bắt gặp ánh mắt lơ đãng của người nọ cùng khóe môi hơi cong lên khiến hắn có chút ngạc nhiên, hắn không tự chủ được cũng bất giác cười rộ, âm giọng chầm chậm dịu dàng."Sao vậy? Sao nhìn anh chằm chằm thế?""Không có gì, em xem tivi ồn quá, có ảnh hưởng đến anh không?"Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn laptop, số liệu dày đặc trên màn hình thật hoa mắt chóng mặt, lồng ghép nhiều dấu thập phân rất dễ bị lẫn lộn."Không sao, chỉ là tích hợp vài tài liệu thôi, anh kiểm tra xem có sai sót gì không. Nộp xong là ổn rồi, anh có thể nghỉ ngơi xuyên tết."Một giây ngắn ngủi tích tắt trôi, sắc mặt Phác Trí Mân thoáng qua vài nét khác thường, như những dấu thập phân tung hỏa mù trong bảng số liệu. Hắn cố chấp bới móc hiện thực, chợt nhìn thấy ngón áp út bên trái trống trơn không còn nhẫn cưới của cậu, nhớ đến chính mình từng cho rằng An Kỳ xinh đẹp sẽ là mối đe dọa, khiến Phác Trí Mân vừa ghen tuông vừa đau khổ, cậu sẽ cảnh giác và đánh dấu chủ quyền bằng nhẫn cưới. Có lẽ hắn đã quá tự tin, lỗ hổng ngày một lớn, rốt cục vẫn không thấy được nụ cười chân thành của Phác Trí Mân, đáp lại chỉ là vỏ bọc giả tạo do cậu tự thêu dệt.Sau đó, hắn từng bước vụt mất Phác Trí Mân, suốt những năm tháng dài. Nghĩ đến đây, trái tim Điền Chính Quốc đau âm ỉ, hắn mạnh mẽ kéo người kia vào lòng, Phác Trí Mân quay lại sau những chuyện xảy ra dường như đã tròn lên một ít, không giống những cái ôm lúc trước, chỉ có xương gồ lên, cấn vào đau da thịt. Lần cuối ôm cậu là khi nào, Điền Chính Quốc cũng không nhớ nổi, hiện tại hắn chỉ muốn ôm cậu thật chặt, sợ buông lỏng một chút cậu liền biến mất không thấy tăm hơi, trái tim dù mạnh mẽ đến đâu cũng không đủ dũng khí để đánh mất báu vật nữa.Phác Trí Mân bị ôm đến đau, không thở được, cậu bật cười, giọng điệu run rẩy trầm thấp than đau một tiếng."Không, Mân Mân, anh không muốn buông tay, lúc trước anh đúng là súc sinh, sao anh có thể làm tổn thương em như vậy?""......""Không, em không nói chính là bằng lòng, anh chỉ làm vậy với một mình em. Em không biết đâu, hai năm qua không có em, cuộc sống của anh tệ hại lắm. Mỗi lần anh nghĩ đến em, nghĩ em ở bên ngoài, ăn không no, bệnh tật không ai chăm sóc, anh rất đau khổ. Mân Mân, em đánh anh mắng anh cũng được, nhưng anh sẽ không buông tay nữa. Anh là tên lưu mạnh mà, anh sẽ buộc chặt em bên cạnh, không cho em đi đâu cả."Không biết đã là mấy giờ, bên tai Phác Trí Mân loáng thoáng vài giai điệu từ bài hát quen thuộc《Khó quên đêm nay》, lời hát nhẹ nhàng chứa đựng cảm xúc triền miên. Ngoài khung cửa sổ bắt đầu bắn pháo hoa, ánh sáng lập lòe hắt lên khuôn mặt cậu, phản chiếu hai giọt lệ trong vắt chẫm rãi lăn dài. Cậu đã mong chờ khung cảnh gia đình đoàn tụ cùng ngàn ánh đèn từ rất lâu rồi, hơi ấm trong vòng tay Điền Chính Quốc dần nóng lên, như muốn nung chảy trái tim cậu.Cũng không biết từ khi nào đã yên vị trên giường, lúc Điền Chính Quốc dìu dắt vào nụ hôn, Phác Trí Mân vẫn đang lạc lối giữa những ảo mộng, đôi mắt mê man không có điểm tựa. Trong bóng tối, Điền Chính Quốc cảm nhận được cậu thất thần, những hành động ám muội liền dừng lại, thanh âm dịu dàng dỗ dành cậu. Hắn nói. "Mân Mân, em không muốn, anh sẽ không ép em."Vì anh yêu em mà.Câu từ mơ hồ bay bổng giữa màn pháo hoa rực rỡ ngoài cửa sổ, hơi thở gần đến mức có thể cảm nhận được trên bờ môi. Phác Trí Mân không trả lời, cậu biết mình không thể từ chối, nhưng cũng không tiếp nhận, chỉ im lặng vòng tay qua cổ đối phương, như một con mèo nhỏ ngẩng đầu hôn nhẹ lên khóe miệng Điền Chính Quốc.Em cũng yêu anh.Trong bóng tối, khóe mắt Điền Chính Quốc tóe lên một tia sáng rực. Toàn thân cậu có chút run rẩy, dường như khống chịu nổi sức nặng của cả hai, suýt chút nữa đã ngả về phía sau, những đôi mắt nương nhờ vào tia sáng mơ hồ từ pháo hóa hướng về nhau. Điền Chính Quốc không chịu đựng được nữa, cúi đầu mạnh mẽ hôn lên bờ môi căng mọng ngày đêm mong nhớ, dục vọng kiềm nén bấy lâu nhân cơ hội tạo ra khe hở, trốn ra ngoài. Miệng lưỡi ấm nóng quấn quýt lấy nhau khiến đầu óc Phác Trí Mân choáng váng, bắt đầu thuận theo bản năng, thoái mải phát ra tiếng, âm thanh rên rỉ như mật ngọt rót vào tai Điền Chính Quốc, đánh thức con sói bên trong hắn, động tác bắt đầu dồn dập hơn."Mân Mân.....""Ưm?"Ý thức mơ hồ nhưng khuôn mặt Phác Trí Mân đỏ bừng, cậu híp mắt đáp lại, nhẹ nhàng trêu đùa trái tim ngứa ngáy của người kia, Điền Chính Quốc thuần thục lột sạch quần áo của cậu, mượn ánh trăng sáng tỏ ngắm nhìn cơ thể mịn màng, bàn tay tìm đến bả vai thanh tú trắng nõn xoa nắn. Hắn cúi xuống, mơn trớn theo da thịt rải đều những nụ hôn, từ mạch máu ở cổ hôn nhẹ lên yết hầu, cố ý cặn nhẹ vào xương quai xanh một cái, Phác Trí Mân bị đau đấm nhẹ vào ngực hắn, càng khiến ngọn lửa dục vọng dâng trào. Điền Chính Quốc cười ranh mãnh, như một nhân cách khác, hắn ngậm điểm nhỏ hồng hào trên ngực cậu, dùng đầu lưỡi chơi đùa khiến nó trở nên căng cứng như hai hạt đậu. Cảm nhận được Phác Trí Mân thoáng rùng mình, hắn cố ý liếm láp vài cái để trấn an tinh thần cậu. Phác Trí Mân biết rõ hắn đang cẩn thận thăm dò, sau ngần ấy năm thờ ơ tệ bạc, nói không sợ hãi là nói dối. Hôm nay chính xác đã tâm đầu ý hợp, không cần thận trọng như vậy.Tình yêu mãnh liệt cứ thế bùng lên như ngọn lửa, xem như bị xâm nhập vào nơi sâu nhất, dù chịu đau đớn cũng là cam tâm tình nguyện. Màn dạo đầu kéo dài đủ lâu, ngón tay Điền Chính Quốc khéo léo vuốt ve hạ thân khiến Phác Trí Mân khao khát được đụng chạm da thịt nhiều hơn. Cậu nhịn không được hôn nhẹ lên môi Điền Chính Quốc, dục vòng trong cổ họng mất không chế, thút thít buông một câu."Anh ơi."Phải rồi, hắn sinh trước Phác Trí Mân hai năm, lớn hơn cậu hai tuổi, quả thật cũng là bề anh, nhưng gọi 'anh ơi' trên giường như vậy không đúng nghĩa lắm. Điền Chính Quốc phì cười, con mèo nhỏ ngoan ngoãn học được cái trò này ở đâu vậy, giống như liều thuốc kích tình làm cho người ta thêm hưng phấn.Hắn cũng không nhịn nữa, thân dưới đã sớm dựng đứng, chậm rãi tìm được vị trí lỗ nhỏ, nhẹ nhàng đẩy vào."A——ưm..."Xa cách mấy năm, một khi thân thể hòa hợp sẽ mang lại cảm giác đặc biệt chân thật. Là do tình yêu kết hợp với không nỡ buông bỏ thêu dệt thành, Phác Trí Mân thích được Điền Chính Quốc hôn khắp từng tấc da thịt, giống như có thể tự chấp nhận những điểm tốt và xấu của chính mình. Nhiều năm qua đi, mỗi lần thân mật cậu đều suy nghĩ về vấn đề này, hóa ra tiếp xúc cơ thể được kết nối với nội tâm lại tuyệt vời đến vậy."Mân Mân...đau không? Anh làm nhẹ lại nhé?"Tên ngốc này.Phác Trí Mân chìm trong khoái lạc nghe xong lời này phải bật cười thành tiếng, lúc trước cảm xúc của Điền Chính Quốc trì độn là có nguyên nhân, làm tình đến bước này rồi, nói nhẹ nói chậm đều là giả dối. Cậu giương đôi mắt có chút mệt mỏi nhìn Điền Chính Quốc, vừa dịu dàng vừa chăm chú. Điền Chính Quốc rất đẹp trai, hẳn là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới, đôi mắt, lông mày đều đẹp đến chói mắt, khiến cho người ta ao ước, cái mũi bờ môi cũng được điêu khắc tinh tế, có lẽ cả cơ thể đều hoàn hảo không có khuyết điểm. Từng bộ phận vừa vặn đều thuộc quyền sở hữu cậu, bảy năm trôi qua, đến năm thứ tám mới bắt đầu nắm trọn được trái tim người này.Không phải chút thỏa mãn có còn hơn không nữa.
HOÀN CHÍNH VĂN.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me