TruyenFull.Me

Co Em Quang Doi Con Lai Vua Ngot Ngao Vua Am Ap Quan Quan Huu Yeu

Bất đắc dĩ, Lâm Yên chỉ có thể ngoan ngoãn đi đến ghế sô pha phòng khách, ngồi xuống, sau đó lại lấy thêm một cái gối che túi vải buồm lại.

Bữa cơm này ăn đến... Rất muốn chia tay...

Lúc nào cô có thể đi?

Lâm Yên ngồi trong phòng khách, một ngày bằng một năm.

Cuối cùng, sau lưng truyền đến một hồi tiếng bước chân quen thuộc, sau đó, một bóng râm mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt bao phủ.

Bùi Duật Thành đứng vững ở trước người của cô, sau đó, chậm rãi nửa quỳ ở trước người của cô.

Lâm Yên: "...!!!"

Cái này... Tư thế này...

Làm một trạch nữ sắt thép, bình thường xem những hình ảnh nam nhân quỳ một gối với bạn gái trên tivi, lãng mạn tuyệt vời đến không ngờ được, cô đều không có chút cảm giác nào.

Thế nhưng, Bùi Duật Thành đột nhiên dùng tư thế này, quỳ một gối ở trước gót chân cô, nai con trong nội tâm cô quả thực suýt chút chấn động vỡ thành não.

Cái...Tình huống gì...

Ánh mắt Bùi Duật Thành không có nhìn cô, mà là rơi vào trên chân trái nữ hài.

Sau đó vươn tay, che đi về phía bắp chân nữ hài.

Lâm Yên lập tức vô thức co chân lại.

Bùi Duật Thành: "Đừng nhúc nhích."

Lâm Yên: "..."

Lâm Yên lập tức không dám động.

Sau đó liền thấy, Bùi Duật Thành từng chút một cuốn ống quần cô lên tới vị trí đầu gối.

Đại khái là bởi vì lượng vận động hôm nay có chút lớn, vị trí bắp chân đến đầu gối của cô đã có chút sưng đỏ.

Thấy vết thương trên chân trái, sắc mặt Lâm Yên ngưng lại.

Tai nạn xe cộ thảm hại năm đó, đổi thành người khác tuyệt đối là xe hư người chết, nhưng cô có thể may mắn giữ lại một cái mạng, đã là ngàn vạn hạnh phúc.

Lấy năng lực khôi phục của cô, chỉ cần không tìm đường chết, thương thế ở chân vẫn có thể chậm rãi dưỡng tốt.

Sau khi Bùi Duật Thành cuốn ống quần lên, lấy ra một bình sứ nhỏ màu trắng, sau đó đổ chất lỏng màu xanh lục không biết là thứ gì ra bàn tay, sau đó, xòe bàn tay ra che ở bắp chân của cô, bắt đầu chậm rãi đấm bóp...

Lâm Yên lập tức hơi lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Trận so tài hôm nay, còn đánh một trận, thực ra sau khi cuộc thi đấu kết thúc, chân của cô cũng có chút đau mơ hồ, thế nhưng cô hoàn toàn không có biểu lộ ra, càng không có đề cập qua.

Ngay cả Bùi Vũ Đường cũng không biết.

Vì cái gì mà Bùi Duật Thành lại biết chân của cô đau... Còn chính xác tìm được vị trí...

Cảm giác mát mát lạnh lạnh bởi vì nhiệt độ ở lòng bàn tay mà rất nhanh trở nên ấm áp, từng chút một xoa dịu đau đớn, cảm giác ngứa ngáy đau đớn cũng từng chút một giảm bớt.

Chút đau đớn này, cô cũng đã sớm quen với việc nhẫn nại, từ trước tới giờ cũng không thổ lộ với bất kỳ người nào...

Nhìn nam nhân không nói một lời, bôi thuốc xoa bóp cho cô, trong lòng Lâm Yên có loại cảm giác nói không thành lời...

Trong phòng khách yên tĩnh, bóng đêm ngoài cửa sổ sâu lắng.

Bùi Duật Thành xoa bóp cho cô chừng hơn mười phút mới dừng lại, sau đó, vẫn duy trì tư thế quỳ một gối ở nơi đó như cũ, vươn tay, chậm rãi cuốn áo ở eo bên phải của nữ hài lên một chút.

Lặp lại động tác xoa bóp bắp chân vừa rồi, thoa thuốc trong lòng bàn tay lên, che ở hông của cô...

Lâm Yên khiếp sợ lần nữa.

Đây cũng là một trong những vị trí bệnh cũ của lần tai nạn xe cô kia của cô, năm đó thời điểm xảy ra tai nạn xe cộ, bị thương đến suýt chút liệt nửa người, bởi vì tốc độ khôi phục của thân thể cô rất nhanh, bây giờ đã không nghiêm trọng lắm, nhưng chuyển động quá mức vẫn sẽ có chút đau buốt nhức...

Nam nhân này... Làm sao lại biết tất cả mọi chuyện?

Hắn là con giun trong bụng cô sao?

Lâm Yên từ đầu tới cuối đều ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, một cử động nhỏ cũng không dám.

Ngay khi trong đầu Lâm Yên suy nghĩ lung tung đủ loại, Bùi Duật Thành mở miệng: "Cởi áo khoác."

Lâm Yên cơ hồ là vô ý thức nghe theo, "A nha... Được..."

Bùi Duật Thành nhìn bộ dáng nữ hài nhu thuận nghe lời, nhịn không được rủ mí mắt, cười nhẹ một tiếng, lập tức ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy xen lẫn cảm xúc không hiểu nhìn lại phía nữ hài, "Nghe lời như thế... Yên tâm với tôi như vậy?"

Lâm Yên nghe vậy ho nhẹ một tiếng, lập tức mở miệng nói, "Dĩ nhiên là yên tâm! Bùi tiên sinh ngài thế nhưng là trời trong trăng rõ, chính nhân quân tử! Tôi làm sao lại không tin ngài chứ!"

"Lâm tiểu thư..."


Ngón tay thon dài của Bùi Duật Thành nhẹ nhàng vuốt ve ở bên hông nữ hài, ngữ khí dừng một chút, con ngươi kín như bưng trong nháy mắt u ám mấy phần, tiếp tục nói: 

"Ai nói với em tôi là chính nhân quân tử ?".

Bùi Duật Thành vừa dứt lời, trong nháy mắt, cả người và đầu Lâm Yên cứng đờ ra như máy móc.

Phần hông bị đụng chạm cũng càng ngày càng nóng hơn, nhiệt độ thiêu đốt lan toả khắp cơ thể của cô.

Trong chốc lát Bùi Duật Thành cất tiếng, ngay lập tức cô cảm nhận được hơi thở áp bức và nguy hiểm tột cùng khiến Lâm Yên theo bản năng vô cùng lo lắng và hoảng sợ.

Cho dù cô vẫn cố gắng duy trì, nhưng theo phản xạ vẫn vô thức "vèo" cái rụt cổ lại.

Hình như nhận thấy đáy mắt của cô gái lóe lên một tia lo lắng rồi biến mất, anh tự nhiên cũng thu ánh mắt mình lại, cười nhẹ rồi mở miệng: "Yên tâm, tôi sẽ không làm gì em cả."

Lâm Yên nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim nhỏ đã lên tận cổ họng cuối cùng cũng có thể rớt xuống.

Nhưng mà trái tim vừa mới rơi xuống không lâu đã nghe Bùi Duật Thành tiếp tục bổ sung một câu: "Ít nhất là bây giờ sẽ không."

Lâm Yên: "!!!"

Nói bóng gió có nghĩa là về sau sẽ làm sao?

Sau khi Bùi Duật Thành thoa thuốc cho cô xong thì chu đáo sửa sang lại quần áo cho cô, sau đó mới từ từ nói tiếp: "Trừ phi em yêu cầu."

Lâm Yên: "Ấy. "

Câu nói kia của Bùi Duật Thành thay đổi đến bất ngờ làm hai gò má của Lâm Yên lại bắt đầu nóng lên như lửa đốt.

Lâm Yên vô thức mở miệng lẩm nhẩm tự nhủ, an ủi chính mình: "Đùa thôi mà, chắc chắn là nói đùa. Bùi Duật Thành không thể đến mức như vậy... bụng đói mà ăn quàng được. "

Lâm Yên vội vàng chuyển sang chuyện khác: "Cảm ơn ngài, Bùi tiên sinh, nhưng mà ngài làm sao lại biết trên người tôi có hai chỗ bị thương này?".

Ánh mắt của Bùi Duật Thành lóe lên, thuận miệng nói: " Thấy cử động của em có chút bất tiện nên tôi đoán."

Lâm Yên: "Lợi hại vậy."

Chuyện này cũng có thể đoán được sao? Còn đoán chuẩn như thế? Vị trí cũng không sai chút nào.

Lâm Yên mặc dù vẫn không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Nghĩ thầm quả nhiên siêu boss chính là siêu boss, năng lực quan sát quả nhiên bá đạo hơn người bình thường.

Thật vất vả mới thoa thuốc xong, thấy Bùi Duật Thành cất thuốc mỡ đi, Lâm Yên tranh thủ mở miệng: "Bùi tiên sinh, đã muộn rồi, tôi về trước đây. Không quấy rầy ngài nghỉ ngơi."

Bùi Duật Thành: "Tôi đưa em về."

Lâm Yên vốn còn chút lo lắng ngộ nhỡ Bùi Duật Thành đưa ra yêu cầu ngủ lại gì, nhưng bây giờ làm sao không ngờ tới Bùi Duật Thành lại đồng ý rất thoải mái, không có đề ra bất kỳ yêu cầu gì.

Vậy mới nói, người đàn ông như Bùi Duật Thành, làm sao có thể làm gì cô chứ? Cô cũng quá mơ mộng rồi!

Nghĩ như vậy, Lâm Yên bèn an tâm, soạt cái đứng lên rồi vui vẻ đi ra ngoài.

Vừa đi đến cổng, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói của Bùi Duật Thành: "Lâm tiểu thư, túi xách của em bị rơi."

Túi?

Túi gì?

A đúng rồi! Túi vải của tôi a a a!

Trong nháy mắt Lâm Yên quả thực bị dọa gần chết, nhanh như chớp chạy như bay về phía Bùi Duật Thành.

Càng luống cuống hơn nữa, cô vốn định cầm lấy túi. Kết quả bởi vì quá gấp không cầm chắc, cái túi vải kia rơi thẳng xuống đất, tấm poster lăn ra từ trong túi vải, lộn vào vòng rồi lập tức mở ra ngay trên mặt đất.

Một tấm poster bản số lượng có hạn có chữ ký của Bùi Nam Nhứ cứ như vậy hoàn toàn mở ra trước mặt hai người.

Lâm Yên: "..."

Bùi Duật Thành: "..."

Một giây, hai giây, rồi ba giây trôi qua.

Trong phòng khách yên lặng như tờ, chỉ còn tiếng tim đập.

Một giây như vậy, Lâm Yên quả thực hận không thể tát chết mình cho rồi rồi.

Vì sao... Vì sao mỗi lần ở trước mặt Bùi Duật Thành cô lại luống cuống tay chân như vậy, còn phạm phải sai lầm ngu xuẩn và cơ bản này?.

Cô có thể đừng bị bắt gặp nữa?

- --

Chết cười.:)))) Đúng là "lén lút" sau lưng đi đêm lắm có ngày gặp ma! (◕‿◕)

Đây quả thực là hiện trường cực kỳ xanh (ý chỉ cắm sừng)?.

Từ khi trong thân thể bắt đầu xuất hiện ý thức thứ hai, nhân sinh của cô phảng phất liền mở ra hình thức khó khăn.

Lâm Yên đã không dám nhìn vào con mắt của Bùi Duật Thành, dùng quan niệm của Bùi Duật Thành, chỉ sợ không thể nào hiểu được loại tồn tại như idol này, huống chi trước đó cô lại nhiều lần nói yêu hắn đến chết đi sống lại, không thể chứa thêm những người khác, lại cất giấu ảnh chụp nam nhân khác, nam nhân này lại còn là em trai của hắn, Lâm Yên cũng cảm thấy chính mình rất cặn bã.

Cô thật sự oan!

Thế nhưng cũng hết cách rồi, tên nhân cách ngu xuẩn kia chọc phải nợ đào hoa, cô cũng chỉ có thể ôm lấy.

Lâm Yên nhanh chóng cúi người, cuốn tấm áp phích của Bùi Nam Nhứ kia lại, cất kỹ, sau đó mặt mũi tràn đầy thản nhiên mở miệng nói, "Aizzz, cũng là Tam thiếu, hôm nay đi xem cậu ta thi đấu, nhất định phải kín đáo đưa cho tôi, tôi không muốn cũng không được, cuối cùng, tôi nghĩ nghĩ, vẫn là nhận, dù sao tôi chính là chị dâu, ủng hộ sự nghiệp của Nhị thiếu một chút, đó cũng là việc tôi phải làm "

Lâm Yên còn chưa dứt lời, bên hông đột nhiên xiết chặt, thân thể đột nhiên bị đưa vào một cái ôm ấp ấm áp, dọa đến áp phích trong tay cô lập tức lại rớt trên mặt đất.

Ngay sau đó, chính là một nụ hôn cực kỳ nhẹ nhàng rơi xuống.

Không giống như lông vũ ôn nhu khi lần đầu tiên trong lúc vô tình đụng chạm vào trán của cô, không giống đùa giỡn hôn môi ngọt ngào trong lần cô giả vờ tụt huyết áp kia, cũng khác biệt với nụ hôn cáo biệt đêm đó khi đưa cô đến dưới lầu.

Lần này, động tác Bùi Duật Thành mặc dù cũng ôn nhu như trong dĩ vãng, thậm chí được có thể nói là cẩn thận từng li từng tí, thế nhưng không biết vì cái gì, lần này, Lâm Yên lại từ bên trong nụ hôn này cảm thấy một loại thô bạo cùng sợ hãi đi sâu vào linh hồn.

Giống như là một tấm lưới ôn nhu lớn bao trùm xuống, lúc đầu cũng không có uy hiếp gì, thậm chí khiến người ta hãm sâu trong đó, thế nhưng dần dần, cái lưới kia lại càng thu càng chặt.

Tại sao có thể như vậy?.

Rõ ràng là ôn nhu như vậy, một người thân sĩ như vậy, cô vì sao lại đột nhiên sẽ sợ hãi như vậy.

Đúng lúc này, trong đầu Lâm Yên đột nhiên truyền đến một hồi đau đớn cực kỳ bén nhọn.

Bùi Duật Thành cũng không có ngừng lại bao lâu, rất nhanh vừa chạm vào liền rời.

Cùng lúc đó, tất cả hoảng hốt cùng đau đớn đột ngột trong đầu vừa rồi cũng đều biến mất không thấy, giống như vừa rồi hết thảy đều là ảo giác của cô.

Lâm Yên lấy lại tinh thần, vô ý thức sờ lên miệng của mình, "Tại sao lại ".

Bùi Duật Thành cúi người, tự mình giúp cô cầm chắc áp phích, bỏ vào bên trong túi vải dầy, sau đó đưa vào trong tay nữ hài, lập tức, dưới ánh mắt choáng váng của nữ hài, duỗi ngón tay thon dài, đè trên môi nữ hài, dùng thanh âm khàn khàn mở miệng nói: "Đây là cảm ơn."

Hai gò má Lâm Yên lập tức nóng lên.

Cảm ơn cô duy trì đối với Bùi Nam Nhứ?

Vì sao nam nhân này luôn luôn không ra bài theo sáo lộ?

Lâm Yên còn có thể làm sao.

Cô chỉ có thể hơi mở miệng cười nói: "Không cần khách khí không cần khách khí, là tôi phải làm."

Mặc kệ như thế nào, ải khó này cuối cùng cũng qua.

Bùi Duật Thành đưa Lâm Yên tới cửa, dường như là phát giác nữ hài ở trước mặt mình sẽ khá khẩn trương, thậm chí hết sức không muốn chính hắn đưa cô, nên an bài một người tài xế đưa cô trở về.

Lâm Yên khoát tay một cái nói đừng: "Cái kia, tôi liền đi về trước, Bùi tiên sinh ngủ ngon."

Bùi Duật Thành: "Ngủ ngon ".

Trong bóng đêm, Lâm Yên ngồi xe chậm rãi rời đi, từng chút một biến mất ở trong bóng tối.

Một mực đến khi không thấy chiếc xe kia nữa, Bùi Duật Thành châm một điếu thuốc, đứng ở trong gió đêm một lát.

Hút xong một điếu thuốc, Bùi Duật Thành xoay người, quay vào biệt thự.

Trong thư phòng.

Trong tay nam nhân bưng một ly cà phê, mặc trên người một kiện áo sơ mi trắng, trên mặt mang theo kính mắt ôn nhuận văn nhã, ngồi ở trước bàn đọc sách.

Sắc mặt nam nhân bình tĩnh không lay động, trước mặt trưng bày một đống văn bản tài liệu, chỉ là không lật qua lật lại chút nào, không biết đang suy tư điều gì, ngồi ngay ngắn rất lâu, thẳng đến khi cà phê trong tay đã triệt để lạnh đi.

Màn ảnh máy vi tính lấp lánh ánh sáng màu lam chiếu vào trên khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân, đôi con ngươi thâm thuý chìm sau thấu kính kia giống như mặt phẳng dưới biển sâu, sâu không thấy đáy, không có một chút rực rỡ nào tiến vào nổi.

Nhìn kỹ sẽ phát hiện, ánh mắt nam nhân vẫn rơi vào ngoài cửa sổ đối diện, phương hướng Lâm Yên mới vừa đón xe rời đi.

Nữ hài sau khi biết hắn không có giữ mình lại, đồng thời phái lái xe đưa cô rời đi, trên mặt rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, thân ảnh rời đi không kịp chờ đợi, giống như cảm giác được cái gì, giống như là thú nhỏ bức thiết rời khỏi nguy hiểm.

Khả năng chính cô cũng không có phát giác điểm này, thế nhưng, tâm tình của cô lại quá dễ dàng nắm bắt.

Con ngươi thủy chung bình tĩnh không lay động kia của Bùi Duật Thành, tựa hồ trong nháy mắt đột nhiên dâng trào lên, một tay bưng cà phê, một ngón tay trên bàn tay khác gõ theo tiết tấu trên bàn sách.

Bóng đêm càng ngày càng sâu, trong phòng yên tĩnh, không hề có một chút thanh âm, an tĩnh giống như không có người tồn tại, chỉ có đồng hồ treo trên tường phát ra thanh âm cộc cộc cộc cực nhẹ, theo tiếng gõ mặt bàn của nam nhân, một lát một lát, tiếng vang "Cạch" "Cạch" "Cạch".

Bóng cây "Xào xạc...xào xạc " chập chờn, ngoài cửa sổ tựa hồ nổi gió lên.

Ngay trong nháy mắt bóng cây chập chờn, trong thư phòng đột nhiên vang lên một hồi tiếng vỡ làm người không rét mà run.

Ngay sau đó liền thấy, cà phê sớm đã lạnh bị trong tay Bùi Duật Thành, cái chén ở trong tay của hắn đột nhiên cơ hồ vỡ vụn thành bột phấn.

Mảnh vỡ hỗn hợp có cà phê, theo ngón tay thon dài, rơi vào tây trang định chế cao cấp trên người nam nhân.

Bùi Duật Thành "tách" một tiếng, ánh mắt liếc cái tay tự mình bóp nát chén cà phê kia, tựa hồ lộ ra một loại tâm ý chán ghét sâu tận xương tủy nào đó.

Bất quá, biểu lộ của nam nhân rất nhanh liền khôi phục như thường, giống như cái gì cũng không có xảy ra.

Hắn dừng ngón tay gõ mặt bàn, tiện tay phủi phủi vết bẩn trên quần áo, sau đó đứng lên, đi về phía bên ngoài thư phòng.

Ngay trong nháy mắt khi nam nhân đứng dậy rời đi.

Phía sau hắn đột nhiên phát ra một hồi âm thanh "Ầm ầm" to lớn, bàn đọc sách kia vậy mà trực tiếp nứt ra thành đôi từ chính giữ, tất cả mọi thứ trên bàn sách rớt đầy đất.

Bên trên mặt đất, khắp nơi bừa bộn.

Đúng lúc này, chỗ cửa phòng sách, trợ lý Trình Mặc của Bùi Duật Thành tựa hồ là có chuyện muốn báo cáo, vội vàng đi tới.

Sau khi nghe thấy tiếng vang cực lớn truyền đến từ trong thư phòng Bùi Duật Thành, Trình Mặc lấy làm kinh hãi.

Nhìn bàn đọc sách đứt gãy cùng khắp nơi bừa bộn trong thư phòng, đáy mắt Trình Mặc hiện lên một tia khiếp sợ, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa, hóa thành một loại lạnh nhạt thành thói quen, chỉ sót lại mấy phần vẻ kinh hãi.

Trình Mặc không dám nhìn sau lưng Bùi Duật Thành, nhìn không chớp mắt mở miệng báo cáo: "Bùi tổng, ban giám đốc bên kia lại náo lên, hiện tại hết thảy đổng sự đều đang chờ ở phòng họp công ty, nói muốn xin ngài tự mình đi qua một chuyến "

Bùi Duật Thành hơi chỉnh cổ áo, một bên đi về phía phòng tắm, một bên mặt không thay đổi mở miệng: "Chuẩn bị xe."

"Vâng." Trình Mặc lập tức gật đầu.

Trước khi cất bước, Trình Mặc nhịn không được lại nhìn thoáng qua mặt đất bừa bộn trong thư phòng, lông mày hơi hơi nhăn lên, sau đó mới quay người rời đi.

Rất nhanh, lái xe đưa Lâm Yên tới dưới lầu, Lâm Yên cuối cùng là sống sót về đến nhà.

Hôm nay cũng là vì sinh tồn mà nỗ lực hết sức rồi.

Sau khi đến nhà, Lâm Yên phát hiện trên điện thoại di động có một cuộc gọi nhỡ.

Sau khi thấy rõ nhắc nhở cuộc gọi nhỡ này, sắc mặt Lâm Yên đột nhiên thay đổi, tranh thủ thời gian gọi lại.

"Uy! Là có tin tức mới gì sao?"

Đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm nam nhân quen thuộc, "Đúng vậy, vừa mới tra được một chút đầu mối mới."

Lâm Yên chăm chú nắm chặt điện thoại di động, "Đầu mối gì?"

Người bên đầu kia điện thoại nghe vậy đột nhiên trầm mặc, cũng không có lập tức mở miệng, tựa hồ đang cân nhắc từ ngữ.

Theo sự yên lặng của đầu kia điện thoại, trái tim Lâm Yên từng chút một rơi xuống đáy cốc, "Là tin tức xấu à...?"

Nam nhân thở dài một tiếng, mở miệng nói, "Tôi đã khóa chặt một tổ chức, cơ bản xác định tổ chức kia có khả năng rất lớn chính là phòng thí nghiệm năm đó bắt cóc cô và em trai, tôi tốn một chút khó khăn trắc trở, miễn cưỡng tra được một ít tin tức, bên trong phòng thí nghiệm kia, còn có rất nhiều người bị bắt tới giống cô và em trai cô, đồng thời, hết thảy vật thí nghiệm đều căn cứ vào tư chất cá nhân, phân chia đẳng cấp."

"Chia đẳng cấp?" Lâm Yên nhíu mày.

Năm đó tuổi tác của cô quá nhỏ, rất nhiều chuyện đều đã không nhớ rõ, xác thực giống như mơ hồ nhớ kỹ trên người mỗi đứa bé đều mang theo nhãn hiệu, mà thường là cách một đoạn thời gian, nhãn hiệu này liền sẽ thay đổi một lần nữa.

Chẳng lẽ cái đó chính là phân chia đẳng cấp cho bọn họ?

"Đúng thế." Nam nhân mở miệng, "Tư chất của vật thí nghiệm chia làm các đẳng cấp A, B, C, D, E, F khác nhau, mà tư chất thân thể của cô vốn là rất tốt, sau khi thí nghiệm, đẳng cấp của cô... Tôi phán đoán, rất có thể đã đạt đến cấp A, dĩ nhiên, tôi cũng không bài trừ dã tâm của bọn họ càng lớn, phía trên cấp A còn có vật thí nghiệm đẳng cấp càng cao càng kinh khủng hơn."

Lâm Yên nghe thấy, kinh hồn bạt vía, "Vậy em trai tôi đâu? Dùng thân thể của em trai tôi, chẳng phải là..."

Nam nhân mở miệng nói, "Từ tình huống cô đã nói với tôi mà nói thì, đẳng cấp tư chất của em trai khẳng định là cấp độ F kém nhất, nếu như không phải lúc đương thời có cô ở bên người bảo hộ, em trai cô không có khả năng còn sống sót bên trong cuộc cạnh tranh của nhiều vật thí nghiệm như vậy. Sau này, cô nói với tôi, em trai cô bị bọn họ mang đi, cưỡng ép tách ra với cô, có đúng không..."

"Đúng là như thế, không sai." Lưng Lâm Yên hơi cứng, không biết nghĩ đến cái gì, trong lòng không hiểu sao có loại dự cảm xấu.

Thanh âm ở đầu kia điện thoại dừng một chút, sau đó mới mở miệng, ngữ khí ngưng trọng: "Theo những gì tôi hiểu rõ, bên trong phòng thí nghiệm kia, cấp C trở xuống, đều phải bị tiêu hủy."

Câu nói này, quả thực giống như sấm sét giữa trời quang đập vào trong đầu Lâm Yên, "Anh nói cái gì!? Tiêu hủy..."

"Đúng vậy, cho nên nói, rất có thể, năm đó khi em trai cô bị cưỡng ép mang đi, em trai cô liền đã bị bọn họ..."

"Không có khả năng!" Lâm Yên trực tiếp kích động ngắt lời đối phương.

Người bên đầu kia điện thoại biết cô có chút không tiếp thu được, tận lực dùng ngữ khí hòa hoãn mở miệng an ủi, "Cô cũng đừng nản chí, có lẽ tin tức tôi nhận được cũng có sai, khả năng bọn họ mang em trai cô đi, không phải là vì tiêu hủy, cũng có thể là em trai cô cũng chạy đi giống cô..."

Lâm Yên cơ hồ đứng không vững, lảo đảo vịn vào vách tường ở một bên, lầm bầm mở miệng, "Anh nói đúng... Hết thảy đều có thể..."

Nói không chừng em trai phúc lớn mạng lớn.

Đứa bé kia thiện lương như vậy, ngay cả một con kiến cũng không nỡ giẫm chết, ông trời làm sao có thể đối đãi nhẫn tâm với nó như thế...

"Tôi sẽ tiếp tục giúp cô điều tra, có tin tức lập tức nói cho cô biết. Thế nhưng, tôi khuyên cô, tốt nhất nên chuẩn bị cho dự tính xấu nhất."

"..."

...

Cùng lúc đó, công ty cao ốc tập đoàn JM.

Đêm khuya, trong phòng họp lớn như vậy đèn đuốc sáng trưng, các đổng sự lớn cùng nguyên lão toàn công ty đều đến đông đủ, tất cả mọi người đang chờ Bùi Duật Thành cho một câu trả lời.

"Thằng ranh con này! Thật sự coi mình là người cầm lái Bùi gia, quy củ cũ nhiều năm như vậy, chỉ với một mình hắn, nói phế liền phế?"

"Năm đó khi chúng ta đi theo Bùi đổng tranh đấu giành thiên hạ, hắn còn đang mặc quần yếm ấy, cũng dám ở trước mặt lão tử khoa tay múa chân!"

"Dù như thế nào, hôm nay hắn nhất định phải cho chúng ta một câu trả lời!"

"Nói không sai! Hắn coi Bùi gia này là một mình hắn một tay che trời rồi?"

...

Trong phòng họp có chừng hai phần ba nguyên lão đều đang quát lớn giận mắng, chỉ có một bộ phận cực ít người an tĩnh ngồi ở chỗ đó, duy trì yên lặng.

Còn đang ồn ào, lúc này, cửa chính đột nhiên bị đẩy ra.

Bùi Duật Thành thay một thân âu phục màu xám nhạt, không nhanh không chậm cất bước bước vào, lập tức ngồi vào vị trí chủ tịch bên trên, "Thật xin lỗi, chư vị đợi lâu."

Trình Mặc thì là ngồi xuống vị trí bên tay trái Bùi Duật Thành.

Bùi Duật Thành mới vừa đến, một đám nguyên lão lập tức giống như thuốc nổ bị châm lửa.

"Bùi tổng đúng là kiêu ngạo thật lớn, một đám người đi mời, lúc này mới khoan thai tới chậm!" Một đổng sự bộ dáng năm sáu mươi tuổi, dáng người cồng kềnh, nâng cao bụng bia, mặt mũi lạnh lùng mở miệng.

Đổng sự tóc hoa râm ngồi ở vị trí thứ nhất bên tay phải của Bùi Duật Thành dù bận vẫn ung dung mở miệng nói, "Bùi tổng, hôm nay những lão già chúng tôi này, nguyên nhân những lão gia hỏa này mời ngài tới, chắc hẳn cậu đã rõ ràng.

Không nói những cái khác, chỉ nói chúng tôi mấy năm nay, tốt xấu gì cũng là người năm đó đi theo cha cậu tranh đấu giành thiên hạ, coi như là không có công lao cũng có khổ lao.

Trước đó cậu khăng khăng muốn tùy ý mở rộng bản đồ, giảm bớt tài chính đầu vào với hạng mục có đầu tư vốn, thấy cậu cũng là vì công ty phát triển, chúng tôi cũng không nói cái gì.

Nhưng bây giờ ngược lại thì tốt rồi, cậu đem từng cái sáng thăng tối điều (?) chúng tôi, thậm chí trực tiếp ngừng hạng mục trong tay chúng tôi... Đối với mấy việc này, cậu có phải nên cho chúng tôi một câu trả lời hay không?"

Vị đổng sự này vừa dứt câu, lập tức đạt được phụ hoạ của những đổng sự cùng trận doanh.

"Phùng lão nói không sai! Bùi Duật Thành, coi như cậu là tổng giám đốc tập đoàn JM, chuyện lớn như vậy, cậu cũng không có quyền tự tiện quyết định!"

...

Đối mặt với kháng nghị cùng chất vấn của một đám đổng sự, một tay Bùi Duật Thành nghiêng chống trán, một tay khác gõ nhẹ nhàng có tiết tấu trên bàn theo thói quen, thần sắc bình tĩnh, tựa hồ là đang kiên nhẫn nghe lời của bọn họ.

Lúc này, một đổng sự từ đầu đến cuối không có mở miệng nói chuyện nhịn không được đứng lên mở miệng nói, " Tiền đổng sự, Phùng lão, hai vị đổng sự còn cần an tâm chớ vội, mới rồi Phùng lão nhắc tới bản đồ kế hoạch mở rộng gần đây, mọi người đều biết, ánh mắt Bùi tổng độc đáo, chỉ cần là hạng mục đầu tư mới trong hai năm này của ngài ấy, liền không có một hạng mục nào lỗ vốn.

Còn về điều chỉnh chức vị, đó bất quá là tiến hành điều động nhân sự bình thường căn cứ vào sự phát triển của công ty. Chư vị nếu thật lòng vì muốn công ty phát triển, không nên chỉ cân nhắc đến lợi ích của bản thân."

Đổng sự nói chuyện mặc âu phục màu xanh đậm, tóc chải thật chỉnh tề, khuôn mặt cứng nhắc, bộ dáng hơn bốn mươi tuổi, quét mắt qua những đổng sự gây chuyện kia, trên mặt tràn đầy khinh thường.

Tiền đổng sự nâng cao bụng bia nghe vậy lập tức tức miệng mắng to, "Nhậm Hồng Chí! Ông ít mịa nó nói lời châm chọc ở đây với lão tử! Lời nói dễ nghe như vậy, hóa ra là lửa không có đốt tới người đúng không! Một con chó săn nửa đường tiến vào công ty, ỷ vào có tên ranh này m làm chỗ dựa, cũng dám càn rỡ ở trước mặt lão tử! Cũng không hỏi thăm một chút thân phận của lão tử ở Bùi gia là gì!"

Nhậm Hồng Chí nghe vậy mặt đỏ lên, "Ông... Tiền đổng sự! Ông còn muốn tôi trực tiếp dùng lời khó nghe phải không? Mấy năm nay các người ỷ vào thân phận cùng địa vị của mình, lợi dụng chức vụ hút bao nhiêu máu của công ty, trong lòng chính các người rõ ràng, nếu tiếp tục như thế, công ty lớn hơn nữa cũng không chịu được các người chà đạp như vậy!"

Lời này của Nhậm Hồng Chí vừa nói ra, thành viên hội đồng quản trị do Tiền đổng sự cùng Phùng lão cầm đầu lập tức tức sùi bọt mép, vỗ bàn bắt đầu mắng.

"Nhậm Hồng Chí ông nói chuyện cần phải có chứng cứ! Chúng tôu vì công ty chịu mệt nhọc mấy năm nay cũng là việc ông có thể chửi bới sao?"

"Quá phận! Chuyện này Bùi tổng cậu nhất định phải cho chúng tôi một câu trả lời!"

"Không sai! Nếu không đừng trách chúng tôi kinh động tới Bùi chủ tịch! Bùi chủ tịch năm đó thế nhưng là nhiều lần đã nói với cậu, không được thay đổi vị trí của chúng tôi, tôi ngược lại muốn xem xem, nếu là Bùi chủ tịch biết chuyện tốt cậu làm, cái vị trí tổng giám đốc này của cậu còn có thể giữ được hay không!"

Mấy đổng sự cùng nguyên lão này ỷ vào chính mình già đời, còn có chủ tịch làm chỗ dựa, tự nhiên là không kiêng nể gì cả, vẫn như cũ còn đang kêu gào.

Tăng thêm gần đây lại có nghe đồn thân thể Bùi Duật Thành mắc chứng bệnh nghiêm trọng, bọn họ liền càng nhịn không được đi ra gây sự.

Bùi Duật Thành cũng có một nhóm tâm phúc trong công ty, nhưng phần lớn là người mới, lẻ tẻ vài người dám đứng lên, nhưng cũng không dám cứng rắn đấu cùng những người này, chỉ có Nhậm Hồng Chí một mực tranh luận cùng bọn họ.

Mà Trình Mặc xem như tâm phúc lớn nhất của Bùi Duật Thành, lại từ đầu tới cuối người cũng như tên, một chữ cũng không nói, chẳng qua là mặt không thay đổi nhìn những người này, đáy mắt tựa hồ xen lẫn một tia đồng tình cùng thương hại...

Bùi Duật Thành là từ hai năm trước mới chính thức bắt đầu tiếp nhận công ty.

Cũng là bắt đầu từ hai năm trước bắt đầu, tính tình Bùi Duật Thành đại biến, tính tình đột nhiên trở nên ôn hòa, bên ngoài tất cả mọi người đánh giá hắn đều là tư văn hữu lễ, ôn nhuận như ngọc, hoàn toàn không có khả năng nghĩ đến, hai năm trước Bùi Duật Thành đến cùng là bộ dáng gì...

Nếu bọn họ biết, hôm nay cũng sẽ không tự tìm đường chết.

Ngón tay Bùi Duật Thành gõ mặt bàn dừng lại, ngẩng đầu, ánh mắt chậm rãi quét qua mọi người, gió nhẹ mây bay mở miệng nói, "Xem ra, chư vị có ý kiến rất lớn với tôi. Bất quá, chuyện này, cũng không nhất định phải kinh động đến cha tôi."

Mặt mập Tiền đổng sự run lên dữ tợn, cười lạnh một tiếng, "Hừ, Hoàng Mao tiểu tử*, cậu bây giờ biết sợ rồi? Nói cho cậu, đã muộn, chúng tôi đã báo lên Bùi chủ tịch, mà lại chuẩn bị tự mình đi một chuyến tới nước Mỹ, nói rõ ràng với chủ tịch hành động của cậu trong khoảng thời gian này!"

* Hoàng Mao tiểu tử: thời mấy năm 9x bên trung rộ lên phong trào trẻ tuổi là nhuộm tóc nên bên đó gọi mấy người trẻ tuổi là hoàng mao (lông vàng) thành quen. 

Trên khuôn mặt lành lạnh của Bùi Duật Thành thủy chung là bình thản, thậm chí được xưng nét mặt ôn hòa: "Chư vị còn cần an tâm chớ vội, vãn bối cũng là có một phương pháp để cho tất cả mọi người đều hài lòng."

Nghe thấy Bùi Duật Thành, những đổng sự gây chuyện kia lập tức lộ vẻ mặt đắc ý.

Hoàng mao tiểu tử này, quả nhiên vẫn là muốn thỏa hiệp!

"Sớm nói như vậy không được sao!"

"Chờ một chút, nói lời tạm biệt dễ nghe như vậy, cậu cũng là trước tiên nói một chút xem, đến cùng là phương án gì!"

"Nếu như không thể để cho chúng tôi hài lòng thì cũng vô dụng!"

...

...

Bùi Duật Thành cười cười, đáy mắt hiện ra một tia làm người không rét mà run Phong Ma*.

* Phong Ma: trong truyện tiên hiệp nam, khi nhân vật nhập ma đạo thường hay gọi là phong ma, ý chỉ là trong mắt BDT có nét điên cuồng như ác ma. 

"Là..."

Trình Mặc nhìn Bùi Duật Thành thời khắc này, vẻ mặt hơi đổi.

Nam nhân từng khiến cho cả thế giới đều thấy tuyệt vọng kia, đã quay về.

Những cao tầng ở đây, chỉ sợ bọn họ sẽ không nghĩ tới, Bùi Duật Thành đến tột cùng đã từng có bao nhiêu điên cuồng, cho dù là dùng đại danh từ kinh khủng cho hắn, cũng không quá đáng chút nào.

Bùi Duật Thành không phải cấp S, còn trâu bò hơn cấp S nhiều, không phải lĩnh vực có thể dùng đẳng cấp để phân chia.

Trình Mặc lạnh nhạt quét qua mọi người tại đây, trong đầu chỉ có hai chữ: Ngu xuẩn.

Bọn họ căn bản không có khả năng biết, nội tâm của người đàn ông này đến tột cùng điên cuồng cùng âm u cỡ nào, mấy năm qua, hắn ngụy trang không chê vào đâu được, nhưng mà, ngụy trang cuối cùng cũng có một ngày vỡ mất.

Nam nhân này, có được năng lực người bình thường không cách nào tưởng tượng, nhưng âm u cùng điên cuồng trong lòng, lại khiến cho năng lực của hắn đủ để mang đến tai hoạ hủy diệt cho cái thế giới này.

Trình Mặc nhìn nam nhân bên cạnh, trong mắt vốn là bình thản, hiện ra một vệt kính sợ.

"Vào đi."

Giờ phút này, Bùi Duật Thành nhẹ giọng mở miệng nói.

Bùi Duật Thành vừa dứt lời, cửa phòng họp bị người từ bên ngoài đẩy ra, ba người trẻ tuổi cất bước đi đến.

Nam nhân cầm đầu, trên mặt mang theo ý cười như gió xuân, một thân âu phục định chế cao cấp, túi trước ngực cắm một đóa Úc Kim Hương màu trắng, thoạt nhìn cao quý ưu nhã.

Phía sau là một vị nữ nhân mặc trang phục màu đen, vẻ mặt lạnh lùng, cả người giống như một khối hàn băng, khiến cho người ta không dám đến gần.

Người cuối cùng, thoạt nhìn tuổi tác không lớn, giống như là thiếu niên, trên mặt sạch bóng, lại giữ một đầu tóc trắng hơi cuộn, trong mồm ngậm một cây kẹo que, thoạt nhìn thiên chân vô tà (ngây thơ trong sáng).

"Bọn họ..."

Thấy ba người này, ánh mắt Trình Mặc cuối cùng không còn bình tĩnh nữa.

Mặc dù bây giờ hắn ta là tâm phúc Bùi Duật Thành tín nhiệm nhất thân thiết nhất, nhưng trên thực tế, thực lực của hắn ta cũng không phải là cao nhất trong những người bên cạnh Bùi Duật Thành.

Hắn ta có thể ở bên người Bùi Duật Thành, vẻn vẹn bởi vì, tính tình của hắn ta ôn hòa nhất, tốt nhất mà thôi.

Thế nhưng ba người này chính là...

Ba người rất nhanh đi đến đứng vững bên cạnh người Bùi Duật Thành, nam nhân trẻ tuổi cắm đoá Úc Kim Hương màu trắng trên túi, chậm rãi đi đến trước người Bùi Duật Thành, thái độ cung kính cúi người, làm một lễ nghi thân sĩ, trên mặt mang ý cười thủy chung chưa từng tiêu tán.

Thấy ba người xa lạ đột nhiên đi tới, thành viên gây chuyện của hội đồng quản trị lập tức có chút không vui.

Tiền đổng sự xụ mặt, "Bọn họ là ai? Coi nơi này là chỗ nào? Tùy ý ra vào!"

Phùng lão cũng có chút không quá kiên nhẫn mở miệng nói, "Bùi tổng đừng thừa nước đục thả câu, vẫn là tranh thủ thời gian nói cho chúng tôi, đến cùng là phương án giải quyết gì để cho tất cả mọi người hài lòng!"

"A..." Nam nhân trẻ tuổi trong túi áo cắm Úc Kim Hương màu trắng nhẹ nhàng cười một tiếng, không nhanh không chậm mở miệng nói, "Phương án giải quyết để cho tất cả mọi người hài lòng là cái gì, vấn đề đơn giản như vậy cũng không biết đáp án sao?"

Nam nhân trẻ tuổi dừng một chút, lập tức, tiếp tục mở miệng cười nói, "Chỉ cần người không hài lòng đều biến mất... Như vậy... Phương án tự nhiên chính là tất cả mọi người đều hài lòng."

Nam nhân rõ ràng một mực đang cười, nhưng nụ cười kia lại làm kẻ khác không rét mà run.

Không biết là chuyện gì xảy ra, rõ ràng chẳng qua là ba người trẻ tuổi, nhưng trong nháy mắt khi bọn họ tiến đến, toàn bộ phòng họp liền phảng phất đều lâm vào bên trong một loại áp bách cực lớn.

Nhất là nam nhân này, không hiểu sao khiến cho người ta rùng mình.

Tiền đổng sự nghe xong ngầm có ý uy hiếp, lập tức dùng sức vỗ bàn, "Bùi Duật Thành! Cậu có ý gì! Uy hiếp lão tử..."

Tiền đổng sự còn chưa dứt lời, một cây Úc Kim Hương màu trắng phá không tới, trực tiếp qua mu bàn tay màu mỡ của hắn, đóng hắn ở trên mặt bàn.

"A a a —— "

Trong chốc lát, Tiền đổng sự đột nhiên phát ra một hồi tiếng gào thét như giết heo.

Cơ hồ là tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm cái tay Tiền đổng sự không ngừng chảy máu kia.

Trước mặt mọi người tổn thương đổng sự trọng yếu của công ty, làm sao hắn dám!

Còn nam nhân này là chuyện gì xảy ra? Tất cả mọi người không thể thấy rõ cậu ta là làm sao làm, làm sao có thể có người có thể dùng một cành hoa xuyên thấu qua mu bàn tay người ta?

Bùi Duật Thành nghe Tiền đổng sự kêu rên, tựa hồ có chút không vui, ánh mắt lành lạnh chậm rãi nhìn lại phía nam nhân trẻ tuổi đả thương người kia: "Tôi cho cậu động thủ?"

Ngay sau câu nói này, ánh mắt lãnh đạm lành lạnh của Bùi Duật Thành lập tức trở nên lạnh đến cực hạn.

Nam nhân trẻ tuổi ho nhẹ một tiếng, nuốt nước bọt, yếu ớt mở miệng nói, "Trượt tay..."

Thiếu niên bên cạnh thấy cậu ta bị Bùi Duật Thành mắng, có chút hả hê lườm một cái, "Đáng đời! Không biết lão đại ghét bạo lực nhất sao?"

Nam nhân trẻ tuổi nhỏ giọng thầm thì, "Vâng vâng vâng, lão đại ghét bạo lực nhất, lão đại ôn nhu nhất, tôi đây không phải nhất thời không có quen sao..."

Thiếu niên tóc quăn ném kẹo que trong miệng, sửa sang lại quần áo, cầm chồng văn bản tài liệu lớn nhất từ tay nữ nhân mặt lạnh qua, sau đó đi đến trước mặt những đổng sự kia, khách khí lần lượt bắt đầu chia phát.

Một bên vừa phát vừa lên tiếng nói, "Mới vừa rồi có chút bất kính, còn mong các vị đổng sự rộng lòng tha thứ, những văn kiện này là phương án chúng tôi tỉ mỉ chuẩn bị cho chư vị, tin tưởng nhất định có thể làm cho tất cả chư vị đều hài lòng."

Sau đó, những đổng sự gây chuyện kia, mỗi người đều được phát một phần văn kiện.

Vốn là những người này tất cả đều mang vẻ mặt ngạo nghễ, chờ xem Bùi Duật Thành đến cùng là chuẩn bị phương án gì có thể để cho bọn họ hài lòng.

Kết quả, khi nhìn rõ nội dung những phương án kia, đồng loạt đổi sắc mặt.

Tiền đổng sự cũng đã không lo được đau nhức kịch liệt trên bàn tay, tranh thủ thời gian dùng hai tay đồng thời nắm chặt văn bản tài liệu, mà thái độ những người khác cũng gần như vậy, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.

Đồ vật bên trong những văn kiện này, tùy tiện một cái cũng đều đủ để bọn họ thân bại danh liệt, chết không có chỗ chôn...

Thế nhưng những chuyện này tất cả đều cực kỳ bí ẩn, Bùi Duật Thành hắn... Hắn đến cùng là làm sao phát hiện!

Còn có ba người đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, vai trò không phải đơn giản.

Tất cả mọi người phảng phất giống như lần đầu tiên quen biết Bùi Duật Thành, trên mặt nghi ngờ không thôi, tràn đầy hoảng hốt...

Tiền đổng sự mặt phồng thành màu gan heo, thẹn quá hoá giận trực tiếp đứng lên, trước mặt mọi người la to, "Bùi Duật Thành, cậu... Cậu đây là ý gì? Cậu lại dám giở trò với chúng tôi! Hoàng Mao tiểu tử miệng còn hôi sữa này! Cậu tính là gì! Cũng dám chơi lão tử! Tôi lập tức đi gọi điện thoại ngay cho Bùi chủ tịch, để ông ấy nhìn một chút chuyện tốt cậu làm! Cậu cho rằng những vật này liền có thể khiến lão tử ngậm miệng sao! Cậu cho rằng... Cậu cho rằng..."

Bùi Duật Thành cũng không kêu người ta ngăn cản Tiền đổng sự rống to kêu gào, hắn chậm rãi ngồi dựa vào trên ghế dựa, rủ con ngươi, châm một điếu thuốc cho mình.

Một giây sau, nam nhân cách một tầng khói mù thật mỏng, chậm rãi ngẩng đầu lên, cặp con ngươi đen kịt như bóng đêm kia xuyên qua thấu kính cùng khói mù, rơi vào trên mặt Tiền đổng sự...

Trong chớp nhoáng này, Tiền đổng sự liền như là con vịt bị cắt vỡ cuống họng, tất cả lời đều ngăn ở cổ họng, chỉ có thể phát ra tiếng hức hức kinh hoàng.

Nam nhân trên ghế, rõ ràng còn là một bộ ôn tồn lễ độ, thế nhưng vẻn vẹn một ánh mắt, lại phảng phất làm cho linh hồn người ta cũng bị đông cứng.

Trong phòng họp lớn như vậy hoàn toàn tĩnh mịch, phảng phất như là phần mộ.

Ngay cả Trình Mặc cùng ba người khác một bên cũng dồn dập thu liễm hô hấp, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của nam nhân.

Loại uy áp đẳng cấp nghiền ép này, ngay cả bọn họ cùng gánh không được, chớ nói chi là người bình thường...

Tiền đổng sự mồ hôi rơi như mưa, thân thể to mọng run rẩy, trên ghế vậy mà nhỏ xuống nước tiểu màu vàng....

Tất cả mọi người bị bầu không khí đáng sợ này dọa đến trái tim cơ hồ sắp dừng lại...

Ngay khi tất cả mọi người sắp bị bầu không khí đáng sợ này dọa đến trái tim cơ hồ muốn dừng lại, một hồi chuông điện thoại di động đột ngột vang lên.

Tiếng chuông máy móc này, là điện thoại di động Bùi Duật Thành vang lên.

Bùi Duật Thành nhẹ nhàng nhả ra một hơi khói mù, cũng không có xem điện thoại, tiện tay ấn nút nghe.

Ngay sau đó, trong điện thoại di động truyền tới giọng một nữ hài: "Bùi tiên sinh..."

Cơ hồ trong nháy mắt thanh âm nữ hài vang lên, toàn bộ cảm giác áp bách như muốn làm trái tim mỗi người nổ tung trong phòng họp đột nhiên biến mất không còn tăm tích, thật giống như hết thảy vừa rồi đều là ảo giác.

Bùi Duật Thành cầm điện thoại di động lên, trên mặt vẫn không có biểu tình gì như cũ.

Thế nhưng, bầu không khí lại đột nhiên biến đổi.

Bùi Duật Thành: "Có việc?"

"Ây... Có một chút... Tối mai... Chúng ta có thể gặp mặt không?" Nữ hài mở miệng.

Bùi Duật Thành: "Được."

Bùi Duật Thành cúp điện thoại, một lần nữa quét về phía tất cả mọi người đang ngồi, "Từ hôm nay trở đi, do Nhậm Hồng Chí tiếp nhận vị trí tổng thanh tra bộ tài vụ tập đoàn JM, quản lý phân bộ ở châu Á của tập đoàn JM. Chư vị, có thể có ý kiến."

Nếu là bình thường, tin tức nặng ký như vậy tuyên bố ra, các nguyên lão phía dưới sợ là cũng đã sớm tức miệng mắng to, nhưng bây giờ, toàn bộ trong phòng họp lặng ngắt như tờ, không người nào dám có chút dị nghị.

"Nếu ý kiến của chư vị đều thống nhất, như vậy, tan họp."

Bùi Duật Thành nói xong, đứng dậy rời đi.

Công việc kết thúc hội nghị còn lại, trực tiếp giao cho Trình Mặc.

Ánh mắt nữ nhân trẻ tuổi mặc trang phục màu đen thủy chung rơi vào trên mặt Bùi Duật Thành, thái độ cung kính đi theo sau lưng Bùi Duật Thành, nam nhân trẻ tuổi cùng thiếu niên cũng đi theo.

Tiếng bước chân vang lên khắp hành lang trống rỗng.

Nữ nhân sau lưng Bùi Duật Thành, vẻ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng, nhịn không được mở miệng truy hỏi, "Duật ca, thực ra muốn làm cho những người này nghe lời rất dễ dàng, những người này chính là loại hiếp yếu sợ mạnh, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, trực tiếp tàn nhẫn, bọn họ cũng không dám không nghe lời, tại sao lại phải phiền toái như vậy, còn khiến chúng ta phí thời gian dài đi thăm dò những thứ này..."

Nghe được nghi vấn của nữ nhân, bước chân Bùi Duật Thành hơi ngừng lại, thoáng xoay người, ánh mắt lành lạnh tùy ý lướt qua trên mặt của nữ nhân.

Đối đầu với ánh mắt cực hàn của nam nhân, lưng nữ nhân lập tức phát lạnh, cúi thấp đầu xuống, "Là tôi vượt khuôn phép."

Bùi Duật Thành xoay người, tiếp tục bước chân.

Ước chừng qua vài giây đồng hồ, trong hành lang trống rỗng truyền đến thanh âm hững hờ của nam nhân: "Cô ấy không thích."

Nữ nhân còn tưởng rằng là ảo giác của mình, hơn nửa ngày mới phản ứng được, vừa rồi Bùi Duật Thành trả lời vấn đề của mình.

Cô ấy không thích...

Sắc mặt nữ nhân trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy, ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng băng lãnh phía trước của nam nhân.

Lúc này, tên kia nam nhân trẻ tuổi bên cạnh kia nhìn về phía nữ nhân, mở miệng yếu ớt, "Ai, Quý Lan, hà tất phải hỏi thêm câu này, hai năm này lão đại tu thân dưỡng tính là vì ai, cô còn có thể không rõ ràng sao?"

Nam nhân trẻ tuổi lại cắm đoá Úc Kim Hương màu trắng kia về túi trước ngực, chẳng qua là trên cánh hoa màu trắng kia lại nhuộm máu tanh.

Đang nói chuyện, lúc này, trong điện thoại di động nam nhân hiện lên một đầu tin tức giải trí: "Danh sách khái quát bạn trai scandal của Lâm Yên"...

Nam nhân cười như không cười nhìn thoáng qua đầu bát quái kia, mở miệng nói: "Bất quá, yên chí, tiếp tục theo cái tiết tấu này, tôi đoán lão đại cũng không giả bộ được bao lâu nữa...

Mấy người biết không? Vừa rồi nghe Tiểu Mặc Mặc nói, đêm nay lão đại thế nhưng nổi trận lôi đình, đập nát cả cái chén cái bàn, cũng không biết là bị cái gì kích thích."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me