Co Gai So Nho
" Phủm" " Phủm"Aaa~~~Giọt mồ hôi cuối cùng trên trán của An Chi mỹ nhân rơi trên má, nàng cả người thanh thoát tiêu sái rời khỏi nhà vệ sinh.- Hâyda, táo bón thật không dễ chịu!---Mấy ngày nay nhận được thiệp cưới của tình đầu, nàng thật tâm tư không rõ vui buồn khổ, chỉ cảm thấy thật khó chịu ở chái chym.Mà mỗi khi khó chịu ở chái chym nàng sẽ lại thích đi ăn cay.Cay các loại và các cấp độ.Mà ăn cay thì lại liền dẫn đến táo bón a~Chưa kể thể chất nàng lại yếu nhớt yếu nhao, còn bị hảo cay hành từ nhỏ, nên e là lần này thân thể lại tổn hao một phen à.-Lưu!
- An!
- Chi!Giọng nói "trong veo như nước chảy".
Khiến An Chi nhảy dựng bật đầu:- A? Ch.... ị...ị h...h...hai????Cha mạ ơi, đang nằm xoa xoa bụng nghĩ ngợi miên man, tự dưng nghe gọi, An Chi chính là cả kinh.
Chị hai.
Sao .lại về. Sớm. Như . Vậy!???- Lưu An Chi! Cô.... cô, - An Diệp tỷ giận đến lắp bắp, tay run rẩy chỉ mặt- là chính cô, cô làm gì vườn hoa của tôi?Lưu An Diệp đại tỷ nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến tím môi mà vấn tội.
( hoặc là hôm nay nàng thử loại son tím!? - tác giả thấy tím thì nói thôi!)Lưu An Chi cảm thấy một giọt mồ hôi liền đã lại chảy xuống thái dương rồi, nóng hổi.Thôi rồi thôi rồi, đại tỷ nhà nàng biết chuyện kinh hỉ rồi, định mệnh nào khiến xui, tại sao Lưu An Diệp yêu hoa hơn yêu em gái này lại về sớm như vậy đây!? Hâyda, mà cũng do nàng tùy hứng, dù tỷ nàng đúng hành trình ba ngày nữa có về nàng cũng botay, nàng vẫn đang nghĩ đối sách mà????- Hah... chị à... đi xa về mệt không nha... a! Để em đi nấu gà hầm táo đỏ cho chị!Chị hai thích nàng nấu ăn cho ăn nhất, cố lỉnh, nàng nhất định phải cố lỉnh, rõ ràng một phút tùy hứng mà giờ tự tạo đại họa rồi.- Đứng đó cho tôi!- Chị à...- Tôi nói cô đứng đó mà!!!- ....
An Chi liền đứng, một bộ mặt kiểu.. chuyến này, xong rồi.- Lưu. An. Chi.... Lưu An Chi cô... hức... cô....- A... tỷ!Aaaa.... ui... a... tỷ...Lưu An Chi là còn chưa làm gì đã bị đại tỷ bổ nhào vào người, liên tục dùng tay mà đánh vào ngực cô, ngắt vào hông cô, khóc lóc.Vốn dĩ, đại tỷ là thấp hơn cô cả một cái đầu.Vốn thật tỷ không lùn, tại cô cao tận 1m72.Từ nhỏ tỷ là người giỏi văn thư thi hoạ, là trường phái chuyên dùng đầu óc.Còn cô, ừ thì coi cô như kẻ lỗ phu đi.Bất quá kẻ lỗ phu này từ nhỏ liền đứng ra bảo vệ cho độc nhất gia tỷ yếu mềm này rồi.Không để tỷ bị ai khi dễ, không ai được bắt nạt tỷ nàng, đánh đấm đá gây hấn cũng được, lại để bản thân luôn bị giáo huấn cũng phải bảo vệ người con gái yếu đuối này.- An Chi, An Chi em dám... huhuTấm ngực mỏng manh của An Chi vẫn là để yên cho đại tỷ giày xéo, nước mắt của nàng ồ ồ mà tuôn ra, khóc trong ngực Lưu An Chi như là một đứa trẻ.Ai mà tin đây là An Diệp đại tiểu thư- thiếu chủ cao cao tại thượng của Lưu gia đâu chứ!
...- Tỷ, thôi mà, tỷ... tỷ à...Mặc yên cho nàng đánh, lại là không ngừng dỗ dành.Hâyda, chuyện nàng sợ nhất đến rồi.Tỷ của nàng khóc, khóc nháo không ngừng, không ngừng đấm tay vào người nàng, được bao nhiêu sức chứ, chỉ có điều... mỗi khi tỷ nàng khóc kiểu này, một lát sau sẽ liền ngất xỉu, lại sẽ còn bệnh mấy ngày liền.Bảo sao con người này nàng từ nhỏ đã phải nhất mực bảo vệ.Bảo sao mỗi lần nàng tùy hứng đều phải sợ như vậy.- Em phá hoa, hức, An Chi em phá hoa của ta, đánh chết em...hức... huhuhu...Lại đánh vào người nàng, lại không ngừng mà ủy khuất kêu khóc.Rồi ngất đi trong lòng nàng.- Ơ.. nè tỷ... người, hâyda hầyda... người... mau đi mời Hoa sư phụ a!!!!Cuống quýt bế An Diệp đặt lên giường, An Chi thở dài chờ đợi Hoa Thần y.---
Vi vuVí vùMột hoa pháo tím bắn lên trời
Chưa đầy năm phút, ta đã về tới đây!Hoa thần y được nhắc đến chính là một vị nữ y tuổi chừng ngũ tuần, bất quá dung nhan lại quá là thanh mĩ, không một chút già, lại càng là nét thời gian làm nàng thêm thu hút.- Sư phụ, cứu người!!!Nàng gấp như cháy nhà kéo tay người vừa đến cửa, làm Hoa thần y còn không kịp cất đi cái ván trượt giá vài chục nghìn đô, huống hồ là thay ra đôi Vans phiên bản hạn chế, gấp gáp mà đi cứu người.Sau khi thực hiện xong y vụ, Hoa lão mỹ nữ mặt đen sì quay sang:- Ngươi cái đồ chết bầm, lại chọc giận gì bảo bối của ta!???Biết là sư phụ nổi giận rồi, An Chi cắn môi lựa lời mà kể lại sự tình, một bộ ngoan ngoãn nhu thuận, xong liền đứng khép nép ở đó cho sư phụ dò xét.- Ngươi thất tình!?Nàng vừa thay ra đôi Vans phiên bản hạn chế, cầm chổi lông gà phủi phủi giày dấu iu, vừa nhạt giọng mà nghiêm khắc hỏi.- Aa... cũng không hẳn a~Không hẳn thất tình, mà là không rõ cảm giác gì.- Đưa tay ra!Sư phụ chấp chổi lông gà sau đít, ánh mắt dò xét nghiêm cẩn, ra lệnh.- Sư phụ, thôi mà!!!Chính là sư đồ quá hiểu rõ nhau, tiểu An Chi liền né cái tay không để sư phụ bắt mạch mình, và cũng chính sư đồ quá hiểu rõ nhau như vậy, nàng lúc này đã bị cưỡng ép mà bắt xong mạch tượng.- Ta nói ngươi thế nào?Ghét bỏ quăng cái tay nàng ra, sư phụ chính là một bộ nghiêm khắc vấn tội. Tên gia hỏa này mỗi lần thất tình liền làm mấy chuyện tào lao mía, hoặc chính là ngu ngốctự hành hạ bản thân, còn thông thường thì nó làm cả hai. Quả là một hảo đồ đệ!- Người nói... nói con chú ý sức khỏe, không... là không được đụng cay tùy hứng gây hại bản thân...- Thế ngươi làm gì!?-...- Nói!!!- Là, là đã bất chấp thân thể mà... ăn cay!_ nàng gãi gãi đầu, cả bốn người đều là đồ đệ của Hoa sư phụ, tính ra chính là hiểu y thuật còn không biết bảo vệ bản thân a.- Ăn cay thôi sao? Khí huyết ngươi thế này còn không phải là ăn một đống lại một đống cay sao!??? Ngươi... ta nên xử ngươi!?- Sư phụ iu quý của con...An Chi khẽ giơ vuốt xoa xoa ngón út của sư phụ, hòng làm một tiểu mèo ngoan. Chỉ có điều hình như Hoa sư phụ giận thật rồi, gạt móng vuốt của tên xấu xa lại không ngoan ngoãn nào đó.- Bớt nịnh nọt ta, lần trước nói thế nào!?Lần trước, chính là nói khi tái phạm, tăng thêm 50 roi phạt...- Sư phụ người bụng dạ rộng lượng, có thể...Chát
Aaaaa- Ngươi suốt ngày làm không suy nghĩ, xong thì trốn tội, tưởng giả bộ dạng ngoan ngoãn đem cái miệng ngọt dụ ta thì liền cho qua!???
- Con sai rồi!- Sai!
Chát...
A..- Ngươi nhận sai đây là lần thứ mấy vạn, nói cho ta khi nào mới thật trưởng thành một chút đây!?
Hả!?
Chát
A
Hả!?
Chát
Aa... uiKết quả, An Chi bị sư phụ cầm sẵn chổi lông gà mà quất, nàng hết mức cũng chỉ đánh trái né phải, nào dám dịch mông mà chạy trốn đòn roi, vậy nên, cái mông sơ sơ cũng bị sư phụ quất cho hai mươi mấy chổi rồi.- Sư phụ, người có đánh đem vào phòng của con mà đánh được hay không, nơi này...
Nơi này còn có đại tỷ, tỷ cần nghỉ ngơi, hơn nữa nếu tỉnh lại thì thật đáng xấu hổ rồi.- Không được!- Sư phụ....- Ta cho ngươi một cơ hội, cũng là khảo vấn ngươi.- A...- mắt An Chi sáng lên, giống như tìm thấy một con đường sống.- Ta đứng tại đây cho ngươi dùng sức chạy, nếu đếm đến ba mươi mốt ngươi thoát khỏi ta, ta liền cho ngươi thoát.- Cái này....
- Một....
- A...Chạy, chạy thật nhanh mới được a.Hoa sư phụ vẫn an an tĩnh tĩnh đứng trông con nhóc An Chi co chân chạy té khói trốn đòn, đếm đúng đến ba mươi liền từ tốn móc trong túi ra một cái điện thoại phím bấm, hướng An Chi là ném, lại là nói đến rõ to:- Ta là ném ngươi con Vertu của sư mẫu ngươi, nó mà rơi xuống đất, da ngươi hẳn bị nàng lột ra đem về xào ớt xanh!An Chi phản xạ kịp thời, nàng là ếch sao? Lột da xào giòn!?
Hừ, thiệt chỉ muốn khóc, lần nào cũng mang đồ dễ vỡ kỉ vật của sư mẫu, ném vạ mình, làm cho mình hết đường trốn đi.Vậy là, chỉ đành dựng chân chạy, quay phắt phản xạ chụp lấy con Vertu mang đến trước mặt mà kính dâng.
Vertu này mà vỡ, chỉ sợ một lớp da nàng thì bị cẩn cho đến xanh xanh tím tím tràn đầy máu tươi, rồi trét lên bột ớt!?
( ầy- quá kinh dị rồi!)- Ngươi, đi lấy roi mang đến.
- Sư phụ, người rốt cục vẫn không phải một chính nhân quân tử!!!- Đối kẻ hỗn đản, ta ngu lắm mới đi làm chính nhân!
------Bởi biết ngày mai chị lấy nàng
Chơi liều. em cắt trụi vườn lan
Chơi dại- tháng này em nằm sấp,
Phúc phận- trăm năm, chị với nàng...
---
An Chi vốn có khiếu làm thơ, đi bảy bước liền ngâm được một bài đầy thương cảm này, chỉ là người cần thương cảm lại chẳng thèm nhìn đến, đứng đó mà chờ nàng mang roi đến.----An Chi nàng sắp đổi tư thế ngủ rồi!!!!!
Đến là khổ.
- An!
- Chi!Giọng nói "trong veo như nước chảy".
Khiến An Chi nhảy dựng bật đầu:- A? Ch.... ị...ị h...h...hai????Cha mạ ơi, đang nằm xoa xoa bụng nghĩ ngợi miên man, tự dưng nghe gọi, An Chi chính là cả kinh.
Chị hai.
Sao .lại về. Sớm. Như . Vậy!???- Lưu An Chi! Cô.... cô, - An Diệp tỷ giận đến lắp bắp, tay run rẩy chỉ mặt- là chính cô, cô làm gì vườn hoa của tôi?Lưu An Diệp đại tỷ nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến tím môi mà vấn tội.
( hoặc là hôm nay nàng thử loại son tím!? - tác giả thấy tím thì nói thôi!)Lưu An Chi cảm thấy một giọt mồ hôi liền đã lại chảy xuống thái dương rồi, nóng hổi.Thôi rồi thôi rồi, đại tỷ nhà nàng biết chuyện kinh hỉ rồi, định mệnh nào khiến xui, tại sao Lưu An Diệp yêu hoa hơn yêu em gái này lại về sớm như vậy đây!? Hâyda, mà cũng do nàng tùy hứng, dù tỷ nàng đúng hành trình ba ngày nữa có về nàng cũng botay, nàng vẫn đang nghĩ đối sách mà????- Hah... chị à... đi xa về mệt không nha... a! Để em đi nấu gà hầm táo đỏ cho chị!Chị hai thích nàng nấu ăn cho ăn nhất, cố lỉnh, nàng nhất định phải cố lỉnh, rõ ràng một phút tùy hứng mà giờ tự tạo đại họa rồi.- Đứng đó cho tôi!- Chị à...- Tôi nói cô đứng đó mà!!!- ....
An Chi liền đứng, một bộ mặt kiểu.. chuyến này, xong rồi.- Lưu. An. Chi.... Lưu An Chi cô... hức... cô....- A... tỷ!Aaaa.... ui... a... tỷ...Lưu An Chi là còn chưa làm gì đã bị đại tỷ bổ nhào vào người, liên tục dùng tay mà đánh vào ngực cô, ngắt vào hông cô, khóc lóc.Vốn dĩ, đại tỷ là thấp hơn cô cả một cái đầu.Vốn thật tỷ không lùn, tại cô cao tận 1m72.Từ nhỏ tỷ là người giỏi văn thư thi hoạ, là trường phái chuyên dùng đầu óc.Còn cô, ừ thì coi cô như kẻ lỗ phu đi.Bất quá kẻ lỗ phu này từ nhỏ liền đứng ra bảo vệ cho độc nhất gia tỷ yếu mềm này rồi.Không để tỷ bị ai khi dễ, không ai được bắt nạt tỷ nàng, đánh đấm đá gây hấn cũng được, lại để bản thân luôn bị giáo huấn cũng phải bảo vệ người con gái yếu đuối này.- An Chi, An Chi em dám... huhuTấm ngực mỏng manh của An Chi vẫn là để yên cho đại tỷ giày xéo, nước mắt của nàng ồ ồ mà tuôn ra, khóc trong ngực Lưu An Chi như là một đứa trẻ.Ai mà tin đây là An Diệp đại tiểu thư- thiếu chủ cao cao tại thượng của Lưu gia đâu chứ!
...- Tỷ, thôi mà, tỷ... tỷ à...Mặc yên cho nàng đánh, lại là không ngừng dỗ dành.Hâyda, chuyện nàng sợ nhất đến rồi.Tỷ của nàng khóc, khóc nháo không ngừng, không ngừng đấm tay vào người nàng, được bao nhiêu sức chứ, chỉ có điều... mỗi khi tỷ nàng khóc kiểu này, một lát sau sẽ liền ngất xỉu, lại sẽ còn bệnh mấy ngày liền.Bảo sao con người này nàng từ nhỏ đã phải nhất mực bảo vệ.Bảo sao mỗi lần nàng tùy hứng đều phải sợ như vậy.- Em phá hoa, hức, An Chi em phá hoa của ta, đánh chết em...hức... huhuhu...Lại đánh vào người nàng, lại không ngừng mà ủy khuất kêu khóc.Rồi ngất đi trong lòng nàng.- Ơ.. nè tỷ... người, hâyda hầyda... người... mau đi mời Hoa sư phụ a!!!!Cuống quýt bế An Diệp đặt lên giường, An Chi thở dài chờ đợi Hoa Thần y.---
Vi vuVí vùMột hoa pháo tím bắn lên trời
Chưa đầy năm phút, ta đã về tới đây!Hoa thần y được nhắc đến chính là một vị nữ y tuổi chừng ngũ tuần, bất quá dung nhan lại quá là thanh mĩ, không một chút già, lại càng là nét thời gian làm nàng thêm thu hút.- Sư phụ, cứu người!!!Nàng gấp như cháy nhà kéo tay người vừa đến cửa, làm Hoa thần y còn không kịp cất đi cái ván trượt giá vài chục nghìn đô, huống hồ là thay ra đôi Vans phiên bản hạn chế, gấp gáp mà đi cứu người.Sau khi thực hiện xong y vụ, Hoa lão mỹ nữ mặt đen sì quay sang:- Ngươi cái đồ chết bầm, lại chọc giận gì bảo bối của ta!???Biết là sư phụ nổi giận rồi, An Chi cắn môi lựa lời mà kể lại sự tình, một bộ ngoan ngoãn nhu thuận, xong liền đứng khép nép ở đó cho sư phụ dò xét.- Ngươi thất tình!?Nàng vừa thay ra đôi Vans phiên bản hạn chế, cầm chổi lông gà phủi phủi giày dấu iu, vừa nhạt giọng mà nghiêm khắc hỏi.- Aa... cũng không hẳn a~Không hẳn thất tình, mà là không rõ cảm giác gì.- Đưa tay ra!Sư phụ chấp chổi lông gà sau đít, ánh mắt dò xét nghiêm cẩn, ra lệnh.- Sư phụ, thôi mà!!!Chính là sư đồ quá hiểu rõ nhau, tiểu An Chi liền né cái tay không để sư phụ bắt mạch mình, và cũng chính sư đồ quá hiểu rõ nhau như vậy, nàng lúc này đã bị cưỡng ép mà bắt xong mạch tượng.- Ta nói ngươi thế nào?Ghét bỏ quăng cái tay nàng ra, sư phụ chính là một bộ nghiêm khắc vấn tội. Tên gia hỏa này mỗi lần thất tình liền làm mấy chuyện tào lao mía, hoặc chính là ngu ngốctự hành hạ bản thân, còn thông thường thì nó làm cả hai. Quả là một hảo đồ đệ!- Người nói... nói con chú ý sức khỏe, không... là không được đụng cay tùy hứng gây hại bản thân...- Thế ngươi làm gì!?-...- Nói!!!- Là, là đã bất chấp thân thể mà... ăn cay!_ nàng gãi gãi đầu, cả bốn người đều là đồ đệ của Hoa sư phụ, tính ra chính là hiểu y thuật còn không biết bảo vệ bản thân a.- Ăn cay thôi sao? Khí huyết ngươi thế này còn không phải là ăn một đống lại một đống cay sao!??? Ngươi... ta nên xử ngươi!?- Sư phụ iu quý của con...An Chi khẽ giơ vuốt xoa xoa ngón út của sư phụ, hòng làm một tiểu mèo ngoan. Chỉ có điều hình như Hoa sư phụ giận thật rồi, gạt móng vuốt của tên xấu xa lại không ngoan ngoãn nào đó.- Bớt nịnh nọt ta, lần trước nói thế nào!?Lần trước, chính là nói khi tái phạm, tăng thêm 50 roi phạt...- Sư phụ người bụng dạ rộng lượng, có thể...Chát
Aaaaa- Ngươi suốt ngày làm không suy nghĩ, xong thì trốn tội, tưởng giả bộ dạng ngoan ngoãn đem cái miệng ngọt dụ ta thì liền cho qua!???
- Con sai rồi!- Sai!
Chát...
A..- Ngươi nhận sai đây là lần thứ mấy vạn, nói cho ta khi nào mới thật trưởng thành một chút đây!?
Hả!?
Chát
A
Hả!?
Chát
Aa... uiKết quả, An Chi bị sư phụ cầm sẵn chổi lông gà mà quất, nàng hết mức cũng chỉ đánh trái né phải, nào dám dịch mông mà chạy trốn đòn roi, vậy nên, cái mông sơ sơ cũng bị sư phụ quất cho hai mươi mấy chổi rồi.- Sư phụ, người có đánh đem vào phòng của con mà đánh được hay không, nơi này...
Nơi này còn có đại tỷ, tỷ cần nghỉ ngơi, hơn nữa nếu tỉnh lại thì thật đáng xấu hổ rồi.- Không được!- Sư phụ....- Ta cho ngươi một cơ hội, cũng là khảo vấn ngươi.- A...- mắt An Chi sáng lên, giống như tìm thấy một con đường sống.- Ta đứng tại đây cho ngươi dùng sức chạy, nếu đếm đến ba mươi mốt ngươi thoát khỏi ta, ta liền cho ngươi thoát.- Cái này....
- Một....
- A...Chạy, chạy thật nhanh mới được a.Hoa sư phụ vẫn an an tĩnh tĩnh đứng trông con nhóc An Chi co chân chạy té khói trốn đòn, đếm đúng đến ba mươi liền từ tốn móc trong túi ra một cái điện thoại phím bấm, hướng An Chi là ném, lại là nói đến rõ to:- Ta là ném ngươi con Vertu của sư mẫu ngươi, nó mà rơi xuống đất, da ngươi hẳn bị nàng lột ra đem về xào ớt xanh!An Chi phản xạ kịp thời, nàng là ếch sao? Lột da xào giòn!?
Hừ, thiệt chỉ muốn khóc, lần nào cũng mang đồ dễ vỡ kỉ vật của sư mẫu, ném vạ mình, làm cho mình hết đường trốn đi.Vậy là, chỉ đành dựng chân chạy, quay phắt phản xạ chụp lấy con Vertu mang đến trước mặt mà kính dâng.
Vertu này mà vỡ, chỉ sợ một lớp da nàng thì bị cẩn cho đến xanh xanh tím tím tràn đầy máu tươi, rồi trét lên bột ớt!?
( ầy- quá kinh dị rồi!)- Ngươi, đi lấy roi mang đến.
- Sư phụ, người rốt cục vẫn không phải một chính nhân quân tử!!!- Đối kẻ hỗn đản, ta ngu lắm mới đi làm chính nhân!
------Bởi biết ngày mai chị lấy nàng
Chơi liều. em cắt trụi vườn lan
Chơi dại- tháng này em nằm sấp,
Phúc phận- trăm năm, chị với nàng...
---
An Chi vốn có khiếu làm thơ, đi bảy bước liền ngâm được một bài đầy thương cảm này, chỉ là người cần thương cảm lại chẳng thèm nhìn đến, đứng đó mà chờ nàng mang roi đến.----An Chi nàng sắp đổi tư thế ngủ rồi!!!!!
Đến là khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me