TruyenFull.Me

Co Gai Trong Long Trang Toi Suong Mu Can Than Voi Ngon Nen

5

Rời khỏi khu Chiêu Hoa, tôi không đến cửa hàng mà về nhà.

Về đến nhà, tôi mở máy tính, tìm kiếm hai cái tên: Đỗ Tiểu Xuân và Hứa Niệm.

Không có bất cứ ghi chép nào về Hứa Niệm.

Có điều tôi lại tìm được vài thông tin về Đỗ Tiểu Xuân.

Đổ Tiểu Xuân, chủ gánh hát Lê Viên Xuân, sinh vào tháng 2 năm 1896, qua đời vào tháng 9 năm 1928, là một trong Tứ Đại Danh Đán cuối triều Thanh, được Phổ Nghi phong tặng danh hiệu "Thanh Y Chủ".

Thông tin không nhiều lắm, dù vậy vẫn có ghi chép về một số vở kịch Đỗ Tiểu Xuân tham gia, bao gồm những tiết mục biểu diễn cho Ái Thân Giác La Phổ Nghi.

Tôi xem mấy tấm ảnh ở phần giới thiệu, người đàn ông trong những tấm ảnh thật sự giống với người tôi gặp trong mơ, trang phục thậm chí cũng tương đồng.

Trong Lê Viên Xuân, đào hát có thanh y (1), hoa đán (2), đao mã đán (3), đào võ, bà già, hoa sam (4) và các vai diễn khác. Để được hoàng đế cuối cùng phong tặng danh hiệu Thanh Y Chủ, Đỗ Tiểu Xuân kia chắc chắn đóng vai thanh y rất giỏi.

(1) Thanh y (青衣): thị tỳ, tỳ nữ, vai đào trong hí khúc

(2) Hoa đán (花旦): vai con gái có tính cách hoạt bát hoặc phóng đãng đanh đá

(3) Đao mã đán (刀马旦): vai phụ nữ giỏi võ nghệ trong hí khúc

(4) Hoa sam (花衫): vai nữ trong kịch truyền thống Trung Quốc

Theo thông tin có được, Đỗ Tiểu Xuân qua đời vào năm 1928 do bệnh nặng. Nếu ngôi mộ kia thật sự là của Đỗ Tiểu Xuân thì vấn đề nghiêm trọng rồi.

Chỉ sợ Đỗ Tiểu Xuân qua đời không phải do bệnh, mà là bị hại.

Nếu không sao lại bị chôn cất phong ấn trong quan tài như vậy?

Tôi tiếp tục tìm kiếm thông tin về Dỗ Tiểu Xuân thì phát hiện một người phụ nữ trong vài tấm ảnh cũ. Người phụ nữ này đứng cạnh Đỗ Tiểu Xuân, mỉm cười duyên dáng, khí chất có phần nam tính.

Ngay giây phút đó, tôi nhận ra vóc dáng người phụ nữ này giống với người phụ nữ tóc ngắn mà tôi thấy đi từ trong mộ ra, có điều khi đó trời tối qua, đèn pin sáng lên chỉ thoáng qua, tôi không nhớ rõ khuôn mặt của cô ta lắm.

Tôi đọc xuống phần giới thiệu.

Người phụ nữ này tên Lâm Tiểu Nguyệt, là học trò của Đỗ Tiểu Xuân, sau này trở thành hoa đán của gánh hát Lê Viên Xuân.

Ở thời đại đó con hát thường là nam, một người phụ nữ có thể trở thành hoa đán chính của đoàn hát không phải chuyện dễ dàng.

Đọc đến thông tin phía sau, tôi không khỏi lắc đầu.

Lâu Tiểu Nguyệt là hoa đán thời Dân Quốc, không thể là người phụ nữ tóc ngắn kia.

Nếu cô ta thật sự còn sống đến bây giờ thì ít nhất cũng hơn một trăm tuổi, sao có thể trẻ như vậy?

Tuy nhiên, khi nhìn ảnh chụp Lê Viên Xuân, tôi phải giật mình.

Tấm ảnh trắng đen hơi mờ nhưng bóng dáng của một tòa nhà trong số đó lại rất giống hình dáng bên ngoài của Lê Viên Xuân. Tấm ảnh này Trương Chu từng cho tôi xem, Trương Chu nói đó là một trong sáu cửa hàng lớn của chợ ma, trong đó có cả Tâm Trai và tiệm cầm đồ Vạn Phúc.

Sáu cửa hàng lớn này có mối quan hệ chặt chẽ với chợ ma và ma khí.

Trương Chu từng nói anh ta không nhớ được tên các cửa hàng khác.

Bây giờ nhìn kỹ lại, Lê Viên Xuân chính là một trong sáu cửa hàng lớn đó.

Một gánh hát sao có thể liên quan đến ma khí?

Ngay khi tôi chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm tài liệu thì di động để cạnh bỗng đổ chuông.

Thấy là hội trưởng Mã gọi, tôi lập tức nghe máy.

Hội trưởng Mã sốt ruột nói: "Bà chủ Hứa, không xong rồi, lại có người chết. Cô đang ở đâu vậy? Nhà ông chủ Triệu cũng gặp chuyện rồi!"

Ông chủ Triệu?

Tôi không muốn quan tâm đến cái người từng chỉ tay vào mặt mắng tôi, nhưng chuyện của quan tài kia liên quan đến sáu cửa hàng lớn ở chợ ma, tôi không thể không hỏi đến.

"Ông đang ở đâu? Tôi lái xe qua." Tôi nói với hội trưởng Mã.

Hội trưởng Mã gửi tôi địa chỉ một khu dân cư rồi cúp máy.

Tôi ra ngoài, lái chiếc Porsche mà khách hàng cũ tặng đến khu Long Hoa.

Khi tôi đến biệt thự theo địa chỉ, hội trưởng Mã đang đứng trước cửa lo lắng chờ tôi.

Ông chủ Triệu đứng ngay bên cạnh, vừa thấy tôi liền quỳ xuống, dập đầu: "Xin lỗi bà chủ Hứa, cô mau cứu con trai tôi đi. Nửa đêm con trai tôi thức dậy, cứ hát hí khúc mãi, trước giờ nó chưa từng học hát hí khúc, cô mau giúp nó tỉnh lại đi!"

Trong biệt thự vẫn loáng thoáng có tiếng hát hí khúc.

Tôi phớt lờ ông chủ Triệu, hỏi chủ tịch Mã: "Ai chết?"

"Hai công nhân." Hội trưởng Mã trả lời, "Bọn họ đều từng vào ngôi mộ kia."

Tôi lại hỏi: "Còn những công nhân khác thì sao?"

"Tạm thời đang ở ký túc xá." Ông chủ Triệu vội nói, sau đó lại cầu xin tôi, "Bà chủ Hứa, cô đừng nói nữa, mau cứu con trai tôi đi. Hôm đó ở công trường nó cũng xuống mộ, tôi sợ nó chết mất."

Tôi lạnh lùng nói: "Không phải ông nói chỉ vài người chết cũng không sao sao? Không phải ông nói chỉ cần không dừng thi công, có người chết ông cũng đền bù được hả? Bây giờ đến lượt mình, sao ông lại thay đổi vậy? Mạng không nhân không đáng giá, chẳng lẽ mạng con trai ông quý lắm à?"

Mặt ông chủ Triệu trắng bệch.

Loại người này tôi gặp nhiều rồi.

Suốt ngày chỉ biết ỷ vào việc mình có tiền, coi thường người khác, thậm chí không xem tính mạng con người ra gì, chỉ khi đến lượt bản thân mới biết sợ.

Có lẽ điều công bằng nhất trên thế giới chính là ai rồi cũng phải chết.

Ông chủ Triệu không dám nổi giận.

Nhưng đúng lúc này, trong biệt thự có một người phụ nữ trung niên lao ra mắng chửi: "Cô nói cái quái gì vậy hả? Mạng con trai tôi quý giá thì sao? Cô tưởng mình là ai mà dám nói vậy?"

Tôi trừng mắt nhìn người phụ nữ trung niên kia.

Ông chủ Triệu sốt ruột đứng dậy, nói với bà ta: "Lý Lan Phương, bà nói bậy bạ gì đó? Mau xin lỗi bà chủ Hứa đi. Bây giờ chỉ có bà chủ Hứa mới cứu được con của chúng ta thôi."

Người phụ nữ trung niên kia liếc xéo tôi, tỏ ra khinh thường: "Lão Triệu, ông đừng có để bị mấy kẻ này lừa gạt. Tôi thấy cô ta với cái tên họ Mã kẻ xướng người họa để lừa ông thôi. Hơn nữa cô ta còn trẻ như thế thì có tài gì! Tôi vừa mới gọi điện cho em trai tôi rồi, nó nói sẽ mời đại sư Trần Tam Thủ của Đức Thắng Môn cho chúng ta, dù chúng ta có gặp dơ bẩn gì, đại sư đều có thể giúp chúng ta giải quyết. Không quá năm ngày nữa, công trường có thể khởi công trở lại."

Ông chủ Triệu nghe vậy thì sững sờ.

Hội trưởng Mã hạ giọng hỏi tôi: "Đại sư Trần Tam Thủ?"

Tôi biết người này. Trương đây Trương Chu từng kể Trần Tam Thủ là kẻ buôn bán ma khí, còn vì thế mà hại chết mấy người, nghe nói rất "thần thông".

"Đại sư mà bà nói đang ở đâu?" Tôi hỏi vợ của ông chủ Triệu.

Bà ta liếc xéo tôi: "Sao hả? Đại sư sắp đến rồi. Có phải gặp đại sư nên giờ biết sợ rồi không? Cứ chờ xem, lát nữa nếu đại sư nói việc này liên quan đến cô, nhà họ Triệu chúng tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô."

Tôi lạnh lùng đáp trả: "Đợi đại sư kia giải quyết được việc này rồi nói tiếp."

Trương Chu từng nói đối phương có chút tài cán, tôi cũng định gặp rồi mới tính, dù sao thì tôi cũng không biết quá nhiều về quan tài máu.

Nếu đối phương thực sự có cách giải quyết, cộng thêm việc là người của Đức Thắng Môn, có lẽ tôi có thể tìm được thêm thông tin về sáu cửa hàng lớn ở chợ ma.

Bây giờ Trương Chu không nói tiếng nào đã quay về tiệm cầm đồ, tôi lo Trương Chu đang gặp chuyện không may.

6

Một lúc sau, một chiếc xe dừng trước cổng biệt thự.

Một ông lão gầy gò mặc đồ đen bước xuống, quay đầu, nhìn về phía tôi đầu tiên.

Một mắt của ông ta trắng bệch, mắt còn lại thì tối đen như mực, nhưng tôi vẫn có cảm giác cả hai con mắt kia đang dõi theo tôi khiến lòng tôi vô cớ rét run.

Đây chính là một đôi mắt âm dương.

Xem ra ông cụ này thực sự có bản lĩnh.

Ngoài ra, tôi còn cảm thấy ông cụ này hình như có ý thù địch với mình, đồng thời cũng phải người dễ gần.

Ngay khi tôi nghĩ như vậy, ông ta lại đột nhiên nở nụ cười, chắp tay với tôi: "Gặp người đồng đạo rồi. Cô chắc là bà chủ của Tâm Trai đúng không?"

Người này biết tôi?

Đối diện với tiền bối, tôi chỉ có thể tỏ ra tôn trọng, cung kính chào hỏi: "Đúng vậy, Hứa Tâm chào ông."

"Không cần khách sáo. Danh tiếng của bà chủ Hứa tôi đã nghe qua từ lâu rồi." Trần Tam Thủ cười hòa nhã, xóa tan vẻ lạnh lùng trong ánh mắt trước đó.

Ông chủ Triệu đứng bên tỏ ra lúng túng: "Đại sư, hai người biết nhau à?"

"Trước đây chưa từng gặp nhau, nhưng tôi có nghe danh tiếng của bà chủ Hứa." Trần Tam Thủ giải thích, "Nếu ông bà đã mời bà chủ Hứa rồi sao còn mời tôi nữa? Thực ra chuyện này bà chủ Hứa có thể giải quyết."

Ông chủ Triệu sững sờ.

Vợ của ông chủ Triệu không cam lòng liếc nhìn tôi, sau đó bước lên nói với Trần Tam Thủ: "Đại sư, hay là ông xem giúp chúng tôi đi. Ông là đại sư, còn cô ta sao? Cô ta trẻ quá."

Trần Tam Thủ lắc đầu: "Trong giới phong thủy, tài năng đi đầu. Bà chủ Hứa là thương nhân chợ ma, việc này lát nữa có thể phải nhờ bà chủ Hứa giúp đỡ."

Người này biết tôi là thương nhân chợ ma?

Tôi không khoe khoang, chỉ nói: "Xem tình hình trước rồi nói, đã có vài người chết rồi."

Trần Tam Thủ gật đầu: "Cùng vào trong thôi."

Tôi và Trần Tam Thủ cùng vào biệt thự.

Trên tầng hai, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi đang bị trói trên ghế, dù vậy, anh ta vẫn hát hí kịch.

Có điều khi chúng tôi bước vào, anh ta đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn tôi và Trần Tam Thủ, hét lên: "Trần Tam Thủ!"

Biết nhau hả?

Con ma này sau lại nhận ra Trần Tam Thủ?

Tôi nhìn Trần Tam Thủ, thấy khóe mắt ông ta hơi giật giật, sau đó ông ta bước lên một bước, lấy ra một lá bùa nhét vào miệng thanh niên kia.

Một lá bùa bịt miệng.

Thanh niên kia trợn tròn mắt, không nói được thêm câu nào nữa.

"Đại sư, con trai tôi rốt cuộc bị sao vậy?" Vợ của ông chủ Triệu sốt ruột hỏi.

Trần Tam Thủ trả lời: "Bị ma ám. Con ma này có chút lai lịch, nó còn biết danh tiếng của tôi. Tuy nhiên ma bình thường hay mê hoặc con người, cậu ta hát lâu như vậy, nếu còn hát tiếp, chỉ sợ tính mạng của cậu ta sẽ gặp nguy hiểm."

Vợ của ông chủ Triệu gật đầu, lại hỏi: "Thế phải làm sao đây?"

Trần Tam Thủ nhíu mày, quay sang nhìn tôi: "Bà chủ Hứa, tôi có thể khống chế tạm thời con ma này, nhưng giải quyết thế nào thì tôi vẫn chưa chắc. Khi nãy trong điện thoại, tôi nghe nói việc này do một chiếc quan tài gây ra, không biết bà chủ Hứa thấy thế nào?"

Vợ của ông chủ Trần lẩm bẩm: "Đại sư hỏi cô ta làm gì chứ? Tôi thấy việc này đại sư cứ quyết định đi."

Tôi mặc kệ người phụ nữ kia, nói với Trần Tam Thủ: "Cởi chuông cần tìm người buộc chuông. Muốn giải quyết việc này, tôi nghĩ là phải xử lý quan tài kia trước."

"Quan tài?" Trần Tam Thủ gật đầu, "Bà chủ Hứa nói đúng. Thế quan tài kia bây giờ đang ở đâu?"

Ông chủ Triệu vội trả lời: "Quan tài đã được đưa đến kho gần công trường, sở quản lý di tích văn hóa nói sẽ mở quan tài kiểm tra bên trong."

Đang tháng chạp, 6:30, trời vừa sáng.

Trần Tam Thủ nhìn ra bên ngoài, gật đầu: "Trời sáng rồi. Bà chủ Hứa, hay là chúng ta đi xem quan tài kia đi."

Tôi không phản đối.

Trần Tam Thủ ngồi xe của mình đi trước.

Tôi lái chiếc Porsche theo sau xe của ông chủ Triệu.

Vừa đến một ngã tư, trong lúc đợi đèn đỏ, có một chiếc xe máy đột nhiên dừng lại cạnh xe của tôi.

Tôi vô thức nhìn qua thì thấy người lái xe mặc áo khoác đen, tháo mũ bảo hiểm, quay đầu nhìn tôi.

Đó là cô gái tóc ngắn từng đến gần ngôi mộ đúng không?

Tôi mở cửa sổ xe.

Cô gái chỉ lạnh lùng nói: "Hứa Niệm, đừng mở quan tài, không được tin lời Trần Tam Thủ."

Hứa Niệm?

Cô ta gọi tôi là Hứa Niệm.

Hình như cô gái này biết tôi, nhưng cô ta lại gọi tôi là Hứa Niệm giống Đỗ Tiểu Xuân trong giấc mơ.

Không lẽ bọn họ đều nghĩ tôi là Hứa Niệm?

Tôi còn chưa kịp hỏi gì, cô gái tóc ngắn đã khởi động xe phóng đi xa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me