TruyenFull.Me

Co Giao A Em Yeu Unnie Minyeon Jimin


09;15AM Sau khi đi siêu thị mua bánh, trái cây, nước uống và các thứ linh tinh... Eunjung và Qri tiếp tục ra trung tâm chợ, để kiếm đồ mua tiếp... Vừa đi Qri nhìn trái rồi lại nhìn phải để xem nên mua gì thêm... trong khi đó Eunjung đi kế bên lại cứ cười mĩm một mình, Qri thấy thế buộc miệng nên hỏi:

-Gì vậy?

-À... không có gì, chỉ là em nhớ lần đầu tiên em với cô đi chợ thôi à, cứ như chuyện vừa mới xảy ra hôm qua vậy đó hihi.... Thời gian nhanh thật

-Ừm.... Lúc đó nhìn em ngố ngố sao á, đi chợ mà cũng không biết, cô phải nói quá trời em mới biết được các thứ *Qri nhắc lại cũng chẳng nhịn được cười*

-Sặc... đắng quá mà, thế giờ tính mua thêm gì đây?

-Jiyeon với Hyomin thì thích ăn hải sản chắc cô mua sò về rang me với bạch tuộc nướng sa tế... còn em muốn ăn gì? *Qri nhìn Eunjung hỏi*

-Cô mua gì thì em ăn nấy, Park sau đồ do cô nấu là em okey tất ihihihi

-Nịnh gớm... dạo này cứ thấy miệng em dẻo dẻo sao í... học hỏi theo ai vậy ??? *Qri hỏi tò mò*

-Có học ai đâu... thôi mua lẹ đi rồi về, em thèm muốn chết, đứng nói chuyện hoài biết chừng nào mới xong... đi lâu quá mắc công quỷ Jiyeon heo nó rủa um sùm nữa...

Sau buổi party nho nhỏ tại gia của bộ tứ, kết thúc cũng đã gần 16:00, Hyomin lên thay đồ và Jiyeon ngồi trên con Air Blade xám đợi sẵn trước cửa... cô bước ra với áo voan hồng cánh sen, quần Jeans và giày cao gót... nó vẫn thế mà chở cô trên con xe nhưng không ai nói tiếng nào, được 5 phút thì nó mới bắt đầu lên tiếng

-Chỉ đi một tiếng rưỡi thôi nha, nếu anh ta bảo cô ở lại ngồi café tiếp thì cô phải nói là tối nay cô phải hẹn hò với em... *nó căn nhắc cô*

-Nếu Jiyeon lo lắng thế vậy sao Jiyeon còn kiêu cô đồng ý đi, thôi thì Jiyeon chở cô đi chơi luôn đi khỏi phải gặp Richard cũng được mà *giọng cô nhỏ nhẹ nói với nó và vòng tay qua ôm eo*

-Hừmmmm... ai mà buồn cơ chứ, chỉ là nhắc nhở vậy ấy mà, ai mà biết được anh ta sẽ làm gì cô... nhớ là gọi em đón trước 30 phút đó nghe, có rũ đi đâu cũng không được đi đó nha

-Hôm nay em cứ như cụ 80 tuổi í... cứ nhắc đi nhắc lại một chuyện, bộ không biết chán hả? *cô chòm lên nhìn gương mặt nó*

-Này chòm lên như thế này thì làm sao em tập trung chạy xe được chứ... người gì đâu mà cứ như con nít haizzz *Jiyeon ngoáy ra sau nhìn cô*

15 phút sau nó ngừng con xe lại trước một quán café Góc Phố, quán mà nó và cô đi triền miên... nhưng giờ cô lại ngồi đấy với Richard, thật sự thì lòng nó không muốn điều đó. Nhưng nó không thể ích kỉ mà cứ để cô phải bên nó mãi vậy được, dù sao thì cũng chỉ là một buổi café thôi cũng không có gì phải đáng lo cả... Cô xuống xe, nó với tay gỡ chiếc mũ bảo hiểm của cô xuống, móc vào xe và tay nó vuốt vuốt những loạn tóc rối của cô...

-Xong rồi, nhớ lời cụ dặn đó nghen chưa con nít *nó cười nhít mắt nhìn cô*

-Đập chết bây giờ... thôi cô vô nha, cụ chạy xe cẩn thận đó... cụ cứ chạy xe ẩu mãi *cô nhéo gò má nó nói rồi đi vào trong*

Hyomin bước đi vào quán café quen thuộc, nhìn dáo dác rồi bước lại góc bàn ngay cửa kính, Richard từ lâu cũng đã ngồi ở đó và một phần vì ngồi ở góc cửa kính nên anh cũng vô tình bắt gặp được khoảng khắc lúc nãy của nó và cô, anh khẽ đứng dậy kéo ghế cho cô ngồi, rồi anh cũng yên vị xuống chỗ ngồi đối diện với cô...

-Một tháng rưỡi rồi nhĩ Hyomin? Từ lúc anh gặp em, được nhìn và bên em hơn vài ngày thì em về nước mà anh lại chẳng biết gì ... hì *Richard nhìn cô nói*

-Ừ... em với ba em không còn gì nữa cả? *cô nhìn xuống phố qua mãnh cửa kính của quán*

-Anh có nghe bác Park Jaho nói lại, Nhưng rồi cũng qua thôi em... tí nữa em đi vơi anh đến một nơi nha được không Hyomin *Richard nhìn cô như đang chờ câu đồng ý*

-Ùm... ờ tí nữa em có hẹn rồi anh *cô từ chối anh, vì khi nãy như đã nói với Jiyeon rằng cô sẽ không đồng ý đi đâu khác với Richard*

-Hẹn với nhóc Jiyeon phải không?... Anh chỉ cần em đến đây với anh một lúc thôi, chỉ một lúc thôi có được không em? *Richard tiếp tục năn nỉ cô*

-Nhưng....... Nhưng mà em có hẹn... *chưa nói dứt câu thì anh lấy ví ra để tiền lên bàn rồi nắm tay Hyomin kéo đi*

-Anh muốn em đi cùng anh đến một nơi, đừng từ chối anh như vậy, có được không em ?????????

Anh kéo tay cô ra xe rồi bật khóa chạy đi, mặc cho Hyomin chưa kịp phản ứng với hành động này...vì hành động bất ngờ này của Richard mà cô đã để quên mất điện thoại của mình lại trong quán cafe, cũng chưa kịp hoàn hồn lại vì cổ tay cũng khá bị đau khi Richard nắm chặt như vậy. Được vài giây sau khi định hình được hành động đó, cô nói lớn...

-Anh làm gì vậy Richard? Em đã bảo là đồng ý đi cùng với anh đâu? Chẳng phải em nói với anh là em có hẹn rồi sao? *cô nhìn anh nói với giọng lớn tiếng hơn*

-Anh muốn em cho anh thêm một cơ hội.... *Richard vẫn tiếp tục lái xe*

-Em không có là gì của anh hết, nên xin anh đừng làm như vậy nữa. *cô nói nhưng không nhìn anh*

10 phút chạy xe, Richard ngừng xe lại trên một nhà hàng lớn nằm gần đỉnh núi, anh đi xuống mở cửa xe cho cô: - Xuống đi em...

-Anh đưa em đến đây là đâu vậy? Nếu như biết sớm thế thì em đã không nhận lời cùng anh đi café rồi Richard *cô nói nhưng vẫn không bước xuống xe*

-Một lúc thôi, anh xin em đấy... *vẫn hành động đó, anh nắm cổ tay cô đi vào trong*

Xung quanh là một không gian lớn với cách bố trí và nền màu phối sang trọng nhưng chẳng có một ai, dưới nền gạch bóng loáng là những cánh hoa hồng được rãi đầy theo đường đi, phía trên là một bàn ăn và đôi ghế đối diện nhau, trên bàn còn có cả nến và một bó hoa hồng lớn bên cạnh... Richard tiến lại gần cấm lấy bó hoa tặng cho cô...

-Cho anh một cơ hội nữa được không Hyomin? *anh cầm bó hoa nhìn cô nói*

-Xin lỗi Richard nhưng em sẽ không nhận nó... và kể cả lời anh vừa nói với em. *cô quay mặt bước đi nhưng bàn tay săn chắc của người đàn ông ấy đã níu tay cô lại*

-Chẳng lẽ anh không bằng một đứa nhóc đó hay sao hả em? *Anh nói trong cay đắng*

.........................................................

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me