Co Mot Nguoi Khong Nghe Duoc Nhung Khien Tim Toi Nghe Rat Ro Domicmasterd
Tối hôm đó, Trần Đăng Dương về nhà sớm.
Bữa cơm tối mẹ anh nấu đơn giản: canh bí đỏ và thịt kho trứng. Cả nhà ăn xong thì ai về phòng nấy. Dương về phòng trước, đóng cửa, bật đèn bàn.Anh ngồi trước laptop, mở YouTube rồi lục tìm từng video có tiêu đề:"Ngôn ngữ ký hiệu tay cơ bản"
"Dành cho người mới bắt đầu"
"Học nói không cần âm thanh..."Từng cái một.Anh ghi chú lại vào sổ nhỏ: "Xin chào", "Cảm ơn", "Tên tôi là..."Rồi tập theo.Chạm tay vào cằm -> đưa ra -> gật đầu.Nhưng mới tới ký hiệu thứ ba thì..."Cạch."Cửa phòng hé ra.Bố anh đứng tựa khung cửa, chống tay cằm, nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ."Dương... con đang múa tay làm gì đấy?"Dương giật nảy người, giấu tay ra sau lưng như thể vừa bị bắt quả tang đang làm chuyện mờ ám."Ơ... không, con... học thôi...""Học gì?" – Mẹ anh từ dưới nhà nghe thấy, cũng ló đầu lên – "Con học múa à?""Không có!!" – Dương kêu lên, mặt đỏ bừng."À à... chắc học diễn tả tỏ tình bằng tay đúng không?" – bố anh giả vờ nghiêm trọng – "Bố thấy có cái giống như con đang nói... 'Tôi yêu cậu' đấy.""TRỜI ƠI KHÔNG PHẢI!!" – Dương ôm mặt – "Con đang học... ngôn ngữ ký hiệu."Mẹ anh chớp mắt:"Ủa, tự dưng học cái đó làm gì? Trường cũ dạy à?""Không, con... ở chỗ làm có người đồng nghiệp không nghe được..."Bố mẹ anh nhìn nhau. Một giây. Hai giây."Nam hay nữ?" – bố anh hỏi thẳng."NAM!!!" – Dương rống lên như trống đánh trong lòng.Rồi ôm mặt quay đi, không dám nhìn nữa.Bố mẹ bật cười."Ừ, bố mẹ hỏi vậy thôi, chứ thấy con tự học cả buổi tối, chắc là quý người ta lắm.""Không phải... quý gì đâu... con chỉ thấy ảnh hiền... với ảnh giúp con vụ pha chế nữa..." – Dương ấp úng – "Con muốn nói chuyện với ảnh cho ảnh đỡ ngại...""Ừ." – mẹ anh gật gù, nheo mắt nhìn – "Mặt đỏ hết rồi đấy kìa, ai mà tin được con không quý người ta."Dương lúc này chỉ muốn tắt đèn, chui xuống gầm bàn và tan thành mây khói.Sau một hồi bị trêu như ép hoa quả, bố mẹ anh cũng rút lui.Dương ngồi lại trước laptop, thở ra một hơi dài như hết hơi thở.
Tay vẫn run, nhưng môi lại mỉm cười.Hóa ra bị bắt gặp cũng không đáng sợ lắm.
Chỉ là hơi xấu hổ... và hơi dễ thương nữa.Sáng hôm sau, Dương đến quán sớm mười lăm phút.Anh cầm theo một túi bánh sữa dừa mẹ làm - không phải để tặng, mà là "mẹ bảo mang đến chia cho đồng nghiệp."Dương đi thẳng vào trong, thấy Hùng đã có mặt, đang lau kính quầy.Anh giơ giấy lên, ghi:"Em mang bánh đến. Mẹ em làm. Mời anh ăn ạ."Hùng đọc, gật đầu, khẽ cúi người cảm ơn.Dương đứng trước mặt anh, bỗng nhớ lại mấy ký hiệu học tối qua, hít sâu, rồi ra hiệu:Chào buổi sáng. Em là Dương. Em muốn học thêm.Hùng ngẩn người vài giây.Rồi khẽ nghiêng đầu nhìn Dương với vẻ ngạc nhiên, ánh mắt như cười.Anh viết lên một mảnh giấy:"Tối qua học nhiều quá ha?""Ờm... ừm..." – Dương gãi đầu – "Gia đình em phát hiện. Bị chọc quê nguyên buổi tối luôn..."Hùng nhìn anh, che miệng cười.
Không phát ra tiếng, nhưng vai khẽ rung lên.
Lần đầu tiên, nụ cười ấy không chỉ dịu dàng... mà còn thật sự rất vui.Khi khách bắt đầu vào quán, Dương xin chị quản lý được phụ ở phía trong để tập làm cà phê.
Chị gật đầu, đưa luôn cái tạp dề phụ bếp dự bị cho anh."Coi như thực tập pha chế đi, hôm nay cũng không đông lắm. Có gì thì nhờ Hùng hỗ trợ."Dương rửa tay xong, đi vòng ra sau quầy, hơi lóng ngóng đứng kế bên Hùng."Em phụ anh nha?"Hùng đang gắn bình sữa vào máy đánh bọt, hơi liếc nhìn anh, rồi gật đầu.Dương vẫn chưa nhớ hết tên các loại cà phê, cũng chưa rành cách bấm máy — nhưng lại để ý được... bàn tay Hùng hơi khựng một chút khi đụng vào vòi hơi nước."Anh bị bỏng à?" – Dương hỏi, quên mất là Hùng không thể nghe.Anh vội vẽ nhanh lên giấy.
Hùng nhìn, rồi chỉ vào tay, ra hiệu: "Không sao."Thế nhưng... khi khách vào nhiều hơn, Hùng lại không đứng ở quầy order nữa.
Anh cầm khay bưng nước ra bàn, hơi cúi đầu bước nhanh.
Dương định ra phụ, nhưng bị chị Thảo giữ lại:"Không sao đâu, để ảnh làm được. Nhưng hôm nay đừng để ảnh ra nhiều quá.""Sao vậy chị?""Hôm qua có một khách chọc ảnh... khó chịu lắm." – Chị thì thầm – "Người đó ngồi bàn gần cửa sổ, thấy ảnh không nghe được nên cứ vẫy tay chọc phá. Còn với tay định sờ tóc nữa."Dương siết nhẹ ngón tay.Không hiểu sao, cổ họng anh nghẹn lại một chút.
Anh chưa từng nghĩ... thế giới có thể tàn nhẫn đến vậy, chỉ vì một người không nghe được.Anh quay qua, nhìn bóng Hùng đang đặt ly cappuccino xuống bàn — nhẹ nhàng, bình tĩnh, như thể mọi thứ đều ổn.Nhưng chỉ có những người ở gần mới thấy được: vai anh ấy hơi rụt lại, bước chân khi quay đi có phần chậm hơn lúc đến."Tụi em bảo rồi, đừng để ảnh ra ngoài. Ảnh không nói được, không cãi lại ai. Chỉ biết chịu."Cuối ca làm, khi khách đã vơi bớt, Dương lặng lẽ rút một tờ giấy trong túi, viết vội dòng chữ rồi nhẹ tay đẩy về phía Hùng trên mặt quầy:"Từ mai, lúc đông khách, để em ra bưng nước nhé. Anh cứ đứng trong quầy thôi."Hùng vừa lau tay vừa liếc xuống tờ giấy.
Đọc xong, anh dừng lại một chút, rồi cũng cầm bút lên, viết trả lời ngay bên dưới:"Không sao. Anh quen rồi. Em không cần lo."Dương cầm bút, nắn nót thêm một dòng:"Không phải vì em lo... mà vì em muốn. Vậy thôi."Hùng nhìn dòng chữ đó, ngẩng lên, ánh mắt hơi khựng lại.
Rồi anh cười. Rất nhẹ, nhưng thật.
Nụ cười đó không cần dịch - bởi vì nó đủ rõ để ai cũng hiểu:"Anh hiểu rồi."Khi chuẩn bị ra về, Hùng đưa lại cho Dương một mẩu giấy nho nhỏ gấp làm tư:"Ngày mai dạy em làm latte.
Nhưng nhớ học kỹ ký hiệu 'Sữa' và 'Cà phê',
Không lại thành 'Em là sữa' như lần trước nữa nha 😄"Dưới đó là hình vẽ một ly cà phê có tay chân và gương mặt đang... cười nhăn răng.Dương gập tờ giấy lại, nhét vào ví.
Không hiểu sao, tim anh đập nhanh hơn bình thường một nhịp.
Không phải vì ngại.
Mà vì thấy ấm._______________________Tự viết tự thấy dthwChữ nghiêng: viết giấyIn đậm: ngôn ngữ kí hiệu
Bữa cơm tối mẹ anh nấu đơn giản: canh bí đỏ và thịt kho trứng. Cả nhà ăn xong thì ai về phòng nấy. Dương về phòng trước, đóng cửa, bật đèn bàn.Anh ngồi trước laptop, mở YouTube rồi lục tìm từng video có tiêu đề:"Ngôn ngữ ký hiệu tay cơ bản"
"Dành cho người mới bắt đầu"
"Học nói không cần âm thanh..."Từng cái một.Anh ghi chú lại vào sổ nhỏ: "Xin chào", "Cảm ơn", "Tên tôi là..."Rồi tập theo.Chạm tay vào cằm -> đưa ra -> gật đầu.Nhưng mới tới ký hiệu thứ ba thì..."Cạch."Cửa phòng hé ra.Bố anh đứng tựa khung cửa, chống tay cằm, nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ."Dương... con đang múa tay làm gì đấy?"Dương giật nảy người, giấu tay ra sau lưng như thể vừa bị bắt quả tang đang làm chuyện mờ ám."Ơ... không, con... học thôi...""Học gì?" – Mẹ anh từ dưới nhà nghe thấy, cũng ló đầu lên – "Con học múa à?""Không có!!" – Dương kêu lên, mặt đỏ bừng."À à... chắc học diễn tả tỏ tình bằng tay đúng không?" – bố anh giả vờ nghiêm trọng – "Bố thấy có cái giống như con đang nói... 'Tôi yêu cậu' đấy.""TRỜI ƠI KHÔNG PHẢI!!" – Dương ôm mặt – "Con đang học... ngôn ngữ ký hiệu."Mẹ anh chớp mắt:"Ủa, tự dưng học cái đó làm gì? Trường cũ dạy à?""Không, con... ở chỗ làm có người đồng nghiệp không nghe được..."Bố mẹ anh nhìn nhau. Một giây. Hai giây."Nam hay nữ?" – bố anh hỏi thẳng."NAM!!!" – Dương rống lên như trống đánh trong lòng.Rồi ôm mặt quay đi, không dám nhìn nữa.Bố mẹ bật cười."Ừ, bố mẹ hỏi vậy thôi, chứ thấy con tự học cả buổi tối, chắc là quý người ta lắm.""Không phải... quý gì đâu... con chỉ thấy ảnh hiền... với ảnh giúp con vụ pha chế nữa..." – Dương ấp úng – "Con muốn nói chuyện với ảnh cho ảnh đỡ ngại...""Ừ." – mẹ anh gật gù, nheo mắt nhìn – "Mặt đỏ hết rồi đấy kìa, ai mà tin được con không quý người ta."Dương lúc này chỉ muốn tắt đèn, chui xuống gầm bàn và tan thành mây khói.Sau một hồi bị trêu như ép hoa quả, bố mẹ anh cũng rút lui.Dương ngồi lại trước laptop, thở ra một hơi dài như hết hơi thở.
Tay vẫn run, nhưng môi lại mỉm cười.Hóa ra bị bắt gặp cũng không đáng sợ lắm.
Chỉ là hơi xấu hổ... và hơi dễ thương nữa.Sáng hôm sau, Dương đến quán sớm mười lăm phút.Anh cầm theo một túi bánh sữa dừa mẹ làm - không phải để tặng, mà là "mẹ bảo mang đến chia cho đồng nghiệp."Dương đi thẳng vào trong, thấy Hùng đã có mặt, đang lau kính quầy.Anh giơ giấy lên, ghi:"Em mang bánh đến. Mẹ em làm. Mời anh ăn ạ."Hùng đọc, gật đầu, khẽ cúi người cảm ơn.Dương đứng trước mặt anh, bỗng nhớ lại mấy ký hiệu học tối qua, hít sâu, rồi ra hiệu:Chào buổi sáng. Em là Dương. Em muốn học thêm.Hùng ngẩn người vài giây.Rồi khẽ nghiêng đầu nhìn Dương với vẻ ngạc nhiên, ánh mắt như cười.Anh viết lên một mảnh giấy:"Tối qua học nhiều quá ha?""Ờm... ừm..." – Dương gãi đầu – "Gia đình em phát hiện. Bị chọc quê nguyên buổi tối luôn..."Hùng nhìn anh, che miệng cười.
Không phát ra tiếng, nhưng vai khẽ rung lên.
Lần đầu tiên, nụ cười ấy không chỉ dịu dàng... mà còn thật sự rất vui.Khi khách bắt đầu vào quán, Dương xin chị quản lý được phụ ở phía trong để tập làm cà phê.
Chị gật đầu, đưa luôn cái tạp dề phụ bếp dự bị cho anh."Coi như thực tập pha chế đi, hôm nay cũng không đông lắm. Có gì thì nhờ Hùng hỗ trợ."Dương rửa tay xong, đi vòng ra sau quầy, hơi lóng ngóng đứng kế bên Hùng."Em phụ anh nha?"Hùng đang gắn bình sữa vào máy đánh bọt, hơi liếc nhìn anh, rồi gật đầu.Dương vẫn chưa nhớ hết tên các loại cà phê, cũng chưa rành cách bấm máy — nhưng lại để ý được... bàn tay Hùng hơi khựng một chút khi đụng vào vòi hơi nước."Anh bị bỏng à?" – Dương hỏi, quên mất là Hùng không thể nghe.Anh vội vẽ nhanh lên giấy.
Hùng nhìn, rồi chỉ vào tay, ra hiệu: "Không sao."Thế nhưng... khi khách vào nhiều hơn, Hùng lại không đứng ở quầy order nữa.
Anh cầm khay bưng nước ra bàn, hơi cúi đầu bước nhanh.
Dương định ra phụ, nhưng bị chị Thảo giữ lại:"Không sao đâu, để ảnh làm được. Nhưng hôm nay đừng để ảnh ra nhiều quá.""Sao vậy chị?""Hôm qua có một khách chọc ảnh... khó chịu lắm." – Chị thì thầm – "Người đó ngồi bàn gần cửa sổ, thấy ảnh không nghe được nên cứ vẫy tay chọc phá. Còn với tay định sờ tóc nữa."Dương siết nhẹ ngón tay.Không hiểu sao, cổ họng anh nghẹn lại một chút.
Anh chưa từng nghĩ... thế giới có thể tàn nhẫn đến vậy, chỉ vì một người không nghe được.Anh quay qua, nhìn bóng Hùng đang đặt ly cappuccino xuống bàn — nhẹ nhàng, bình tĩnh, như thể mọi thứ đều ổn.Nhưng chỉ có những người ở gần mới thấy được: vai anh ấy hơi rụt lại, bước chân khi quay đi có phần chậm hơn lúc đến."Tụi em bảo rồi, đừng để ảnh ra ngoài. Ảnh không nói được, không cãi lại ai. Chỉ biết chịu."Cuối ca làm, khi khách đã vơi bớt, Dương lặng lẽ rút một tờ giấy trong túi, viết vội dòng chữ rồi nhẹ tay đẩy về phía Hùng trên mặt quầy:"Từ mai, lúc đông khách, để em ra bưng nước nhé. Anh cứ đứng trong quầy thôi."Hùng vừa lau tay vừa liếc xuống tờ giấy.
Đọc xong, anh dừng lại một chút, rồi cũng cầm bút lên, viết trả lời ngay bên dưới:"Không sao. Anh quen rồi. Em không cần lo."Dương cầm bút, nắn nót thêm một dòng:"Không phải vì em lo... mà vì em muốn. Vậy thôi."Hùng nhìn dòng chữ đó, ngẩng lên, ánh mắt hơi khựng lại.
Rồi anh cười. Rất nhẹ, nhưng thật.
Nụ cười đó không cần dịch - bởi vì nó đủ rõ để ai cũng hiểu:"Anh hiểu rồi."Khi chuẩn bị ra về, Hùng đưa lại cho Dương một mẩu giấy nho nhỏ gấp làm tư:"Ngày mai dạy em làm latte.
Nhưng nhớ học kỹ ký hiệu 'Sữa' và 'Cà phê',
Không lại thành 'Em là sữa' như lần trước nữa nha 😄"Dưới đó là hình vẽ một ly cà phê có tay chân và gương mặt đang... cười nhăn răng.Dương gập tờ giấy lại, nhét vào ví.
Không hiểu sao, tim anh đập nhanh hơn bình thường một nhịp.
Không phải vì ngại.
Mà vì thấy ấm._______________________Tự viết tự thấy dthwChữ nghiêng: viết giấyIn đậm: ngôn ngữ kí hiệu
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me