TruyenFull.Me

Co Mot Nguoi Khong Nghe Duoc Nhung Khien Tim Toi Nghe Rat Ro Domicmasterd

Tối hôm đó, Dương ngồi trong phòng, đèn bàn vàng nhẹ chiếu xuống cuốn sổ ký hiệu đặt ngay ngắn.
Một tay cậu lật sổ, tay còn lại lần mò bắt chước theo từng động tác.

Chậm. Nhưng nghiêm túc.
Thật ra mấy ký hiệu này Hùng từng chỉ rồi. Nhưng giờ Dương vẫn muốn học lại, học đúng —
Vì cậu muốn... hiểu được nhiều hơn.

Lúc đang tập trung, cửa phòng bật mở.

Mẹ Dương ló đầu vào, tay cầm ly nước cam:

"Dương ơi uống—... ủa học cái gì mà cắm mặt như tra đề vậy con?"

Dương giật mình, suýt làm rơi bút.

"Dạ con học ký hiệu tay..."

"Ký hiệu tay?" – mẹ bước hẳn vào, đặt ly nước xuống, nghiêng đầu nhìn sổ – "Không phải cái ở chỗ làm con có anh bị khiếm thính đó hả?"

Dương ậm ừ:

"Dạ... là anh Hùng."

Nghe tới tên đó, mẹ Dương bỗng cười híp mắt:

"Ờ ha~ Là cái anh Hùng mà hôm trước mẹ thấy con ngồi nhìn hoài không chớp mắt đó đúng không~?"

Dương sặc.
Vội cúi đầu xuống, vờ lật sổ lia lịa:

"Đâu có..."

"Có chứ! Mẹ với ba thấy hết trơn nha. Bữa đi siêu thị gặp nhau dưới quán, nhìn hai đứa đứng nói chuyện xong cái tai con đỏ như trái ớt! Từ đó về là cứ thấy con cười không rõ lý do hoài~"

Dương úp mặt xuống sổ. Không còn đường chối.

Một lát sau, bố Dương nghe tiếng cười trong phòng cũng thò đầu vào:

"Gì vui vậy? Mẹ con cười như coi hài vậy."

Mẹ đáp tỉnh rụi:

"Thằng nhỏ đang học ký hiệu tay. Hỏi thì nói học để... khỏi lóng ngóng sau này."

"Ồ~ chuẩn bị từ sớm ha con trai?" – bố Dương bật cười – "Thế có cần ba mẹ học chung không, để mai mốt tiếp chuyện con dâu khỏi gượng?"

Dương bật dậy:

"Con... con chưa nói gì mà ba mẹ nói tới mức đó luôn rồi hả?!"

"Ờ thì ai cấm đâu? Ba mẹ ủng hộ mà." – mẹ Dương vỗ vai con – "Nhìn anh Hùng đàng hoàng, dễ thương, lại chăm chỉ. Mẹ gặp một lần là thấy quý liền."

Dương ngẩn ra.
Rồi cười. Nhẹ tênh.

"Vậy... mai mốt con có dắt về, ba mẹ đừng giả vờ bất ngờ nha."

Sau đó, ba người ngồi quây lại quanh bàn, Dương chỉ ký hiệu "xin chào", "cảm ơn", "em tên là...", tay nọ làm, tay kia chỉ, mà trong lòng cứ xốn xang như mùa xuân đang tới trước hạn.

Bố Dương ghi lại còn đùa:

"Không ngờ học cái này khó ghê, nhưng nhìn Dương làm thì thấy cũng đẹp tay phết ha."

"Thì nhờ có người 'thích' rồi mới siêng đó ba~" – mẹ Dương bồi thêm cú chốt chí mạng.

Dương gục đầu xuống bàn.
Mặt đỏ tới mang tai, mà trong lòng lại ấm như vừa uống cốc ca cao Hùng pha.
Tối đó, sau khi ba người nhà họ Trần học xong vài ký hiệu cơ bản, cả nhà cùng ngồi uống nước cam trong phòng khách.

Mẹ Dương nhìn con trai, rồi khẽ hỏi:

"Nếu... mẹ hỏi thiệt, con thích anh ấy lâu chưa?"

Dương im một lúc.
Rồi thành thật gật đầu.

"Không rõ nữa.
Chắc là... từ lúc ảnh cười với con lần đầu."

Bố đặt ly nước xuống bàn, nhìn con trai bằng ánh mắt dịu hơn mọi khi:

"Nếu sau này... anh ấy cần một gia đình, thì nhà này đủ chỗ cho hai người."

Dương không đáp.
Chỉ cười nhẹ, như có cái gì đang dần tan chảy bên trong.

Tối muộn, khi đã nằm xuống giường, Dương lôi cuốn sổ ký hiệu ra xem lại lần nữa.

Mắt cậu dừng lại ở một ký hiệu quen:
"Ở bên."

Tay vô thức làm theo.
Chậm rãi, dịu dàng.

Rồi Dương tự hỏi:

Nếu sau này, thật sự có thể đứng bên Hùng,
liệu mình có đủ dũng cảm để là người thay anh nghe hết thế giới?
Không sao đâu.
Chỉ cần mỗi sáng thấy anh mỉm cười.
Vậy là đủ rồi.
_______
Tác giả là ngừoi Bắc nha cả nhà=))))), trong này có mấy từ nghe hơi giống miền Nam tý, đừng nhầm nha🥰

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me