Co Mot Nguoi Khong Nghe Duoc Nhung Khien Tim Toi Nghe Rat Ro Domicmasterd
Ngày hôm sau, trời trong.
Nắng xiên qua cửa kính rọi xuống bàn khách như mật ong, dịu và mỏng.Hùng đến ca sớm, vừa kịp lúc Dương đang cắm cúi lau quầy.
Chưa kịp bước vào trong, Hùng đã thấy Dương xoay lại, dúi ngay vào tay anh một tờ giấy:"Chào buổi sáng! Hôm nay tụi mình cùng ca sáng nhé 😄"Hùng khựng lại.Anh nhớ rõ hôm qua Dương làm ca chiều, vẫn đứng quầy tới tận gần 5 giờ.
Nhưng hôm nay — là 7 giờ sáng.Anh ngước lên nhìn Dương, đôi mày hơi nhíu lại như hỏi:"Sao em lại đổi ca?"Dương nhanh tay viết thêm dòng nữa:"Tại em thích pha cà phê lúc sáng. Mùi dễ chịu lắm."Hùng gật nhẹ. Không hỏi nữa.
Nhưng mắt thì... hơi cong cong như cười.⸻Hôm đó, khách cũng không quá đông.
Dương tập rót latte lại lần nữa — thất bại.
Hùng ngồi sau lưng, vẽ cho anh thấy "trái tim đúng là thế nào".
Dương nhìn theo, làm thử. Sai tiếp.Cả hai bật cười, rồi nhìn nhau.
Không nói.
Chỉ là cùng... cười.⸻Cuối giờ, Dương chờ mọi người rời đi, mới rút từ ba lô ra một cuốn vở bìa đen, đưa cho Hùng xem.
Bên trong là những trang kín chữ — nhưng không phải chữ thường.
Mà là hình vẽ tay.
Từng động tác ký hiệu. Có tên, có chú thích. Có cả lỗi sai bị gạch đi.Hùng mở ra, đọc từng trang. Không nói gì.
Rồi dừng lại ở một dòng cuối:"Hôm nay em học được thêm: 'Anh mệt không?'
Ký hiệu này là chạm vào ngực, rồi mở tay ra, phải không?"Hùng nhìn dòng chữ đó, rồi ngẩng lên, cầm tay Dương, nhẹ nhàng điều chỉnh động tác cho đúng.Dương đứng im.
Tay bị chạm.
Lòng bàn tay hơi nóng lên.
Mắt cũng không nhìn đi đâu được.Hùng không cười.
Chỉ gật đầu khi thấy Dương làm đúng.⸻Trước khi ra về, Hùng viết một mẩu giấy, gấp làm tư, nhét vào túi Dương:"Cảm ơn vì đã đổi ca.
Sáng nay nhẹ nhàng hơn mọi buổi sáng trước đó."Dưới là hình vẽ một cốc cà phê cười toe, đội nắng.Dương mở ra đọc khi đã ra tới trạm xe buýt.
Không hiểu sao, gấp tờ giấy lại mà tay cứ run run như... vừa cầm thư tình.Buổi sáng trôi qua rất yên.
Dương cứ lóng ngóng học pha latte, còn Hùng thì ngồi viết note hướng dẫn, vẽ thêm mấy hình cà phê méo xệch bên cạnh để Dương bớt ngại."Rót nghiêng ly. Tay đừng run.""Bọt sữa phải đều, đừng để như... bọt biển :))"Dương đọc mà ngồi cười lăn ngay giữa quầy.
Anh không ngờ Hùng ngoài hiền hiền ra thì còn... biết chọc người khác.Tới khoảng gần trưa, chị Thảo giao một túi bánh từ bếp ra, kẹp thêm một tờ giấy:"Chia nhau ăn đi. Làm từ sáng chắc đói rồi."Dương cầm túi bánh, rút một cái đưa Hùng.
Hùng đang ngồi tựa vào tường nghỉ, tay vẫn cầm cuốn vở đen mà Dương cho xem hồi sáng.Dương đưa bánh tới.
Hùng nhận, rồi lật mặt sau giấy bọc bánh, viết xuống:"Bánh ngon. Nhưng người đưa bánh... hình như đang đói hơn."Dương: 😳Hùng viết thêm:"Nhìn bánh như muốn ăn cả giấy luôn."Dương bật cười thành tiếng, rồi ngồi xuống cạnh Hùng, cầm bút viết toét lên mặt giấy:"Anh nhìn em kỹ quá rồi đó nha."Hùng che miệng. Vai khẽ rung.
Mắt cong cong.Là lần đầu tiên, Dương thấy Hùng cười thành tiếng — không phải âm thanh, mà là toàn bộ người rung lên vì buồn cười, như thể tim cũng biết nhảy múa.Và Dương... ngồi yên.
Không chọc lại. Không trêu.
Chỉ nhìn.
Vì đó là lần đầu anh thấy: người kia — không còn một mình.⸻Chiều hôm đó, trước khi kết ca, Dương lén để lại một mẩu giấy dán sau máy pha cà phê:"Ngày mai em vẫn làm ca sáng nha.
Mong được thấy anh cười nữa. :)"Và phía sau tờ giấy là một hình vẽ chibi Hùng... đang cười ngặt nghẽo ôm bụng.
Trông như con mèo bị chọc lét.Không chắc Hùng có thấy không.
Nhưng sáng hôm sau, lúc bước vào quán, Dương phát hiện một mẩu giấy mới bên cạnh tờ hôm qua:"Đừng vẽ anh như con mèo nữa.
Dù... cũng hơi giống thật."
Nắng xiên qua cửa kính rọi xuống bàn khách như mật ong, dịu và mỏng.Hùng đến ca sớm, vừa kịp lúc Dương đang cắm cúi lau quầy.
Chưa kịp bước vào trong, Hùng đã thấy Dương xoay lại, dúi ngay vào tay anh một tờ giấy:"Chào buổi sáng! Hôm nay tụi mình cùng ca sáng nhé 😄"Hùng khựng lại.Anh nhớ rõ hôm qua Dương làm ca chiều, vẫn đứng quầy tới tận gần 5 giờ.
Nhưng hôm nay — là 7 giờ sáng.Anh ngước lên nhìn Dương, đôi mày hơi nhíu lại như hỏi:"Sao em lại đổi ca?"Dương nhanh tay viết thêm dòng nữa:"Tại em thích pha cà phê lúc sáng. Mùi dễ chịu lắm."Hùng gật nhẹ. Không hỏi nữa.
Nhưng mắt thì... hơi cong cong như cười.⸻Hôm đó, khách cũng không quá đông.
Dương tập rót latte lại lần nữa — thất bại.
Hùng ngồi sau lưng, vẽ cho anh thấy "trái tim đúng là thế nào".
Dương nhìn theo, làm thử. Sai tiếp.Cả hai bật cười, rồi nhìn nhau.
Không nói.
Chỉ là cùng... cười.⸻Cuối giờ, Dương chờ mọi người rời đi, mới rút từ ba lô ra một cuốn vở bìa đen, đưa cho Hùng xem.
Bên trong là những trang kín chữ — nhưng không phải chữ thường.
Mà là hình vẽ tay.
Từng động tác ký hiệu. Có tên, có chú thích. Có cả lỗi sai bị gạch đi.Hùng mở ra, đọc từng trang. Không nói gì.
Rồi dừng lại ở một dòng cuối:"Hôm nay em học được thêm: 'Anh mệt không?'
Ký hiệu này là chạm vào ngực, rồi mở tay ra, phải không?"Hùng nhìn dòng chữ đó, rồi ngẩng lên, cầm tay Dương, nhẹ nhàng điều chỉnh động tác cho đúng.Dương đứng im.
Tay bị chạm.
Lòng bàn tay hơi nóng lên.
Mắt cũng không nhìn đi đâu được.Hùng không cười.
Chỉ gật đầu khi thấy Dương làm đúng.⸻Trước khi ra về, Hùng viết một mẩu giấy, gấp làm tư, nhét vào túi Dương:"Cảm ơn vì đã đổi ca.
Sáng nay nhẹ nhàng hơn mọi buổi sáng trước đó."Dưới là hình vẽ một cốc cà phê cười toe, đội nắng.Dương mở ra đọc khi đã ra tới trạm xe buýt.
Không hiểu sao, gấp tờ giấy lại mà tay cứ run run như... vừa cầm thư tình.Buổi sáng trôi qua rất yên.
Dương cứ lóng ngóng học pha latte, còn Hùng thì ngồi viết note hướng dẫn, vẽ thêm mấy hình cà phê méo xệch bên cạnh để Dương bớt ngại."Rót nghiêng ly. Tay đừng run.""Bọt sữa phải đều, đừng để như... bọt biển :))"Dương đọc mà ngồi cười lăn ngay giữa quầy.
Anh không ngờ Hùng ngoài hiền hiền ra thì còn... biết chọc người khác.Tới khoảng gần trưa, chị Thảo giao một túi bánh từ bếp ra, kẹp thêm một tờ giấy:"Chia nhau ăn đi. Làm từ sáng chắc đói rồi."Dương cầm túi bánh, rút một cái đưa Hùng.
Hùng đang ngồi tựa vào tường nghỉ, tay vẫn cầm cuốn vở đen mà Dương cho xem hồi sáng.Dương đưa bánh tới.
Hùng nhận, rồi lật mặt sau giấy bọc bánh, viết xuống:"Bánh ngon. Nhưng người đưa bánh... hình như đang đói hơn."Dương: 😳Hùng viết thêm:"Nhìn bánh như muốn ăn cả giấy luôn."Dương bật cười thành tiếng, rồi ngồi xuống cạnh Hùng, cầm bút viết toét lên mặt giấy:"Anh nhìn em kỹ quá rồi đó nha."Hùng che miệng. Vai khẽ rung.
Mắt cong cong.Là lần đầu tiên, Dương thấy Hùng cười thành tiếng — không phải âm thanh, mà là toàn bộ người rung lên vì buồn cười, như thể tim cũng biết nhảy múa.Và Dương... ngồi yên.
Không chọc lại. Không trêu.
Chỉ nhìn.
Vì đó là lần đầu anh thấy: người kia — không còn một mình.⸻Chiều hôm đó, trước khi kết ca, Dương lén để lại một mẩu giấy dán sau máy pha cà phê:"Ngày mai em vẫn làm ca sáng nha.
Mong được thấy anh cười nữa. :)"Và phía sau tờ giấy là một hình vẽ chibi Hùng... đang cười ngặt nghẽo ôm bụng.
Trông như con mèo bị chọc lét.Không chắc Hùng có thấy không.
Nhưng sáng hôm sau, lúc bước vào quán, Dương phát hiện một mẩu giấy mới bên cạnh tờ hôm qua:"Đừng vẽ anh như con mèo nữa.
Dù... cũng hơi giống thật."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me