Co Nang Hoan Hao
Có bao giờ bạn tự đặt câu hỏi, bạn là một cô gái như thế nào chưa? Và đã bao giờ bạn mơ ước được trở thành một cô nàng hoàn hảo từ vẻ ngoài cho đến bên trong? Tôi cá với bạn rằng đã hơn một lần bạn nghĩ đến điều đó trong đời và tôi cũng vậy.
"Một ngày nào đó, khi bạn khám phá được những tài năng ẩn chứa trong mình... đó chính là lúc bạn tỏa sáng."
Tôi không hề tin vài những gì mà một cuốn sách nói như thế. Thực tế và lý thuyết là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau. Tôi luôn băn khoăn với câu hỏi rằng, làm thế nào để tôi được mọi người chú ý đến, làm thế nào để trở nên xinh đẹp, nổi bật giữa đám đông và làm thế nào để nắm giữ được trái tim của những chàng trai tôi chỉ gặp mặt duy nhất một lần? Với bạn, chắc chắn cũng hơn một lần đặt ra câu hỏi như thế, hay ít ra là có nghĩ đến việc làm sao để bạn trở thành trung tâm của vũ trụ này.
Vậy việc trở thành một cô gái hoàn hảo có khó hay không? Tôi không biết đích xác câu trả lời như thế nào, bởi vì tôi cũng chỉ là một đứa con gái bình thường với bao thiếu sót, bao vụng về, bao ngây ngô của tuổi trẻ.
Nhưng con người ta sinh ra có khối óc để suy nghĩ, chân tay để làm việc, vì thế, sau khi trải qua một số chuyện rắc rối, tôi đã hạ quyết tâm cho mình: PHẢI TRỞ THÀNH MỘT CÔ GÁI HOÀN HẢO!
Và vấn đề của tôi là....
Tôi có những vấn đề... Không, hàng trăm nghìn vấn đề ấy chứ!!!
Tôi, một đứa con gái bình thường, chẳng xinh đẹp, chẳng có lấy chút nào gọi là "tài năng", chẳng duyên dáng, chẳng giỏi giang. Tôi không xinh, chắc chắn thế. Tôi có mắt, mũi, miệng và chân tay giống y hệt mọi người.
Tôi không tài năng vào cũng không nổi bật, tôi càng không phải thần đồng trí tuệ hay được vinh danh ở các cuộc thi thậm trí như "Bé khỏe bé đẹp". Tóm lại, tôi... chẳng có gì hết, tôi vẫn đi từ trường về nhà, từ nhà đến trường như bao học sinh khác và thành tích cũng chẳng có gì đáng để tự hào.
Từ nhỏ, tôi đã được coi vào diện... khó nuôi, có nghĩa là mẹ tôi dù có cố gắng đầu tư bao nhiêu thứ bổ dưỡng vào tôi thì tóm lại tôi vẫn là một đứa gầy tong teo, khoe xương sườn và trông nhom nhom. Có lẽ vì hình hài ấy mà bố mẹ chẳng kì vọng vào tôi nhiều, tôi có thể làm gì tùy thích, nắng quá có thể nghỉ học, mưa có thể ở nhà và trời hơi lạnh cũng chẳng nhất thiết phải tới trường mẫu giáo.
Tôi có chị gái. Chị tôi lại hoàn toàn khác với tôi. Đối với hai đứa con trong nhà, tuy được sinh ra cùng một mẹ nhưng mỗi lần nhắc đến mẹ tôi lại ngán ngẩm nhìn tôi. Và mỗi lần như thế, tôi hiểu rằng, tôi là đứa bé ngốc nghếch và chẳng có gì để bà tự hào.
Chị gái tôi là một cô gái hoàn hảo. Tôi đã thấy nhiều người nhận xét như thế. Chị gái tôi rất xinh đẹp, cao ráo, trắng trẻo, khuôn mặt tròn trịa đặc thù của phụ nữ Á Đông. Chị không chỉ xinh đẹp mà còn có trí tuệ xuất chúng. Suốr những năm từ bé đến lớn tôi đều được chứng kiến cảnh mẹ tôi dậy hì hục nấu xôi cho chị gái từ rất sớm để đi thi và cái cảnh bố tôi suốt ngày đèo chị ấy đến hết các kì thi này rồi đến các kì thi khác, nào là cấp trường, cấp thành phố, cấp quốc gia, nào là giải cắm hoa, nấu ăn, cờ vua, bóng bàn, bơi lội... Và cho đến khi là sinh viên chị gái tôi cũng giành biết bao giải thưởng này nọ. Sau khi ra trường, chị tôi thi vào một công ty nước ngoài và làm việc ở đó với lương tháng tính bằng đôla, vi vu nước ngoài nước trong suốt ngày. Đại loại là, chị làm cho bố mẹ tôi phổng mũi tự hào khi có một cô con gái hoàn hảo như thế. Còn tôi ư? Đứa con gái nhỏ bé, vụng về, cái gì cũng không biết và đầu óc lúc nào cũng ngây ngô không hiểu chuyện. Bố mẹ thường bảo, tôi như một kẻ đang sống ở trên mây vậy. Chẳng biết mục đích đến Trái Đất của tôi thực sự là gì? Haha!
Hàng xóm và những bạn bè của bố mẹ vẫn thường nhìn tôi và chị gái để so sánh. Họ thường nói rằng: Bằng tuổi này chị cháu đã đoạt giải này, giải nọ. Và tôi đúng bằng tuổi của chị ấy nhưng chẳng làm được gì. Haizzz!
Những năm học cấp một và cấp hai của tôi trôi đi không có gì đặc biệt, chỉ còn nhớ rằng, hồi cấp hai tôi chơi đá cầu rất giỏi, thậm chí tôi thích chơi với con trai trong những giờ thể dục. Tôi không thích học và tôi cũng không thích cái cảnh mấy thầy cô cầm lăm lặm trên tay cái thước bắt học sinh phải yên lặng hay chăm chú cặm cụi viết bài. Đó là những kí ức siêu kinh hoàng mà cho tới giờ tôi chẳng hề muốn nhớ lại.
Lên cấp ba là một trang hoàn toàn mới. Đối với tôi khi ấy, trường cấp ba vừa có gì đó cuốn hút lại vừa lại lẫm, cái cảm giác bé nhỏ đứng giữa sân trường, như có hàng ngàn ánh mắt đang hướng về từng chuyển động của mình. Tôi vui thích nhưng cũng vừa sợ hãi.
Ngày đầu tiên của trường cấp ba, khi mà tôi là đứa học sinh lớp 10 mới toe lần đầu tiên bước vào sân trường, tôi hoàn toàn bị run sợ, chân tay đẫm mồ hôi, tim đập thình thịch như muốn bắn ra ngoài trước những cảnh học sinh đi lại, tiếng cười nói nhộn nhịp, mặc dù chẳng có ai nhìn về phía tôi nhưng tôi cứ bị ám ảnh với suy nghĩ rằng đang có hàng nghìn ánh mắt đổ dồn về phía mình. Đó cũng là lý do tại sao tôi cúi đầu xuống, lưng khòm khòm cố bước qua cái sân trường đầy nắng thênh thang ấy để bước vào ngày đầu tiên của lớp mới.
Tôi không phải là đứa giỏi giang, tôi hoàn toàn có thể khẳng định điều đó, nhưng những nỗ lực cuối năm lớp 9 lại bù đắp cho tôi khá nhiều. Tôi đỗ thủ khoa trường cấp ba với số điểm 10 Toán, 9 Văn. Con số mà những đứa bạn ở lớp cũng phải nhìn tôi bằng ánh mắt ngơ ngác đầy ngưỡng mộ. Hôm xem điểm, tôi còn nhớ là mấy đứa cùng lớp nhìn tôi như kiểu tôi từ hành tinh khác xuất hiện, chứ không phải con bé học cùng lớp "ngây ngô" hồi nào cùng bọn chúng nữa.
Ngày đầu tiên vào cấp ba, khi đang xếp hàng để vào lớp, có hai nhỏ bạn đến gần tôi rồi hỏi: "Cậu có phải là Đỗ Diệu Phương không?". Tôi ngớ người ra một lúc, rồi kiểu như không nhớ được tên mình, phải mất mấy giây sau tôi mới nhớ ra phải trả lời hai cô nàng đang đứng trước mặt mình. Tôi khẽ gật đầu, "Chào, tớ là Diệu Phương, ở nhà mọi người gọi tớ là Phương Phương".
***
Phải nói đến cái tên Đỗ Diệu Phương của tôi, đáng lẽ mọi người sẽ gọi tôi theo đúng như giấy khai sinh. Nhưng một ngày, bố mẹ xem một bộ phim trong đó có nhân vật tên Phương nghe rất kiểu cách... tiểu thư nên từ đó bố mẹ tôi nhất định muốn gọi tôi là Phương Phương thay vì Diệu Phương như trước. Vậy là cái tên Phương Phương ra đời, đám trẻ con bé tí trong khu tập thể nhà tôi cứ nhìn thấy tôi là lại gào lên: "Chị Phương Phương, chị Phương Phương ra đây chơi với tụi em". Mỗi lần như thế, tôi đều cười toe, và cái tên phương phương gắn liền với tôi cho đến tận bây giờ.
Lớp tôi học là lớp A1, chuyên Toán và các môn chuyên về Khoa học tự nhiên là các khối A, B. Mặc dù cấp hai tôi chỉ giỏi duy nhất môn Văn, và cũng là môn duy nhất chẳng bao giờ tôi cầm tới sách vở hay học thêm học nếm nhưng lên cấp ba thì tôi quyết định đùng đùng mình dmsẽ thi khối A thay vì khối C như trước. Cả nhà tôi đã shock toàn tập không hiểu nguyên nhân vì sao, thự tình nguyên nhân của tôi cũng chẳng có gì là to tát nếu khô g muốn nói thẳng ra đây là một lý do lãng xẹt không thể nào chấp nhận nổi.
Lớp 9 tôi thích anh gia sư Toán của mình. Khi đó bố mẹ khá lo lắng khi tôi học cứ kiểu nhàng nhàng, chẳng đứng đầu bao giờ cũng chẳng đứng cuối. Vì thế, cứ mỗi tối thứ sáu anh lại đến làm gia sư Toán cho tôi, tôi ngồi cặm cụi làm bài, có lúc anh ngồi bên cạnh, nhưng đa phần là đứng sau chăm chú từng bước làm của tôi sau đó nhắc nhở. Anh có khuôn mặt thư sinh, người cao gầy, nước da trắng và đôi kính cận. Anh học khoa Toán của trường Sư phạm năm thứ ba, khi ấy tôi mới 15 tuổi, một con bé 15 tuổi có một trái tim non nớt chưa một lần rung động tất nhiên là chẳng thể nào không thích anh. Tôi cá rằng có rất nhiều cô gái cũng sẽ như tôi khi ấy, mặc dù mới 15 tuổi, sẽ thích anh ngay từ lần đầu tiên nói chuyện. Mà anh lại làm gia sư cho tôi suốt cả một năm lớp 9, làm sao tôi có thể không thích một người như anh chứ?
- Làm bài đi nào! - Anh hay nói với tôi cái kiểu giọng dọa nạt và lăm lăm cây thước trên tay.
- Bài này... em thấy khó.... - Tôi lúng túng.
- Dạng này anh nói rồi mà, chỉ thay số thôi.
- Em thay số rồi, nhưng nó vẫn không giống cách anh nói... - Tôi phụng phịu.
- Hừ, đồ ngốc, nhìn anh đây.
Tôi nhõng nhẽo một hồi rồi anh đặt cây thước xuống, cầm lấy bút, đầu cúi gần về phía tôi rồi ghi ghi sửa sửa. Những lúc như thế tôi vui đến lạ, vì được ngắm anh ở một khoảng cách thật gần, thật gần...
Khuôn mặt anh khi được chiếc đèn học chiếu sáng, cả khuôn mặt như bừng sáng lên với vẻ đẹp thư sinh nhưng cũng đầy nam tính.
Và tôi biết, trái tim thiếu nữ của tôi, trái tim chưa đủ 16 trăng tròn ấy đã thích anh.
Tôi thật sự, thật sự thích anh!
Những tháng ngày êm đềm của năm lớp 9 cứ thế trôi đi, tôi làm bài chăm chỉ hơn, học Toán cũng cẩn thận hơn và điểm số cũng tăng lên. Tôi có vui vì điểm số ấy hay không thì không biết, nhưng có một điều chắc chắn rằng, tôi vui hơn vì cứ mỗi tối thứ sáu hàng tuần được ngắm nghía khuôn mặt của anh và càng vui hơn nữa khi được nhìn thấy nụ cười của anh mỗi khi điểm số của tôi nhích từ thấp lè tè lên đến điểm tuyệt đối.
Nhưng rồi một lần, tôi vô tình phát hiện ra, trong chiếc ví cũ mèm của anh. Thứ mà tôi thắc mắc rằng "tại sao anh không mua ví mới đi" có một thứ khiến cho trái tim bé bỏng của tôi khi ấy đau đớn...
Trong đó... có chứa hình của một cô gái!
Một cô gái với khuôn mặt rất xinh đẹp gần như là hoàn hảo, tôi không thể tìm thấy nét nào khiếm khuyết trên khuôn mặt đó.
- Chị ấy... chị ấy là ai thế anh... - Tôi ngập ngừng, buông bút xuống rồi đưa mắt nhìn anh.
- Chị ấy là bạn gái anh. - Anh thấy ánh mắt của tôi có gì đó khác thường, bèn vỗ vỗ vai tôi.
- Học đi... đừng có hỏi lung tung...
- Chị ấy có yêu anh không?
- Anh đã nói là học đi còn gì, trẻ con sao cứ lo chuyện người lớn. - Anh cau mày lại với tôi.
- Không, nếu anh không nói, em sẽ không làm bài tập đâu. - Tôi nói với giọng dọa nạt.
- Chị ấy giờ đang đi du học ở nước ngoài, bọn anh yêu nhau hơn hai năm rồi... chị ấy trước học khoa Toán cùng với anh.
- Anh yêu chị ấy vì cái gì?
- Có lẽ vì tất cả, chị ấy xinh đẹp, giỏi giang... bạn bè anh đều nói cô ấy là một cô gái hoàn hảo.
- Anh cũng là một người hoàn hảo... theo em nghĩ... là thế... - Tôi run run nhận xét.
- Thôi nào nhóc, học bài đi... - Anh gõ nhẹ lên mặt bàn tỏ ý tập trung.
- Làm thế nào... để... trở thành một... cô gái hoàn hảo... hả anh? - Tôi vẫn chẳng thể nào thôi cái ý nghĩ đang xuất hiện trong đầu mình.
- Thôi nào.... hoàn hảo ư?... À... Ừ thì... em cần phải học... mọi thứ... và việc đầu tiên là đỗ vào cấp ba với điểm số môn Toán tuyệt đối.
Vậy là sau cuộc nói chuyện đó, sau phát hiện lớn lao rằng người yêu anh là một người con gái học Toán cực giỏi, tôi đã quyết định mình sẽ học Toán, sẽ thi vào khối Khoa học tự nhiên thay vì Khoa học xã hội như trước. Tôi quyết tâm để trở thành một người không thua kém gì chị ấy, người con gái trong bức hình, người con gái xinh đẹp, học chuyên Toán của anh.
Và đúng như những nỗ lực bù đắp cho những ngày tháng quyết tâm cao vời vợi của mình, tôi đỗ thủ khoa khối Khoa học tự nhiên và được nhận vào lớp A1, lớp chuyên Toán.
Đó là những ngày tháng cấp hai buồn tẻ, trôi vô vọng với một tình yêu khờ dại, cái thứ mà tôi gọi là tình yêu ấy không biết có được xếp vào một loại Yêu hay không?
Lên lớp 10, anh không làm gia sư cho tôi nữa. Cũng không hiểu vì lý do gì. Tôi tìm cách gặp mặt nhưng anh đều cố tình lảng tránh.. Tôi buồn mất một tuần không ăn uống được, mẹ tôi đã lo sốt vó và dường như phải dành hết những lời lẽ ngọt ngào cho đến dọa nạt cuối cùng là đòn roi mới lôi được tôi ra khỏi nhà.
Và tôi nhận ra rằng, anh không yêu tôi cũng đúng thôi bởi tôi đâu phải là một cô gái hoàn hảo. Tôi chỉ là một con bé 15 tuổi ngốc nghếch và không hiểu chuyện.
Tôi: Đỗ Diệu Phương.
Biệt danh: Phương Phương.
Tuổi: 15.
Mức độ hoàn hảo: 0,1/10.
Thành tích: Đỗ thủ khoa vào lớp A1.
Bài học rút ra: Để trở thành một cô gái hoàn hảo, trước hết cần học giỏi môn Toán.
Như vậy, chào tạm biệt người được coi như là mối tình đầu của tôi. Tôi bước vào cấp ba với những niềm vui và những con người mới xuất hiện.
Trong tâm trí của tôi lúc đó lờ mờ nhận ra rằng, để có được sự thu hút từ những người đối diện, thì tôi phải đặc biệt. Hay nói một cách khác, tôi đang đặt cho mình một mục tiêu để trở nên hoàn hảo.
"Hoàn hảo" - một mục đích có quá xa vời cho một cô bé vụng về nhút nhát như tôi?
"Một ngày nào đó, khi bạn khám phá được những tài năng ẩn chứa trong mình... đó chính là lúc bạn tỏa sáng."
Tôi không hề tin vài những gì mà một cuốn sách nói như thế. Thực tế và lý thuyết là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau. Tôi luôn băn khoăn với câu hỏi rằng, làm thế nào để tôi được mọi người chú ý đến, làm thế nào để trở nên xinh đẹp, nổi bật giữa đám đông và làm thế nào để nắm giữ được trái tim của những chàng trai tôi chỉ gặp mặt duy nhất một lần? Với bạn, chắc chắn cũng hơn một lần đặt ra câu hỏi như thế, hay ít ra là có nghĩ đến việc làm sao để bạn trở thành trung tâm của vũ trụ này.
Vậy việc trở thành một cô gái hoàn hảo có khó hay không? Tôi không biết đích xác câu trả lời như thế nào, bởi vì tôi cũng chỉ là một đứa con gái bình thường với bao thiếu sót, bao vụng về, bao ngây ngô của tuổi trẻ.
Nhưng con người ta sinh ra có khối óc để suy nghĩ, chân tay để làm việc, vì thế, sau khi trải qua một số chuyện rắc rối, tôi đã hạ quyết tâm cho mình: PHẢI TRỞ THÀNH MỘT CÔ GÁI HOÀN HẢO!
Và vấn đề của tôi là....
Tôi có những vấn đề... Không, hàng trăm nghìn vấn đề ấy chứ!!!
Tôi, một đứa con gái bình thường, chẳng xinh đẹp, chẳng có lấy chút nào gọi là "tài năng", chẳng duyên dáng, chẳng giỏi giang. Tôi không xinh, chắc chắn thế. Tôi có mắt, mũi, miệng và chân tay giống y hệt mọi người.
Tôi không tài năng vào cũng không nổi bật, tôi càng không phải thần đồng trí tuệ hay được vinh danh ở các cuộc thi thậm trí như "Bé khỏe bé đẹp". Tóm lại, tôi... chẳng có gì hết, tôi vẫn đi từ trường về nhà, từ nhà đến trường như bao học sinh khác và thành tích cũng chẳng có gì đáng để tự hào.
Từ nhỏ, tôi đã được coi vào diện... khó nuôi, có nghĩa là mẹ tôi dù có cố gắng đầu tư bao nhiêu thứ bổ dưỡng vào tôi thì tóm lại tôi vẫn là một đứa gầy tong teo, khoe xương sườn và trông nhom nhom. Có lẽ vì hình hài ấy mà bố mẹ chẳng kì vọng vào tôi nhiều, tôi có thể làm gì tùy thích, nắng quá có thể nghỉ học, mưa có thể ở nhà và trời hơi lạnh cũng chẳng nhất thiết phải tới trường mẫu giáo.
Tôi có chị gái. Chị tôi lại hoàn toàn khác với tôi. Đối với hai đứa con trong nhà, tuy được sinh ra cùng một mẹ nhưng mỗi lần nhắc đến mẹ tôi lại ngán ngẩm nhìn tôi. Và mỗi lần như thế, tôi hiểu rằng, tôi là đứa bé ngốc nghếch và chẳng có gì để bà tự hào.
Chị gái tôi là một cô gái hoàn hảo. Tôi đã thấy nhiều người nhận xét như thế. Chị gái tôi rất xinh đẹp, cao ráo, trắng trẻo, khuôn mặt tròn trịa đặc thù của phụ nữ Á Đông. Chị không chỉ xinh đẹp mà còn có trí tuệ xuất chúng. Suốr những năm từ bé đến lớn tôi đều được chứng kiến cảnh mẹ tôi dậy hì hục nấu xôi cho chị gái từ rất sớm để đi thi và cái cảnh bố tôi suốt ngày đèo chị ấy đến hết các kì thi này rồi đến các kì thi khác, nào là cấp trường, cấp thành phố, cấp quốc gia, nào là giải cắm hoa, nấu ăn, cờ vua, bóng bàn, bơi lội... Và cho đến khi là sinh viên chị gái tôi cũng giành biết bao giải thưởng này nọ. Sau khi ra trường, chị tôi thi vào một công ty nước ngoài và làm việc ở đó với lương tháng tính bằng đôla, vi vu nước ngoài nước trong suốt ngày. Đại loại là, chị làm cho bố mẹ tôi phổng mũi tự hào khi có một cô con gái hoàn hảo như thế. Còn tôi ư? Đứa con gái nhỏ bé, vụng về, cái gì cũng không biết và đầu óc lúc nào cũng ngây ngô không hiểu chuyện. Bố mẹ thường bảo, tôi như một kẻ đang sống ở trên mây vậy. Chẳng biết mục đích đến Trái Đất của tôi thực sự là gì? Haha!
Hàng xóm và những bạn bè của bố mẹ vẫn thường nhìn tôi và chị gái để so sánh. Họ thường nói rằng: Bằng tuổi này chị cháu đã đoạt giải này, giải nọ. Và tôi đúng bằng tuổi của chị ấy nhưng chẳng làm được gì. Haizzz!
Những năm học cấp một và cấp hai của tôi trôi đi không có gì đặc biệt, chỉ còn nhớ rằng, hồi cấp hai tôi chơi đá cầu rất giỏi, thậm chí tôi thích chơi với con trai trong những giờ thể dục. Tôi không thích học và tôi cũng không thích cái cảnh mấy thầy cô cầm lăm lặm trên tay cái thước bắt học sinh phải yên lặng hay chăm chú cặm cụi viết bài. Đó là những kí ức siêu kinh hoàng mà cho tới giờ tôi chẳng hề muốn nhớ lại.
Lên cấp ba là một trang hoàn toàn mới. Đối với tôi khi ấy, trường cấp ba vừa có gì đó cuốn hút lại vừa lại lẫm, cái cảm giác bé nhỏ đứng giữa sân trường, như có hàng ngàn ánh mắt đang hướng về từng chuyển động của mình. Tôi vui thích nhưng cũng vừa sợ hãi.
Ngày đầu tiên của trường cấp ba, khi mà tôi là đứa học sinh lớp 10 mới toe lần đầu tiên bước vào sân trường, tôi hoàn toàn bị run sợ, chân tay đẫm mồ hôi, tim đập thình thịch như muốn bắn ra ngoài trước những cảnh học sinh đi lại, tiếng cười nói nhộn nhịp, mặc dù chẳng có ai nhìn về phía tôi nhưng tôi cứ bị ám ảnh với suy nghĩ rằng đang có hàng nghìn ánh mắt đổ dồn về phía mình. Đó cũng là lý do tại sao tôi cúi đầu xuống, lưng khòm khòm cố bước qua cái sân trường đầy nắng thênh thang ấy để bước vào ngày đầu tiên của lớp mới.
Tôi không phải là đứa giỏi giang, tôi hoàn toàn có thể khẳng định điều đó, nhưng những nỗ lực cuối năm lớp 9 lại bù đắp cho tôi khá nhiều. Tôi đỗ thủ khoa trường cấp ba với số điểm 10 Toán, 9 Văn. Con số mà những đứa bạn ở lớp cũng phải nhìn tôi bằng ánh mắt ngơ ngác đầy ngưỡng mộ. Hôm xem điểm, tôi còn nhớ là mấy đứa cùng lớp nhìn tôi như kiểu tôi từ hành tinh khác xuất hiện, chứ không phải con bé học cùng lớp "ngây ngô" hồi nào cùng bọn chúng nữa.
Ngày đầu tiên vào cấp ba, khi đang xếp hàng để vào lớp, có hai nhỏ bạn đến gần tôi rồi hỏi: "Cậu có phải là Đỗ Diệu Phương không?". Tôi ngớ người ra một lúc, rồi kiểu như không nhớ được tên mình, phải mất mấy giây sau tôi mới nhớ ra phải trả lời hai cô nàng đang đứng trước mặt mình. Tôi khẽ gật đầu, "Chào, tớ là Diệu Phương, ở nhà mọi người gọi tớ là Phương Phương".
***
Phải nói đến cái tên Đỗ Diệu Phương của tôi, đáng lẽ mọi người sẽ gọi tôi theo đúng như giấy khai sinh. Nhưng một ngày, bố mẹ xem một bộ phim trong đó có nhân vật tên Phương nghe rất kiểu cách... tiểu thư nên từ đó bố mẹ tôi nhất định muốn gọi tôi là Phương Phương thay vì Diệu Phương như trước. Vậy là cái tên Phương Phương ra đời, đám trẻ con bé tí trong khu tập thể nhà tôi cứ nhìn thấy tôi là lại gào lên: "Chị Phương Phương, chị Phương Phương ra đây chơi với tụi em". Mỗi lần như thế, tôi đều cười toe, và cái tên phương phương gắn liền với tôi cho đến tận bây giờ.
Lớp tôi học là lớp A1, chuyên Toán và các môn chuyên về Khoa học tự nhiên là các khối A, B. Mặc dù cấp hai tôi chỉ giỏi duy nhất môn Văn, và cũng là môn duy nhất chẳng bao giờ tôi cầm tới sách vở hay học thêm học nếm nhưng lên cấp ba thì tôi quyết định đùng đùng mình dmsẽ thi khối A thay vì khối C như trước. Cả nhà tôi đã shock toàn tập không hiểu nguyên nhân vì sao, thự tình nguyên nhân của tôi cũng chẳng có gì là to tát nếu khô g muốn nói thẳng ra đây là một lý do lãng xẹt không thể nào chấp nhận nổi.
Lớp 9 tôi thích anh gia sư Toán của mình. Khi đó bố mẹ khá lo lắng khi tôi học cứ kiểu nhàng nhàng, chẳng đứng đầu bao giờ cũng chẳng đứng cuối. Vì thế, cứ mỗi tối thứ sáu anh lại đến làm gia sư Toán cho tôi, tôi ngồi cặm cụi làm bài, có lúc anh ngồi bên cạnh, nhưng đa phần là đứng sau chăm chú từng bước làm của tôi sau đó nhắc nhở. Anh có khuôn mặt thư sinh, người cao gầy, nước da trắng và đôi kính cận. Anh học khoa Toán của trường Sư phạm năm thứ ba, khi ấy tôi mới 15 tuổi, một con bé 15 tuổi có một trái tim non nớt chưa một lần rung động tất nhiên là chẳng thể nào không thích anh. Tôi cá rằng có rất nhiều cô gái cũng sẽ như tôi khi ấy, mặc dù mới 15 tuổi, sẽ thích anh ngay từ lần đầu tiên nói chuyện. Mà anh lại làm gia sư cho tôi suốt cả một năm lớp 9, làm sao tôi có thể không thích một người như anh chứ?
- Làm bài đi nào! - Anh hay nói với tôi cái kiểu giọng dọa nạt và lăm lăm cây thước trên tay.
- Bài này... em thấy khó.... - Tôi lúng túng.
- Dạng này anh nói rồi mà, chỉ thay số thôi.
- Em thay số rồi, nhưng nó vẫn không giống cách anh nói... - Tôi phụng phịu.
- Hừ, đồ ngốc, nhìn anh đây.
Tôi nhõng nhẽo một hồi rồi anh đặt cây thước xuống, cầm lấy bút, đầu cúi gần về phía tôi rồi ghi ghi sửa sửa. Những lúc như thế tôi vui đến lạ, vì được ngắm anh ở một khoảng cách thật gần, thật gần...
Khuôn mặt anh khi được chiếc đèn học chiếu sáng, cả khuôn mặt như bừng sáng lên với vẻ đẹp thư sinh nhưng cũng đầy nam tính.
Và tôi biết, trái tim thiếu nữ của tôi, trái tim chưa đủ 16 trăng tròn ấy đã thích anh.
Tôi thật sự, thật sự thích anh!
Những tháng ngày êm đềm của năm lớp 9 cứ thế trôi đi, tôi làm bài chăm chỉ hơn, học Toán cũng cẩn thận hơn và điểm số cũng tăng lên. Tôi có vui vì điểm số ấy hay không thì không biết, nhưng có một điều chắc chắn rằng, tôi vui hơn vì cứ mỗi tối thứ sáu hàng tuần được ngắm nghía khuôn mặt của anh và càng vui hơn nữa khi được nhìn thấy nụ cười của anh mỗi khi điểm số của tôi nhích từ thấp lè tè lên đến điểm tuyệt đối.
Nhưng rồi một lần, tôi vô tình phát hiện ra, trong chiếc ví cũ mèm của anh. Thứ mà tôi thắc mắc rằng "tại sao anh không mua ví mới đi" có một thứ khiến cho trái tim bé bỏng của tôi khi ấy đau đớn...
Trong đó... có chứa hình của một cô gái!
Một cô gái với khuôn mặt rất xinh đẹp gần như là hoàn hảo, tôi không thể tìm thấy nét nào khiếm khuyết trên khuôn mặt đó.
- Chị ấy... chị ấy là ai thế anh... - Tôi ngập ngừng, buông bút xuống rồi đưa mắt nhìn anh.
- Chị ấy là bạn gái anh. - Anh thấy ánh mắt của tôi có gì đó khác thường, bèn vỗ vỗ vai tôi.
- Học đi... đừng có hỏi lung tung...
- Chị ấy có yêu anh không?
- Anh đã nói là học đi còn gì, trẻ con sao cứ lo chuyện người lớn. - Anh cau mày lại với tôi.
- Không, nếu anh không nói, em sẽ không làm bài tập đâu. - Tôi nói với giọng dọa nạt.
- Chị ấy giờ đang đi du học ở nước ngoài, bọn anh yêu nhau hơn hai năm rồi... chị ấy trước học khoa Toán cùng với anh.
- Anh yêu chị ấy vì cái gì?
- Có lẽ vì tất cả, chị ấy xinh đẹp, giỏi giang... bạn bè anh đều nói cô ấy là một cô gái hoàn hảo.
- Anh cũng là một người hoàn hảo... theo em nghĩ... là thế... - Tôi run run nhận xét.
- Thôi nào nhóc, học bài đi... - Anh gõ nhẹ lên mặt bàn tỏ ý tập trung.
- Làm thế nào... để... trở thành một... cô gái hoàn hảo... hả anh? - Tôi vẫn chẳng thể nào thôi cái ý nghĩ đang xuất hiện trong đầu mình.
- Thôi nào.... hoàn hảo ư?... À... Ừ thì... em cần phải học... mọi thứ... và việc đầu tiên là đỗ vào cấp ba với điểm số môn Toán tuyệt đối.
Vậy là sau cuộc nói chuyện đó, sau phát hiện lớn lao rằng người yêu anh là một người con gái học Toán cực giỏi, tôi đã quyết định mình sẽ học Toán, sẽ thi vào khối Khoa học tự nhiên thay vì Khoa học xã hội như trước. Tôi quyết tâm để trở thành một người không thua kém gì chị ấy, người con gái trong bức hình, người con gái xinh đẹp, học chuyên Toán của anh.
Và đúng như những nỗ lực bù đắp cho những ngày tháng quyết tâm cao vời vợi của mình, tôi đỗ thủ khoa khối Khoa học tự nhiên và được nhận vào lớp A1, lớp chuyên Toán.
Đó là những ngày tháng cấp hai buồn tẻ, trôi vô vọng với một tình yêu khờ dại, cái thứ mà tôi gọi là tình yêu ấy không biết có được xếp vào một loại Yêu hay không?
Lên lớp 10, anh không làm gia sư cho tôi nữa. Cũng không hiểu vì lý do gì. Tôi tìm cách gặp mặt nhưng anh đều cố tình lảng tránh.. Tôi buồn mất một tuần không ăn uống được, mẹ tôi đã lo sốt vó và dường như phải dành hết những lời lẽ ngọt ngào cho đến dọa nạt cuối cùng là đòn roi mới lôi được tôi ra khỏi nhà.
Và tôi nhận ra rằng, anh không yêu tôi cũng đúng thôi bởi tôi đâu phải là một cô gái hoàn hảo. Tôi chỉ là một con bé 15 tuổi ngốc nghếch và không hiểu chuyện.
Tôi: Đỗ Diệu Phương.
Biệt danh: Phương Phương.
Tuổi: 15.
Mức độ hoàn hảo: 0,1/10.
Thành tích: Đỗ thủ khoa vào lớp A1.
Bài học rút ra: Để trở thành một cô gái hoàn hảo, trước hết cần học giỏi môn Toán.
Như vậy, chào tạm biệt người được coi như là mối tình đầu của tôi. Tôi bước vào cấp ba với những niềm vui và những con người mới xuất hiện.
Trong tâm trí của tôi lúc đó lờ mờ nhận ra rằng, để có được sự thu hút từ những người đối diện, thì tôi phải đặc biệt. Hay nói một cách khác, tôi đang đặt cho mình một mục tiêu để trở nên hoàn hảo.
"Hoàn hảo" - một mục đích có quá xa vời cho một cô bé vụng về nhút nhát như tôi?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me