TruyenFull.Me

Co Rong Nho Cua Toi

Ngày hôm sau, không khí buổi sáng ở nhà Sumiyoshi lại trở nên tất bật hơn bao giờ hết. Đồng hồ báo thức của cậu đã réo từ 5 giờ sáng, tiếng chuông vang vọng khắp căn nhà yên tĩnh. Cậu đã thức dậy từ rất sớm, âm thầm chuẩn bị những hộp bento đặc biệt. Sự tỉ mỉ, cẩn thận vốn có của Sumiyoshi được phát huy tối đa. Cậu cẩn thận luộc trứng, chiên thịt, cắt tỉa rau củ thành những hình thù đáng yêu. Tiếng dao thớt lạch cạch trên thớt gỗ, tiếng dầu xèo xèo trong chảo, và cả tiếng Chibi "chíp chíp" đòi đồ ăn sáng tạo nên một bức tranh âm thanh quen thuộc, báo hiệu một ngày mới đầy năng lượng và sự chuẩn bị chu đáo.

Sumiyoshi đã dành hẳn hai tiếng đồng hồ để chuẩn bị mọi thứ một cách tỉ mỉ nhất, đảm bảo mỗi hộp bento đều là một tác phẩm nghệ thuật thu nhỏ. Cậu thậm chí còn tìm tòi trên mạng cách làm cơm nắm hình thú để tạo sự bất ngờ cho Dino. Cậu chọn những loại rau củ tươi ngon nhất, những miếng thịt gà ngon nhất, và cơm cũng phải được nấu vừa tới, không quá khô cũng không quá nhão. Mùi thơm của những món ăn mới nấu lan tỏa khắp gian bếp, khiến bụng dạ cậu cũng cồn cào theo. Cậu tự nếm thử từng món, đảm bảo hương vị hoàn hảo.

Đến khi Dino và cậu trai lò dò thức dậy, bước xuống bếp với bộ dạng còn ngái ngủ, tóc tai bù xù, những hộp bento đã được chuẩn bị xong, đặt gọn gàng trên bàn ăn. Hai chiếc hộp, một màu hồng phấn với họa tiết hoa anh đào đáng yêu dành cho Dino và một màu xanh dương đơn giản hơn dành cho cậu trai, được thắt nơ xinh xắn, nằm cạnh những chiếc đũa và muỗng sạch sẽ.

- "Oa! Suumi! Cậu làm thật kìa!" Dino reo lên sung sướng, đôi mắt sáng bừng như nhìn thấy kho báu. Cô bé nhanh chóng chạy đến, cầm lấy hộp bento màu hồng của mình, ngắm nghía từng chi tiết - "Trời ơi, nhìn đẹp quá! Như là quà sinh nhật vậy đó!"

Cậu trai thì háo hức không kém. Anh chàng cũng vồ lấy hộp bento màu xanh của mình, mong chờ một bữa trưa thịnh soạn và đẹp mắt như của Dino. "Tớ cũng muốn xem bento của tớ có gì đặc biệt không!"

Buổi trưa ở trường. Giờ nghỉ trưa là khoảng thời gian được mong chờ nhất. Trên sân thượng vắng vẻ của trường, nơi thường ngày chỉ có tiếng gió lùa và vài nhóm bạn nhỏ tụ tập, hôm nay lại là sân khấu cho "màn trình diễn bento". Gió nhẹ thổi từng đợt, làm tung bay mái tóc mềm của Dino khi cô bé ngồi xuống, cẩn thận mở nắp hộp cơm. Ánh nắng vàng óng của buổi trưa rọi xuống, làm hộp cơm càng thêm rực rỡ, như một viên ngọc quý được đặt giữa không gian rộng lớn.

Trong hộp, trứng cuộn vàng óng được cắt thành từng lát đều tăm tắp, xếp ngay ngắn bên cạnh những miếng thịt gà chiên giòn rụm, vàng ươm, tỏa hương thơm lừng. Rau củ đầy màu sắc, nào là cà rốt hình ngôi sao cam tươi, bông cải xanh non, cà chua bi đỏ mọng, đậu que xanh mướt, được đặt khéo léo để tạo thành một bức tranh ẩm thực nhỏ, vừa đẹp mắt vừa bổ dưỡng. Đặc biệt nhất là phần cơm được nắm thành hình chú gấu đang ngủ say, với hai tai nhỏ xinh và cái mũi được làm từ rong biển đen nhánh, trông thật đáng yêu và sống động. Nó như một tác phẩm điêu khắc bằng cơm, khiến Dino không nỡ ăn. Bên góc hộp còn có hai miếng táo nhỏ được cắt tỉa thành hình thỏ đáng yêu, trắng ngần, trước đó đã được ngâm qua nước muối loãng để không bị thâm.

Dino che miệng, đôi mắt sáng rực lên vì ngạc nhiên và thích thú đến tột độ. Cô bé khẽ thốt lên, giọng điệu đầy ngưỡng mộ:

- "Suumi... cái này đẹp quá trời... Làm sao cậu có thể làm được như vậy chứ? Tớ còn không dám ăn nữa này! Tớ muốn giữ nó làm kỷ niệm luôn!" Giọng cô bé run run vì xúc động, như thể đang đứng trước một tác phẩm nghệ thuật vô giá, chứ không phải một hộp cơm trưa.

Cô bé nhanh chóng lấy chiếc điện thoại ra, chụp lia lịa hộp cơm từ mọi góc độ, gửi ngay cho các bạn trong nhóm và đăng lên mạng xã hội với chú thích "Bento của Suumi - Đẹp như tranh vẽ!". Sau đó, cô bé cẩn thận nếm thử một miếng trứng cuộn. Vị trứng mềm mịn, thơm nhẹ, hòa quyện với chút vị ngọt của nhân, tan chảy trong miệng. Dino cảm thấy như đang thưởng thức một bữa ăn của đầu bếp 5 sao vậy, mỗi miếng đều là sự kết tinh của tình cảm và sự tỉ mỉ.

Sumiyoshi đứng khoanh tay, tựa lưng vào lan can sân thượng, ánh mắt bình thản nhưng khóe môi lại khẽ cong lên một cách tự mãn, một nụ cười ẩn giấu niềm vui.

- "Món phụ là pudding trà xanh" - cậu nói, giọng điệu có chút tự hào khó che giấu - "Tôi để trong hộp giữ lạnh dưới bàn học cậu. Nhớ ăn trước khi nó hết lạnh nhé. Ăn luôn đi, đừng có mà tiếc rồi đến lúc không còn ngon nữa" - Cậu muốn Dino có một bữa trưa thật trọn vẹn và ngon miệng, một điều gì đó đặc biệt hơn một bữa ăn thông thường. Cậu muốn Dino biết rằng cậu đã dành rất nhiều tâm huyết cho nó.

- "Trời đất ơi!! Tớ cảm động muốn khóc luôn á!!" - Dino reo lên, suýt chút nữa là nhào đến ôm chầm lấy Sumiyoshi. Cô bé vội vàng cúi xuống lấy hộp pudding trà xanh từ trong ngăn bàn học, mở nắp. Mùi trà xanh thơm lừng, quyện với vị ngọt béo của kem, khiến cô bé không thể cưỡng lại. Cô bé ăn từng thìa một cách chậm rãi, tận hưởng từng hương vị mát lạnh, ngọt ngào tan chảy trong miệng - "Cậu đúng là thiên tài ẩm thực của tớ mà Suumi! Cậu là số một! Không ai có thể làm được như cậu đâu!"

Phía sau, cậu trai kia cũng đã mở hộp cơm của mình rồi ... há hốc miệng. Khuôn mặt anh chàng biến sắc, từ vẻ háo hức chuyển sang thất thần, rồi đến uất ức. Trong hộp của anh chàng ... chỉ có một miếng cơm trắng to tướng, được nắm tròn vo một cách cẩu thả, không hề có hình thù gì đẹp mắt, cùng với quả trứng ốp la và miếng thịt nguội, thêm dòng chữ được cắt từ rong biển đặt trên bề mặt cục cơm một cách vô cùng rõ ràng:

"TỰ LO ĐI"

- "Sao cậu có thể nhẫn tâm vậy chứ!?" Cậu trai kêu lên thất thanh, giọng điệu đầy uất ức, như thể vừa bị phản bội. Anh chàng giơ hộp cơm của mình lên, nhìn Sumiyoshi với ánh mắt "oán trách" tột độ - "Tớ cũng muốn ăn pudding!! Tớ cũng muốn trứng cuộn hình anime!! Tớ muốn cơm nắm hình gấu!! Cậu phân biệt đối xử trắng trợn như vậy mà được sao!? Cậu ác quá Suumi ơi!"

Sumiyoshi hất mặt, nhếch mép cười một cách đắc thắng. "Biết nấu thì khỏi cần bento của tôi, phải không? Đó là hình phạt cho việc sáng nay cậu suýt làm cháy bếp và làm đổ trứng đấy. Coi như bữa ăn 'tự lực cánh sinh' đi. Cậu phải tự đi kiếm đồ ăn của riêng mình đi" - Cậu nói một cách tỉnh bơ, không hề tỏ ra hối lỗi - "Với cả, tôi có nấu cho cậu cái hộp bento 'tự lo đi' là còn tử tế lắm rồi đấy. Đáng ra cậu phải tự làm lấy bữa trưa của mình chứ."

Cậu trai chỉ biết ôm hộp cơm của mình như ôm tro tàn của một giấc mộng tan vỡ.

- "Đồ đáng ghét! Đồ keo kiệt! Đồ phân biệt đối xử! Suumi là đồ độc ác!" Anh chàng kêu gào, giọng điệu đầy căm phẫn, nhưng vẫn không thể làm gì hơn ngoài việc ngồi gặm miếng cơm trắng "tự lo đi" của mình, thỉnh thoảng lại liếc sang hộp cơm "nghệ thuật" của Dino với ánh mắt thèm thuồng, đầy ghen tị.

Dino nhìn cảnh đó mà cười phá lên, tiếng cười vang vọng khắp sân thượng, còn Sumiyoshi thì cứ đứng đó, vẻ mặt đầy tự mãn và hài lòng với trò đùa của mình, cảm thấy vui vẻ khi thấy phản ứng của cậu trai.

Sau đó, Dino và Sumiyoshi cùng ăn bento của mình. Dino cứ xuýt xoa khen ngợi từng miếng, từng chút một, khiến Sumiyoshi cảm thấy công sức mình bỏ ra thật đáng giá. "Suumi, cậu có biết không, đây là hộp bento ngon nhất mà tớ từng được ăn đó! Nó còn đẹp hơn cả trong truyện tranh nữa."

- "Quá lời rồi" - Sumiyoshi khiêm tốn đáp, nhưng nụ cười trên môi cậu không hề tắt - "Chỉ là mấy món ăn đơn giản thôi mà."

- "Không hề đơn giản chút nào! Tớ thử làm rồi mà có bao giờ được như thế này đâu. Cậu đúng là có năng khiếu bẩm sinh đó" - Dino vừa nói vừa gắp thêm một miếng cà rốt hình ngôi sao - "Mà này, cậu có thể dạy tớ nấu mấy món này được không? Tớ muốn tự tay làm mấy món này cho gia đình tớ nữa."

Sumiyoshi hơi ngạc nhiên.

- "Cậu muốn học nấu ăn á? Bình thường cậu toàn nhờ mẹ nấu thôi mà."

- "Thì bây giờ tớ muốn tự lập hơn chứ sao" - Dino nhún vai - "Với lại, nếu tớ học nấu ăn từ cậu, thì sau này tớ có thể nấu bento cho cậu được không? Kiểu... bento trả ơn ấy" - Dino nhìn Sumiyoshi, đôi mắt to tròn, lấp lánh sự mong chờ.

Sumiyoshi khẽ cười - "Được thôi. Nhưng mà tớ không chắc cậu có đủ kiên nhẫn để học không đó."

- "Có chứ, có chứ! Tớ sẽ cố gắng hết sức!" - Dino hào hứng nói - "Miễn là được học từ Suumi là được!"

Cậu trai ngồi gần đó, nghe thấy cuộc trò chuyện, liền chen vào:

- "Ê, tớ cũng muốn học nấu ăn! Dù sao thì tớ cũng không thể sống mãi với cơm 'tự lo đi' được."

- "Cậu á?" - Sumiyoshi nhướn mày - "Cậu còn làm đổ trứng nữa là làm sao mà học?"

- "Thì tớ sẽ cố gắng! Tớ hứa sẽ không phá hoại bếp nữa! Cậu cứ thử cho tớ một cơ hội đi!" - cậu trai năn nỉ.

Sumiyoshi thở dài, nhưng trong lòng lại thấy vui vẻ - "Thôi được rồi, để khi nào rảnh thì tớ sẽ dạy mấy cậu vài món đơn giản. Nhưng phải hứa là không được làm loạn bếp nữa đấy!"

- "Hứa!" - cả Dino và cậu trai đồng thanh, gương mặt rạng rỡ.

Khoảnh khắc đó, dưới ánh nắng chiều yên bình của sân thượng trường học, bỗng trở thành một kỷ niệm đáng nhớ không chỉ về hộp bento, mà còn về một lời hứa, một sự gắn kết mới. Hộp bento không chỉ là thức ăn, mà còn là biểu tượng của tình bạn, của sự quan tâm, và cả những trò đùa tinh quái mà chỉ những người bạn thân thiết mới có thể hiểu được. Nó là minh chứng cho một tình bạn đang ngày càng sâu sắc và gắn bó, và một tương lai đầy hứa hẹn về những bữa ăn được nấu chung, những tiếng cười vang khắp gian bếp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me