TruyenFull.Me

Co Rong Nho Cua Toi

Trời tối dần, màn đêm buông xuống khu phố nhỏ, mang theo sự tĩnh lặng quen thuộc của buổi đêm. Tuy nhiên, trong không khí vẫn còn vương vấn mùi mưa mát lạnh trên nền gạch ẩm ướt và những chiếc lá cây xanh mướt ngoài sân. Những hạt nước li ti còn đọng lại trên lá, lấp lánh dưới ánh đèn đường mờ ảo. Ngôi nhà của Sumiyoshi, vốn đã trở thành trung tâm của những cuộc tụ họp, giờ đây lại ấm cúng hơn bao giờ hết. Trong bếp nhà Sumiyoshi, đèn sáng trưng, ánh sáng trắng ngà từ bóng đèn huỳnh quang rọi rõ từng ngóc ngách, làm nổi bật lên sự lộn xộn đáng yêu của đống nguyên liệu làm bánh. Mùi bột mì, đường, trứng, và hương thơm dịu nhẹ của sữa tươi hòa quyện vào nhau, báo hiệu một "chiến dịch" làm bánh đang diễn ra sôi nổi.

Dino đang đứng trước bàn bếp, dáng vẻ nghiêm túc lạ thường. Cô bé đeo một chiếc tạp dề màu vàng chanh, trên ngực in hình một chiếc bánh cupcake ngộ nghĩnh. Tóc cô bé được buộc gọn gàng bằng một chiếc chun màu xanh, không một sợi tóc nào vương vãi, trông cô bé như một đầu bếp chính hiệu, sẵn sàng chỉ huy một đội quân làm bánh. Đôi mắt tinh nghịch thường ngày giờ đây tập trung cao độ vào những công thức ghi chép nguệch ngoạc trên một tờ giấy đã nhàu nát. Cô bé cẩn thận đong từng thìa bột, từng giọt vani, môi lẩm bẩm tính toán tỉ lệ.

Còn lớp trưởng thì, trái ngược hoàn toàn với sự chuyên nghiệp của Dino, đang loay hoay với đống nguyên liệu hỗn độn. Tay cô lóng ngóng cầm chiếc phới đánh trứng, cố gắng khuấy đều hỗn hợp trứng và đường trong một cái tô thủy tinh lớn. Cô khuấy quá mạnh, khiến trứng văng tung tóe ra ngoài. Rồi đến mức làm rơi cả cái tô đánh trứng xuống sàn. Tiếng "choang" vang lên khô khốc, may mắn thay, cái tô làm bằng nhựa nên không vỡ, nhưng trứng và đường văng tung tóe khắp sàn bếp, tạo thành một "bãi chiến trường" trắng nhờn.

- "Ôi trời, lớp trưởng! Cẩn thận coi chứ!" - Dino thở dài, giọng điệu vừa trách móc vừa có chút bất lực. Cô bé vội vàng cúi xuống, nhặt giúp cái tô rỗng và lấy khăn lau sàn. Đôi môi cô bé mím chặt, cố nén tiếng cười - "Đã bảo là làm nhẹ nhàng thôi mà. Cậu làm cái gì cũng mạnh tay vậy?"

- "Xin lỗi, xin lỗi, tại cái tô nó trơn quá..." - Lớp trưởng gãi đầu, khuôn mặt hiện rõ vẻ ngại ngùng. Má cô ửng hồng - "Mình... mình không quen làm mấy món cần sự tỉ mỉ như thế này. Nấu ăn thì tớ còn kiểm soát được, chứ làm bánh thì khó quá."

Cô cúi xuống, cố gắng dùng chân di di đám trứng vương vãi, nhưng chỉ khiến chúng càng lem nhem hơn.

- "Để tớ dọn cho."

- "Thôi thôi, cậu đứng yên đó đi" - Dino ngăn lại, tay cô bé đã nhanh chóng lau sạch vết bẩn trên sàn. Cô bé đứng dậy, nhìn Sumiyoshi với ánh mắt trêu chọc - "Cậu đúng là chỉ giỏi phá hoại thôi. Tay chân vụng về hết sức."

Chibi thì đang nằm dài trên kệ bếp gần đó, cạnh chiếc lò nướng đang ấm dần lên. Đuôi nó vẫy vẫy nhẹ nhàng theo nhịp khuấy bột của Dino, đôi mắt tròn xoe quan sát mọi cử động của hai người. Thỉnh thoảng, nó lại vươn cổ, hít hà mùi hương ngọt ngào của bột và đường, rồi khẽ "chíp chíp" như muốn đòi nếm thử. Nó có vẻ rất thích thú với "cuộc chiến" làm bánh này.

Dino cầm lấy chiếc phới đánh trứng từ tay lớp trưởng, đặt lại vào tô. Cô bé chỉ dẫn từng chút một, giọng điệu kiên nhẫn nhưng pha chút hài hước.

- "Cậu làm phần kem tươi đi, nhớ đánh cho tới khi đứng đỉnh mềm nha. Đừng có đánh thành bơ đấy. Nhẹ nhàng thôi, đều tay vào. Đánh kem tươi là cả một nghệ thuật đó."

Lớp trưởng cầm lấy chiếc máy đánh trứng, nhìn chằm chằm vào tô kem tươi trắng muốt. "Đánh đứng đỉnh mềm là sao...?" - Lớp trưởng ngơ ngác hỏi lại, đôi mắt mở to, vẻ mặt đầy bối rối. Cô chưa bao giờ nghe thấy thuật ngữ nào như vậy trong các công thức nấu ăn của mình - "Kem thì làm sao mà đứng được? Nó lỏng vậy mà?"

Dino đập tay lên trán, một tiếng "bốp" nhẹ vang lên, thể hiện sự bất lực tột độ.

- "Trời ơi... Cậu đúng là đồ ngốc mà. Đứng đỉnh mềm nghĩa là khi cậu nhấc phới lên, kem nó tạo thành chóp nhọn nhưng phần đầu nó vẫn hơi rũ xuống một chút ấy. Thôi để tớ làm cho. Cậu phụ ttớ thôi cũng được. Cậu chỉ cần... trông chừng Chibi không cho nó ăn vụng là được rồi."

Cô bé nói, tay cầm lấy máy đánh trứng, bật nút và bắt đầu đánh kem. Tiếng máy kêu vù vù, át đi tiếng lẩm bẩm của Dino.

Buổi làm bánh trở thành một chiến trường nho nhỏ nhưng đầy ắp tiếng cười. Bột mì dính lên tay, trên má của lớp trưởng. Kem tươi bắn vào áo của Dino khi cô bé lỡ tay đánh quá mạnh. Tiếng "loảng xoảng" của dụng cụ làm bếp va vào nhau, tiếng máy đánh trứng vù vù, và tiếng cười vang khắp căn bếp, tạo nên một bản hòa âm hỗn độn nhưng vui tai. Dino vừa làm vừa dạy, giải thích từng bước, từng kỹ thuật một cách tỉ mỉ.

- "Phải trộn bột nhẹ nhàng thôi, không là bánh chai đó. Còn trứng này phải đánh bông lên mới nở được..." - Còn lớp trưởng thì... học trước quên sau. Cô cứ lúng túng, vụng về, khiến Dino phải liên tục nhắc nhở và sửa sai.

- "Nè, cậu có tập trung không đó?" Dino hỏi, khi thấy lớp trưởng lại làm đổ thêm một ít bột. "Sao tớ vừa mới nói xong mà cậu đã quên rồi?"

- "Mình có tập trung mà" - lớp trưởng ngượng ngùng đáp, tay vội vàng lau vệt bột trên trán - "Chỉ là... mình thấy làm bánh khó hơn nấu ăn nhiều. Nó cần sự chính xác cao. Mà mình thì không quen lắm với mấy con số tỉ lệ này."

- "Thì ban đầu ai cũng vậy mà" - Dino an ủi - "Cậu cứ làm nhiều rồi sẽ quen thôi. Cứ từ từ. Đừng có nóng vội."

- "Sao chúng ta không mời Suumi làn cùng cho nhanh hơn nhỉ?"

- "Suumi đang bận việc riêng của cậu ấy, hai đứa mình không nên làm phiền thì hơn, cậu ấy mà quạu thì đáng sợ lắm."

- "Cậu kiên nhẫn thật đó" - Lớp trưởng nói, nhìn Dino đang cẩn thận tráng một lớp kem lên chiếc bánh bông lan - "Nếu là mình thì tớ đã bỏ cuộc từ lâu rồi."

- "Tại vì tớ có đam mê mà" - Dino cười - "Với lại, tớ muốn làm được bánh ngon để mời mọi người mà. Đặc biệt là..." – cô ghé sát tai vào tai của lớp trưởng, như muốn chia sẻ một bí mật thầm kín – " ...Suumi đó."

Lớp trưởng cảm thấy một sự ấm áp len lỏi trong lòng khi nghe câu nói đó. Dino thích Sumiyoshi. Ra là vậy. Nhưng công nhận là Suumi hết lần này đến lần khác "vô tình" né thính của Dino một cách hoàn hảo, không hiểu tên này đần bẩm sinh hay đần một cách có đào tạo nữa.

Cuối cùng, sau gần hai tiếng vật lộn với bột, trứng, đường và kem, với vô số tiếng "Ôi trời ơi", "Lớp trưởnggg!" và "Cẩn thận coi!", ba chiếc bánh nhỏ xinh đã ra lò. Một chiếc bánh flan vàng óng, mịn màng, tỏa hương thơm caramel ngọt ngào. Một chiếc bánh bông lan kem tươi trắng muốt, xốp mềm, được trang trí bằng vài lát dâu tây đỏ mọng. Và một chiếc bánh cuộn nhân dâu, được cuộn tròn khéo léo, lộ ra lớp nhân dâu chua ngọt hấp dẫn. Chúng trông thật hấp dẫn và ngon mắt, là thành quả của sự kiên trì và tài năng của Dino, và cả sự "giúp đỡ" vụng về của lớp trưởng.

- "Được rồi! Chiến lợi phẩm đây!" - Dino giơ cao đĩa bánh như đang trao cúp vô địch, khuôn mặt rạng rỡ, đầy vẻ tự hào. Mùi bánh thơm lừng lan tỏa khắp gian bếp, khiến Chibi đang ngủ cũng khẽ cựa mình, đánh hơi - "Đây là thành quả của sự hợp tác giữa 'đầu bếp chuyên nghiệp' Dino và 'phụ bếp vụng về' lớp trưởng!"

Lớp trưởng lau mồ hôi trên trán, ngồi phịch xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm. "Mình nghĩ mình hợp với nghề... ăn bánh hơn là làm bánh. Sau này Dino mở tiệm bánh, mình sẽ là khách hàng VIP đầu tiên của cậu nha." Cô nói đùa, nhưng ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ nhìn Dino.

Dino phì cười, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông gió. Cô bé cắt một miếng bánh cuộn nhân dâu, đưa cho cậu.

- "Cậu ăn thử cái này đi, nhân dâu đấy. Đây là loại bánh tớ tâm đắc nhất đó."

Lớp trưởng cầm lấy miếng bánh, cắn một miếng lớn. Vị dâu tây chua chua ngọt ngọt hòa quyện với lớp kem mềm mại và cốt bánh bông lan xốp mịn, tan chảy trong miệng. Nó không hề bị ngấy, mà lại có một sự cân bằng hoàn hảo về hương vị. Cô lập tức gật gù, đôi mắt sáng lên.

- "Ngon thật. Rất ngon. Vị chua chua ngọt ngọt, không bị ngấy. Thật sự là rất tuyệt đó Dino. Cậu có thể mở tiệm bánh ngay bây giờ rồi."

Dino cười. Cô cắt một miếng bánh to, đem lên tận phòng của Sumiyoshi, cô đến đúng lúc cậu vừa hoàn thành xong công việc của mình.

- "Có chuyện gì thế, Dino? Oa~~ mùi bánh thơm quá"

- "Bánh này tớ tự làm đó, cậu ăn thử đi"

- "Cảm ơn cậu, vậy thì tôi không khách sáo nha." – Sumiyoshi cắn một miếng bánh, rồi ngây người ra, cậu sực tỉnh, vừa ăn vừa khen Dino – "Món bánh này, ngon tuyệt nha, ngon hơn cả bánh ở tiệm nữa. Bạn giỏi quá đi. Dino."

Dino tựa cằm lên tay, nhìn Sumiyoshi đang say sưa ăn bánh, đôi mắt cô bé long lanh lấp lánh dưới ánh đèn bếp, một nụ cười ẩn hiện trên môi. Cô bé cảm thấy một sự hài lòng sâu sắc khi nhìn thấy Sumiyoshi thích món bánh mình làm. Đó là một cảm giác hạnh phúc đặc biệt, khi nỗ lực của mình được người mình quan tâm đón nhận.

- "Cậu thích là được rồi. Mai... mai làm món khác nhé? Tớ muốn thử làm bánh quy hình Chibi nữa."

Sumiyoshi gật đầu vô tư, không chút do dự.

- "Ừ, mai tôi rảnh. Cậu muốn làm gì cũng được. Miễn là đừng bắt lớp trưởng đánh kem tươi nữa là được. Có gì cứ gọi tôi, để tôi phụ cho." Cậu cười, không hề hay biết rằng câu trả lời hồn nhiên của mình lại khiến trái tim Dino rung động.

Dino cười khẽ, ánh mắt long lanh lấp lánh dưới ánh đèn bếp. Một cảm xúc ấm áp lan tỏa trong lòng cô bé. Cô khẽ thì thầm, giọng điệu nhỏ đến mức chỉ đủ để mình nghe thấy, như một bí mật được cất giấu trong tim.

"Vậy thì... cho phép tớ tiếp tục thích cậu thêm chút nữa nhé"

Lời thì thầm ấy tan biến vào không khí, chỉ còn lại sự ấm áp và những tia sáng lấp lánh trong đôi mắt cô bé. Khuôn mặt cô bé ửng hồng nhẹ nhàng.

Sumiyoshi vẫn không nghe thấy gì. Cậu đang mải tranh phần dọn dẹp để Dino khỏi phải rửa chén. Cậu nhanh nhẹn thu dọn bát đĩa, lấy giẻ lau bàn, không muốn để cô một mình làm hết mọi việc. Chibi thì lăn lóc trên sàn, no nê và buồn ngủ sau khi được nếm thử một chút kem tươi và bánh bông lan. Nó khẽ ngáy khe khẽ, chìm vào giấc mơ ngọt ngào của những chiếc bánh.

Không gian mùa hè ấy - tiếng cười giòn tan, mùi bánh thơm lừng khắp căn bếp, và ánh đèn vàng ấm áp - có lẽ sẽ là một trong những hồi ức đẹp nhất của tuổi trẻ của họ. Một hồi ức về những ngày hè rực nắng, những cơn mưa bất chợt, những câu chuyện ma đáng sợ, những hộp bento tình bạn, và những chiếc bánh ngọt được làm bằng cả trái tim.

Và đâu đó trong những hồi ức ấy, có một cảm xúc nhỏ bé đang lớn dần, một tình cảm thầm lặng nhưng chân thành, len lỏi qua từng khoảnh khắc bình dị. Dù Sumiyoshi chưa nhận ra, nhưng sự hiện diện của Dino đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cậu.

Và với Dino, mỗi khoảnh khắc ở bên Sumiyoshi, dù là khi cậu ngốc nghếch hay nghiêm túc, đều là những điều quý giá nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me