Co Rong Nho Cua Toi
Trưa hôm sau, khi nắng lên đỉnh đầu, chiếu những tia sáng chói chang xuống con đường nhựa đã bốc hơi nóng hầm hập, Sumiyoshi và Dino xách theo một túi nylon lớn và ba cái giỏ nhỏ đựng đồ, đi ra chợ mua nguyên liệu chuẩn bị cho bữa chiều. Chibi, theo lời dặn của Sumiyoshi, được giao nhiệm vụ "trông nhà", dù nó chỉ nằm ngủ cuộn tròn trên tấm phản gỗ.Con đường đến chợ quen thuộc giờ đây lại mang một không khí khác lạ. Tiếng rao hàng của những người bán rong, mùi thơm của bánh mì nướng và phở, tiếng xe máy vù vù qua lại tạo nên một bản hòa tấu đặc trưng của phố thị buổi trưa. Sumiyoshi và Dino vừa đi vừa nói chuyện linh tinh, những câu chuyện không đầu không cuối nhưng lại khiến họ cảm thấy thoải mái và vui vẻ.- "Ê Suumi, cậu có biết món bánh flan mà tớ học được từ video nước ngoài không?" - Dino hào hứng nói, tay vung vẩy chiếc túi nhỏ - "Nó có thêm kem tươi nữa đó, ăn béo ngậy mà không bị ngấy. Lát nữa tớ sẽ trổ tài cho cậu xem!"Sumiyoshi gật đầu.- "Cậu làm được sao? Tôi nhớ lần trước cậu làm bánh còn suýt làm cháy bếp của tôi mà." Dino phồng má.- "Này, đó là chuyện cũ rồi nha! Lần này tớ đã xem rất kỹ video rồi. Với cả, tớ nghĩ cậu nên thử làm món yakisoba phiên bản Việt Nam xem sao. Thay vì dùng mì ramen thì mình dùng mì gói bình thường, rồi thêm rau muống, thịt bò xào chẳng hạn. Nghe cũng hấp dẫn đúng không?"- "Tôi đùa thôi, món bánh flan lần trước cậu làm rất ngon mà đúng chứ, còn Yakisoba phiên bản Việt Nam sao?" - Sumiyoshi nhíu mày suy nghĩ - "Nghe cũng có lý đó. Để tôi thử xem sao. Có khi lại thành món độc quyền của tôi thì sao."Họ tiếp tục trò chuyện, bàn bạc về các món ăn, về những công thức mới lạ. Sumiyoshi lắng nghe Dino nói, đôi lúc lại đưa ra những ý kiến chuyên môn của một "đầu bếp". Tiếng cười nói của họ vang vọng trên con phố nhỏ, xua tan đi sự oi ả của buổi trưa hè.Khi vừa quẹo vào một ngõ nhỏ dẫn về nhà, bầu trời vốn đang xanh trong, nắng chói chang, đột ngột tối sầm lại. Những đám mây đen kịt từ đâu kéo đến nhanh như chớp, che phủ cả bầu trời, biến buổi trưa thành chạng vạng. Gió bắt đầu thổi mạnh đến mức những tấm bạt che hàng quán ven đường bay phần phật, tiếng cành cây xào xạc, lá khô bay tứ tung. Không khí bỗng trở nên ngột ngạt và nặng nề, báo hiệu một cơn mưa lớn sắp đến. Và không lâu sau, mưa như trút nước, đổ ập xuống mặt đường, tạo thành những dòng chảy cuồn cuộn.- "Trời ơi, mưa kiểu gì vậy trời! Nắng chang chang còn chưa tới 10 phút trước mà!" - Dino la lên, giọng nói đầy bất ngờ và hơi hoảng loạn. Mái tóc dài của cô bé, giờ đã ướt sũng vì những hạt mưa đầu tiên, dính chặt vào má. Cô bé vội vàng chạy, cố gắng tìm một chỗ trú ẩn.Sumiyoshi cũng đang thở hổn hển, tay giữ chặt túi nylon đựng hành lá và hai quả trứng gà sống. Cậu nhanh chóng kéo Dino, kịp chui vào mái hiên nhỏ của một tiệm sửa xe đã đóng cửa. Mái hiên cũ kỹ, rêu phong, chỉ đủ chỗ cho hai người đứng sát vào nhau. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái tôn, cùng với tiếng gió rít qua khe cửa tạo thành một bản giao hưởng ồn ào của thiên nhiên.- "May quá, trứng không vỡ... nhưng ướt hết rồi. Bánh mì chắc nát bấy..." - Sumiyoshi lẩm bẩm, kiểm tra túi đồ cẩn thận. Cậu thở phào nhẹ nhõm khi thấy những quả trứng vẫn nguyên vẹn.Dino quay qua nhìn Sumiyoshi, mái tóc ướt sũng nhỏ từng giọt nước xuống áo, nhưng đôi mắt cô bé vẫn chớp chớp tinh nghịch. Một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu cô bé, khiến cô không thể không nói ra. - "Cũng đâu tệ lắm đâu. Được đứng dưới mái hiên mưa với người mình thích... cũng lãng mạn đấy chứ?" - Cô bé khẽ nói, giọng điệu có chút ngượng ngùng và dò xét, cố tình nhấn mạnh từ "người mình thích", rồi đỏ mặt.Sumiyoshi gật gù một cách... nghiêm túc, không hề nhận ra ẩn ý trong lời nói của Dino. Cậu nhìn ra ngoài trời mưa như thác đổ. - "Ừm, cũng đỡ hơn đứng ngoài đường... còn bị sét đánh. Với cả, ở đây không bị ướt. Quan trọng nhất là đồ ăn không bị hỏng" - Cậu nói một cách rất "thực tế", khiến Dino suýt chút nữa thì lăn đùng ra ngất tại chỗ.Cô há hốc mồm, đôi mắt mở to. Dino suýt nghẹn vì thằng ngốc này có thể phá thính như phá đá. - "Không phải ý đó đâu đồ ngốc! Ý là... giống phim á! Trời mưa, hai người bị kẹt lại, rồi... rồi... có những cảnh lãng mạn ấy! Cậu không hiểu sao?!" - Cô bé cố gắng giải thích, nhưng càng nói càng lúng túng - "Thôi bỏ đi. Cậu đúng là chẳng có tí lãng mạn nào hết."Sumiyoshi nghiêng đầu, vẻ mặt trông cậu có vẻ bối rối, không hiểu ý Dino. - "Phim gì mà dở thế? Bị kẹt mưa xong rồi bỏ đi? Kịch bản lỗi à? Sao lại bỏ đi giữa chừng vậy? Chẳng lẽ diễn viên hết lời thoại?" - Cậu hỏi một cách hồn nhiên, đầy logic, khiến Dino chỉ muốn đấm cho cậu mấy phát.Dino cứng họng. Cô quay mặt đi, tựa vào cột hiên rêu phong, thở hắt một tiếng đầy tuyệt vọng. - "Trời ơi, Sumiyoshi ngốc hết thuốc chữa... Cậu là người không có trái tim sao? Hay cậu chưa từng xem phim tình cảm hả? Cái tên otaku này, xem anime người ta rắc cơm như thế mà tên này còn không biết sao?" - Cô bé lẩm bẩm, đủ nhỏ để Sumiyoshi không nghe rõ, nhưng đủ để cô tự thỏa mãn nỗi bực bội của mình - "Tớ đúng là đã lãng phí lời nói với cậu mà."Lúc này, một điều bất ngờ xảy ra. Chibi, con rồng nhỏ, từ trong túi vải của Dino lén lủi ra. Nó rụt rè nhìn ra ngoài trời mưa, rồi co rúm lại vì gió lạnh và tiếng mưa rào ào ạt. Bộ lông trắng muốt của nó khẽ dựng lên vì hơi lạnh. Sumiyoshi lập tức nhận ra sự khó chịu của Chibi. Cậu nhanh chóng tháo chiếc khăn choàng đeo cổ của mình ra, một chiếc khăn len mềm mại, rồi cẩn thận phủ lên người nó, nhẹ nhàng ôm lấy Chibi vào lòng.- "Chibi mà cảm thì phiền to. Tối nay còn làm bánh nữa," Sumiyoshi lẩm bẩm, giọng điệu đầy lo lắng. Cậu vuốt ve đầu Chibi, cố gắng ủ ấm cho nó - "Mày đúng là đồ yếu ớt mà."Dino nhìn cử chỉ đó, một cử chỉ đơn giản nhưng đầy ấm áp và quan tâm. Nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi cô bé. Dù thằng ngốc này có né thính như ninja, né tránh mọi lời gợi ý lãng mạn của cô một cách tài tình, thì... sự ấm áp, sự quan tâm chân thành của nó vẫn là thật. Nó không thể giấu được cái bản chất tốt bụng của mình. - "Cậu đúng là kiểu người... khiến người khác ghét không nổi" - Dino khẽ nói, giọng điệu đầy trìu mến - "Dù có ngốc đến mấy thì cậu vẫn đáng yêu."Tiếng mưa lộp bộp trên mái hiên và tiếng gió rít lên quá lớn làm Sumiyoshi ù cả tai, chẳng hề nghe được Dino đang nói những gì. Cậu nghiêng đầu, cố gắng để nghe rõ hơn. - "Hả? Cậu nói gì á? Mưa to quá, tôi không nghe rõ." Dino không thèm nhắc lại. Cô bé hét lên, giọng đầy ấm ức và có chút ngượng ngùng: - "Không có gì hết!!! Đồ ngốc nhà cậu!!!" - Rồi cô bé quay mặt đi, đôi tai đỏ bừng, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười - "Đúng là với thằng ngốc này thì không thể nói chuyện lãng mạn được."Cơn mưa dần ngớt, chỉ còn lất phất những hạt bụi nước bay trong không khí. Khi hai người rời mái hiên cũ kỹ, bầu trời lại sáng lên như chưa từng có gì xảy ra. Những tia nắng vàng dịu nhẹ xuyên qua tầng mây mỏng, rọi xuống mặt đường còn ướt nước, tạo nên những vũng phản chiếu lấp lánh. Không khí trở nên trong lành và mát mẻ hơn hẳn sau cơn mưa rào bất chợt. Hai đứa trẻ cười đùa dọc đường về nhà, mang theo cả hơi mát sau mưa và vài cảm xúc không tên, những cảm xúc mong manh, mơ hồ mà chỉ riêng người trong cuộc mới hiểu, nhưng lại đang dần lớn lên trong lòng họ. Đó là một buổi chiều đầy những khoảnh khắc đặc biệt, những khoảnh khắc được sẻ chia dưới mái hiên nhỏ, dưới cơn mưa rào bất chợt, nơi những cảm xúc đầu tiên khẽ nảy mầm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me