Co Trach Uyen
Jimmy nhìn thiếu niên trước mặt. Cậu ngồi đối diện anh, ánh nắng rọi qua mái hiên, hắt lên gương mặt trắng mịn và đôi mắt trong veo đến khó tin.
Chiếc bàn trà giữa hai người rất nhỏ, chỉ đặt vừa khay gỗ gụ và ấm trà sứ Thanh Hoa còn tỏa khói.Ice khẽ nghiêng đầu, mái tóc mềm rủ xuống trán, đôi môi khẽ mím như đang đợi một câu hỏi.Jimmy chậm rãi nói:– Em vừa bảo… mình là vị hôn phu của tôi?Ice gật đầu, cười dịu dàng:– Vâng. Tuy chưa đính hôn chính thức, nhưng anh cả và cha đã định sẵn, em sẽ gả cho anh. Mọi người trong phủ đều biết cả rồi mà.Jimmy im lặng vài giây, tay cầm tách trà khẽ xoay. Trà đã hơi nguội.
Mắt anh nhìn vào tấm khăn lót dưới ấm, ở giữa thêu một đóa cúc trắng rất mảnh.– Tôi không nhớ chuyện đó. Anh khẽ đáp.Ice không ngạc nhiên, chỉ nghiêng người rót thêm trà cho anh, giọng nhẹ như sương sớm:– Không sao đâu. Bác sĩ Jitaraphol mà em quen… cũng thường hay quên những chuyện quan trọng.Jimmy mỉm cười:– Vậy sao?– Vâng. Lúc trước anh từng quên cả sinh nhật em đấy… Ice nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy tiếc nuối, nhưng nét cười vẫn không hề tắt. –Nhưng rồi anh chuộc lỗi bằng cách dẫn em đi dạo phố, hôm đó chúng ta đi đến khuya mới về, kết quả bị anh cả em bắt gặp, doạ em sợ muốn chết.Jimmy không nói gì.Anh nhìn Ice, khẽ hỏi:– Em nhớ cũng nhiều quá nhỉ?Ice cười hiền:– Bởi vì em muốn nhớ.Jimmy gật nhẹ.Giọng anh chậm rãi, mang chút trêu đùa, nhưng ánh mắt vẫn sáng như lưỡi dao mỏng:– Em chắc chứ? Nếu những gì em nhớ… lại không khớp với ký ức của tôi?Ice hơi khựng lại, rồi cười rất khẽ, như gió lướt qua tán liễu:– Vậy thì… em sẽ giúp anh nhớ lại. Dù có phải nói một trăm lần, một nghìn lần... em cũng sẽ kể lại y nguyên như cũ.Jimmy nhìn Ice thật lâu.Ánh mắt ấy không phải là ánh mắt của một người em trai. Không hẳn là tình nhân. Cũng chẳng giống người xa lạ. Rốt cuộc Jitaraphol cũ có thân phận gì?Ở cuối khung vườn, một cơn gió nhẹ lướt qua. Cành dương liễu xào xạc.
Jimmy đặt tách trà xuống.Anh nghĩ:"Cậu thiếu niên này quá thâm sâu, ánh mắt của cậu ta khiến người đối diện phải nhún nhường. Jitaraphol cũ rốt cuộc là ai. Và Ice... là ai trong câu chuyện này?"Ice đứng lên, cậu muốn về phòng đọc sách.Khoảnh sân nhỏ sau nhà chính được cắt tỉa cẩn thận, mùi trà lài thoang thoảng trong gió . Jimmy ngồi tựa lưng vào thành ghế đá, tách trà trên tay đã nguội lạnh từ lúc nào.Jimmy chống cằm, ánh mắt dõi theo vết rạn nhỏ trên mặt tách sứ, thời không này quá rắc rối, rắc rối đến mức khiến Jimmy khó chịu.
Chiều xuống, Jimmy lang thang về phòng, anh đi dọc hành lang nối ra thư viện phía đông.Cửa vẫn mở, như thể có người vừa mới vào rồi rời đi vội vã.Jimmy lượn quanh căn phòng một lượt. Bỗng nhiên anh dừng lại mắt nhìn lên một kệ sách trên cao.
Trên giá sách, một cuốn sổ da nâu không có nhãn, các cuốn sách ở đây đều rất sạch sẽ và có tiêu đề, duy chỉ có cuốn sách này là được đặt trên kệ cao, trên bìa sách còn phủ bụi. Jimmy cầm lên, lật từng trang,chữ viết tay xiêu vẹo, có phần gấp gáp, đầy những ghi chú về… thuốc, hương liệu, và triệu chứng mơ hồ.Trang cuối bị xé.Anh khựng lại.Một mẩu giấy nhỏ kẹt giữa hai trang rơi ra: “Nếu tôi không phải là tôi… Vậy tôi đã bị thay thế từ khi nào, người thay thế tôi là ai, họ đã làm những gì khi ở trong thân thể tôi?”
Jimmy đóng sổ lại, ngón tay siết chặt cạnh gáy sách.
Buổi Tối.Ice gõ cửa phòng Jimmy, cậu bưng một bát canh sen.
_Anh lại quên ăn tối rồi.
Cậu ta mỉm cười, dịu dàng, đến mức khiến Jimmy phải cảnh giác.
_Cậu có nhớ mùi hương của tôi không?
Jimmy hỏi, bất ngờ đến mức Ice hơi khựng lại.
_Gì cơ?
_Ý tôi là... trước đây tôi hay dùng nước hoa gì? Hay đại loại trên người tôi có mùi hương gì đặc biệt không?
Ice ngập ngừng.
_Đàn hương. Trên người anh có mùi đàn hương.
Jimmy gật nhẹ, không phản ứng. Nhưng thực ra, lúc nãy trong thư viện, anh đã ngửi thấy... Mùi gỗ trầm pha bạc hà,một loại anh chưa từng dùng. Tại sao trong phòng anh lại có mùi đó, ai đã vào phòng anh, họ đang muốn tìm gì sao? Jimmy nhắm mắt hít sâu một hơi, trên người Ice phảng phất một mùi hoa quỳnh nhẹ. Vậy người vào phòng anh không phải Ice, rốt cuộc người vào phòng anh là ai?
Đêm.Jimmy nhìn vào gương. Gương mặt kia vẫn là của anh, nhưng đôi mắt thì không giống. Đôi mắt không còn toát ra vẻ bất cần vô định nữa, thay vào đó là một ánh mắt sáng ngời, sắc sảo và tinh anh.
_Tôi là Jitaraphol. Hay… chỉ là một người bị ép sống thay cho hắn?
Ở phía xa, đâu đó trong màn đêm, có tiếng cười rất khẽ. Như thể người đó biết rõ Jimmy là ai.
Tiếng ngón tay gõ từng nhịp lên mặt bàn, mùi gỗ trầm pha bạc hà toả ra phảng phất, quanh căn phòng phía Tây :
_Anh.... Là Jitaraphol thật sự, sau này sẽ là chồng hợp pháp của em. Cố gắng thêm chút nữa, em sẽ cho anh biết sự thật.
Sáng sớm phủ Thống đốc, sương còn phủ mờ trên mái ngói đỏ son. Dưới mái hiên trải dài là dãy bàn ăn lớn đặt trong chính sảnh,nơi ánh nắng buổi đầu ngày chiếu xiên qua khung cửa gỗ, hắt lên khuôn mặt từng người một thứ ánh sáng lành lạnh.Người hầu lặng lẽ dọn bữa. Cháo thịt bằm, bánh hấp, đĩa cải chua, trứng vịt muối, cùng mấy món ăn kiểu Nhật được xếp gọn ghẽ. Không gian sang trọng, ngăn nắp như chính những luật lệ mà chủ phủ đề ra, tuyệt đối không được muộn giờ ăn sáng.
Thống đốc đã ngồi ngay ngắn đầu bàn, mặc quân phục nghiêm trang, thần sắc uy nghiêm như núi đá. Bên trái ông là Ice y phục trắng thanh nhã, mái tóc chải gọn, nụ cười luôn giữ nơi khoé miệng như thể mọi chuyện trên đời đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Jitaraphol ngồi chếch về phía phải, lưng thẳng, ánh mắt điềm đạm, vẫn mang theo chút cảnh giác của người ngoài cuộc. Và cuối cùng, bước vào sau cùng Tawinan.Tiếng giày da chạm nền vang rõ từng nhịp. Bộ quân phục được ủi phẳng tắp, áo choàng đen vắt một bên vai, huy hiệu gắn sáng loáng. Anh không nói một lời, chỉ nhẹ gật đầu với thống đốc và ngồi xuống ghế đối diện Ice.
_Trung tướng Tawinan.
bà ba mỉm cười giả lả.
_đêm qua lại tuần đêm sao? Ta nghe nói có gián điệp lẻn vào bến cảng, nhưng được ngài xử lý trong phút chốc. Ngài đúng là trụ cột phủ này.
Tawinan không đáp, chỉ nghiêng đầu thay cho lời cảm ơn. Vẻ mặt anh như được điêu khắc bằng đá ,lạnh lùng, không chút gợn sóng.
_Chẳng mấy khi gia đình ta có mặt đông đủ thế này, nhân đây ta muốn thông báo một số chuyện.
Thống đốc lên tiếng, tay gắp một miếng trứng cho vào bát Ice.
_Ice cũng đã đến tuổi cập kê, Jitaraphol lại là nhân tài hiếm thấy, tính tình cũng rất tốt, ôn nhu nhẹ nhàng. Ice cũng có ý với Jitaraphol chi bằng nhân dịp này chúng ta tổ chức hôn lễ cho cả hai luôn. Lâu rồi phủ chúng ta chưa có hỷ sự. Các con thấy sao?Thống đốc vừa dứt lời, cả bàn ăn đã rơi vào tĩnh lặng. Bát cháo trong tay Jitaraphol như nặng thêm. Tawinan vẫn im lặng, nhưng tay đặt trên bàn siết nhẹ thìa bạc.Mọi người đều ngẩng đầu. Chỉ một câu, mà không khí bàn ăn như bị bóp nghẹt trong làn sương lạnh.
Bà hai, mẹ ruột của Ice lên tiếng trước:
_Thống đốc thật có mắt tinh đời. Cậu Jitaraphol tuấn tú, nho nhã, đã thế cậu ấy còn tinh thông y thuật,nếu thành rể của phủ ta, thì khác gì hổ mọc thêm cánh.
Tam tiểu thư Anee, con gái của bà ba khẽ cười, giọng nhàn nhạt:
_Chỉ mong bác sĩ Jita,không như mấy người trước, đến rồi lại đi, để lại Ice nhà ta phải mang tiếng…Ice liếc cô ta, ánh mắt sắc như dao. Ice không nói gì, chỉ quay sang múc cháo cho Jitaraphol,cử chỉ thân mật một cách có chủ ý.
_Cháo hơi nguội rồi.
Ice nói, giọng dịu dàng.
–Để em gọi người hâm lại.
Jitaraphol gật nhẹ đầu, nhưng không đưa bát. Mắt anh lướt qua phía đối diện, nơi Tawinan vẫn ngồi bất động, ánh mắt tối sầm, nhưng nhanh chóng biến mất.Chỉ thoáng qua một cái nhíu mày, một tia chớp nơi khoé mắt của Tawinan đã bị Jitaraphol bắt được.
Và… Ice cũng vậy.
Thống đốc ho nhẹ:
_Ice con thấy sao về mối hôn sự này?
Ice cúi đầu, hai má hơi đỏ, nhỏ giọng đáp lại:
_Thưa cha!!! Con theo ý cha ạ.
Thống đốc gật đầu hài lòng:
_Vậy ta sẽ nhờ người xem ngày lành cho các con, muộn nhất là cuối tháng sau.
Ice nhìn thẳng vào mắt Tawinan, giọng nói nhẹ nhàng nhưng nghe thoáng qua lại có chút châm biếm:
_Anh cả, anh có đồng ý mối hôn sự này không?Tawinan nhẹ xoay tách trà trong tay, ánh nắng hắt lên nước trà màu vàng nhạt, đẹp như ngọc, nhưng ánh mắt của y lại lạnh như băng. Y không nói gì, không phản bác, không lên tiếng phản đối hay đồng tình. Nhưng bàn tay cầm tách trà đã nổi lên khớp trắng, ngón tay thon dài hơi đỏ, tất cả đều nói lên điều mà không ai ở đây dám hỏi.
Ánh mắt Jitaraphol và Ice vô tình chạm nhau.
Jimmy hiểu rõ đây không phải một hôn sự thông thường. Đây là một ván cờ.Và trên bàn cờ đó… quân cờ biết suy nghĩ còn nguy hiểm hơn cả người chơi.___________________Mn đọc có bị rối k á!!!! Mn đọc và cho tui xin ý kiến nha!!!!🍀❤️
Chiếc bàn trà giữa hai người rất nhỏ, chỉ đặt vừa khay gỗ gụ và ấm trà sứ Thanh Hoa còn tỏa khói.Ice khẽ nghiêng đầu, mái tóc mềm rủ xuống trán, đôi môi khẽ mím như đang đợi một câu hỏi.Jimmy chậm rãi nói:– Em vừa bảo… mình là vị hôn phu của tôi?Ice gật đầu, cười dịu dàng:– Vâng. Tuy chưa đính hôn chính thức, nhưng anh cả và cha đã định sẵn, em sẽ gả cho anh. Mọi người trong phủ đều biết cả rồi mà.Jimmy im lặng vài giây, tay cầm tách trà khẽ xoay. Trà đã hơi nguội.
Mắt anh nhìn vào tấm khăn lót dưới ấm, ở giữa thêu một đóa cúc trắng rất mảnh.– Tôi không nhớ chuyện đó. Anh khẽ đáp.Ice không ngạc nhiên, chỉ nghiêng người rót thêm trà cho anh, giọng nhẹ như sương sớm:– Không sao đâu. Bác sĩ Jitaraphol mà em quen… cũng thường hay quên những chuyện quan trọng.Jimmy mỉm cười:– Vậy sao?– Vâng. Lúc trước anh từng quên cả sinh nhật em đấy… Ice nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy tiếc nuối, nhưng nét cười vẫn không hề tắt. –Nhưng rồi anh chuộc lỗi bằng cách dẫn em đi dạo phố, hôm đó chúng ta đi đến khuya mới về, kết quả bị anh cả em bắt gặp, doạ em sợ muốn chết.Jimmy không nói gì.Anh nhìn Ice, khẽ hỏi:– Em nhớ cũng nhiều quá nhỉ?Ice cười hiền:– Bởi vì em muốn nhớ.Jimmy gật nhẹ.Giọng anh chậm rãi, mang chút trêu đùa, nhưng ánh mắt vẫn sáng như lưỡi dao mỏng:– Em chắc chứ? Nếu những gì em nhớ… lại không khớp với ký ức của tôi?Ice hơi khựng lại, rồi cười rất khẽ, như gió lướt qua tán liễu:– Vậy thì… em sẽ giúp anh nhớ lại. Dù có phải nói một trăm lần, một nghìn lần... em cũng sẽ kể lại y nguyên như cũ.Jimmy nhìn Ice thật lâu.Ánh mắt ấy không phải là ánh mắt của một người em trai. Không hẳn là tình nhân. Cũng chẳng giống người xa lạ. Rốt cuộc Jitaraphol cũ có thân phận gì?Ở cuối khung vườn, một cơn gió nhẹ lướt qua. Cành dương liễu xào xạc.
Jimmy đặt tách trà xuống.Anh nghĩ:"Cậu thiếu niên này quá thâm sâu, ánh mắt của cậu ta khiến người đối diện phải nhún nhường. Jitaraphol cũ rốt cuộc là ai. Và Ice... là ai trong câu chuyện này?"Ice đứng lên, cậu muốn về phòng đọc sách.Khoảnh sân nhỏ sau nhà chính được cắt tỉa cẩn thận, mùi trà lài thoang thoảng trong gió . Jimmy ngồi tựa lưng vào thành ghế đá, tách trà trên tay đã nguội lạnh từ lúc nào.Jimmy chống cằm, ánh mắt dõi theo vết rạn nhỏ trên mặt tách sứ, thời không này quá rắc rối, rắc rối đến mức khiến Jimmy khó chịu.
Chiều xuống, Jimmy lang thang về phòng, anh đi dọc hành lang nối ra thư viện phía đông.Cửa vẫn mở, như thể có người vừa mới vào rồi rời đi vội vã.Jimmy lượn quanh căn phòng một lượt. Bỗng nhiên anh dừng lại mắt nhìn lên một kệ sách trên cao.
Trên giá sách, một cuốn sổ da nâu không có nhãn, các cuốn sách ở đây đều rất sạch sẽ và có tiêu đề, duy chỉ có cuốn sách này là được đặt trên kệ cao, trên bìa sách còn phủ bụi. Jimmy cầm lên, lật từng trang,chữ viết tay xiêu vẹo, có phần gấp gáp, đầy những ghi chú về… thuốc, hương liệu, và triệu chứng mơ hồ.Trang cuối bị xé.Anh khựng lại.Một mẩu giấy nhỏ kẹt giữa hai trang rơi ra: “Nếu tôi không phải là tôi… Vậy tôi đã bị thay thế từ khi nào, người thay thế tôi là ai, họ đã làm những gì khi ở trong thân thể tôi?”
Jimmy đóng sổ lại, ngón tay siết chặt cạnh gáy sách.
Buổi Tối.Ice gõ cửa phòng Jimmy, cậu bưng một bát canh sen.
_Anh lại quên ăn tối rồi.
Cậu ta mỉm cười, dịu dàng, đến mức khiến Jimmy phải cảnh giác.
_Cậu có nhớ mùi hương của tôi không?
Jimmy hỏi, bất ngờ đến mức Ice hơi khựng lại.
_Gì cơ?
_Ý tôi là... trước đây tôi hay dùng nước hoa gì? Hay đại loại trên người tôi có mùi hương gì đặc biệt không?
Ice ngập ngừng.
_Đàn hương. Trên người anh có mùi đàn hương.
Jimmy gật nhẹ, không phản ứng. Nhưng thực ra, lúc nãy trong thư viện, anh đã ngửi thấy... Mùi gỗ trầm pha bạc hà,một loại anh chưa từng dùng. Tại sao trong phòng anh lại có mùi đó, ai đã vào phòng anh, họ đang muốn tìm gì sao? Jimmy nhắm mắt hít sâu một hơi, trên người Ice phảng phất một mùi hoa quỳnh nhẹ. Vậy người vào phòng anh không phải Ice, rốt cuộc người vào phòng anh là ai?
Đêm.Jimmy nhìn vào gương. Gương mặt kia vẫn là của anh, nhưng đôi mắt thì không giống. Đôi mắt không còn toát ra vẻ bất cần vô định nữa, thay vào đó là một ánh mắt sáng ngời, sắc sảo và tinh anh.
_Tôi là Jitaraphol. Hay… chỉ là một người bị ép sống thay cho hắn?
Ở phía xa, đâu đó trong màn đêm, có tiếng cười rất khẽ. Như thể người đó biết rõ Jimmy là ai.
Tiếng ngón tay gõ từng nhịp lên mặt bàn, mùi gỗ trầm pha bạc hà toả ra phảng phất, quanh căn phòng phía Tây :
_Anh.... Là Jitaraphol thật sự, sau này sẽ là chồng hợp pháp của em. Cố gắng thêm chút nữa, em sẽ cho anh biết sự thật.
Sáng sớm phủ Thống đốc, sương còn phủ mờ trên mái ngói đỏ son. Dưới mái hiên trải dài là dãy bàn ăn lớn đặt trong chính sảnh,nơi ánh nắng buổi đầu ngày chiếu xiên qua khung cửa gỗ, hắt lên khuôn mặt từng người một thứ ánh sáng lành lạnh.Người hầu lặng lẽ dọn bữa. Cháo thịt bằm, bánh hấp, đĩa cải chua, trứng vịt muối, cùng mấy món ăn kiểu Nhật được xếp gọn ghẽ. Không gian sang trọng, ngăn nắp như chính những luật lệ mà chủ phủ đề ra, tuyệt đối không được muộn giờ ăn sáng.
Thống đốc đã ngồi ngay ngắn đầu bàn, mặc quân phục nghiêm trang, thần sắc uy nghiêm như núi đá. Bên trái ông là Ice y phục trắng thanh nhã, mái tóc chải gọn, nụ cười luôn giữ nơi khoé miệng như thể mọi chuyện trên đời đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Jitaraphol ngồi chếch về phía phải, lưng thẳng, ánh mắt điềm đạm, vẫn mang theo chút cảnh giác của người ngoài cuộc. Và cuối cùng, bước vào sau cùng Tawinan.Tiếng giày da chạm nền vang rõ từng nhịp. Bộ quân phục được ủi phẳng tắp, áo choàng đen vắt một bên vai, huy hiệu gắn sáng loáng. Anh không nói một lời, chỉ nhẹ gật đầu với thống đốc và ngồi xuống ghế đối diện Ice.
_Trung tướng Tawinan.
bà ba mỉm cười giả lả.
_đêm qua lại tuần đêm sao? Ta nghe nói có gián điệp lẻn vào bến cảng, nhưng được ngài xử lý trong phút chốc. Ngài đúng là trụ cột phủ này.
Tawinan không đáp, chỉ nghiêng đầu thay cho lời cảm ơn. Vẻ mặt anh như được điêu khắc bằng đá ,lạnh lùng, không chút gợn sóng.
_Chẳng mấy khi gia đình ta có mặt đông đủ thế này, nhân đây ta muốn thông báo một số chuyện.
Thống đốc lên tiếng, tay gắp một miếng trứng cho vào bát Ice.
_Ice cũng đã đến tuổi cập kê, Jitaraphol lại là nhân tài hiếm thấy, tính tình cũng rất tốt, ôn nhu nhẹ nhàng. Ice cũng có ý với Jitaraphol chi bằng nhân dịp này chúng ta tổ chức hôn lễ cho cả hai luôn. Lâu rồi phủ chúng ta chưa có hỷ sự. Các con thấy sao?Thống đốc vừa dứt lời, cả bàn ăn đã rơi vào tĩnh lặng. Bát cháo trong tay Jitaraphol như nặng thêm. Tawinan vẫn im lặng, nhưng tay đặt trên bàn siết nhẹ thìa bạc.Mọi người đều ngẩng đầu. Chỉ một câu, mà không khí bàn ăn như bị bóp nghẹt trong làn sương lạnh.
Bà hai, mẹ ruột của Ice lên tiếng trước:
_Thống đốc thật có mắt tinh đời. Cậu Jitaraphol tuấn tú, nho nhã, đã thế cậu ấy còn tinh thông y thuật,nếu thành rể của phủ ta, thì khác gì hổ mọc thêm cánh.
Tam tiểu thư Anee, con gái của bà ba khẽ cười, giọng nhàn nhạt:
_Chỉ mong bác sĩ Jita,không như mấy người trước, đến rồi lại đi, để lại Ice nhà ta phải mang tiếng…Ice liếc cô ta, ánh mắt sắc như dao. Ice không nói gì, chỉ quay sang múc cháo cho Jitaraphol,cử chỉ thân mật một cách có chủ ý.
_Cháo hơi nguội rồi.
Ice nói, giọng dịu dàng.
–Để em gọi người hâm lại.
Jitaraphol gật nhẹ đầu, nhưng không đưa bát. Mắt anh lướt qua phía đối diện, nơi Tawinan vẫn ngồi bất động, ánh mắt tối sầm, nhưng nhanh chóng biến mất.Chỉ thoáng qua một cái nhíu mày, một tia chớp nơi khoé mắt của Tawinan đã bị Jitaraphol bắt được.
Và… Ice cũng vậy.
Thống đốc ho nhẹ:
_Ice con thấy sao về mối hôn sự này?
Ice cúi đầu, hai má hơi đỏ, nhỏ giọng đáp lại:
_Thưa cha!!! Con theo ý cha ạ.
Thống đốc gật đầu hài lòng:
_Vậy ta sẽ nhờ người xem ngày lành cho các con, muộn nhất là cuối tháng sau.
Ice nhìn thẳng vào mắt Tawinan, giọng nói nhẹ nhàng nhưng nghe thoáng qua lại có chút châm biếm:
_Anh cả, anh có đồng ý mối hôn sự này không?Tawinan nhẹ xoay tách trà trong tay, ánh nắng hắt lên nước trà màu vàng nhạt, đẹp như ngọc, nhưng ánh mắt của y lại lạnh như băng. Y không nói gì, không phản bác, không lên tiếng phản đối hay đồng tình. Nhưng bàn tay cầm tách trà đã nổi lên khớp trắng, ngón tay thon dài hơi đỏ, tất cả đều nói lên điều mà không ai ở đây dám hỏi.
Ánh mắt Jitaraphol và Ice vô tình chạm nhau.
Jimmy hiểu rõ đây không phải một hôn sự thông thường. Đây là một ván cờ.Và trên bàn cờ đó… quân cờ biết suy nghĩ còn nguy hiểm hơn cả người chơi.___________________Mn đọc có bị rối k á!!!! Mn đọc và cho tui xin ý kiến nha!!!!🍀❤️
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me