Co Vo Gia Cua Tong Giam Doc
Ngôn Lạc Quân nghiêng đầu, hít mộthơi thật sâu, nói: "Con sẽ khiến cô ấyyêu con.""Cho nên con vì lý do đó mới trói buộccô ấy bên cạnh con, không muốn cô ấytiếp xúc với bất kì người đàn ông nàokhác sao? Kết quả thì sao? Đây là kếtquả mà con muốn sao?" Hoàng MạnVăn lại không khống chế được cảmxúc."Con sẽ cố gắng, con sẽ cố gắng có tấtcả những thứ con muốn. Mẹ, cho tớinay con vẫn luôn làm tốt mọi chuyện,lần này, nhất định cũng sẽ như vậy."Ngôn Lạc Quân thuyết phục mẹ mình lạicàng giống như thuyết phục chínhmình.Hoàng Mạn Văn lắc đầu, khổ sở nói:"Nhưng chuyện tình cảm không phảinói cố gắng là có thể như ý, lòng dạphụ nữ chỉ cần nhất quyết thì dù thếnào cũng không thể thay đổi được, conbuông cô ấy ra cũng coi như buông thacho chính mình, được không? Rời khỏinơi này, rời khỏi thế giới của cô ấy, consẽ phát hiện thực ra bên ngoài cũng rấttốt."" Mẹ, con đã từng buông tay, cũng đãtừng cố gắng, cho nên con mới ly hônvới cô ấy, nhưng con không chịu nổi,thật sự không chịu nổi. . . . . . Mẹ, đừngép con được không? Dù có khuyên thếnào con cũng sẽ không thay đổi, con sẽkết hôn với cô ấy, lập tức sẽ kết hôn."Ánh mắt của anh khổ sở mà kiên định,kiên định cũng là hy vọng."Nhưng có bao giờ con nghĩ cho ôngbà già này không? Không phải mẹkhông muốn tác thành cho hai đứa,không cho con theo đuổi hạnh phúccủa mình. Nhưng mỗi đêm mẹ đều nằmmơ thấy bộ dạng chết thảm của anhcon, nếu như hạnh phúc phải dùngmạng sống của con để đánh đổi, mẹthà không muốn con được hạnhphúc!" Nghĩ đến đứa con đã khuất, dùluôn kiên cường như Hoàng Mạn Văncũng nức nở khóc, phải dựa vào tườngđể đỡ thân thể không đứng vững củamình."Mẹ, con hứa sẽ sống tốt, chắc chắn sẽkhông ra đi trước cha mẹ, đượckhông?" Ngôn Lạc Quân đỡ lấy bà."Con hứa thì có ích lợi gì, chính concũng không biết tương lai sẽ xảy rachuyện gì!"" Mẹ. . . . . . Dù sao, con nhất định sẽ kếthôn cùng cô ấy." Ngôn Lạc Quân khôngcách nào giải thích, nhưng dù thế nàocũng không thay đổi quyết tâm.Hoàng Mạn Văn lo lắng nhìn con mìnhhồi lâu, rốt cuộc nói: "Vậy con hứa vớimẹ, nếu như chuyện này xảy ra lần nữa,con phải buông tay."Ngôn Lạc Quân muốn nói bất luận thếnào anh cũng sẽ không buông tay,nhưng vì không muốn tranh cãi nữađành gật đầu tỏ vẻ đồng ý.Mấy ngày sau, Bạch Ngưng xuất viện,Ngôn Lạc Quân dẫn cô về biệt thự.Nhìn thấy cô, bác Thẩm chạy đến vườnhoa, ngạc nhiên gọi: "Phu nhân –"Bạch Ngưng chỉ nhàn nhạt nhìn bà mộtcái, không hề có phản ứng.Ngôn Lạc Quân ôm cô, khẽ cười nói:"Nhìn xem, lại về nhà rồi, em có vuikhông?" Một người lạnh nhạt nhưbăng, một người dịu dàng như nước."Bác Thẩm, mấy ngày nay sửa soạn nhàcửa một chút, ít ngày nữa tôi và TĩnhHàm sẽ cử hành hôn lễ lần nữa. Cònnữa, đi tìm mấy bảo mẫu tới, về sau bácđừng động vào mấy chuyện khác, chỉcần chăm sóc Tĩnh Hàm cho tốt, đặcbiệt khi tôi không có ở nhà." Ngôn LạcQuân nói xong, đỡ Bạch Ngưng đi vàotrong nhà.Bác Thẩm đứng tại chỗ, sững sờ nhìncảnh tượng này.. . . . . .Buổi tối, Ngôn Lạc Quân tắm xong, nhìn"Hứa Tĩnh Hàm" ngồi trên giường, suynghĩ một chút, nói: "Đúng rồi, có quàcho em." Nói xong cũng xoay người lấyra một cái hộp từ trong ngăn kéo, ngồibên cạnh Bạch Ngưng, ôm cô vào lòngnói: "Đoán xem đây là cái gì?""Nhìn xem, là nhẫn."Bạch Ngưng đưa tầm mắt chậm rãichuyển sang chiếc nhẫn, ngơ ngácnhìn.Ngôn Lạc Quân nói: "Em biết em muachiếc nhẫn này chất lượng kém đếnmức nào không, màu đen bên trongcũng lộ cả ra rồi, anh đưa cho người tamạ thêm một lớp bạc, bọn họ nhìn suýtnữa rơi cả tròng mắt ra ngoài."Anh đeo một chiếc nhẫn lên tay cô, saymê nói: " Nhìn xem, em lại là bà xã củaanh rồi, bà xã–"Anh nắm tay cô, hỏi: "Con có đồng ýcưới người phụ nữ này không? Yêu côấy, chung thủy với cô ấy, dù nghèotúng khốn khó, dù bệnh hoạn hay tàntật, cho đến lúc chết. Con đồng ýkhông?""Con đồng ý." Ngôn Lạc Quân nhìn cô,nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.Sau đó cúi đầu nhìn cô, hỏi: "Con đồngý gả cho người đàn ông này? Yêu anh,chung thủy với anh, dù nghèo nànkhốn khó, dù bệnh hoạn hay tàn tật,cho đến chết. Con đồng ý không?"Bạch Ngưng hững hờ nhìn chằm chằmchiếc nhẫn trên tay."Em không nói anh cũng biết em đồngý." Ngôn Lạc Quân lấy một chiếc nhẫnkhác thả vào tay cô, sau đó nắm tay cô,đeo nhẫn vào tay mình.Anh đan chéo mười ngón tay vào nhau,giữ chặt tay cô, cười nói: "Tĩnh Hàm,nói thật cho em biết, lần trước kết hôn,anh không thèm quan tâm, tất cả đềusai thuộc hạ làm, cho nên lần này, anhmuốn chuẩn bị từng thứ một, để choem trở thành cô dâu hạnh phúc nhấtthế giới này. Sau đó, chúng ta còn phảiđi hưởng tuần trăng mật, sau đó,chúng ta sẽ sinh con, sinh một đứa congái giống em, hoặc một đứa con traigiống anh, được không?"Anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô, giốngnhư đang hôn trân châu bảo bối, vừarất muốn đụng vào nó, nhưng lại sợlàm hư.Trong đêm khuya, một người đàn ôngnằm ở trên người cô khẽ hốn lấy cổ cô,chôn thật sâu vào cơ thể cô. Cônghiêng mặt nhìn về phía cửa sổ, nướcmắt chậm rãi chảy ra, dọc theo sốngmũi chảy xuống ga giường."Tĩnh Hàm, em xem, muốn đi đâu?"Ngày hôm sau, Ngôn Lạc Quân vẫnkhông đi làm cầm một cuốn tạp chí dulịch, ngồi bên cạnh cô hỏi.Bạch Ngưng ngồi trên ghế sa lonnghiêng đầu, không nhúc nhích nhìntờ báo bị anh tiện tay ném sang mộtbên."Giáo sư không chịu nổi gièm pha nhảylầu tự sát, vợ ông tinh thần thất thườngthường xuyên leo lên mái nhà." Tất cảcác báo đều đặt đề tài này lên trangđầu.Ngôn Lạc Quân cầm lấy tờ báo, vẻ mặtnặng nề nhìn chằm chằm tờ báo mộtlát, sau đó quay đầu nhìn cô nói: "TĩnhHàm, anh cho Hạ Ánh Hi một tương lai,em cũng cho chúng ta một tương lai,được không?"Bạch Ngưng chậm rãi ngẩng đầu, nhìnanh.Hôm sau trong khách sạn, Ngôn LạcQuân ôm Bạch Ngưng, Hạ Ánh Hi tiềutụy ngồi trước mặt họ.Hạ Ánh Hi nhìn thấy vẻ mặt khácthường của Bạch Ngưng, lập tức hỏi: "Cô ấy sao vậy? Anh đã làm gì cô ấy?"Ngôn Lạc Quân đưa một phong bì tớitrước mặt anh."Đây là tờ chi phiếu năm trăm vạn, vémáy bay đi Anh quốc vào ngày mai, còncó giấy chứng nhận và một vài văn kiệnnhập học của đại học Cambridge, chỉcần anh không có vấn đề về đầu óc,chăm chỉ một chút, vài năm sau nhấtđịnh sẽ có chỗ đứng trong giới luậtpháp."" Anh muốn gì?" Hạ Ánh Hi hỏi.Ngôn Lạc Quân chậm rãi nói: " Anh cóthể lựa chọn rời đi để học tập, hoặc là ởlại đây trả tiền ba anh vay nặng lãi,chăm sóc người mẹ bị tâm thần. Nhưngdù thế nào, mười ngày nữa Tĩnh Hàmsẽ kết hôn với tôi."Hạ Ánh Hi nhìn Bạch Ngưng, cô vẫnhững hờ nhìn mặt bàn như cũ."Tĩnh Hàm, Tĩnh Hàm?" Hạ Ánh Hi gọi côhai tiếng, cô ngẩng đầu lên nhìn anhmột cái rồi lại cúi đầu. Hạ Ánh Hi nhìnNgôn Lạc Quân, lạnh lùng cười mộttiếng, nói: "Anh không sợ tôi cầm tiềncủa anh, đủ lông đủ cánh rồi sẽ quay lạicướp Tĩnh Hàm sao?""Chờ đến lúc anh thực sự đủ lông đủcánh, Tĩnh Hàm đồng ý đi theo anh thìchúng ta quay lại bàn về vấn đề này sẽthích hợp hơn thì phải? Anh nói xem cóđúng không?" Ngôn Lạc Quân nhìn anhcười.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me