Co Vo Gia Cua Tong Giam Doc
Không lâu sau, y tá đem kết quả xétnghiệm tới, nói: "Ngôn tiên sinh Ngônphu nhân, đã có kết quả rồi, sức khỏecủa bé rất tốt !""Em thấy chưa, cái gì cũng bình thường,sức khỏe của Hinh Hinh rất tốt!" NgônLạc Quân cầm lấy tờ đơn, nói.Bạch Ngưng đến cạnh hắn nhìn bệnh ánxong cũng thả lỏng nói: "Không sao rồithì về thôi, Hinh Hinh đói bụng rồi!""Bây giờ vừa khéo bệnh viện đã qua giờcao điểm, chưa đông người, đi xuống sẽkhông quá ồn ào."Y tá nói."Cám ơn."Bạch Ngưng cười nói."Ngôn phu nhân khách khí rồi, đây là việcchúng tôi nên làm.""Được rồi, về thôi." Ngôn Lạc Quân đangđịnh gấp tờ bệnh án lại nhưng khi thấykết quả xét nghiệm người hắn cứng đờ.Bạch Ngưng đã ôm Hinh Hinh đứng lênđịnh đi, Ngôn Lạc Quân vẫn còn cầm tờkết quả xét nghiệm nhìn, sắc mặt dầnchuyển sang xanh mét."Đi thôi, anh làm sao vậy?" Bạch Ngưngthúc giục.Ngôn Lạc Quân nhìn cô một cái rồi cầmtờ kết quả xét nghiệm đứng lên đi vàothang máy."Đi nhanh như vậy làm gì?" Bạch Ngưngôm Hinh Hinh vội vàng đuổi theo.Suốt đường đi, Ngôn Lạc Quân chỉ nhìnđường phía trước, không nói câu nào."Sao vậy? Không phải tất cả đều ổn sao?"Bạch Ngưng phát hiện sắc mặt hắnkhông ổn, lo lắng hỏi.Ngôn Lạc Quân như không nghe thấy,mím chặt môi không thèm trả lời."Rốt cuộc là làm sao thế, có cái gì khiếnanh không vui sao?" Bạch Ngưng lại hỏi."Lạc Quân. . . . . .""Câm miệng." Ngôn Lạc Quân hình như làcực kỳ khó khăn mới nói ra được hai chữnày, giọng điệu lạnh lẽo làm cho người taphát run.Bạch Ngưng buồn bực quay đầu sangchỗ khác, không vui nói: "Hừ, chẳng hiểura làm sao!" Nói xong không thèm để ýđến hắn nữa, xốc Hinh Hinh trong ngực."Lại mút ngón tay rồi, không cho con mútnữa!""Còn mút à!""Đang muốn đối nghịch với mẹ phảikhông?"Ngôn Lạc Quân lạnh lẽo cố gắng áp chếtức giận, Bạch Ngưng đùa với Hinh Hinhkhông để ý đến hắn.Vừa đến nhà, Bác Thẩm tới hỏi: "Tiênsinh phu nhân, hôm nay kiểm tra cóthuận lợi không?""Thuận lợi..., Hinh Hinh rất khỏe mạnh."Bạch Ngưng cười nói.Ngôn Lạc Quân đột nhiên kéo cô lại,nhanh chóng đi lên tầng."Này!" Bạch Ngưng bị lôi kéo vấp một cáitrên bậc thang, suýt chút nữa ngã xuống,sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh, không khỏitức giận nói: "Anh làm gì thế, em cònđang ôm con!"Ngôn Lạc Quân không thèm quay đầu lại,lôi cô đến trước phòng mở cửa ra, sau đó"rầm" một tiếng đóng cửa lại."Làm gì vậy, cánh tay cũng bị anh làmđau rồi." Bạch Ngưng ngồi lên trêngiường, cau mày nhìn dấu đỏ trên cổ taytrái nói."Nói cho tôi biết, tại sao Hinh Hinh lại lànhóm máu O?" Ngôn Lạc Quân nhìn côchằm chằm hỏi, toàn thân cũng tản racảm xúc phẫn nộ.Bạch Ngưng không hiểu nhưng cũngnhận ra là có chuện, cô khẩn trương hỏi:"Nhóm O thì sao?""Nhưng tôi là nhóm AB." Ngôn Lạc Quângằn từng chữ từng chữ.Bạch Ngưng sững sờ nhìn hắn, lặp lại:"Nhóm AB. . . . . .""Đúng, nhóm AB! Tôi hỏi cô tôi nhómmáu AB sao lại sinh ra đứa bé mangnhóm máu O?" Ngôn Lạc Quân cũngkhông khống chế nổi tâm tình nữa lớntiếng quát.Nhóm AB. . . . . . Nhóm O. . . . . . thật lâu sau,Bạch Ngưng mới phản ứng được, HinhHinh là nhóm máu O, nhưng cha nó –Ngôn Lạc Quân lại là nhóm máu AB. Tạisao. . . . . . Một ý nghĩ hệt như trên phimtruyền hình bỗng chốc hiện lên trongđầu cô khiến sắc mặt cô trắng bệch,không dám nhìn Ngôn Lạc Quân đangnhìn cô từ trên cao."Nói cho tôi biết, tại sao?" Ngôn Lạc Quânnắm chặt tay đến nỗi vang lên tiếng"răng rắc", sắc mặt đã từ xanh chuyểnsang đỏ như đang cố gắng kìm nén ýmuốn giết người!Bạch Ngưng ôm Hinh Hinh run rẩy, muốnlùi ra sau nhưng lại phát hiện mình nhưbị đóng đinh nhúc nhích được."Nói đi! Tại sao? Nó không phải con tôiđúng không, có đúng không!" Ngôn LạcQuân hét lớn một tiếng, lập tức giữ chặtcằm cô."Em không biết. . . . . ." Bạch Ngưnghoảng sợ run rẩy nói."Cô không biết? Cô nói cô không biết? Làkhông biết nó là của thằng nào sao? Hả?"Ánh mắt của Ngôn Lạc Quân như đỏ lên,trên trán nổi gân xanh, đẩy Hinh Hinhsang một bên, ấn cô lên trên giườnghung ác bóp cổ cô."Không phải vậy, Lạc Quân, em khôngcó. . . . . ." Bạch Ngưng giãy dụa giữ tayhắn, muốn hắn tỉnh táo chút lại nhưng côcảm thấy sức trên cổ càng lúc càng lớn.Khác với lần trước hắn chỉ tức giận, lầnnày. . . . . . hình như là thật sự muốn bópchết cô ."Tiện nhân, nói, nó là con của ai, nói!"Ngôn Lạc Quân thít chặt cổ cô, gầm lêngiống như điên rồi.Dần dần ngay cả tiếng khóc của HinhHinh bên cạnh cũng trở nên mơ hồ,trước mắt là hắc ám vô tận, đôi tay cũngkhông còn một chút sức lực nào nữa. Ácmộng đáng sợ đó lại xuất hiện, tựa nhưlúc cô rơi từ trên cao xuống. Đó là cảmgiác đáng sợ khi đến gần với tử vong,thân thể và linh hồn tách rời.. . . . . .Sau khi tỉnh táo lại, áp lực trên cổ đãkhông ccòn, Bạch Ngưng thoát chết mộtlần nữa từ từ mở mắt ra. Cô vẫn nằm ởtrên giường, Ngôn Lạc Quân đang đứngở trên giường nhìn cô. Mặc dù vẫn làdáng vẻ lạnh lùng phẫn nộ, nhưng khôngcòn cảm giác như muốn giết người đángsợ kia nữa.Hinh Hinh vẫn đang khóc thê thảm. BạchNgưng vội xoay người ôm lấy con bé. Chỉthấy trên trán bé bị đập vào đầu giườngsưng lên một cục."Nói cho tôi biết, đứa bé là của ai." Hắnhình như đã bình tĩnh lại, nhìn cô chằmchằm nói.Bạch Ngưng như ngừng thở, không thểnào tưởng tượng nổi mới vừa rồi cô suýtchút nữa đã bị Ngôn Lạc Quân bóp chết.Lúc đó, hắn thật đáng sợ. . . . . . Thậtkhủng khiếp.Một lúc lâu sau, cô mới nghe được giọngnói của mình: "Em. . . . . . Thật sự khôngbiết. Có lẽ. . . . . . Có lẽ là bệnh viện nhầmrồi, có lẽ cha mẹ nhóm máu AB thật sự cóthể sinh ra đứa bé nhóm máu O. . . . . ."Ngôn Lạc Quân đột nhiên phát ra một hồicười lạnh."Tôi nhớ lúc đó đột nhiên có lời đồn nóicô chuẩn bị bán khu nhà cao cấp để lấytiền. Sau đó không lâu cô liền nói cho tôibiết, cô mang thai con của tôi." Ngôn LạcQuân như gằn từng chữ từng câu.Bạch Ngưng trơ mắt nhìn hắn, không thểnào tin nổi sự thực này.Hứa Tĩnh Hàm. . . . . . Hứa Tĩnh Hàm tại saolại kết hôn với Ngôn Lạc Quân? Vìtiền. . . . . . Thật sự là vì tiền. . . . . . HinhHinh. . . . . . Thế nhưng không phải concủa hắn, sao có thể. . . . . . Tại sao có thểnhư vậy. . . . . .Ngôn Lạc Quân lạnh lùng, hỏi lại lần nữa:"Đứa bé không phải của tôi, đúngkhông?" Đáy lòng đau đớn tê tâm liệt phếdường như muốn khiến cho hắn khôngthể tiếp tục chịu đựng được nữa.Bạch Ngưng không thể nào tin nổi ý nghĩđáng sợ này, chỉ có thể ép buộc mìnhnghĩ theo chiều hướng tốt, chậm rãi nói:"Nếu không đi xét nghiệm máu lại mộtlần, đi hỏi một bác sĩ khác được không?Có lẽ. . . . . . Có lẽ thật sự là. . . . . .""Không cần!" Ngôn Lạc Quân trực tiếpđoạt lấy Hinh Hinh đi ra ngoài cửa."Anh làm cái gì vậy, anh định làm gì HinhHinh?" Bạch Ngưng lập tức đuổi theo kéohắn lại."Xét nghiệm ADN."Ngôn Lạc Quân hất côra, ôm Hinh Hinh đi xuống tầng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me