TruyenFull.Me

Co Vo Nho Than Bi Cua Tong Giam Doc

Chương 53: Làm Ơn Không Cần Tự Kỷ Như Vậy Được Không?

Nam Cung Diệu ngẩng đầu lên nhìn thấy Mộ Hi chạy tới bên cạnh, tiếng ho chấn động đến mức thân thể thẳng run, vì vậy, bưng cà phê của mình đi về phía cô.

"Hừng hực."

Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, Mộ Hi ngẩng đầu lên nhìn thấy mặt Nam Cung Diệu lạnh lùng, ho đến lợi hại hơn, số phận mình cũng quá khổ, mỗi ngày làm việc đối mặt anh cũng coi như xong, chẳng lẽ về sau ngủ cũng phải đối mặt anh, bởi vì ho kịch liệt, trong mắt chảy ra nước mắt.

"Uống nó, đây là mệnh lệnh."

Nam Cung Diệu gầm nhẹ, Mộ Hi bất đắc dĩ, tiếp nhận cà phê, một hơi uống sạch.

"Thế mới ngoan."

Mặc dù giống như khen ngợi, nhưng nhìn gương mặt đó liền hiểu không phải, không có bất kỳ vẻ mặt, đôi môi đóng chặt, mắt ưng lạnh lùng, thật không biết sáng sớm ai chọc anh, gương mặt thúi nghiêm túc. Mộ Hi nói thầm trong lòng.

"Biết rõ phải ở cùng tôi không cần phải phản ứng mãnh liệt như vậy chứ? Chẳng lẽ cô sợ yêu tôi?"

"Ói - - làm ơn không cần tự kỷ như vậy được không, anh cho rằng phụ nữ trên thế giới đều không có mắt như vậy, yêu anh? Chờ xem!"

Nam Cung Diệu bị cô xúc phạm đã thành thói quen, cho nên anh đã miễn dịch với lời Mộ Hi nói.

"Chuyện không nhất định phải nói như vậy." Nam Cung Diệu hết sức tự tin nói.

"Đúng rồi, tổng giám đốc ngài ở nơi này, có mỹ nữ cùng sao?"

Mộ Hi nhớ tới Nam Cung Diệu đã nói qua không có phụ nữ không ngủ được, thật đúng là không biết xấu hổ, một tên đàn ông như vậy còn phải có người bồi ngủ.

"Đương nhiên."

"A, như vậy cũng tốt, ."

Mộ Hi nghe được anh có người cùng liền an tâm, như vậy mình tối thiểu an toàn một chút.

"Hiện tại lên lầu thay quần áo, năm phút sau xuất phát."

Nam Cung Diệu nói với Mộ Hi, bởi vì hôm nay có một chuyện quan trọng phải làm.

"Vâng, tổng giám đốc."

Mộ Hi biết mình hiện tại đã là thư ký bên cạnh tổng giám đốc, cho nên nhất định phải phục tùng mệnh lệnh, phục tùng mệnh lệnh chính là tiền lương kếch xù, làm không tốt nhưng bởi vì biểu hiện tốt, còn có tiền thưởng cầm không nói chính xác được.

Quả nhiên, tốc độ Mộ Hi rất nhanh, xuống lầu sớm một phút, bởi vì cô không trang điểm, cho nên chỉ cần thay quần áo, liền tất cả đều xong.

Đây cũng là điểm duy nhất Nam Cung Diệu bội phục Mộ Hi, thông qua quan sát cô làm việc gần đây, không để cho anh thất vọng, Mộ Hi làm việc, hiệu suất cao, tốc độ nhanh, làm việc bình tĩnh, trầm ổn. Ở đây chỉ bình tĩnh với công việc mà nói, bởi vì trong công việc cô cùng trong cuộc sống cô hoàn toàn khác nhau.

Sau khi Mộ Hi xuống lầu đi sau lưng Nam Cung Diệu ra cửa, ô không hỏi đi đâu, vì cô biết rõ hỏi cũng vô ích, anh sẽ không nói, người đàn ông đáng ghét này làm như một chữ đáng giá ngàn vàng.

Lãnh Đông chờ đã ngoài cửa, nhìn thấy Nam Cung Diệu đi ra, lễ phép chào hỏi.

"Tổng giám đốc, xe đã lái về."

Thì ra Nam Cung Diệu sáng sớm liền lệnh Lãnh Đông lái xe tối hôm qua để ở bên ngoài về. Lãnh Đông hết sức nghi ngờ, tối hôm qua anh rõ ràng lái xe đến, vì sao chạy đến cửa quán rượu kia, những ý nghĩ này chỉ có thể nghĩ trong lòng, cũng không dám hỏi.

"Uh, thông báo bên kia, hôm nay chúng ta qua."

"Vâng."

Lãnh Đông gọi một cuộc điện thoại, sau đó ngồi trên ghế lái, hai người đàn ông ngồi phía trước, Mộ Hi ngồi phía sau, biểu hiện hết sức yên tĩnh, cô vẫn hiểu công tác chính là công tác, thái độ làm việc nhất định nghiêm túc, nhưng là dính đến sinh hoạt cá nhân, cô liền làm cho hỏng bét, tính tình cũng không tốt, kiên nhẫn cũng không có, nhất là mỗi lần đối mặt tên tổng giám đốc sắc quỷ này cô không cách nào phát huy bình thường.

Xe vừa mới mở cách nội thành không xa, Lãnh Đông phát hiện khả nghi.

"Anh Diệu, đằng sau có hai chiếc xe đạp liên tục đi theo, xem bộ dáng người đến không có ý tốt."

Chương 54: Bị Người Theo Dõi

Nam Cung Diệu không quay đầu lại, vẫn ngồi im lặng, kỳ thật từ khi ở trên thành phố anh đã phát hiện không bình thường, chỉ là vẫn chờ đợi chứng thực, xem ra là nhằm vào anh, nhưng hôm nay có thêm Mộ Hi bên cạnh, hành động có chút không tiện, anh phải nghĩ biện pháp ổn thỏa, không thể để cho người phụ nữ này gặp nguy hiểm.

Lãnh Đông chờ Nam Cung Diệu phân phó, trong lòng có chút nóng nảy, trước kia loại tình huống nào cũng có, anh Diệu cũng sẽ vô cùng hưng phấn, bởi vì anh không sợ nguy hiểm, ngược lại còn thích khiêu chiến nguy hiểm. Nhưng bây giờ anh Diệu đang do dự gì?

Thật lâu sau.

"Lãnh Đông, tôi xuống xe ngăn chặn bọn họ, cậu mang Mộ Hi tới nơi an toàn, sau đó quay lại để tiếp ứng tôi."

Mặc dù Mộ Hi không biết xảy ra chuyện gì? Nhưng mà cô nhìn ra, nhất định là gặp nguy hiểm, nếu không thì Nam Cung Diệu sẽ không thể làm như vậy, người đàn ông này có ý gì? Anh là đang bảo vệ mình sao? Hay là mình đa nghi?

"Không được anh Diệu, làm như vậy rất nguy hiểm, em xuống xe, hai người đi đi."

"Mục tiêu của bọn họ là tôi, không cần nói nhảm, cứ dừng xe ở khúc quanh phía trước, nhớ kỹ lái nhanh đi, càng nhanh càng tốt."

"Anh Diệu, cái này cho anh."

Mộ Hi nhìn thấy Lãnh Đông từ bên hông lấy ra một thứ gì đó màu đen, hù dọa cô hít một hơi, có ý gì, chẳng lẽ sẽ có người chết, mặc dù cô rất ghét cái vị tổng giám đốc này, nhưng mà cô cũng không hy vọng anh sẽ chết sớm như vậy, đến lúc đó ai sẽ trả công cho cô, vì vậy, Mộ Hi gắt gao nắm lấy cánh tay Nam Cung Diệu.

"Tổng giám đốc, đừng xuống xe, cầu xin anh."

Nam Cung Diệu có thể thấy được người phụ nữ ngốc nghếch này nói thật lòng, cô còn dùng cái chữ cầu xin này, cái người kiên cường này sẽ cầu xin, xem ra chính mình không có nhìn lầm.

"Như thế nào? Sợ tôi chết sao?"

Nam Cung Diệu rất ít khi cười, bây giờ còn cố ý lộ ra vẻ tươi cười.

"Phi phi phi, nói hươu nói vượn, điềm xấu."

Mộ Hi vẫn không buông tay, nếu như lúc này đổi lại người phụ nữ khác, đã sớm sợ hãi chạy trốn, nhưng mặc dù trong mắt cô cũng có sợ hãi, nhưng biểu hiện hết sức trấn tĩnh, kỳ thật trái tim Mộ Hi đang nhảy lên cổ họng, nhất là vì cây súng màu đen kia, là lần đầu tiên cô thấy đồ thật

.

"Yên tâm, tôi sẽ không chết, hai người cứ đi trước." Trong lòng Nam Cung Diệu có một tia đau lòng, nếu như mười năm trước người phụ nữ kia cũng đối với anh như vậy, anh chắc chắn sẽ không đi lên con đường không có lối về này, có lẽ cuộc đời của anh sẽ khác, nhưng người phụ nữ kia không có!

"Không, bây giờ anh xuống xe rất nguy hiểm, chúng ta có thể lái xe chạy trốn? Đúng rồi, còn có thể báo cảnh sát, đi báo cảnh sát."

Mộ Hi cuống quít chuẩn bị lấy di động, nhưng mà Nam Cung Diệu đã mở cửa xe nhảy ra ngoài, chỉ thấy anh nhanh nhẹn lăn trên mặt đất, thế nhưng cũng không có chuyện gì, nhìn Mộ Hi rồi chạy về phía ngõ hẻm trước mặt.

Quả nhiên chiếc xe đằng sau chuyển hướng, mục tiêu của bọn họ đúng là Nam Cung Diệu, Lãnh Đông không nói lời nào, lái xe rất nhanh, anh ta hy vọng nhanh chóng tìm thấy nơi an toàn, để Mộ Hi xuống, sau đó trở về đón anh Diệu.

"Anh Lãnh Đông mau lái xe quay lại, tổng giám đốc rất nguy hiểm, anh phải đi cứu anh ấy."

Mộ Hi nhanh chóng bật khóc, nhưng mà cô biết rõ bây giờ không thể khóc, người đàn ông kia nhảy xuống xe, có rất nhiều người đuổi tới, cô không dám nghĩ xem đằng sau thế nào. Lãnh Đông không nói lời nào, lái xe rất nhanh, giống như đang bay.

Đi tới một trạm xe phía trước, liền dừng lại.

"Nhanh xuống xe, không nên quay đầu, ngồi xe buýt về thành phố, đi mau."

Mộ Hi vội vã xuống xe.

"Anh Lãnh Đông nhất định phải mang tổng giám đốc về đấy."

"Ừm."

Lãnh Đông lái nhanh đi, lưu lại bụi đất không rõ.

Sau khi Nam Cung Diệu nhảy xuống xe, nhảy nhanh qua một vách tường, sau đó chạy tới cái chợ trước mặt. Sát thủ phía sau nhanh chóng đuổi theo, sở dĩ Nam Cung Diệu chọn việc nhảy xe, bởi vì anh nhìn ra những người này đều là sát thủ, cho nên mang theo Mộ Hi sẽ rất nguy hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me