Collection Ppukkuz Ssamkkura
Ghi chú nhỏ: những đoạn in nghiêng nằm trong tâm trí, suy nghĩ của Chaewon _____Ngai vàng được trang trí lộng lẫy đúng như Chaewon đoán.
Vì bên ngoài màn đêm đã chìm vào bóng tối, những chiếc đèn lồng tương tự nhau được đặt ở sân bên ngoài rải rác khắp phòng, chiếu sáng căn phòng bằng ánh sáng dịu nhẹ, ấm áp, mang lại cảm giác ấm cúng bất chấp bầu không khí lạnh lẽo, hữu hình. Tâm điểm nhất tất nhiên là ngai vàng, một tác phẩm sang trọng mà Chaewon không nghi ngờ gì hơn là nó sẽ có giá trị ít nhất là đủ để nuôi gấp ba lần cái vương quốc này. Nó có màu đỏ đậm, sang trọng tương tự như áo choàng của lính canh, viền mạ vàng, lấp lánh gần như đầy đe dọa trong ánh sáng yếu, và nó cũng rộng, có bốn bậc thang nhỏ dẫn lên trước khi bất cứ ai có thể ngồi xuống, ngai vàng đủ rộng để chứa cả một gia đình nhưng chắc chắn chỉ có đệm ngồi cho một người.Điều Chaewon quan tâm không phải là chiếc ngai vàng, mà là người phụ nữ đang ngồi trên đó.Miyawaki Sakura lần này không nhìn cô, thay vào đó nàng ta đưa ra chỉ dẫn cho tên lính đã buộc Chaewon phải quỳ gối khi cô còn cách bệ ngai vàng vài bước chân. Chaewon không muốn thử cơ hội nhìn thẳng vào mắt nữ hoàng khi nàng ta đang ở gần mình, thay vào đó, cô giữ ánh mắt nhìn thẳng về phía trước để có thể giữ hình ảnh nữ hoàng ở tầm mắt mà không cần chạm mắt nàng."Để ta một mình" giọng của nữ hoàng đều đều, tư thế đĩnh đạc và lưng hoàn toàn thẳng, cằm hơi nghiêng lên trên như thể để nhấn mạnh vị trí thượng phong mà nàng vốn có.Tên vệ binh hơi khựng lại, anh ta hơi sửng sốt trước mệnh lệnh kì lạ này, tuy nhiên anh ta chỉ có thể "Vâng, thưa điện hạ"Sức nặng của bàn tay anh đặt trên vai Chaewon được nhẹ đi và vòng tay ôm lấy cổ tay cô cũng không còn nữa. Nó khiến cô ngập ngừng, nhưng chẳng bao lâu sau cô không còn cảm nhận được sự hiện diện của anh đằng sau mình nữa.
Bây giờ cô ấy không còn sự khống chế nào nữa, cô có thể rời đi nếu thực sự muốn, đi thẳng tới đó, nhưng cô không làm vậy bởi lối ra duy nhất dẫn đến căn phòng này là con đường mà họ đã đến, và cô không nghi ngờ gì rằng sau khi lính canh đã rời khỏi phòng, họ vẫn đứng bên ngoài và sẵn sàng được triệu tập bất cứ lúc nào. Và dường như phu nhân của nữ hoàng đang chờ đợi ở đây, đứng bên cạnh ngai vàng và hoàn toàn im lặng đến giờ.Tiếng cửa trượt đóng lại vang vọng trong sự im lặng, và rồi chỉ còn lại ba người trong phòng."Ngươi được phép nhìn ta"Khi nghe thấy giọng nói của nữ hoàng, Chaewon lại ngẩng đầu lên. Nư hoàng đang nhìn Chaewon bằng ánh mắt sắc bén, khuôn miệng mím lại, và ánh sáng của những ngọn đèn bên dưới làm sắc nét các đường nét của nàng, khiến nàng trông có vẻ ngoài ma quái.Chaewon ngước nhìn nàng, khóe môi cô nhếch lên "Đã lâu không gặp, chị Kkura"Lời chào đó dường như đánh động thứ gì trong Sakura.Khuôn mặt lạnh lùng của Sakura vỡ ra từng chút một, và nàng như tấm gương phản chiếu biểu cảm của Chaewon khi một nụ cười nhỏ nhất xuất hiện trên khuôn mặt nàng. Tuy nhiên, giống như Chaewon, nó thực sự không thể được coi là một nụ cười vui vẻ. Chaewon thực sự không biết nó có ý nghĩa gì.Cô vẫn quỳ trong khi Sakura đứng dậy từ ngai vàng, một loạt động tác chậm rãi và uể oải. Nữ hoàng từ từ bước xuống các bậc thang và chỉ sau vài bước đã đứng trước nơi Chaewon đang quỳ. Sakura không đặc biệt cao, nhưng với vị trí và tình hình hiện tại, Chaewon bắt đầu cảm nhận được ảnh hưởng của sự mất cân bằng quyền lực tuyệt đối tồn tại giữa họ.Chaewon phải cố gắng hết sức để không tỏ ra nao núng.Đôi mắt cô nhìn từ mặt Sakura đến đôi tay bên cạnh, tò mò nhìn khi thấy nàng đưa tay lên phía bên phải eo, ẩn trong nhiều nếp vải của váy mà Chaewon không thể nhìn thấy. Sakura thấy cô đang nhìn, bởi vì nàng bắt gặp ánh mắt của cô chỉ trong giây lát, đôi mắt lóe sáng.Chaewon nhận ra mình đã làm quá muộn.Thanh kiếm rít lên khi nó đột ngột rút ra khỏi vỏ, mí mắt của Chaewon mở to khi nó nhanh nhẹn lướt qua không khí trước khi dừng lại đột ngột với đầu nhọn cách cổ họng Chaewon một sợi tóc.Lời nói của Sakura được thốt ra nhẹ nhàng nhưng đầy nguy hiểm đến "Ta nghĩ rằng sẽ phù hợp hơn nhiều nếu ngươi gọi ta là Điện Hạ"Chaewon mím môi, đôi mắt bị phân tâm bởi chiều dài của lưỡi dao, chỉ nhìn thôi cô cũng thấy nó sắc như dao cạo, với một đường cong tinh tế nhưng hiểm độc trước khi chạm vào chuôi kiếm. Chaewon đưa mắt nhìn theo nó, nhìn thấy cách Sakura đang cầm nó, ánh mắt cô lướt dọc theo cánh tay người trước khi chạm tới mặt nàng.Vẻ mặt Sakura bình thản, Chaewon cho rằng nàng không có quá nhiều điều phải lo lắng vì nàng người cầm thanh kiếm trong tay còn Chaewon là người quỳ gối trước mặt nàng."Ta chưa bao giờ nghĩ rằng ngày này sẽ đến" trên thực tế, giọng điệu của Sakura rất dịu dàng, thường tục đến nỗi người ngoài nghe thấy còn tưởng họ đang nói chuyện trong lúc uống trà hay gì đó. Đầu lưỡi kiếm sượt nhẹ vào cổ họng Chaewon, chỉ một cú chạm nhẹ như lông hồng, nhưng Chaewon biết rằng nàng ta cố ý.Nó được cố ý giống như cách Sakura vặn chuôi kiếm trong tay mình một cách nhạy bén để mặt phẳng của lưỡi kiếm chạm vào mặt dưới hàm của Chaewon. Nàng hơi nâng cổ tay lên và Chaewon không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngước cằm lên theo chuyển động đó. Hơi thở của Chaewon hơi rối loạn, chỉ một chút thôi, nhưng cô chắc chắn rằng Sakura đã nhận ra điều đó. Cô có thể nhận ra nụ cười của Sakura chuyển sang vẻ mặt tự mãn, hài lòng với hành động xem như là câu trả lời mềm mỏng của Chaewon, nhưng Chaewon vẫn nhìn thẳng vào mắt điện ha, không quay mặt đi, dù vậy thì cô có thể cảm thấy phẩm giá của chính mình đang tuột khỏi tầm tay, nên cô sẽ không dễ dàng nhượng bộ và cho Sakura sự thỏa mãn khi cô quy phục bằng cách ngoảnh mặt đi.Một tiếng cười ngắn thoát ra khỏi môi Sakura khi nàng kéo mũi lưỡi dao xuống cổ họng Chaewon, không tạo áp lực đủ để xuyên qua da, nhưng đủ để khiến nhịp tim của Chaewon đập nhanh hơn, khiến sự sợ hãi dâng lên cổ họng "Ta nghĩ ta sẽ thích thú hơn nếu ngươi bị giết bởi chính tay ta chứ không phải của người khác..." nàng thì thầm, gần như với chính mình rằng đó là điều gì đó đáng suy ngẫm. Sakura nghiêng đầu, hơi nghiêng thanh kiếm một lần nữa để có thể quan sát khuôn mặt Chaewon từ những góc độ khác "...ta đã suy nghĩ rất nhiều về việc liệu ngươi có xứng đáng được tiễn đưa như vậy hay không, nhưng ta nghĩ rằng một cái chém gọn gàng ngọt ngào sẽ không khiến ta hài lòng lắm đâu..." môi nàng ta nhếch lên thành một thứ gì đó giống một nụ cười khinh bỉ hơn "...đáng tiếc thật, ngươi đã trở nên xinh đẹp như này... "Cái này, đây không giống như Chaewon đã dự định, bất chấp màn đêm mát mẻ, Chaewon cảm thấy mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán "...người đang làm gì vậy?..." lời nói của cô nghe có vẻ ọp ẹp, ngay cả với chính đôi tai của chính bản thân cô."Vẻ mặt kiêu ngạo của ngươi biến mất sớm vậy?" Sakura nhướn mày tỏ vẻ thông cảm giả tạo, nàng ấy thở dài "đã được một thời gian rồi phải không?" vẻ mặt của nàng trở nên nghiêm trọng hơn "một thời gian dài...""Kkura-a..."Áp lực của mũi kiếm lên cổ họng Chaewon đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, đe dọa theo sau nghĩa là cổ họng cô bắt đầu bị tổn thương. Và nếu thanh kiếm không giết được Chaewon thì ánh mắt Sakura đang thể hiện ý nghĩ đó.Cô ngay lập tức sửa lại nhờ lời nhắc nhở nhỏ của Sakura "Điện hạ..." cụm từ này thật khó chịu trong miệng Chaewon "Cái gì... tại sao lại vậy?" giọng cô vỡ vụt ra.Sakura không phản ứng với câu hỏi của cô trong một hoặc hai giây. Những âm thanh dễ chịu của ngọn lửa kêu lách tách trong những chiếc đèn lồng của họ đang chế nhạo Chaewon, những lời chế nhạo của họ như những tiếng thét chói tai vang lên trong tai cô. Và rồi, Sakura đang cúi xuống, bọn họ vẫn chưa ngang tầm mắt, Chaewon biết Sakura đang đảm bảo điều đó, nhưng nàng lại gần đủ để hơi thở phả vào mặt Chaewon. Để đứng vững, nàng đặt một tay lên vai Chaewon, đồng thời giữ mũi kiếm ở cổ họng cô, giọng hạ xuống, nàng gằn từ chữ vào tai Chaewon "Ngươi.Đã.Rời.Bỏ.Ta" Mỗi từ trong câu nói được ngắt quãng đồng thời thanh kiếm đâm mạnh hơn một chút vào da Chaewon, cảm tưởng chỉ thêm một nữa là cổ họng cô sẽ cắt đứt.Với sự khó chịu tột độ mà nó gây ra khiến Chaewon hếch cằm lên theo bản năng, cố gắng trốn tránh cơn đau đó, nhưng cô nhanh chóng bị chú ý. Bàn tay Sakura trên vai cô chuyển sang nắm lấy gáy Chaewon, những ngón tay luồn vào tóc cô và giữ đầu cô cố định "Nah nah" nàng trách mắng, nhưng giọng lại trở nên đơn điệu "Không được cử động, ngươi không được phép cử động"Vì vậy, Chaewon buộc phải nhìn thẳng vào mắt điện ha, ngực phập phồng bất thường khi nỗi sợ nhanh chóng xâm chiếm cô. Ngược lại với cô, Sakura vẫn là mẫu mực của sự điềm tĩnh, vẫn nắm chặt đầu Chaewon "Ta đã chờ đợi như một con ngốc, ngày và đêm..." Chaewon nghĩ có lẽ Sakura đã căt qua một lớp da mỏng. Cô có thể cảm thấy thứ gì đó chảy xuống cổ họng mình, nhưng cô không thể biết đó là máu hay mồ hôi, Chaewon không dám cúi đầu xuống để xem "...ngày qua ngày, ta đã chờ đợi, và ngươi không bao giờ quay lại" mặc dù lời nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực tế chúng chứa đựng hàng ngàn mũi dao."Điện hạ..."Sakura không để cô nói mà chỉ nhích lại gần hơn "Ngươi có nghĩ bất cứ điều gì ngươi nói lúc này sẽ bù đắp cho những gì ngươi đã làm với ta không?"Những gì ngươi đã làm với ta.Chaewon muốn hét lên "Người chưa bao giờ biết à?" đôi môi run run khiến lời nói của cô hơi vụn, nhưng cô hiểu được ý mình "người chưa bao giờ biết tại sao chúng ta ngừng gặp nhau? Người chưa bao giờ được nghe kể à?"Biểu cảm của Sakura không thay đổi, nhưng giọng điệu thì có "Đừng cố biện minh" trông có vẻ thiếu kiên nhẫn "Nói ta nghe ý ngươi là gì"Chaewon nhớ rất rõ, cứ như thể nó đã diễn ra cách đây vài tuần vậy, chết tiệt, cô không nghĩ mình có thể quên được.
Đi gặp Miyawaki Sakura là thời điểm Chaewon yêu thích nhất trong tuần.Chủ nhật, 3 giờ chiều , thời gian duy nhất trong tuần mà thời gian rảnh rỗi theo lịch trình của Sakura trùng với lúc những người làm vườn nghỉ làm và mẹ cô bận họp với các quan chức như bà ấy vẫn làm hàng tuần. Nói cách khác là thơi gian duy nhất trong tuần Sakura có thể ra ngoài sân và đảm bảo rằng sẽ không có ai làm phiền nàng.Cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ hoàn toàn là tình cờ. Lúc đó Chaewon mới mười lăm tuổi, Sakura lớn hơn một chút, khi chiếc máy bay giấy tạm bợ nhưng được gấp phức tạp mà cô mua ở chợ vài ngày trước bị gió cuốn đi và bay qua bức tường trông kỳ lạ đó.Tất nhiên, bản năng đầu tiên của Chaewon là trèo lên bức tường kia để lấy lại món đồ bị mất, và cô gần như suýt rơi khỏi bức tường đó khi nhìn thấy thứ ở phía bên kia. Cô gần như biến mất khỏi tầm mắt ngay lập tức, hàng loạt từ ngữ chửi bới quay cuồng trong đầu đứa nhỏ 15 tuổi này vì cô chắc chắn vừa phóng một chiếc máy bay giấy vào sân cung điện chết tiệt. Cô biết mình đã đi được một lúc kể từ khi đi chợ sáng nay, nhưng chính xác thì đã bao lâu rồi?Chỉ đến khi cô nghe thấy một câu "Xin chào?" đầy tò mò đến từ phía bên kia bức tường, Chaewon quyết định trèo qua mép tường một lần nữa, ngập ngừng duỗi thẳng chân. Ở phía bên kia bức tường là một cô gái, mặc bộ trang phục xa hoa nhất mà Chaewon nghĩ mình từng nhìn thấy, mái tóc bạc và chiếc máy bay giấy trên tay.Chaewon chỉ mới nhìn thấy công chúa một vài lần - trong các cuộc diễu hành và lễ hội, v.v. nàng luôn ở khoảng cách xa và chỉ thoáng nhìn thấy trong vài giây. Hiện tại, công chúa đang nhìn chằm chằm vào cô, hoàn toàn chết lặng, với đôi mắt mở to không thể tin được và chiếc máy bay của Chaewon trong tay công chúa.Nàng giơ nó lên cho Chaewon xem "Cái này của ngươi à?"Chaewon chết lặng, quá kinh hãi, thậm chí không thể thốt nên lời. Đứa trẻ đã cố gắng, nhưng nó cũng thất bại nhiều như những gì nó đã cố gắng, và chẳng có gì thốt ra được ngoài miệng nó ngoài một mớ hỗn độn lộn xộn, không có ý nghĩa. Nó chắc hẳn nghe giống như một lời xác nhận, bởi vì công chúa đã cười nhẹ (với nó, công chúa chắc chắn đã cười nhạo nó, nhưng Chaewon thực sự không trách nàng công chúa) nàng hướng máy bay về phía ánh sáng mặt trời để có được một góc nhìn tốt hơn "Nó khá đẹp"Khi công chúa hỏi tên, Chaewon suýt chết ngay tại chỗ. Cô đã trả lời tên mình, cô không thèm yêu cầu công chúa đáp lại, bởi cô đã biết điều đó.Sakura, đó là tên công chúa.Thay vì trả lại máy bay cho Chaewon và tiếp tục một ngày được cho là xa hoa và vương giả của mình, Sakura lại bắt đầu đặt câu hỏi cho cô, rằng Chaewon đến từ đâu, Chaewon thích làm gì khi rảnh rỗi, Chaewon có luôn ném những vật thể mỏng manh trên không qua tường nhà người khác không (má Chaewon nóng bừng vì xấu hổ, khăng khăng rằng đó là một tai nạn). Chaewon thậm chí còn không nhận ra mình đã tham gia vào cuộc trò chuyện của họ bao lâu cho đến khi Sakura xin lỗi và nói rằng nàng cần quay vào trong. Khi Chaewon hỏi liệu cô có thể lấy lại máy bay không, Sakura đã cười toe toét với cô và nói rằng Chaewon sẽ phải quay lại vào tuần sau để có thể lấy nó.Và thế là việc đấy đã trở thành thói quen của họ. Mỗi tuần, vào cùng một ngày, cùng một giờ, Chaewon sẽ quay lại bức tường đó, trèo lên đó và xin Sakura trả lại máy bay. Và lần nào Sakura cũng từ chối, nói rằng nàng muốn giữ nó thêm một tuần nữa và Chaewon sẽ phải quay lại với nàng vào khung giờ đó chủ nhật tuần sau.Những tuần họ gặp nhau dần thành tháng, tháng dần thành năm. Chaewon sẽ nói chuyện với Sakura miễn là nàng ấy ở đó, cho đến khi cuộc họp hàng tuần của nữ hoàng với các quan chức kết thúc và Chaewon sẽ phải giả vờ như thể cô chưa từng ở đó. Dần dần, Chaewon không còn đòi lại máy bay nữa, cả hai người họ đều biết cô không cần đến lý do đó để đến gặp Sakura nữa.Thật buồn cười, cô dần ngừng yêu cầu chiếc máy bay song song với việc dần yêu Sakura.Họ đã tán gẫu với nhau cùng với sự thu hút lẫn nhau mà họ dành cho nhau trong một thời gian. Chaewon không phải là kẻ ngốc, cô biết chuyện đó sẽ không thể xảy ra, bởi Sakura là hoàng tộc, những gì dành cho nàng là không có sự liên quan nào đến một cô gái làng quê bình thường như Chaewon cả. Không có chỗ cho Chaewon trong bức tranh về tương lai của Sakura, và mặc dù cả hai đều biết điều đó, nhưng đôi khi thật tuyệt khi giả vờ hy vọng rằng sẽ cách nào đó, một điều gì đó thần kỳ có thể xảy ra với họ.Nghĩ về nó thường khiến Chaewon có chút khó chịu trong miệng, nhưng đó là mùi vị mà cô có thể bóp nghẹt trong những nụ hôn trong sáng mà Sakura sẽ cướp đi từ cô, khiến má của cả hai thành màu đỏ.Chaewon cố gắng không nghĩ về những điều đó quá nhiều, ngay cả khi cả hai đã lớn lên cùng nhau trong ba, bốn năm qua, mối quan hệ giữa họ vẫn vậy, không có gì thay đổi, và Chaewon muốn giữ điều đó giữa họ lâu nhất có thể.Tất cả điều đó bị thay đổi vào một chiều chủ nhật.Sakura thường ở đó trước, đợi Chaewon ở phía bên kia bức tường. Hôm nay nàng ấy vẫn chưa đến, Chaewon không nghĩ nhiều về điều đó bởi thỉnh thoảng Sakura sẽ đến muộn, với hàng loạt lời xin lỗi tuôn ra từ môi, và Chaewon không bao giờ nghĩ quá nhiều về điều đó, bởi vì rõ ràng rằng Sakura là người hoàng tộc, mọi lỗi lầm của nàng đều dễ dàng được cho qua. Đó chỉ là một lời nhắc nhở không ngừng khác.Nhưng, lý do hôm nay Chaewon đến đây trước Sakura không phải vì Sakura đến muộn mà vì bản thân Chaewon cũng đến sớm. Chẳng vì lý do gì đặc biệt cả, và cô cũng không ngại chờ đợi nên ngồi tựa lưng vào tường và ngâm nga để giết thời gian.Nhìn lại, Chaewon nghĩ rằng có lẽ ngày hôm đó cô không đến sớm thì tốt hơn. Có lẽ mọi chuyện đã không xảy ra.Cô không làm gì ngoài việc ngồi đó, đang lười biếng kéo những ngọn cỏ nhỏ, bỗng nhiên có một giọng nói cắt ngang sự yên tĩnh "Ngươi đến đây để nói chuyện với công chúa à?"Giật mình, Chaewon lồm cồm đứng dậy, mắt mở to kinh ngạc khi bóng người đang vòng qua góc tường xuất hiện, trước mặt cô là nữ hoàng.Và Chaewon sẽ không bao giờ quên những lời bà ta đã nói với cô ngày hôm đó."Ngươi thậm không bao giờ được nhìn về phía công chúa nữa nếu ngươi mong muốn mình và những người mà ngươi yêu thương còn sống"Ngày hôm đó Chaewon chạy khỏi cung điện nhanh nhất có thể, dành nước mắt trong phòng mình đêm hôm đó.
Vì bên ngoài màn đêm đã chìm vào bóng tối, những chiếc đèn lồng tương tự nhau được đặt ở sân bên ngoài rải rác khắp phòng, chiếu sáng căn phòng bằng ánh sáng dịu nhẹ, ấm áp, mang lại cảm giác ấm cúng bất chấp bầu không khí lạnh lẽo, hữu hình. Tâm điểm nhất tất nhiên là ngai vàng, một tác phẩm sang trọng mà Chaewon không nghi ngờ gì hơn là nó sẽ có giá trị ít nhất là đủ để nuôi gấp ba lần cái vương quốc này. Nó có màu đỏ đậm, sang trọng tương tự như áo choàng của lính canh, viền mạ vàng, lấp lánh gần như đầy đe dọa trong ánh sáng yếu, và nó cũng rộng, có bốn bậc thang nhỏ dẫn lên trước khi bất cứ ai có thể ngồi xuống, ngai vàng đủ rộng để chứa cả một gia đình nhưng chắc chắn chỉ có đệm ngồi cho một người.Điều Chaewon quan tâm không phải là chiếc ngai vàng, mà là người phụ nữ đang ngồi trên đó.Miyawaki Sakura lần này không nhìn cô, thay vào đó nàng ta đưa ra chỉ dẫn cho tên lính đã buộc Chaewon phải quỳ gối khi cô còn cách bệ ngai vàng vài bước chân. Chaewon không muốn thử cơ hội nhìn thẳng vào mắt nữ hoàng khi nàng ta đang ở gần mình, thay vào đó, cô giữ ánh mắt nhìn thẳng về phía trước để có thể giữ hình ảnh nữ hoàng ở tầm mắt mà không cần chạm mắt nàng."Để ta một mình" giọng của nữ hoàng đều đều, tư thế đĩnh đạc và lưng hoàn toàn thẳng, cằm hơi nghiêng lên trên như thể để nhấn mạnh vị trí thượng phong mà nàng vốn có.Tên vệ binh hơi khựng lại, anh ta hơi sửng sốt trước mệnh lệnh kì lạ này, tuy nhiên anh ta chỉ có thể "Vâng, thưa điện hạ"Sức nặng của bàn tay anh đặt trên vai Chaewon được nhẹ đi và vòng tay ôm lấy cổ tay cô cũng không còn nữa. Nó khiến cô ngập ngừng, nhưng chẳng bao lâu sau cô không còn cảm nhận được sự hiện diện của anh đằng sau mình nữa.
Bây giờ cô ấy không còn sự khống chế nào nữa, cô có thể rời đi nếu thực sự muốn, đi thẳng tới đó, nhưng cô không làm vậy bởi lối ra duy nhất dẫn đến căn phòng này là con đường mà họ đã đến, và cô không nghi ngờ gì rằng sau khi lính canh đã rời khỏi phòng, họ vẫn đứng bên ngoài và sẵn sàng được triệu tập bất cứ lúc nào. Và dường như phu nhân của nữ hoàng đang chờ đợi ở đây, đứng bên cạnh ngai vàng và hoàn toàn im lặng đến giờ.Tiếng cửa trượt đóng lại vang vọng trong sự im lặng, và rồi chỉ còn lại ba người trong phòng."Ngươi được phép nhìn ta"Khi nghe thấy giọng nói của nữ hoàng, Chaewon lại ngẩng đầu lên. Nư hoàng đang nhìn Chaewon bằng ánh mắt sắc bén, khuôn miệng mím lại, và ánh sáng của những ngọn đèn bên dưới làm sắc nét các đường nét của nàng, khiến nàng trông có vẻ ngoài ma quái.Chaewon ngước nhìn nàng, khóe môi cô nhếch lên "Đã lâu không gặp, chị Kkura"Lời chào đó dường như đánh động thứ gì trong Sakura.Khuôn mặt lạnh lùng của Sakura vỡ ra từng chút một, và nàng như tấm gương phản chiếu biểu cảm của Chaewon khi một nụ cười nhỏ nhất xuất hiện trên khuôn mặt nàng. Tuy nhiên, giống như Chaewon, nó thực sự không thể được coi là một nụ cười vui vẻ. Chaewon thực sự không biết nó có ý nghĩa gì.Cô vẫn quỳ trong khi Sakura đứng dậy từ ngai vàng, một loạt động tác chậm rãi và uể oải. Nữ hoàng từ từ bước xuống các bậc thang và chỉ sau vài bước đã đứng trước nơi Chaewon đang quỳ. Sakura không đặc biệt cao, nhưng với vị trí và tình hình hiện tại, Chaewon bắt đầu cảm nhận được ảnh hưởng của sự mất cân bằng quyền lực tuyệt đối tồn tại giữa họ.Chaewon phải cố gắng hết sức để không tỏ ra nao núng.Đôi mắt cô nhìn từ mặt Sakura đến đôi tay bên cạnh, tò mò nhìn khi thấy nàng đưa tay lên phía bên phải eo, ẩn trong nhiều nếp vải của váy mà Chaewon không thể nhìn thấy. Sakura thấy cô đang nhìn, bởi vì nàng bắt gặp ánh mắt của cô chỉ trong giây lát, đôi mắt lóe sáng.Chaewon nhận ra mình đã làm quá muộn.Thanh kiếm rít lên khi nó đột ngột rút ra khỏi vỏ, mí mắt của Chaewon mở to khi nó nhanh nhẹn lướt qua không khí trước khi dừng lại đột ngột với đầu nhọn cách cổ họng Chaewon một sợi tóc.Lời nói của Sakura được thốt ra nhẹ nhàng nhưng đầy nguy hiểm đến "Ta nghĩ rằng sẽ phù hợp hơn nhiều nếu ngươi gọi ta là Điện Hạ"Chaewon mím môi, đôi mắt bị phân tâm bởi chiều dài của lưỡi dao, chỉ nhìn thôi cô cũng thấy nó sắc như dao cạo, với một đường cong tinh tế nhưng hiểm độc trước khi chạm vào chuôi kiếm. Chaewon đưa mắt nhìn theo nó, nhìn thấy cách Sakura đang cầm nó, ánh mắt cô lướt dọc theo cánh tay người trước khi chạm tới mặt nàng.Vẻ mặt Sakura bình thản, Chaewon cho rằng nàng không có quá nhiều điều phải lo lắng vì nàng người cầm thanh kiếm trong tay còn Chaewon là người quỳ gối trước mặt nàng."Ta chưa bao giờ nghĩ rằng ngày này sẽ đến" trên thực tế, giọng điệu của Sakura rất dịu dàng, thường tục đến nỗi người ngoài nghe thấy còn tưởng họ đang nói chuyện trong lúc uống trà hay gì đó. Đầu lưỡi kiếm sượt nhẹ vào cổ họng Chaewon, chỉ một cú chạm nhẹ như lông hồng, nhưng Chaewon biết rằng nàng ta cố ý.Nó được cố ý giống như cách Sakura vặn chuôi kiếm trong tay mình một cách nhạy bén để mặt phẳng của lưỡi kiếm chạm vào mặt dưới hàm của Chaewon. Nàng hơi nâng cổ tay lên và Chaewon không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngước cằm lên theo chuyển động đó. Hơi thở của Chaewon hơi rối loạn, chỉ một chút thôi, nhưng cô chắc chắn rằng Sakura đã nhận ra điều đó. Cô có thể nhận ra nụ cười của Sakura chuyển sang vẻ mặt tự mãn, hài lòng với hành động xem như là câu trả lời mềm mỏng của Chaewon, nhưng Chaewon vẫn nhìn thẳng vào mắt điện ha, không quay mặt đi, dù vậy thì cô có thể cảm thấy phẩm giá của chính mình đang tuột khỏi tầm tay, nên cô sẽ không dễ dàng nhượng bộ và cho Sakura sự thỏa mãn khi cô quy phục bằng cách ngoảnh mặt đi.Một tiếng cười ngắn thoát ra khỏi môi Sakura khi nàng kéo mũi lưỡi dao xuống cổ họng Chaewon, không tạo áp lực đủ để xuyên qua da, nhưng đủ để khiến nhịp tim của Chaewon đập nhanh hơn, khiến sự sợ hãi dâng lên cổ họng "Ta nghĩ ta sẽ thích thú hơn nếu ngươi bị giết bởi chính tay ta chứ không phải của người khác..." nàng thì thầm, gần như với chính mình rằng đó là điều gì đó đáng suy ngẫm. Sakura nghiêng đầu, hơi nghiêng thanh kiếm một lần nữa để có thể quan sát khuôn mặt Chaewon từ những góc độ khác "...ta đã suy nghĩ rất nhiều về việc liệu ngươi có xứng đáng được tiễn đưa như vậy hay không, nhưng ta nghĩ rằng một cái chém gọn gàng ngọt ngào sẽ không khiến ta hài lòng lắm đâu..." môi nàng ta nhếch lên thành một thứ gì đó giống một nụ cười khinh bỉ hơn "...đáng tiếc thật, ngươi đã trở nên xinh đẹp như này... "Cái này, đây không giống như Chaewon đã dự định, bất chấp màn đêm mát mẻ, Chaewon cảm thấy mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán "...người đang làm gì vậy?..." lời nói của cô nghe có vẻ ọp ẹp, ngay cả với chính đôi tai của chính bản thân cô."Vẻ mặt kiêu ngạo của ngươi biến mất sớm vậy?" Sakura nhướn mày tỏ vẻ thông cảm giả tạo, nàng ấy thở dài "đã được một thời gian rồi phải không?" vẻ mặt của nàng trở nên nghiêm trọng hơn "một thời gian dài...""Kkura-a..."Áp lực của mũi kiếm lên cổ họng Chaewon đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, đe dọa theo sau nghĩa là cổ họng cô bắt đầu bị tổn thương. Và nếu thanh kiếm không giết được Chaewon thì ánh mắt Sakura đang thể hiện ý nghĩ đó.Cô ngay lập tức sửa lại nhờ lời nhắc nhở nhỏ của Sakura "Điện hạ..." cụm từ này thật khó chịu trong miệng Chaewon "Cái gì... tại sao lại vậy?" giọng cô vỡ vụt ra.Sakura không phản ứng với câu hỏi của cô trong một hoặc hai giây. Những âm thanh dễ chịu của ngọn lửa kêu lách tách trong những chiếc đèn lồng của họ đang chế nhạo Chaewon, những lời chế nhạo của họ như những tiếng thét chói tai vang lên trong tai cô. Và rồi, Sakura đang cúi xuống, bọn họ vẫn chưa ngang tầm mắt, Chaewon biết Sakura đang đảm bảo điều đó, nhưng nàng lại gần đủ để hơi thở phả vào mặt Chaewon. Để đứng vững, nàng đặt một tay lên vai Chaewon, đồng thời giữ mũi kiếm ở cổ họng cô, giọng hạ xuống, nàng gằn từ chữ vào tai Chaewon "Ngươi.Đã.Rời.Bỏ.Ta" Mỗi từ trong câu nói được ngắt quãng đồng thời thanh kiếm đâm mạnh hơn một chút vào da Chaewon, cảm tưởng chỉ thêm một nữa là cổ họng cô sẽ cắt đứt.Với sự khó chịu tột độ mà nó gây ra khiến Chaewon hếch cằm lên theo bản năng, cố gắng trốn tránh cơn đau đó, nhưng cô nhanh chóng bị chú ý. Bàn tay Sakura trên vai cô chuyển sang nắm lấy gáy Chaewon, những ngón tay luồn vào tóc cô và giữ đầu cô cố định "Nah nah" nàng trách mắng, nhưng giọng lại trở nên đơn điệu "Không được cử động, ngươi không được phép cử động"Vì vậy, Chaewon buộc phải nhìn thẳng vào mắt điện ha, ngực phập phồng bất thường khi nỗi sợ nhanh chóng xâm chiếm cô. Ngược lại với cô, Sakura vẫn là mẫu mực của sự điềm tĩnh, vẫn nắm chặt đầu Chaewon "Ta đã chờ đợi như một con ngốc, ngày và đêm..." Chaewon nghĩ có lẽ Sakura đã căt qua một lớp da mỏng. Cô có thể cảm thấy thứ gì đó chảy xuống cổ họng mình, nhưng cô không thể biết đó là máu hay mồ hôi, Chaewon không dám cúi đầu xuống để xem "...ngày qua ngày, ta đã chờ đợi, và ngươi không bao giờ quay lại" mặc dù lời nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực tế chúng chứa đựng hàng ngàn mũi dao."Điện hạ..."Sakura không để cô nói mà chỉ nhích lại gần hơn "Ngươi có nghĩ bất cứ điều gì ngươi nói lúc này sẽ bù đắp cho những gì ngươi đã làm với ta không?"Những gì ngươi đã làm với ta.Chaewon muốn hét lên "Người chưa bao giờ biết à?" đôi môi run run khiến lời nói của cô hơi vụn, nhưng cô hiểu được ý mình "người chưa bao giờ biết tại sao chúng ta ngừng gặp nhau? Người chưa bao giờ được nghe kể à?"Biểu cảm của Sakura không thay đổi, nhưng giọng điệu thì có "Đừng cố biện minh" trông có vẻ thiếu kiên nhẫn "Nói ta nghe ý ngươi là gì"Chaewon nhớ rất rõ, cứ như thể nó đã diễn ra cách đây vài tuần vậy, chết tiệt, cô không nghĩ mình có thể quên được.
Đi gặp Miyawaki Sakura là thời điểm Chaewon yêu thích nhất trong tuần.Chủ nhật, 3 giờ chiều , thời gian duy nhất trong tuần mà thời gian rảnh rỗi theo lịch trình của Sakura trùng với lúc những người làm vườn nghỉ làm và mẹ cô bận họp với các quan chức như bà ấy vẫn làm hàng tuần. Nói cách khác là thơi gian duy nhất trong tuần Sakura có thể ra ngoài sân và đảm bảo rằng sẽ không có ai làm phiền nàng.Cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ hoàn toàn là tình cờ. Lúc đó Chaewon mới mười lăm tuổi, Sakura lớn hơn một chút, khi chiếc máy bay giấy tạm bợ nhưng được gấp phức tạp mà cô mua ở chợ vài ngày trước bị gió cuốn đi và bay qua bức tường trông kỳ lạ đó.Tất nhiên, bản năng đầu tiên của Chaewon là trèo lên bức tường kia để lấy lại món đồ bị mất, và cô gần như suýt rơi khỏi bức tường đó khi nhìn thấy thứ ở phía bên kia. Cô gần như biến mất khỏi tầm mắt ngay lập tức, hàng loạt từ ngữ chửi bới quay cuồng trong đầu đứa nhỏ 15 tuổi này vì cô chắc chắn vừa phóng một chiếc máy bay giấy vào sân cung điện chết tiệt. Cô biết mình đã đi được một lúc kể từ khi đi chợ sáng nay, nhưng chính xác thì đã bao lâu rồi?Chỉ đến khi cô nghe thấy một câu "Xin chào?" đầy tò mò đến từ phía bên kia bức tường, Chaewon quyết định trèo qua mép tường một lần nữa, ngập ngừng duỗi thẳng chân. Ở phía bên kia bức tường là một cô gái, mặc bộ trang phục xa hoa nhất mà Chaewon nghĩ mình từng nhìn thấy, mái tóc bạc và chiếc máy bay giấy trên tay.Chaewon chỉ mới nhìn thấy công chúa một vài lần - trong các cuộc diễu hành và lễ hội, v.v. nàng luôn ở khoảng cách xa và chỉ thoáng nhìn thấy trong vài giây. Hiện tại, công chúa đang nhìn chằm chằm vào cô, hoàn toàn chết lặng, với đôi mắt mở to không thể tin được và chiếc máy bay của Chaewon trong tay công chúa.Nàng giơ nó lên cho Chaewon xem "Cái này của ngươi à?"Chaewon chết lặng, quá kinh hãi, thậm chí không thể thốt nên lời. Đứa trẻ đã cố gắng, nhưng nó cũng thất bại nhiều như những gì nó đã cố gắng, và chẳng có gì thốt ra được ngoài miệng nó ngoài một mớ hỗn độn lộn xộn, không có ý nghĩa. Nó chắc hẳn nghe giống như một lời xác nhận, bởi vì công chúa đã cười nhẹ (với nó, công chúa chắc chắn đã cười nhạo nó, nhưng Chaewon thực sự không trách nàng công chúa) nàng hướng máy bay về phía ánh sáng mặt trời để có được một góc nhìn tốt hơn "Nó khá đẹp"Khi công chúa hỏi tên, Chaewon suýt chết ngay tại chỗ. Cô đã trả lời tên mình, cô không thèm yêu cầu công chúa đáp lại, bởi cô đã biết điều đó.Sakura, đó là tên công chúa.Thay vì trả lại máy bay cho Chaewon và tiếp tục một ngày được cho là xa hoa và vương giả của mình, Sakura lại bắt đầu đặt câu hỏi cho cô, rằng Chaewon đến từ đâu, Chaewon thích làm gì khi rảnh rỗi, Chaewon có luôn ném những vật thể mỏng manh trên không qua tường nhà người khác không (má Chaewon nóng bừng vì xấu hổ, khăng khăng rằng đó là một tai nạn). Chaewon thậm chí còn không nhận ra mình đã tham gia vào cuộc trò chuyện của họ bao lâu cho đến khi Sakura xin lỗi và nói rằng nàng cần quay vào trong. Khi Chaewon hỏi liệu cô có thể lấy lại máy bay không, Sakura đã cười toe toét với cô và nói rằng Chaewon sẽ phải quay lại vào tuần sau để có thể lấy nó.Và thế là việc đấy đã trở thành thói quen của họ. Mỗi tuần, vào cùng một ngày, cùng một giờ, Chaewon sẽ quay lại bức tường đó, trèo lên đó và xin Sakura trả lại máy bay. Và lần nào Sakura cũng từ chối, nói rằng nàng muốn giữ nó thêm một tuần nữa và Chaewon sẽ phải quay lại với nàng vào khung giờ đó chủ nhật tuần sau.Những tuần họ gặp nhau dần thành tháng, tháng dần thành năm. Chaewon sẽ nói chuyện với Sakura miễn là nàng ấy ở đó, cho đến khi cuộc họp hàng tuần của nữ hoàng với các quan chức kết thúc và Chaewon sẽ phải giả vờ như thể cô chưa từng ở đó. Dần dần, Chaewon không còn đòi lại máy bay nữa, cả hai người họ đều biết cô không cần đến lý do đó để đến gặp Sakura nữa.Thật buồn cười, cô dần ngừng yêu cầu chiếc máy bay song song với việc dần yêu Sakura.Họ đã tán gẫu với nhau cùng với sự thu hút lẫn nhau mà họ dành cho nhau trong một thời gian. Chaewon không phải là kẻ ngốc, cô biết chuyện đó sẽ không thể xảy ra, bởi Sakura là hoàng tộc, những gì dành cho nàng là không có sự liên quan nào đến một cô gái làng quê bình thường như Chaewon cả. Không có chỗ cho Chaewon trong bức tranh về tương lai của Sakura, và mặc dù cả hai đều biết điều đó, nhưng đôi khi thật tuyệt khi giả vờ hy vọng rằng sẽ cách nào đó, một điều gì đó thần kỳ có thể xảy ra với họ.Nghĩ về nó thường khiến Chaewon có chút khó chịu trong miệng, nhưng đó là mùi vị mà cô có thể bóp nghẹt trong những nụ hôn trong sáng mà Sakura sẽ cướp đi từ cô, khiến má của cả hai thành màu đỏ.Chaewon cố gắng không nghĩ về những điều đó quá nhiều, ngay cả khi cả hai đã lớn lên cùng nhau trong ba, bốn năm qua, mối quan hệ giữa họ vẫn vậy, không có gì thay đổi, và Chaewon muốn giữ điều đó giữa họ lâu nhất có thể.Tất cả điều đó bị thay đổi vào một chiều chủ nhật.Sakura thường ở đó trước, đợi Chaewon ở phía bên kia bức tường. Hôm nay nàng ấy vẫn chưa đến, Chaewon không nghĩ nhiều về điều đó bởi thỉnh thoảng Sakura sẽ đến muộn, với hàng loạt lời xin lỗi tuôn ra từ môi, và Chaewon không bao giờ nghĩ quá nhiều về điều đó, bởi vì rõ ràng rằng Sakura là người hoàng tộc, mọi lỗi lầm của nàng đều dễ dàng được cho qua. Đó chỉ là một lời nhắc nhở không ngừng khác.Nhưng, lý do hôm nay Chaewon đến đây trước Sakura không phải vì Sakura đến muộn mà vì bản thân Chaewon cũng đến sớm. Chẳng vì lý do gì đặc biệt cả, và cô cũng không ngại chờ đợi nên ngồi tựa lưng vào tường và ngâm nga để giết thời gian.Nhìn lại, Chaewon nghĩ rằng có lẽ ngày hôm đó cô không đến sớm thì tốt hơn. Có lẽ mọi chuyện đã không xảy ra.Cô không làm gì ngoài việc ngồi đó, đang lười biếng kéo những ngọn cỏ nhỏ, bỗng nhiên có một giọng nói cắt ngang sự yên tĩnh "Ngươi đến đây để nói chuyện với công chúa à?"Giật mình, Chaewon lồm cồm đứng dậy, mắt mở to kinh ngạc khi bóng người đang vòng qua góc tường xuất hiện, trước mặt cô là nữ hoàng.Và Chaewon sẽ không bao giờ quên những lời bà ta đã nói với cô ngày hôm đó."Ngươi thậm không bao giờ được nhìn về phía công chúa nữa nếu ngươi mong muốn mình và những người mà ngươi yêu thương còn sống"Ngày hôm đó Chaewon chạy khỏi cung điện nhanh nhất có thể, dành nước mắt trong phòng mình đêm hôm đó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me