Con Dau Hao Mon Guria Fakenut
Khá khen cho sự mạnh miệng của Hong CherynWang Ho bật cười. Một tràng cười ngắn, méo mó và sắc lạnh, như tiếng cào lên mặt gương. Hyung nghiêng đầu, mái tóc dài rủ xuống che mất một bên mắt, giọng trầm khàn như tiếng thì thầm của ác quỷ. “Cô nghĩ tôi sẽ để yên à?”Wang Ho tiến lại sát, đến mức hơi thở mùi trà hoa hồng pha với rượu vang Pháp vương tay lan vào cổ Cheryn. “Tôi là chính thất. Là người mang họ Lee. Là kẻ nắm cổ toàn bộ dòng họ này. Còn cô…” Hyung dùng một ngón tay nâng cằm Cheryn lên, ánh mắt lóe lên như kim loại sắc bén dưới đèn chùm. “... chỉ là con chó đi lạc.” Cheryn toan giơ tay gạt ra, nhưng hyung đã bóp chặt cổ tay cô ta, cười rít lên, nụ cười nửa miệng đầy hiểm độc.“Cô biết không… tôi từng đập nát mặt một tiểu tam vì liếc chồng tôi quá lâu. Cô muốn thử không?” Hyung thì thầm như rắn độc rít bên tai, tay siết lại mạnh hơn khiến Cheryn nhăn mặt“mắt cô đẹp nhưng có chắc đẹp như tôi không?thân phận cô cao quý có chắc thân thể còn sạch sẽ để trao cho Sanghyeok không?Cô nhắm cô làm lại tôi không?Cơm nhà tuy chán nhưng thử hỏi ai mà chẳng bao giờ ăn đi ăn lại cơm nhà.Nhắm làm lại tôi không?Đồ yêu nữ” “không biết dùng nhan sắc cho đúng chỗ, tôi sẽ khoét nó ra. Đừng tưởng tôi không dám. Máu rất đẹp khi chảy trên nền váy đỏ…” Cheryn khựng lại. Cô đã nghe danh"Phu nhân điên của nhà họ Lee"nhưng không ngờ ánh mắt ấy thật sự đáng sợ đến vậy.Gương mặt Wang Ho lúc này bình thản đến lạ. Hyung buông tay ra, bước lùi lại, nhấc ly rượu lên uống một ngụm, rồi cười nhẹ như chưa hề có gì xảy ra. Sau đó,Wang Ho nhẹ nhàng cuối xuống kéo một chiếc rương lớn giữa phòng.“cô mở đi,quà cho cô đó.Khách tới nhà mà không có quà tôi thật là quá thất lễ.Nào mau mở đi” Vừa nói phu nhân vừa cười một cách khoái trá,tiếng cười cứ khe khẽ như một mụ phù thủy hay chính xác hơn giống một kẻ sát nhân bị vấn đề lớn về tâm lí.Tay chân của ả bắt đầu run lên,nhưng cô ta cố giữ bình tĩnh giữ cho phong thái một nữ cường ngạo nghễ,mà cô ta đã sớm để vụt mất khi được chứng kiến phong thái vương giả huyền bí của hyung.Dẫu cho phu nhân xuất thân bần cùng.Gia thế không quyết định khí khái của một con người. Căn phòng lạnh lẽo, ánh nến lay động như những con mắt quỷ nhìn chằm chằm vào tâm can kẻ bước sai bước.Cheryn khẽ nuốt nước bọt. Cô không biết bên trong rương là gì, nhưng linh cảm bản năng mách bảo: cô không nên mở nó ra."Mở đi." – Giọng Wang Ho vang lên như tiếng chuông đồng đập thẳng vào thái dương, chậm rãi nhưng vang dội.Hyung đứng nghiêng người một chút, tay chống nhẹ lên thành ghế, cặp mắt đen sâu như vực đang trực tiếp nhìn vào linh hồn Cheryn.Ả do dự một nhịp, rồi khẽ cúi xuống mở nắp rương.Cái bản lề rỉ sét kêu lên két một tiếng dài, như tiếng khóc từ vực sâu vọng về.Bên trong, lặng lẽ nằm yên là một xấp tranh vẽ trên lụa, cuộn tròn bằng dây đỏ như máu khô.Cheryn rút một bức ra — và mắt cô mở to hoảng loạn.Trên mặt lụa trắng ngà là chân dung của một cô gái, gương mặt xinh đẹp, sống động tới rợn người.Nhưng điều khiến cô ta chết đứng, là vì nét vẽ không phải mực tàu hay màu nước.Đó là màu đỏ sẫm, loang lổ, từng giọt vẽ nên nụ cười, ánh mắt, mái tóc — là máu. Máu thật.Cheryn ném bức tranh rơi xuống đất, run rẩy rút lui.Trong rương vẫn còn chục mảnh vải cột chỉ đỏ khác"Không tin à?" – Wang Ho chậm rãi cúi người nhặt bức tranh lên, vuốt nhẹ mép lụa bằng đầu ngón tay như đang vuốt ve da tình nhân.Rồi hyung nói tiếp, giọng ngọt như rót mật ong vào tai – nhưng từng từ rỉ máu:“Người trong tranh... là một cô diễn viên múa.Từng nói với tôi rằng chồng tôi hay đến rạp của ả.Tôi bảo: nếu đã đẹp như thế... thì nên được lưu giữ mãi mãi.Và tôi lưu giữ. Tận tim.”Hyung nở nụ cười nhẹ, xoay lại nhìn thẳng vào mặt Cheryn đang tái xanh như xác chết chưa chôn:“Còn cô? Nếu tôi vẽ cô, tôi sẽ bắt đầu từ đâu?Mắt cô... mỏng manh như lớp da lụa. Có thể rách chỉ bằng một cây kim.Môi cô... màu máu, nhưng liệu có đủ thơm khi ngậm lời dối trá?”“tại vì cô ta thân phận cũng thấp hèn nên mày mới dám đụng chứ...”Wang ho cười phá lên tiến lại chiếc gương và mở sấp vải còn lại hyung chỉ vào từng mảnh vải.Cô này là con gái độc nhất của chủ tịch hàng hải Hàn Quốc,còn ả này là con thứ của tập đoàn Tài chính lớn nhất Hàn quốc...Cheryn lúc này không còn nói được lời nào. Tay cô ta run không kiểm soát, cả người như hóa đá.Nhưng Wang Ho vẫn chưa dừng lại.Hyung bước lại gần, nhấc từng bức tranh máu ra, tung lên không. Những mảnh lụa nhuốm đỏ bay lượn như những hồn ma đang múa.“Cô biết vì sao tôi giữ những bức tranh này không?Để nhắc tôi rằng... kẻ nào dám chạm vào Sanghyeok — sẽ không bao giờ chạm vào được mặt trời nữa.”Cheryn lùi sát vào góc tường, môi run rẩy khẽ thốt:“...điên rồi…”Wang Ho nghiêng đầu, mỉm cười — đẹp như một thiên thần sa đọa:“Không.Tôi là chính thất.Và chính thất có quyền phát điên... khi kẻ thứ ba bước qua giới hạn.”Một cơn gió lùa mạnh vào phòng, làm những ngọn nến bùng lên, hắt bóng Wang Ho in lên tường như hình một con quỷ áo đen đang vươn móng vuốt.Wang Ho bỏ người phụ nữ lại trong căn phòng rồi hyung quay lại bữa tiệc vừa quay lưng đi,đã có một bàn tay nắm lấy đầu của phu nhân kéo mạnh về sau.---
Nản quá các mum ơi,Pô bị flop trầm kha
Sốp nản rê luôn í
Nản quá các mum ơi,Pô bị flop trầm kha
Sốp nản rê luôn í
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me