TruyenFull.Me

Con Hau Cung Cua Shimazu Dono

Cuộc sống ở phủ nhà Shimazu thật sự có vẻ không mấy đáng sợ như em đã tưởng tượng...


Sáng sớm từ 4 giờ sáng, em dậy để chuẩn bị cơm cùng với các hầu nữ trong phủ. Mọi người chăm chú làm việc nhưng không quên nói chuyện rôm rả, bàn tán từng lạng thịt, mớ rau lên xuống giá thất thường do được mùa hoặc mất mùa.

Lúc 7 giờ sáng, sau khi hì hục trong lò bếp nóng ran thì em và các hầu nữ cuối cùng cũng được thưởng thức bữa sáng, mặc dù không thịt, chỉ có rau và một ít cơm nhưng đỡ hơn là nhịn đói như trước.

-Haruko-chan à, em có buồn khi xa cha mẹ không?

Một chị làm cùng em bất chợt hỏi

-Ba mẹ em mất hết rồi á chị

-Chị xin lỗi em nha, vì..hỏi câu hỏi tế nhị này nha

-dạ không sao đâu ạ, em quen rồi

Em cười trừ cho qua chuyện vì không muốn đôi bên khó xử. Nhưng quả thực giờ ba mẹ ruột của em ...sống hay đã qua đời em cũng không biết nữa, chỉ biết giờ bản thân chẳng ai để tựa vào. Thân xác này có lẽ chỉ là

Tồn tại...

-Haroko-san, đi đun nước cho Shimazu-dono

Một giọng nói nghiêm nghị ngoài bếp vang lên, là của O-toshiyori-Kiyo-sama

-Dạ, vâng ạ. Con ra liền

-Haroku-chan sướng nha . Âm thanh phát ra từ một người hầu trong bếp

-S...sướng...là sao ạ?

-Ngốc à, từ trước đến nay, Shimazu-dono chưa bao giờ ra lệnh cho bất kì hầu nữ nào đến gần ông ta đâu, đa số chỉ có nam và Kiyo-sama mới được tiếp xúc với ông ta thôi. Chị nghe nói Shimazu-dono mà bị làm phật ý là phạt nặng lắm đó, Haruko-chan cẩn thận

-Có việc đun nước mà sao mọi người nói quá vậy. Em nghĩ.Nhưng em vẫn gật đầu rồi chạy ra nhà kho

Không biết hôm nay xui rủi thế nào lại hết củi

-Ôi trời, hết củi mất rồi sao đun. Em nghĩ

Em chạy vội ra chỗ Kiyo-sama và xách theo giỏ đựng củi

-Kiyo-sama, Haruko lên đốn củi để đun nước, Kiyo-sama nói đỡ cho cháu nếu Shimazu-dono có hỏi về độ chậm trễ việc đun nước ạ

-ừm, Reiji-bocchan chưa dậy nên cháu cứ yên tâm

-Reiji...là tên của Shimazu-dono sao... Em thầm nghĩ

Sau đó em chạy lên ngọn đồi cạnh phủ để tìm gỗ

-Reiji Shimazu...Reiji Shimazu...Reiji Shimazu..

Em vừa đi vừa lẩm nhẩm cái tên vừa được biết

-Uả mà nghe tên cũng chẳng có thân quen gì cả, nghe hoàn toàn

Xa lạ...

Rừng rậm rạp nhưng không có nhiều gỗ như em tưởng, có lẽ rừng bị canh tác quá nhiều nên khó mà hồi phục từng khúc gỗ trong rừng như lúc trước.

Cảm giác bị thiếu mất một cây trong rừng như thiếu đi đứa con tinh thần, biểu tượng của rừng nhỏ này vậy. Thật đáng thương mà...

Cảm nhận được sự cầu cứu của rừng nên khi em đốn một ít củi đủ dùng thì em sẽ trồng lại một số gốc hoặc rễ của cây hoa em nhặt ở chân đồi. Mặc dù không giúp ích được việc gì cho lắm nhưng lòng em nhẹ hơn hẳn.














//Ở một nơi phía tây trong phủ. Phòng ngủ Reiji Shimazu//

-Sayako đâu?

-Dạ thưa đi đốn củi rồi ạ, Reiji-bocchan. Lời nói Kiyo vang lên

-Ừm, Kiyo-sama lui được rồi...

-Sayako, suốt bao nhiêu năm nay tôi cuối cùng cũng tìm thấy em để tính sổ mối nợ này. Reiji nói





///Khi em đang đi đốn củi về ///

-Nay thu được không nhiều củi lắm không biết có bị Kiyo-sama bảo gì không nữa...

Lúc em đang chìm trong suy nghĩ thì không để ý đằng trước có một hố săn thú lớn. Không cần đoán cũng đã biết...

-aaaaaaaa...
//đùng/

Tiếng ngã đùng phát ra chói tai khiến chim chóc trên cây tưởng có mối nguy rình rập đành sải cánh bay đi. Còn em thì nằm chễm chệ dưới hố sâu toàn gai

-Ai đã đặt bẫy ở đây vậy..,ui da chảy máu hết lên gỗ thế này, không biết Kiyo-sama có nổi giận không nữa...

Khi em về phủ, toàn thân nhếch nhác, mặt thì lấm lem bùn đất như chú mèo con vừa chui ra từ một vũng bùn nhưng cánh tay, lưng và bắp chân thì chi chít các vết thương vẫn liên tục chảy máu

Kiyo thấy em thế liền hốt hoảng nhưng vội che giấu bằng vẻ nghiêm nghị

-C..cháu xin lỗi Kiyo-sama. Giọng em nhỏ dần như đã mắc lỗi trầm trọng.

Có lẽ em sợ bị đánh, sợ bị chửi rủa như hồi ở cùng với vợ chồng bắt cóc kia nhưng lần này em đã đoán sai.

-Con xin lỗi về gì cơ chứ

-Vì một số củi cháu đốn bị rớm máu của cháu...

-Con quan tâm mấy số củi đó sao, lại đây, sama xem coi có bị thương nặng không, ngã ở đâu mà chảy máu toàn thân như vậy

-K...Kiyo-sama....c..háu ổn ạ, mấy vết thương rồi mai ngày kia sẽ lành lại thôi. Kiyo-sama yên tâm, không cần quan tâm vậy đâu ạ

Em bất giờ vì sự quan tâm và lo lắng không rõ ràng ấy không phải về những bó củi rớm máu đó mà là bản thân em. Suốt từng ấy năm chưa ai hỏi han em mà không cần đòi hỏi vậy, chưa ai quan tâm em như cái cách Kiyo-sama nhìn em lúc bấy giờ. Em đã từng nghĩ bản thân sẽ mãi mãi không nhận được sự quan tâm đó....

-Ổn gì mà ổn, vào bôi thuốc đi, để sama sai cận vệ của Shimazu-dono đun nước cho. Hôm nay Haruko-san nghỉ đi.

-Hết chương 2-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me