TruyenFull.Me

Conan Buoi Go Min Bat On Cua Canh Sat Hagiwara

2.

Sau sự kiện cao ốc lần đó, [Tên] bị quản gia - thực chất là thức thần Ly Miêu của mẹ để lại - khóc lóc ăn vạ suốt một tháng trời. Một hai phải bắt cô tìm về con-mèo-cảnh-sát và đàn-bồ-câu-cảnh-sát mà cô thuận tay cứu hôm đó, mang về xoá kí ức rồi tìm cách xử lí, khiến [Tên] mỏi mệt không thôi.

Không thể không nói, làm anh hùng cũng có cái giá của nó. Nhưng anh hùng bất đắc dĩ như cô, lại có tội gì chứ?!

Đầu đuôi câu chuyện vốn là thế này.

Hôm ấy [Tên] sang nhà một đứa bạn pháp sư Trung Hoa xin mấy tấm bùa trấn cửa, nhưng đứa ấy làm nhiệm vụ trễ nải thế nào, hẹn tám giờ mà chín giờ vẫn chưa về tới, cô đợi trong nhà đợi đến buồn ngủ, thế là ngả đầu tìm mộng đẹp.

Ai mà biết tới lúc ngủ dậy mười giờ hơn, vẫn không thấy bóng đứa bạn, trái lại nghe tiếng còi cảnh sát huyên náo không thôi. [Tên] mở cửa xem tình hình, vừa vặn trực diện phải cả đội cảnh sát cơ động vũ trang đầy đủ cộng với một đống bom. Để ý, lúc anh cảnh sát tóc dài thấy cô mở cửa, sắc mặt đã không thể dùng từ "kinh ngạc" để hình dung nữa.

Nhưng đây vẫn chưa phải trọng tâm.

Trọng tâm là, quả bom cạnh anh ta đột nhiên bắt đầu đếm ngược sáu giây á.

Một màn này vừa ra, [Tên] tức thì tỉnh cả ngủ. Bản năng chiến đấu bị kích hoạt, cô không đợi ai phản ứng, ba bước thành hai tóm gáy áo anh cảnh sát tóc dài gần mình nhất, thấp giọng đọc hai câu chú, sau đó quyết đoán đạp cửa sổ nhảy xuống.

Tình thế cấp bách chỉ kịp vớt một người, vì thế [Tên] biến những người khác thành bồ câu. Mười giờ sáng cũng là thời điểm bọn bồ câu lượn qua lượn lại trong thành phố, không khiến người khác hoài nghi. Mà cảnh sát tóc dài chưa biết tên, phải biến thành thứ gì cầm cho thuận tay, nhảy lầu mới tiện.

Trong khoảnh khắc sống chết ấy, [Tên] cũng chỉ kịp nghĩ đến bản thể của lão quản gia yêu quái nhà cô - con mèo, chính là nó! Thế là, cảnh sát Hagiwara vinh dự hoá mèo, còn được mang đi thể nghiệm nhảy bungee không đạo cụ giữa lòng Tokyo.

Ngắn gọn là như vậy.

Quản gia một bên lải nhải không ngừng, [Tên] chống cằm bĩu môi, vẻ mặt không chút để ý.

Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp, huống hồ cô cứu cả đội cơ động đấy! Nào có cái lẽ cứu người xong còn phải giải quyết hậu quả chứ?

Cho nên với yêu cầu tha thiết của Ly Miêu, [Tên] thẳng lưng tỏ vẻ: Quản gia Ly Miêu là người cô tin cậy nhất, chuyện này cô giao toàn quyền cho quản gia. Còn bản thân sắp sửa chuyển đến Beikachou ở, không tiện xử lý mấy thứ huyền học này, sẽ khiến người khác chú ý.

Ly Miêu quả thật bị sự vô sỉ của cô chủ chọc tức đến tay run rẩy, không nói nên lời.

Cái gì mà sợ người khác chú ý, chẳng lẽ cô đạp vỡ kính cường lực, nhảy thẳng từ tầng 20 xuống thì không gây chú ý hả?!

Trên mặt thanh niên tuấn tú lúc này lộ ra biểu cảm vô cùng vặn vẹo. Nếu Hagiwara và Matsuda nhìn thấy sẽ nhận ra, đấy chính là vẻ mặt "lên huyết áp" kinh điển của huấn luyện viên Onizuka mỗi khi bọn họ gây chuyện ngày còn đi học.

"Tóm lại, chuyện bắt mèo tóm bồ câu này..." Kẻ đầu sỏ không chút để ý phẩy phẩy thìa kem. "Giao cho quản gia đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me