TruyenFull.Me

Conan Edit Ai Ca Dien Dan Deu Tin Cp La That

Xin lỗi cả nhà , hôm trước máy tính tui bị hỏng hôm nay mới lấy máy tính nên hôm nay đăng bù nhe.

_____________________________________________________

"Hành động ngày hôm đó, ta sẽ nghiêm túc theo dõi Bourbon."

Himeno Ryo nói bằng giọng điềm tĩnh như đang tự xác nhận với chính mình.

Ngay sau đó, cánh cửa xe đóng sầm lại.

Gin liếc nhìn qua kính chiếu hậu. Người đứng phía sau – tay đút túi – vẫn bất động tại chỗ, trông hệt như những lần trước.

Vẫn là ánh mắt ấy, trống rỗng và cô độc, dõi theo bóng xe khuất dần – như một chú chó nhỏ bị vứt bỏ.

Gin khẽ cười lạnh.

Vừa rồi đã thử kiểm tra, hắn không phát hiện điều gì bất thường. Bất kể là tính cách, ký ức hay thói quen – tất cả đều hoàn toàn trùng khớp.

Mọi dấu hiệu đều cho thấy, có lẽ chỉ là ảo giác do hắn quá đa nghi.

Nhưng hắn tin vào trực giác của mình – và càng tin vào khả năng nhìn thấu con người.

Nếu không phải bị ai đó thay thế, thì chắc chắn đã có điều gì đó bất thường xảy ra với Rose.

Và y đang cố gắng giấu giếm hắn.

Gin lại châm một điếu thuốc. Trong làn khói mờ lượn lờ, gương mặt hắn lạnh lùng, vô cảm.

Himeno Ryo nhìn theo chiếc Porsche đen dần hòa vào dòng xe đông đúc, biến mất trong buổi chiều nặng nề.

Mục đích của hắn đã đạt được: khiến Gin nảy sinh nghi ngờ.

Với kiểu người như Gin – luôn muốn mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát – chỉ cần gieo một hạt giống nghi ngờ là đủ. Từ đây, hắn sẽ tự mình điều tra, lần ra "sự thật" mà Himeno đã chuẩn bị sẵn, rồi từng bước lún sâu vào vũng bùn, không thể thoát ra.

Himeno Ryo quay người bước vào trạm tàu điện ngầm.

Hắn vòng qua mấy tuyến, lặp lại vài chặng rồi trở về nội thành Kyoto.

Đang là lễ hội mùa hè. Phố cổ rực rỡ những quầy hàng rong rải rác khắp nơi.

Trước một quầy trò chơi vớt cá vàng, đám trẻ con tụ tập cười nói ríu rít. Mùi cá nướng và mực nướng thơm lừng lan tỏa khắp các ngõ nhỏ.

Một bé gái mặc yukata hồng nhạt, tóc búi cao theo kiểu cổ điển, tay xách túi cá vàng nhỏ, lảo đảo chạy theo sau cha mẹ.

Hai người lớn phía trước vừa đi vừa quay lại cười gọi:

"Rie, chạy nhanh lên nào! Ba mẹ đi trước đấy nhé!"

Himeno Ryo đứng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn bóng dáng ba người quen thuộc ấy dần khuất sau ngã rẽ cuối con phố.

Lần này, hắn không tiến lên chào hỏi.

Đã là người không còn gặp lại, thì cũng chẳng cần phải từ biệt.

"Ara~ Ngươi còn cố ý tìm đến đây sao? Không yên tâm đến vậy à? Thế này vẫn chưa đủ chắc?"

Một giọng nam trầm ấm vang lên phía sau.

Người đàn ông trung niên có khí chất ôn hòa đi cùng ba người nọ bỗng dừng bước khi lướt qua Himeno Ryo.

Cũng là một người quen – chính là bác sĩ tình cờ gặp trong vụ án công viên trò chơi ở Osaka.

Ông giơ điện thoại lên, màn hình hiển thị bản đồ với một chấm đỏ đang dần biến mất theo lộ trình vừa trùng khớp với hướng đi của ba người nọ.

Himeno Ryo thở dài, không giấu nữa: "Vermouth."

Giao diện bản đồ trên điện thoại là một chương trình có tên Mắt của Horus, do thân xác này từng phát triển.

Dựa trên dữ liệu DNA được thu thập từ chip, chương trình sẽ so sánh với cơ sở dữ liệu, rồi xâm nhập thiết bị đối phương và kết nối với hệ thống trí tuệ thành phố để giám sát toàn diện. Dù mục tiêu có trốn ở đâu trong thành phố này cũng không thể thoát khỏi tầm mắt nó.

Tên gọi đó, "Mắt của Horus", là bởi hắn từng hy vọng nó có thể trở thành đôi mắt sắc bén như trong thần thoại Ai Cập.

Trên con chip Himeno Ryo đưa cho Vermouth ở Osaka hôm đó, lưu giữ DNA của Kawato Ino.

"Cho nên... vừa rồi cõng Gin rời khỏi cứ điểm, lại cố ý phát tín hiệu cho ta, ngươi muốn ta làm gì?"

Vermouth nhướng mày.

Rose là người cực kỳ cẩn thận, hiếm khi lộ diện thẳng mặt như vậy.

"Vào ngày hành động, dịch dung thành ta, gọi video tới số này. Ta sẽ làm giả dữ liệu, khiến nó hiển thị là từ điện thoại của ta gọi ra."

Hắn đưa cho Vermouth một dãy số.

"Người yêu à?" Vermouth ghi lại, rồi khẽ cười trêu chọc.

"Không..." Himeno Ryo lắc đầu phủ nhận, nhưng dường như vừa chợt nhớ ra điều gì.

Hắn quay người, nói với theo bóng lưng Vermouth:

"Chỉ cần gọi điện là được, đừng nói thêm gì. Hắn rất nhạy, dịch dung của ngươi sẽ không qua mặt được."

Tại trụ sở cảnh sát Kyoto

Conan kéo vạt áo Okiya Subaru:

"Himeno ca ca đâu rồi ạ?"

Cậu nhóc đã không thấy Himeno cảnh sát cả chiều, bắt đầu lo lắng.

"Cậu ấy đi dự lễ kỷ niệm thành lập trường cùng bạn học cũ."

Akai Shuichi trả lời đúng sự thật.

"Mà anh để cậu ấy đi như vậy luôn sao?!"

Conan tròn mắt kinh ngạc, ánh nhìn như trách móc. Giọng cậu cũng cao hơn hẳn.

Akai Shuichi im lặng một lúc, rồi đưa điện thoại cho Conan xem – trên đó là dấu hiệu định vị mà anh đã cài vào người Himeno.

Chấm đỏ nhỏ ấy đang di chuyển trên tuyến tàu điện ngầm Kyoto, dừng ở trạm gần sở cảnh sát. Himeno ca ca có lẽ sắp quay về.

Akai Shuichi nói với giọng điềm đạm:

"Ta biết em lo cho Himeno cảnh sát, nhưng hiện giờ điều quan trọng nhất là phá giải vụ án có thư cảnh báo này."

"Chỉ cần phá án thành công, Rose sẽ không còn cơ hội lợi dụng nó để gây sóng gió."

"Nhưng chẳng phải vụ án lần này là do Rose gây ra sao?"

Conan chau mày, bắt đầu hoài nghi.

"Không."

Akai Shuichi lắc đầu.

Anh hiểu rõ Rose – y sẽ không hành động trắng trợn và liều lĩnh như vậy. Cách gây án lần này không giống với phong cách nhất quán của Rose.

Conan mím môi, lặng lẽ nhìn Akai Shuichi. Thật ra cậu vẫn luôn muốn hỏi một điều...

Phải chăng Akai đã quen Rose từ thời nằm vùng? Có phải anh biết về mối quan hệ giữa Rose và Himeno ca ca? Và liệu trong tay anh còn có thông tin nào về Rose mà Conan chưa biết?

"Akai tiên sinh..." Cậu cất tiếng.

Nhưng Akai đã sớm nhận ra ánh mắt ấy. Anh im lặng một thoáng, khóe môi mím lại, thần sắc bỗng nghiêm lại rõ rệt – khác hẳn dáng vẻ ôn hòa thường thấy của Okiya Subaru.

"Về vụ án cảnh báo, em có tìm được manh mối gì không, thám tử nhí?"

Anh mỉm cười, nhẹ nhàng chuyển hướng câu chuyện.

Tình huống đúng là như Conan nghi ngờ, nhưng giờ chưa phải thời điểm thích hợp để nói ra.

Conan thoáng do dự, rồi hiểu ý, gật đầu và tạm thời bỏ qua chủ đề trước đó.

"Ta và Heiji đều cho rằng, đầu mối đầu tiên trong bức thư báo trước nằm ở Chỉ Viên."

Nói tới đây, ánh mắt hắn và Akai Shuichi không hẹn mà cùng nhìn về phía tờ giấy có ghi lại vị trí của các tín hiệu truyền tin.

Điểm đỏ đại diện cho Himeno Ryo không biết từ lúc nào đã ngừng di chuyển.

Nó dừng lại — ngay tại khu vực gần Chỉ Viên.

Akai Shuichi và Conan nhìn nhau, đồng loạt đứng dậy.

Gần đây vì lễ hội Mạnh Lan Bồn, những cửa hàng đèn nước lớn nhỏ đều làm ăn phát đạt rõ rệt. Sau khi nghi thức Gozan no Okuribi kết thúc, người dân sẽ tụ tập ở khu tây Kyoto, gần chân núi Arashiyama và cầu Độ Nguyệt, để thả đèn nước tiễn đưa linh hồn người thân. Vào đêm, dòng sông Quế Xuyên sẽ trôi lững lờ những chiếc đèn lồng lập lòe ánh sáng.

"Giấy Nghệ" là một cửa hàng đèn nước nổi tiếng tại Kyoto. Đèn ở đây đều do thợ thủ công làm thủ công bằng tay, mang đậm phong vị cổ kính và thanh nhã. Cũng vì thế mà giá cả cao hơn những chiếc đèn bình thường một bậc.

Những năm gần đây, để đáp ứng nhu cầu hiện đại, phần lớn đèn nước đều thay tim nến bằng đèn LED tiết kiệm và bền hơn. Chỉ có một vài cửa hàng còn giữ lại truyền thống dùng nến thật — "Giấy Nghệ" là một trong số đó.

Himeno Ryo lần theo chỉ dẫn từ điện thoại đến trước cửa tiệm. Hắn ngước mắt đánh giá mặt tiền từ trên xuống dưới một lượt, rồi vén rèm bước vào.

Trong tiệm hơi tối, mùi hương trầm thoang thoảng lan khắp không gian không rộng lắm, mang theo cảm giác cổ xưa và yên tĩnh.

Ryo chậm rãi đi một vòng, thưởng thức từng chiếc đèn được làm tinh xảo với các hình dạng khác nhau. Sau đó, hắn bước đến quầy, mở lời đặt mua đèn.

"...Ngài xác nhận lại một lần? Muốn đặt 101 chiếc?" – nhân viên cửa hàng kinh ngạc lặp lại.

Thường thì người ta thả đèn nước để tưởng niệm tổ tiên, người thân đã khuất. Một người mà đặt đến hơn trăm chiếc — chẳng phải là trong nhà không ai còn sống sót nữa hay sao?

Người trẻ tuổi trước mặt cô sắc mặt trắng bệch, ánh mắt thâm sâu. Cô mấy lần hỏi lại, nhưng đều nhận được cùng một câu trả lời chắc chắn.

Nhận thấy ánh mắt mình có phần thất lễ, nhân viên vội vàng xin lỗi, lấy sổ ra chuẩn bị ghi chép lại số điện thoại và thông tin liên hệ để thuận tiện giao hàng.

Nhưng Himeno Ryo chỉ khoát tay, thanh toán toàn bộ một lần.

"Phiền một việc nữa," hắn nói thêm, "đến ngày tế lễ, có thể giúp tôi thả những chiếc đèn này gần cầu Độ Nguyệt, trên sông Quế Xuyên được không? Tôi sẽ trả phí phục vụ."

Thật ra tiệm cũng có cung cấp dịch vụ này — dành cho khách hàng vì công việc hoặc bệnh tật không thể đến Kyoto, họ sẽ thay mặt thả một chiếc đèn nước giúp.

Nhân viên cửa hàng có chút tò mò, hỏi: "Sao ngài không tự mình đến? Với số lượng này, tự tay thả sẽ thành kính hơn chứ?"

Himeno Ryo mỉm cười, nhẹ giọng đáp: "Sức khỏe tôi không tốt, hôm đó chắc không ra khỏi nhà được."

Lúc nói, hắn cúi thấp đầu, sắc mặt uể oải, khẽ ho hai tiếng như cố nén.

Nhân viên cửa hàng bối rối quay đi, lòng dâng chút áy náy vì tò mò quá mức. Cô lấy một quyển sổ dày khác từ ngăn kéo đưa tới.

"Về kiểu dáng đèn, nếu có yêu cầu đặc biệt thì ngài có thể ghi lại ở đây."

Himeno Ryo nhận lấy bút, viết vào đó hai cái tên, rồi khép sổ, nhẹ nhàng trả lại.

"Một trăm chiếc đầu tiên ghi cùng một tên. Chiếc còn lại, viết tên khác."

Nói rồi, hắn gật đầu, lễ phép cảm ơn một câu: "Làm phiền rồi."

Hắn vén rèm, không quay đầu lại mà rời đi.

Hôm đó, hoàng hôn rất đẹp. Nhân viên cửa hàng nhớ rõ ánh ráng mây màu tím đỏ của buổi chiều ấy, cũng nhớ rõ người thanh niên sắc mặt tái nhợt, thần thái thoạt nhìn có phần u ám kia.

Himeno Ryo lảo đảo bước ra khỏi cửa tiệm, rẽ vào một góc.

Chỉ trong chốc lát, sắc mặt đã không còn tái nhợt, tiếng ho cũng biến mất. Thân thể từ yếu ớt như bệnh nặng bỗng trở nên nhanh nhẹn, dáng đi kiên quyết, như thể một mình có thể đánh gục mười Vodka.

Hệ thống quái dị kia mở miệng hỏi:

【 Vì sao lại cố ý mua 101 chiếc đèn nước? Như thế chẳng phải sẽ... phá vỡ con số nguyên sao? 】

Himeno Ryo nheo mắt, cười mà không đáp.

Dọc theo bờ sông Vịt Xuyên, hắn chậm rãi đi qua từng con hẻm cổ, từng cửa tiệm của Kyoto. Cứ như đang tản bộ, nhưng thật ra là thăm dò lại địa hình — như thể đang dùng bước chân để tiễn biệt điều gì đó.

Sáng sớm hôm nay, hắn đã bảo hệ thống hỗ trợ giải trừ tín hiệu truyền tin mà Akai Shuichi gài lại trên người. Tính toán thời gian, Conan và những người kia hẳn cũng đã nhận ra manh mối từ bức thư báo trước và đang trên đường đến đây.

Sau lưng vang lên một tiếng gọi lanh lảnh:

"Himeno ca ca!"

Tiếng bước chân vội vã vang lên "lạch cạch lạch cạch" phía sau. Himeno Ryo đang đứng trên cầu thì quay người lại.

Ánh hoàng hôn ấm áp phủ lên mái tóc đỏ sậm của hắn một lớp ánh sáng vàng cam dịu nhẹ. Dưới ánh sáng ấy, biểu cảm của hắn thoáng có chút cô đơn, như thể nụ cười còn chưa kịp nở đã dừng lại ở khóe môi.

Nhưng chỉ thoáng chốc, tất cả cảm xúc ấy đã bị hắn che giấu đi.

Hắn cõng ánh chiều tà, mỉm cười dịu dàng nhìn bọn họ.

"Conan, mấy người cũng đến khu vực gần Chỉ Viên sao? Tìm được manh mối gì à?"

Câu hỏi ấy, nửa sau không phát ra thành tiếng — hắn chỉ mấp máy môi, lặng lẽ dùng khẩu hình nói một câu khác, nơi khóe môi khẽ cong hiện lên một tia ý cười mang đầy ẩn ý trêu chọc.

Conan lập tức khựng lại giữa bước chân.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me