TruyenFull.Me

[Conan/Edit/Ai] Cả diễn đàn đều tin CP là thật

Chương 118

jun0901

So với ban ngày khi toàn thân hắn căng thẳng, luôn trong trạng thái đề phòng, thì giờ phút này, hắn dường như hoàn toàn buông lỏng, để lộ một phần bản chất thật sự. Chính điều này khiến Haibara Ai cảm thấy có chút nguy hiểm—không phải cho bản thân mình, mà là cho Okiya Subaru.

Cô vẫn chưa quên, con mồi mà đối phương chọn hiện tại... chính là Okiya Subaru.

Khi thang máy đến nơi, tâm trạng Himeno Ryo lại đặc biệt tốt, chỉ để lại một câu:

"Chỉ là chút chuyện giữa những người trưởng thành."

Nói rồi bước ra ngoài mà không hề quay đầu lại.

【Cô ta thật sự định làm như vậy sao?!】

Hệ thống lo lắng nhìn thoáng qua phía sau. Trong lúc cửa thang máy từ từ khép lại, khe hở để lộ ra khuôn mặt Haibara Ai—đồng tử rung động, ánh mắt đầy kinh hoảng.

Hành lang khách sạn tối mờ, chỉ có vài bóng đèn tường phát sáng le lói. Tấm thảm dày nặng che đi hoàn toàn tiếng bước chân của Himeno Ryo.

Giờ phút này, trông hắn chẳng khác gì một người đang chuẩn bị lén lút gặp ai đó lúc nửa đêm.

Đến trước cửa phòng Okiya Subaru, Himeno Ryo vừa định giơ tay bấm chuông thì cửa đã mở ra trước một bước.

Trong khoảnh khắc, cả hai người đứng bên trong và ngoài cánh cửa đều sững sờ.

Akai Shuichi kinh ngạc nhìn thanh niên đang đứng trước phòng mình.

Là mùa hè, nên đối phương chỉ mặc một chiếc áo thun đen rộng thùng thình. Cổ áo mở rộng lộ ra hơn nửa xương quai xanh, còn có một mặt dây chuyền hình đầu đạn đung đưa ngay chính giữa.

Akai Shuichi là người trưởng thành, tất nhiên hiểu rõ việc một người tự ý gõ cửa phòng khách sạn giữa đêm khuya hàm ý điều gì. Nhưng hắn cũng có thể chắc chắn rằng, Himeno Ryo không hề có ý đó. Vì vậy mới có thể thoải mái bước vào phòng mà chẳng chút đề phòng.

Hắn còn chưa kịp đóng cửa thì người kia đã tự nhiên đi vào, ngồi phịch xuống ghế sofa, ôm một chiếc gối dựa vào lòng như thể đây là nhà mình. Dáng vẻ chẳng khác gì một con mèo quen đường, sau khi đi dạo một vòng thì chọn được góc yêu thích để nằm nghỉ.

Akai Shuichi nhìn Himeno Ryo không hề có một chút cảnh giác nào, trong lòng khẽ thở dài.

Trước đây, hắn vẫn luôn do dự không biết có nên tiết lộ sự thật cho Himeno Ryo hay không.

Nhưng bây giờ, hắn đã quyết định đánh cược một phen.

"Vậy thì," Akai mở lời, "chuyện cậu định giải thích cho tôi vào chiều nay là gì?"

Himeno Ryo nghiêng đầu nhìn về phía hắn, ngón tay mân mê mép gối, cổ tay gầy guộc nổi bật.

Akai Shuichi không trả lời ngay, chỉ giơ tay tắt đèn trần.

Căn phòng vốn sáng trưng lập tức chìm vào bóng tối dịu nhẹ. Chỉ còn chiếc đèn tường đầu giường phát ra ánh sáng mờ nhạt, khiến bầu không khí bỗng trở nên oi bức, ngột ngạt như cơn nóng mùa hè len lỏi qua từng khe cửa.

Tiếng nước nhỏ giọt từ dàn điều hòa vang lên rõ mồn một trong sự yên tĩnh.

Himeno Ryo vẫn ngồi im trên ghế sofa, đôi mắt sáng ánh lên ý cười trêu chọc, như thể đang chờ đợi một màn diễn thú vị.

Akai Shuichi bước chậm rãi từ cửa vào, vừa đi vừa cởi cúc áo sơ mi.

【Tôi thấy tôi nên chuồn đi thì hơn... Để không làm phiền hai người...】

Hệ thống run rẩy rút lui.

Ngay sau đó, Akai Shuichi tháo thiết bị biến đổi giọng đeo ở cổ, tùy ý ném sang một bên. Vật thể nhẹ vẽ nên một đường cong trên không, rơi xuống chiếc đệm mềm mại.

Dù biết rõ đó là gì, nhưng vì hiệu ứng kịch tính, Himeno Ryo vẫn cố tình ra vẻ không hiểu, định đứng lên kiểm tra. Tuy nhiên, Akai Shuichi đã đứng chắn phía trước, cản tầm nhìn của hắn.

"Để tôi giới thiệu lại một lần nữa." Giọng Akai Shuichi trầm thấp, hơi khàn nhưng êm tai, vang lên trong không gian tĩnh lặng. "Tôi là Akai Shuichi, đặc vụ FBI. Do một số lý do, hiện tại đang ẩn thân tại Nhật Bản."

Câu nói như sấm đánh ngang tai. Hệ thống cũng đứng khựng lại.

【Hắn... Hắn quay xe?!】

[Giữ bình tĩnh.] Himeno Ryo đáp gọn.

Quả thật, nếu Akai Shuichi muốn tiếp tục truy tung "Rose", thì việc tìm đến Himeno Ryo để lấy tin là điều hợp lý.

Từ góc nhìn của hắn, Ryo là cảnh sát SAT mới, vì ngưỡng mộ Akai Shuichi mà gia nhập ngành. Trong lúc thân phận Okiya Subaru không thể khai thác thêm thông tin về Rose, thì Himeno Ryo lại là lựa chọn thay thế hoàn hảo.

Nếu là Ryo, hắn cũng sẽ làm vậy.

Chỉ là, biết thì biết, nhưng cơ thể này... vẫn phải tiếp tục nhập vai.

Đây là lần đầu tiên Julep—người đứng sau mật danh "Rose"—xác nhận Akai Shuichi còn sống.

Trong mắt Himeno Ryo, đồng tử co rút. Sau đó ánh mắt dần sáng lên như ngọn lửa được châm.

Hắn bật dậy khỏi ghế sofa, vươn tay phải bị thương ra như muốn chạm vào ai đó, nhưng lại do dự không dám. Sợ rằng nếu thật sự chạm vào, tất cả sẽ tan biến như bong bóng xà phòng.

Một cái chạm ấm áp truyền tới—là Akai Shuichi chủ động nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng đặt xuống.

Đối phương có thân nhiệt cao, giống như điện giật, khiến lòng bàn tay Ryo hơi run.

Hắn cụp mắt, để mặc Akai Shuichi tháo băng và quấn lại băng mới. Trong suốt quá trình, Ryo không nhúc nhích, như một con mèo bị vuốt sau gáy, ngoan ngoãn lạ thường.

Khi Akai Shuichi ngẩng đầu, Ryo khẽ thở dài:

"Thì ra... ngươi thật sự chưa chết."

Giọng nói nhẹ như gió thoảng, giống như một lời tự giễu.

Lời ấy mang hàm ý kỳ lạ, như thể hắn đã sớm biết Akai chưa chết, chỉ là không thể chắc chắn.

Nhưng cả hai đều không để ý đến chi tiết đó.

Sau khi nói xong, Ryo dường như nhận ra phản ứng vừa rồi của mình có chút quá khích đối với một người xa lạ, nên vội vàng nói:

"Chắc ngươi không nhớ, nhưng chúng ta từng gặp nhau ở Mỹ..."

"Ta nhớ." Akai nhẹ giọng ngắt lời, "New York, chúng ta đã từng gặp mặt."

Himeno Ryo sững sờ.

Một lát sau, hắn gật đầu:
"Đúng vậy. Sau đó, ta luôn nghĩ ngươi đã chết. Còn đến viếng mộ nữa..."

Không hiểu vì sao, Akai luôn cảm thấy giọng Ryo khi nói ra câu này rất là... không đúng.

Hắn nhìn xuống, quan sát nét mặt đối phương, rồi phát hiện thanh niên trước mặt thật sự không vui.

Khóe môi hơi mím, ánh mắt như đang tránh đi ánh nhìn của hắn—giống như một con mèo tội nghiệp tự chui vào góc phòng.

Căn phòng rơi vào im lặng.

Một lúc sau, Himeno Ryo khẽ cười.

"Cho nên ngươi đến gặp ta để lộ thân phận, rốt cuộc là vì điều gì?"

"Ngươi muốn gì, ta đều có thể cho."

Akai Shuichi trầm mặc một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Ryo, rồi thành thật nói:

"Ta cần thêm thông tin về anh trai của cậu."

"Anh ta là thành viên trung thành của một tổ chức tội phạm xuyên quốc gia mà ta từng nằm vùng."

"Hắn... từng giết chết một đồng nghiệp của cậu."

Con ngươi Himeno Ryo co rút mạnh một cái.

"Đinh ——"

Tiếng chuông cửa vang lên, cắt ngang câu chuyện chưa kịp kết thúc.

Bên ngoài có người nhẹ nhàng gõ cửa, giọng trẻ con quen thuộc vang lên.

"Okiya tiên sinh, làm phiền mở cửa một chút, Haibara hình như có chuyện muốn tìm ngài."

Conan dừng lại một giây rồi bổ sung:

"Cô ấy... trông có vẻ rất gấp."

Bên trong phòng, Himeno Ryo và Akai Shuichi đưa mắt nhìn nhau.

Himeno Ryo liếc mắt nhìn về phía cửa, ánh mắt mang theo ý nhắc khẽ không lời:

Không định đi mở cửa sao?

Akai Shuichi lắc đầu, ánh mắt vẫn chuyên chú dừng lại trên gương mặt thiếu niên trước mặt.

Tiếng gõ cửa vẫn đều đều vang lên, nhưng người đàn ông lạnh lùng kia chẳng hề có ý định dừng lời. Chỉ bằng vài câu ngắn gọn, Akai Shuichi đã truyền đạt tình thế hiện tại – một tình thế cực kỳ nguy hiểm – cho Himeno Ryo.

"Himeno cảnh sát, mặc dù có lẽ cậu đã đoán được điều tôi sắp nói..."

Himeno Ryo nhanh chóng tóm gọn lại ý chính trong những lời vừa rồi của Akai Shuichi.

Tóm lại, là ông anh trai lâu năm không che mặt của mình đang có ý định đưa mình vào chỗ chết. Còn Akai Shuichi, với thân phận lính nghĩa vụ của FBI, chắc chắn sẽ truy bắt Julep, đồng thời bảo vệ Himeno khỏi tay người kia. Vì thế, hắn hy vọng Himeno – một cảnh sát chính trực – có thể dẹp bỏ tình thân, cung cấp thông tin về Julep cho mình.

Không hổ là đặc vụ lão luyện, lời nói vừa trơn tru vừa lưu loát, nửa điểm cũng không vấp váp – như thể đây không phải lời dụ dỗ, mà là một bản tuyên ngôn tràn đầy lý trí và đạo nghĩa.

Đáng tiếc là – toàn bộ suy luận của hắn đều dựa trên những thông tin sai lệch mà Himeno Ryo cố ý cung cấp.

Dù biết rõ con mèo lớn trước mặt đã bị lừa đến què quặt, Himeno Ryo vẫn vui vẻ phối hợp diễn trọn vở kịch, gật đầu ra vẻ nghiêm túc, không ngừng "ừ, ừ, ừ".

Cuối cùng, hắn trừng mắt, ánh mắt ngây thơ như cún con, quay sang hỏi lại Akai Shuichi:

"Ừm, tôi hiểu ý anh rồi. Nhưng... anh chắc là không định mở cửa thật à?"

Nói rồi, hắn đưa tay chỉ về phía cửa.

Tiếng gõ cửa ban nãy vốn đều đều như gió xuân, nay đã im bặt.

Akai Shuichi chỉnh lại máy biến âm, đứng dậy mở cửa phòng, để hai vị tiểu bằng hữu ngoài kia bước vào.

Thế nhưng chậm trễ quá lâu, đến lúc cửa vừa mở ra, sắc mặt của Conan và Haibara Ai đã chuyển từ nghi hoặc sang cảnh giác.

Không ai biết trong thời gian đứng ngoài cửa, hai đứa trẻ này đã trải qua bao nhiêu vòng biến hóa tâm lý.

Okiya Subaru nghiêng người nhường đường cho hai đứa trẻ vào.

Ngay khi vừa bước vào, Haibara Ai liền nhận ra mình bị lừa.

Tuy đèn trong phòng vẫn tắt, khung cảnh có chút tối tăm, nhưng cả Himeno Ryo và Akai Shuichi đều ăn mặc chỉnh tề, thần sắc bình thản – không hề có chút dấu hiệu gì của "chuyện không thể nói".

Cô lập tức trừng mắt nhìn về phía Himeno Ryo.

Kẻ đầu sỏ gây họa lúc này đang ngồi vắt chân trên sofa, thần thái thong dong, còn nháy mắt với cô bằng vẻ bỡn cợt.

Nhân lúc Akai Shuichi quay lưng lại để đóng cửa, Himeno Ryo nhanh chóng hướng về Haibara Ai ra hiệu khẩu hình, nói bằng giọng thấp:

"Đừng lo, chưa ngủ."

Đổi lại là ánh nhìn khinh bỉ rõ rệt từ Haibara Ai.

Okiya Subaru xoay người, giọng điềm đạm hỏi:

"Vậy hai em đến đây có chuyện gì sao?"

Không có gì to tát, chỉ là có cô em gái lo lắng cho sự trong sạch của anh thôi.

Himeno Ryo bật dậy, giải vây cho hai đứa trẻ vẫn đang cố gắng nghĩ lý do thoái thác:

"Là tôi bảo họ tới tìm tôi. Tôi có nói rằng nếu tôi không có trong phòng, cứ đến phòng Okiya tiên sinh tìm."

"Hà đúng không, Haibara?"

Hắn liếc mắt ra hiệu. Haibara Ai nghiến răng gật đầu, phối hợp theo kịch bản.

Himeno Ryo đặt lại chiếc gối ôm đang giữ trong lòng vào chỗ cũ, rồi đẩy hai đứa nhỏ ra hướng cửa phòng.

Akai Shuichi bước theo sau, khẽ ho một tiếng.

"Himeno tiên sinh, đừng quên những lời tôi vừa nói."

"...Và..."

"– Cậu có thể tin tôi. Tôi sẽ bảo vệ cậu."

Câu cuối cùng, hắn nói rất khẽ – nhẹ đến mức vừa cất lên đã như tan biến trong không khí, nhẹ đến mức khi Himeno Ryo vừa bước ra khỏi cửa cùng Conan và Haibara, bọn trẻ cũng chẳng thể nghe được.

Nhưng ánh mắt xanh rêu sâu lắng kia lại ngập tràn cảm xúc – nặng đến mức ai tinh ý đều có thể nhận ra trong đó là một lời thề, một lời cam kết không thể quay đầu.

Cho dù lời đề nghị trước đó có phần mang tính lợi dụng, nhưng kể từ khoảnh khắc Akai Shuichi lựa chọn tin tưởng Himeno Ryo, lựa chọn vạch trần thân phận trước cậu, hắn đã xem thiếu niên này là một phần trong vòng tròn bảo vệ của mình.

Himeno Ryo biết điều đó.

Cậu cũng biết, phạm vi "người cần bảo vệ" trong lòng Akai Shuichi thực ra rất nhỏ, và người thật sự được hắn đưa vào bên trong lại càng ít ỏi.

Không phải ai cũng có tư cách nhận lấy lời hứa đó.

Himeno Ryo quay đầu nhìn lại, khuôn mặt trong khoảnh khắc dịu lại, ánh mắt mềm đi một cách khó nhận ra, nhẹ nhàng cong khóe môi.

"Em nhớ rồi."

"Về chuyện anh vừa nhắc, nếu cần một câu trả lời, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm em. Cửa phòng em, luôn mở rộng chào đón anh – bất kể là thời điểm nào."

Nói rồi, Himeno Ryo đưa tay chỉ vào cổ mình, hàm ý rõ ràng.

Chỉ là – chẳng rõ có phải trùng hợp hay không – đầu ngón tay lại vô tình điểm ngay chỗ yết hầu hơi nhô lên. Lực ấn hơi mạnh, nên lúc rút tay về, trên cổ đã hằn lên một mảng ửng đỏ nhàn nhạt.

"Ngủ ngon nhé." Himeno Ryo nói khẽ, thu ánh nhìn về, xoay người bước đi.

Akai Shuichi đứng bên khung cửa, sắc mặt có phần khó tả, dõi theo ba bóng người dần khuất ở khúc rẽ hành lang.

Hắn khẽ lắc đầu, khép cửa lại.

Lại thêm một lần nữa, hắn bị cái cảm giác kỳ lạ ấy quấy rối.

Mỗi khi hắn nghĩ rằng mình đã hiểu được ẩn ý trong lời nói và hành động của Himeno Ryo – thì cậu lại nhanh chóng phủ nhận bằng một chi tiết nào đó khiến tất cả suy đoán trở nên buồn cười.

Hắn đâu làm gì. Là chính hắn tự tưởng tượng mà thôi.

//Trên hành lang//

Conan không nhịn được liên tục liếc nhìn Himeno Ryo, người trước mặt hiện tại tâm trạng có vẻ rất tốt, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.

Chỉ là...

Chỉ là cậu nghĩ mãi cũng thấy kỳ lạ: Lời Himeno cảnh sát nói với Akai khi nãy, sao lại... mờ ám đến vậy?

Chờ đã, có khi nào là mình hiểu lầm?

Biết đâu... Himeno cảnh sát vốn thật sự là "ý đó"?

Nghĩ tới đây, Conan lại ngẩng lên – đúng lúc bắt gặp ánh mắt Himeno Ryo đang mỉm cười nhìn về phía mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me