Conan Edit Ai Ca Dien Dan Deu Tin Cp La That
Từ chương này đến chương 50 là bão chương.Mục tiêi tiếp theo là 1k lượt vote_____________________________________________________ Là một số lạ. Himeno Ryo liếc nhìn màn hình một cái, rồi hơi áy náy ra dấu xin lỗi với Conan và những người khác, sau đó bước xa ra vài bước, ngồi xuống ghế dài gần đó và bắt máy."Có chuyện gì?" – anh ngả người dựa vào lưng ghế, giọng nói rõ ràng không kiên nhẫn, mang theo cảm giác lạnh lùng thường thấy ở anh."Ngươi về Tokyo rồi à?" – giọng bên kia điện thoại cũng không mấy thân thiện, lạnh lẽo và đầy ép buộc, giống như đang ra lệnh hơn là hỏi han."Về lâu rồi. Tin tức của ngươi chậm quá. Không gặp, tôi không có ý định gặp lại đâu." – Himeno Ryo cắt ngang, biết rõ đối phương định nói gì, anh lập tức từ chối, dù biết bên kia không thể nhìn thấy được sự phản kháng rất rõ ràng trong cử chỉ của anh."Thứ bảy, gặp ở sân băng Kashima Aki." – đối phương dường như sớm đoán được anh sẽ từ chối, liền đưa ra một điều kiện mà Himeno Ryo không thể phản kháng."Tôi... tôi sẽ không..." – Himeno Ryo ấp úng, khoé môi run rẩy như thể sắp khóc, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ."Lương cảnh sát chắc không gánh nổi vé VIP cho buổi biểu diễn mở màn của Kashima Aki nhỉ? Giờ kiểu gì cũng cháy vé rồi." – người bên kia lạnh lùng buông ra một đòn quyết định, giọng điệu bình thản nhưng lại chặt chẽ như đâm trúng điểm yếu."Biết rồi... tôi sẽ đến." – giọng Himeno Ryo mềm hẳn đi, gần như thì thầm."Tốt lắm. Vậy thứ bảy gặp." – tiếng cười nhẹ đầy đắc ý vang lên qua điện thoại, sau đó cuộc gọi lập tức bị ngắt.Himeno Ryo vẫn ngồi bất động, ánh mắt rối rắm nhìn chằm chằm vào giao diện cuộc gọi vừa kết thúc."Thật sự là không muốn đi chút nào... Nhưng hắn nói sẽ lo tiền vé... Mà ta thật sự là không chịu nổi cái tên đó!" — Himeno Ryo giọng đầy phiền não, cả người như đang bốc lên khí nóng căng thẳng, anh bỗng bật dậy, đi tới đi lui quanh ghế dài như một con thú bị nhốt không có lối thoát.Sau một hồi than thở vô nghĩa, anh lại ngồi phịch xuống ghế, ngửa mặt nhìn trời, hai mắt trống rỗng như bị rút cạn sức lực, miệng lẩm bẩm:
"—— Đau khổ quá đi mất! —— khó — chịu — chết — được!""—— Anh Himeno?" – Conan cất tiếng gọi, vẻ mặt hoang mang. Không hiểu sao chỉ sau một cuộc điện thoại, Himeno Ryo lại trông như vừa bị đánh gục hoàn toàn."Conan, dọa em rồi phải không, xin lỗi nha. Chỉ là anh phải đi gặp một người rất ghét." – Himeno Ryo dần lấy lại bình tĩnh, cố gắng nặn ra nụ cười."Thật sự là người đáng ghét sao?" – Conan và Ran đều bất ngờ. Với tính cách của Himeno Ryo, họ khó hình dung được có người nào anh thực sự ghét bỏ. Trong mắt họ, Himeno chẳng khác nào chú chó lớn thân thiện, luôn vẫy đuôi với tất cả mọi người.Mặc dù trước đó biết Himeno thời cấp ba từng là một "bất lương" chính hiệu, nhưng bây giờ thật khó để kết nối cậu thiếu niên lạnh lùng trong ảnh với người đàn ông tươi cười thân thiện trước mắt."Đúng vậy, là người rất đáng ghét." – Himeno Ryo gật đầu không chút do dự. "À đúng rồi, các em vừa nãy có thấy ảnh của hắn đó.""Không phải là..." – Ran sực nhớ đến cậu thiếu niên trong ảnh, người đang túm cà vạt của Himeno Ryo, khí thế sắc lạnh như sắp bóp nghẹt không khí."Chính là hắn! Akashi Seijuro! Đáng ghét!! Vì sao tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi mà ta vẫn còn bị hắn quản vậy chứ!" – Himeno Ryo nghiến răng, giọng nói đầy uất ức, như thể tất cả ký ức hồi cấp ba đều tràn về trong một khoảnh khắc."Nhưng chẳng phải anh nói, sau đó không còn ai chơi bóng với anh nữa, cũng đã chia tay với bọn họ rồi mà?" – Conan bám vào lưng ghế, rướn người ra trước, trông như một chú thú bông khổng lồ dễ thương đang thăm dò.Tiếng gió xào xạc lay động cành cây, một cánh hoa anh đào rơi xuống, chậm rãi đáp vào lòng bàn tay Himeno Ryo đang đưa ra đón lấy."Ừ, đúng là bọn anh đã chia tay từ rất lâu. Nhưng mà, đời người là những lần không ngừng rẽ qua các ngã tư đường. Chúng ta chia tay nhau ở một ngã rẽ, rồi sẽ gặp lại ở một ngã rẽ khác.""Vậy nên anh luôn tin rằng, tất cả những lần chia xa ngắn ngủi trong đời... đều là để dành cho những lần gặp lại tốt đẹp hơn. Người có duyên thì kiểu gì cũng sẽ gặp lại." – Himeno Ryo mỉm cười, nhẹ nhàng vươn tay về phía Mori Ran, lòng bàn tay là cánh hoa anh đào màu hồng nhạt xinh đẹp.Ran hơi bất ngờ, lặng lẽ đón lấy cánh hoa, tựa như bị lời nói của Himeno Ryo chạm đến điều gì đó trong lòng, cô khẽ nhắm mắt lại, khép cánh hoa vào giữa hai bàn tay.Conan và Amuro Tooru im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, không ai lên tiếng ngăn cản. Tựa như mỗi người đều chìm vào dòng suy nghĩ riêng mình.Một làn gió xuân ấm áp lướt qua, khẽ lay động từng tầng cánh anh đào hồng nhạt.Gió khởi./Gió khởi.Mang theo cái lạnh của đêm khuya, cơn gió lướt qua thân hình mảnh mai của Kuriyama Harumi, khiến tà váy rực rỡ sắc màu của cô tung bay hỗn loạn. Cô khẽ rùng mình, vội vòng tay ôm lấy chính mình.Quẹo qua góc đường này, đi thêm chừng hai trăm mét nữa là về tới nhà — căn hộ nhỏ nằm trong khu dân cư cũ kỹ.Bỗng nhiên, cô dừng bước.Giữa khoảnh khắc rạng sáng, con đường vắng vẻ lẽ ra nên hoàn toàn yên tĩnh, thế nhưng ở khúc cua cuối cùng, dưới ánh trăng trắng nhạt, một chiếc mô-tô đen đã tắt máy đang im lìm đậu đó từ lúc nào.Một kẻ khoác áo choàng trùm kín đầu đang tựa vào xe, ngửa đầu ngắm trăng tròn treo cao trên nền trời đêm.Ngón tay hắn kẹp một điếu thuốc đã châm lửa, nhưng không rít một hơi nào, như thể với hắn, nó chỉ là một món trang sức mang tính tượng trưng.Nghe thấy tiếng động rất khẽ phía sau, hắn quay đầu lại. Một vài sợi tóc đỏ sậm rơi xuống từ bên dưới mũ trùm, lượn nhẹ theo gió.Kuriyama Harumi lúc này mới nhận ra, người đó đang đeo một chiếc khẩu trang đen, che kín khuôn mặt, chỉ để lộ một đôi mắt dị sắc.Một con mắt màu hổ phách đậm, một con sáng nhạt như vàng kim — dưới ánh trăng, đôi mắt ấy trông chẳng khác gì mắt loài thú dữ."Chào buổi tối, tiểu thư thân mến ——" Người đàn ông áo choàng cất tiếng, giọng khô khốc và nghèn nghẹt, như thể đã lâu lắm rồi không nói chuyện với ai.Harumi không trả lời, chỉ lùi lại một bước, cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn.Thấy vậy, gã đàn ông khẽ cười."Đừng căng thẳng thế, mèo con. Ta chỉ đến để đưa cho cô một tấm thiệp mời.""Thiệp... mời?" Harumi không dám tin vào tai mình."Một buổi dạ tiệc long trọng —— khi hồi chuông thứ mười ba vang lên, phép màu tan biến, thiên nga trắng rũ bỏ bộ cánh lông, và Satan trỗi dậy từ lòng đất... xét xử mọi tội ác."Nói đến đây, hắn đột ngột im lặng, rồi giơ một ngón tay lên."Câu hỏi —— quạ đen và thiên nga, khác nhau ở điểm nào?"
"—— Đau khổ quá đi mất! —— khó — chịu — chết — được!""—— Anh Himeno?" – Conan cất tiếng gọi, vẻ mặt hoang mang. Không hiểu sao chỉ sau một cuộc điện thoại, Himeno Ryo lại trông như vừa bị đánh gục hoàn toàn."Conan, dọa em rồi phải không, xin lỗi nha. Chỉ là anh phải đi gặp một người rất ghét." – Himeno Ryo dần lấy lại bình tĩnh, cố gắng nặn ra nụ cười."Thật sự là người đáng ghét sao?" – Conan và Ran đều bất ngờ. Với tính cách của Himeno Ryo, họ khó hình dung được có người nào anh thực sự ghét bỏ. Trong mắt họ, Himeno chẳng khác nào chú chó lớn thân thiện, luôn vẫy đuôi với tất cả mọi người.Mặc dù trước đó biết Himeno thời cấp ba từng là một "bất lương" chính hiệu, nhưng bây giờ thật khó để kết nối cậu thiếu niên lạnh lùng trong ảnh với người đàn ông tươi cười thân thiện trước mắt."Đúng vậy, là người rất đáng ghét." – Himeno Ryo gật đầu không chút do dự. "À đúng rồi, các em vừa nãy có thấy ảnh của hắn đó.""Không phải là..." – Ran sực nhớ đến cậu thiếu niên trong ảnh, người đang túm cà vạt của Himeno Ryo, khí thế sắc lạnh như sắp bóp nghẹt không khí."Chính là hắn! Akashi Seijuro! Đáng ghét!! Vì sao tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi mà ta vẫn còn bị hắn quản vậy chứ!" – Himeno Ryo nghiến răng, giọng nói đầy uất ức, như thể tất cả ký ức hồi cấp ba đều tràn về trong một khoảnh khắc."Nhưng chẳng phải anh nói, sau đó không còn ai chơi bóng với anh nữa, cũng đã chia tay với bọn họ rồi mà?" – Conan bám vào lưng ghế, rướn người ra trước, trông như một chú thú bông khổng lồ dễ thương đang thăm dò.Tiếng gió xào xạc lay động cành cây, một cánh hoa anh đào rơi xuống, chậm rãi đáp vào lòng bàn tay Himeno Ryo đang đưa ra đón lấy."Ừ, đúng là bọn anh đã chia tay từ rất lâu. Nhưng mà, đời người là những lần không ngừng rẽ qua các ngã tư đường. Chúng ta chia tay nhau ở một ngã rẽ, rồi sẽ gặp lại ở một ngã rẽ khác.""Vậy nên anh luôn tin rằng, tất cả những lần chia xa ngắn ngủi trong đời... đều là để dành cho những lần gặp lại tốt đẹp hơn. Người có duyên thì kiểu gì cũng sẽ gặp lại." – Himeno Ryo mỉm cười, nhẹ nhàng vươn tay về phía Mori Ran, lòng bàn tay là cánh hoa anh đào màu hồng nhạt xinh đẹp.Ran hơi bất ngờ, lặng lẽ đón lấy cánh hoa, tựa như bị lời nói của Himeno Ryo chạm đến điều gì đó trong lòng, cô khẽ nhắm mắt lại, khép cánh hoa vào giữa hai bàn tay.Conan và Amuro Tooru im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, không ai lên tiếng ngăn cản. Tựa như mỗi người đều chìm vào dòng suy nghĩ riêng mình.Một làn gió xuân ấm áp lướt qua, khẽ lay động từng tầng cánh anh đào hồng nhạt.Gió khởi./Gió khởi.Mang theo cái lạnh của đêm khuya, cơn gió lướt qua thân hình mảnh mai của Kuriyama Harumi, khiến tà váy rực rỡ sắc màu của cô tung bay hỗn loạn. Cô khẽ rùng mình, vội vòng tay ôm lấy chính mình.Quẹo qua góc đường này, đi thêm chừng hai trăm mét nữa là về tới nhà — căn hộ nhỏ nằm trong khu dân cư cũ kỹ.Bỗng nhiên, cô dừng bước.Giữa khoảnh khắc rạng sáng, con đường vắng vẻ lẽ ra nên hoàn toàn yên tĩnh, thế nhưng ở khúc cua cuối cùng, dưới ánh trăng trắng nhạt, một chiếc mô-tô đen đã tắt máy đang im lìm đậu đó từ lúc nào.Một kẻ khoác áo choàng trùm kín đầu đang tựa vào xe, ngửa đầu ngắm trăng tròn treo cao trên nền trời đêm.Ngón tay hắn kẹp một điếu thuốc đã châm lửa, nhưng không rít một hơi nào, như thể với hắn, nó chỉ là một món trang sức mang tính tượng trưng.Nghe thấy tiếng động rất khẽ phía sau, hắn quay đầu lại. Một vài sợi tóc đỏ sậm rơi xuống từ bên dưới mũ trùm, lượn nhẹ theo gió.Kuriyama Harumi lúc này mới nhận ra, người đó đang đeo một chiếc khẩu trang đen, che kín khuôn mặt, chỉ để lộ một đôi mắt dị sắc.Một con mắt màu hổ phách đậm, một con sáng nhạt như vàng kim — dưới ánh trăng, đôi mắt ấy trông chẳng khác gì mắt loài thú dữ."Chào buổi tối, tiểu thư thân mến ——" Người đàn ông áo choàng cất tiếng, giọng khô khốc và nghèn nghẹt, như thể đã lâu lắm rồi không nói chuyện với ai.Harumi không trả lời, chỉ lùi lại một bước, cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn.Thấy vậy, gã đàn ông khẽ cười."Đừng căng thẳng thế, mèo con. Ta chỉ đến để đưa cho cô một tấm thiệp mời.""Thiệp... mời?" Harumi không dám tin vào tai mình."Một buổi dạ tiệc long trọng —— khi hồi chuông thứ mười ba vang lên, phép màu tan biến, thiên nga trắng rũ bỏ bộ cánh lông, và Satan trỗi dậy từ lòng đất... xét xử mọi tội ác."Nói đến đây, hắn đột ngột im lặng, rồi giơ một ngón tay lên."Câu hỏi —— quạ đen và thiên nga, khác nhau ở điểm nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me