Conan Edit Ai Ca Dien Dan Deu Tin Cp La That
Himeno Ryo chậm rãi tháo lớp băng vải và nẹp cố định quấn quanh cánh tay phải. Từng vòng từng vòng băng rơi xuống, cuối cùng nằm gọn trên ga trải giường trắng tinh.Hắn dùng tay trái đỡ lấy cánh tay đang sưng tấy, mặt không chút biểu cảm nhéo thử vài cái để ước chừng vết thương. Sau đó nhẹ nhàng xoay cánh tay một chút, xác nhận vẫn có thể cử động, không ảnh hưởng đến hành động. Thế là hắn lại từng vòng quấn băng vải trở lại như cũ, gọn gàng.Himeno Ryo lấy điện thoại ra, mở khung tin nhắn."Tôi tự xin cho mình nghỉ vì chấn thương tay. Cảnh sát Đô thị chắc sẽ phê duyệt. Gần đây có chỗ nào cần người không? Tôi có thể đến hỗ trợ."Tin nhắn gửi đi không lâu, Gin đã trả lời — tốc độ phản hồi nhanh đến mức Himeno Ryo bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc người này có ngủ bao giờ không.【Không cần. Bị thương tay sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ.】"Không đâu." Himeno Ryo rất kiên định với quan điểm của mình."Anh biết mà, tôi giống anh, thuận tay trái."Gin không trả lời ngay. Cảm giác như qua màn hình điện thoại cũng nghe thấy được một tiếng cười khẩy lạnh lùng.Một lúc sau, hệ thống lại bật thông báo tin nhắn mới:【Rốt cuộc là tội gì khiến cậu thành ra thế này?】Himeno Ryo mặt không đổi sắc, bình tĩnh trả lời:"Vì tôi thích tự đẩy mình vào mấy mối quan hệ nam-nam rối loạn cho vui."//Ánh nắng ấm áp buổi sáng len vào trong phòng, nhuộm lên lớp cửa chớp một tầng ánh vàng rực rỡ. Nhưng không khí trong căn phòng bệnh nhỏ hẹp lại chẳng có chút ấm áp hài hòa nào — chuẩn xác mà nói, cả ba người trong phòng tạo thành một tam giác căng thẳng, khí thế giương cung bạt kiếm.Ai nấy đều không mấy thân thiện — ít nhất là nhìn qua biểu cảm thì như vậy.【Cảm giác rơi vào mớ hỗn loạn quan hệ nam-nam thế nào?】Hệ thống bỗng nhiên lạnh lùng châm chọc.【Câm miệng.】Himeno Ryo nằm bất động trên giường, hoàn toàn rút khỏi trung tâm trận chiến, giả chết cho yên chuyện.Mọi thứ bắt đầu từ sáng nay. Khi thời gian thăm bệnh vừa bắt đầu, hành lang vang lên tiếng bước chân chậm rãi.Người đến đẩy cửa bước vào, tay cầm một bó hoa hồng đỏ thẫm, không nói không rằng đặt nó lên bàn đầu giường, rồi mới quay lại nhìn hắn."Chào buổi sáng. Hy vọng quãng thời gian đêm qua đủ để cậu nghĩ ra lời giải thích hợp lý."Akashi Seijuro dùng giọng điệu nhẹ nhàng như thường lệ để nói ra một câu nghe xong muốn lạnh sống lưng. Hắn kéo ghế ra ngồi cạnh giường, từng ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn, bình tĩnh chờ Himeno Ryo mở miệng.Himeno Ryo mở to mắt nhìn chằm chằm vào bó hoa hồng kia, cả người sững lại như bị điện giật. Hắn quay đầu nhìn Akashi Seijuro, lại quay đầu nhìn bó hoa, rồi lại nhìn Akashi Seijuro. Nhưng người kia chẳng có ý định lên tiếng hay giải thích gì, cứ im lặng như thể hành động vừa rồi hoàn toàn bình thường.Thế là Himeno Ryo đành phải cẩn thận tìm hiểu tình hình trước, mở miệng dè dặt:"...Anh đến thăm bệnh sao lại mang hoa hồng? Ngại quá, không biết người ta lại tưởng là đến... thông báo."Nói xong còn cười khô một tiếng, tiếng cười càng lúc càng nhỏ, vì phát hiện đối phương chẳng những không phủ nhận, mà còn im lặng đầy nguy hiểm. Cuối cùng tiếng cười của hắn như cái máy ghi âm cũ bị rút điện, khựng lại đột ngột.Hắn bắt đầu lúng túng, ánh mắt dao động không yên, liếc nhìn Akashi Seijuro như con linh dương hoang dã ngơ ngác giữa thảo nguyên — chỉ cần có tiếng động khẽ, sẽ lập tức nhảy dựng bỏ chạy.Akashi Seijuro nhìn thấy phản ứng kia, khẽ thở dài một hơi:"Không có gì đâu, tiện tay mua. Cậu nghĩ gì mà kỳ cục vậy."Nói xong, hắn nhíu mày khó hiểu."Tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi. Chắc do chấn động não chưa hồi phục nên trí tuệ có phần... trục trặc."Himeno Ryo như được cắm lại nguồn điện, vội thở ra hơi thở mà nãy giờ nín giữ, cuối cùng cũng cảm thấy tạm thời an toàn.Nhưng Akashi Seijuro không để yên."Vậy cậu nghĩ xong câu trả lời cho câu hỏi lúc nãy chưa?""A... cái đó... ừm..."Himeno Ryo bắt đầu lắp bắp, cố gắng giả ngu để lẩn tránh.Nhưng lần này, Akashi Seijuro không có ý định buông tha. Hắn nhíu mày, ánh mắt nghiêm nghị, giống hệt hồi còn học cấp ba, mỗi lần bắt gặp Himeno Ryo vi phạm nội quy trường học.Không hút thuốc, không nhuộm tóc, không đánh nhau. Không được mang vũ khí đến trường — ví dụ như dao găm. Không đi học muộn, không trốn tiết, không được lười biếng bỏ tập bóng rổ — dù cậu ta chỉ là cầu thủ dự bị.Nghĩ đến đây, Himeno Ryo bỗng rùng mình. Cảm giác này quá đỗi quen thuộc—dù hắn chỉ học ở Rakuzan một năm, nhưng những ký ức để lại vẫn như bóng ma không thể xua tan."Bởi vì nơi đó vốn dĩ chỉ là hiện trường một vụ án mạng," hắn chậm rãi nói, "nhưng mọi chuyện cứ như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, càng lúc càng phức tạp, cuối cùng thì thành ra một vụ nổ lớn. Hôm qua, toàn bộ khu Beika tê liệt giao thông, hiện trường lúc đó chỉ có một mình tôi là cảnh sát, kiểu tình huống này tôi làm sao có thể rời đi được. Cuối cùng mới thành ra bộ dạng thế này."Hắn vừa nói vừa thản nhiên né tránh, khéo léo lược bỏ phần quan trọng nhất—ví dụ như việc có người đang truy sát hắn.Chuyện đó thuộc về quá khứ của riêng hắn. Không cần thiết để thiếu gia kim ngọc cao cao tại thượng này phải biết. Himeno Ryo sớm đã hiểu, bọn họ không cùng một thế giới. Chỉ là tình cờ gặp nhau nơi giao điểm, rồi mỗi người lại đi theo con đường của mình.Cuộc sống của Akashi Seijuro đầy ắp tiếng vỗ tay, chiến thắng và tiền tài. Còn cuộc đời của Himeno Ryo chỉ là những chuỗi phản bội, đoạt lấy và mùi khói thuốc súng.Giống như một con chó hoang trú mưa bên hè phố, xuyên qua lớp kính pha lê dày nặng của cửa hàng, lặng lẽ nhìn vào bên trong—nơi một con búp bê hoàng tử nhỏ sống giữa lâu đài mộng ảo.Vì trời quá lạnh, vì quá cô đơn, nó đã chủ động vẫy đuôi chào tiểu hoàng tử. Và thế là, hai kẻ cô đơn trở thành bạn bè.Trong cơn mưa ngắn ngủi ấy, họ đã cùng nhau sẻ chia một chút tình cảm. Khi trời quang mây tạnh, chú chó run rẩy phủi sạch lớp lông ướt, rồi rảo bước rời đi, không biết mình sẽ đi về đâu. Còn tiểu hoàng tử thì vẫn ở lại trong tòa lâu đài ấm áp và rực rỡ ấy, cùng những người bạn của mình.Chỉ là một cuộc tương ngộ ngắn ngủi—rồi lại mãi mãi song song.Himeno Ryo từng nói với Conan, đời người giống như ngã tư đường. Hắn và những người bạn từng tách nhau ra ở một giao lộ, và rồi sẽ gặp lại ở giao lộ khác.Nhưng hắn không nói với Conan một điều—rằng rồi họ sẽ cứ thế mãi chia xa, rồi lại gặp lại, cho đến ngày mọi thứ kết thúc. Cho đến ngày không còn gặp lại nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me