[Conan/Edit/Ai] Cả diễn đàn đều tin CP là thật
Chương 8
Quay trở lại buổi chiều hôm ấy – khoảnh khắc Himeno Ryo xuyên đến thế giới này.Khoảnh khắc mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt Himeno Ryo là trần xe mờ ảo lướt qua trước mặt với tốc độ chóng mặt. Gió táp vào mặt khiến cậu ho sặc sụa, nước mắt chảy ròng. Phải mất vài giây, cậu mới nhận thức được: mình đang ngồi sau một chiếc xe máy, lao đi như bay giữa con đường dốc.Mà điều đáng nói hơn là – người cầm lái dường như chẳng có chút khái niệm nào về an toàn giao thông. Dưới tay cậu ta, một chiếc mô tô địa hình màu xanh lá bình thường lại được điều khiển hệt như một con xe phân khối lớn kiểu Harley Davidson, mạnh mẽ, hoang dại, không kiêng dè.Tiếng động cơ gầm rú vang vọng khắp con đường phủ đầy hoa anh đào. Xe lao xuống chân đồi, rẽ trái một cái – và trước mặt họ là ga Shin-Osaka.Thiếu niên cầm lái phanh xe điêu luyện, rồi tháo mũ bảo hiểm, để lộ khuôn mặt ngăm rắn rỏi và nụ cười rạng rỡ."Anh Ryo, tới rồi!" – Giọng nói mang đặc trưng vùng Kansai vang lên, khiến Himeno Ryo cảm thấy... thân thuộc một cách kỳ lạ."Vất vả cho cậu rồi, Heiji! Cảm ơn đã đưa tôi tới tận đây!"Himeno Ryo nhảy khỏi yên sau, nhanh nhẹn vươn vai, xoay người vặn lưng một cái để giãn gân cốt sau chặng đường xóc nảy.Ký ức của cơ thể này cũng dần rõ nét. Thiếu niên da ngăm trước mặt chính là Hattori Heiji – con trai của tổng giám đốc Sở Cảnh sát Osaka, Hattori Heizo, đồng thời cũng là cấp trên trực tiếp của cậu trong thời gian công tác tại đây.Không chỉ vậy, Heiji còn là một thám tử nổi tiếng ở vùng Kansai. Trong quãng thời gian ở Osaka, Ryo và cậu ta đã cùng nhau phá không ít vụ án. Cũng nhờ vậy mà hai người trở nên thân thiết, gần như bạn bè chí cốt.Vì lớn hơn Heiji vài tuổi, Himeno Ryo không thích bị gọi kiểu trang trọng như "Cảnh sát Himeno." Còn Heiji lại thấy gọi thẳng "Ryo" có gì đó hơi kỳ, nên dứt khoát chọn cách gọi là "Anh Ryo.""Không liên quan đâu. Là do em nhất quyết đòi đưa anh đi thôi." Heiji gãi đầu cười, ánh mắt sáng lấp lánh như một chú chó săn đen trung thành và vui vẻ."Cho đến giờ, cảm ơn em nhiều lắm, Heiji.""Người phải cảm ơn là em mới đúng! Anh Ryo đã chăm sóc em suốt mấy năm nay mà." Cậu cười ha hả, rồi giọng chợt chùng xuống chút tiếc nuối. "Có điều... anh bị điều lên Tokyo gấp như vậy, ba em tiếc lắm đấy. Ở nhà cứ nhắc đi nhắc lại mãi luôn.""Haha, không còn cách nào khác mà. Chỉ thị từ cấp trên." Ryo gãi đầu, giọng hơi chột dạ.Dù ngoài miệng là vậy, nhưng trong lòng Ryo hiểu rõ: việc điều chuyển này hoàn toàn không do Sở Cảnh sát quyết định – mà là do Tổ chức Áo Đen sắp đặt. Nhiệm vụ nằm vùng ở Tokyo đã được lên kế hoạch từ lâu. Osaka chỉ là điểm khởi đầu."Không sao cả!" Heiji vẫn giữ nụ cười thoải mái. "Anh Ryo lên Tokyo thì sau này em sẽ thường xuyên đến thăm! Đừng có mà quên em đó nha!""Cũng đúng, Tokyo đâu có xa mấy.""Vừa hay cũng có thể đi tìm công—""Hửm?" Himeno Ryo nheo mắt, khóe môi nhếch lên đầy nghi ngờ."A ha ha, ý em là... đi tìm bạn bè! Ừm! Bạn bè!" Heiji vội chữa cháy, lúng túng rõ mồn một.Ryo nhìn cậu bạn trước mặt, không nhịn được cười. Cách Heiji tránh nhắc đến cái tên "Kudo Shinichi" đúng là có đến cả trăm kiểu xoay xở."A, muộn rồi!" Ryo chợt giơ điện thoại lên xem giờ, rồi cau mày. "Anh phải lên tàu thôi."Hattori Heiji thoáng khựng lại, trong lòng dâng lên chút lưu luyến. Himeno Ryo và cậu quen nhau chưa lâu, tính ra cũng chỉ khoảng hai năm—từ khi anh Ryo đến Osaka thực tập. Thế nhưng, giữa họ đã sớm hình thành một tình bạn sâu sắc.Cậu luôn nghĩ rằng anh Ryo sẽ mãi ở lại nơi này, tiếp tục bảo vệ sự bình yên của Osaka... Nhưng giờ thì, người ấy sắp rời đi rồi.Có lẽ... do cậu đã quá trẻ con. Nghĩ lại thì cũng phải—anh Ryo là một cảnh sát xuất sắc như vậy, chắc chắn sẽ được điều động, thăng chức. Không thể mãi ở lại làm một cảnh bộ nho nhỏ, chạy đi chạy lại khắp các khu dân cư được. Chính cậu mới là người ngây thơ khi nghĩ mọi thứ có thể giữ nguyên mãi mãi."Giữ vững tinh thần lên nào, Heiji! Có phải từ giờ sẽ không gặp nhau nữa đâu." Như thể nhìn thấu được nỗi luyến tiếc trong mắt đối phương, Himeno Ryo bước tới, vỗ nhẹ lên vai cậu thiếu niên, rồi ôm lấy một cái thật khẽ—vừa đủ để nói lời tạm biệt, vừa đủ để không khiến không khí trở nên quá trầm trọng."Về sau đừng tự tiện lao vào nơi nguy hiểm nữa. Cũng đừng cứ ai nhờ phá án là không chút đề phòng mà chạy đến. Phải cẩn thận với những kẻ có ý đồ xấu, và đặc biệt là—đừng có chuyện gì cũng lao đầu vào, phải biết tránh nguy hiểm, hiểu chưa..."Nhìn gương mặt quen thuộc kia, Ryo không khỏi nhớ lại những ký ức mà cơ thể này từng trải qua cùng Heiji—những lần điều tra, những lần giáp mặt hung thủ, và cả những lần Heiji suýt mất mạng vì liều lĩnh.Bản thân anh không có những ký ức đó, nhưng... cơ thể này thì có. Và cảm xúc cũng là thật.Anh thấy mình như một ông bố đang cằn nhằn đứa con trai bướng bỉnh mà mình vô tình nhặt được bên đường vậy.Dù chỉ là "thay vai", nhưng từ tận đáy lòng, Himeno Ryo thực sự xem Heiji như một người em trai cần được bảo vệ."Rồi rồi, biết rồi! Mà sao hôm nay anh Ryo lắm lời thế hả? Nghe cứ như một ông chú già đang thuyết giáo ấy!" Heiji nhăn mặt, bực bội. "Em đâu còn là con nít nữa, sao có thể làm mấy chuyện ngu ngốc như vậy được chứ!""Thằng nhóc này!" Ryo nghiến răng nghiến lợi, suýt nữa thì xông lên véo tai cậu ta một cái. Trong lòng gào thét: "Chính vì mày luôn làm mấy chuyện ngu ngốc đấy nên tao mới phải dặn dò chứ còn gì nữa!!""Anh đi đây." Ryo vác túi tài liệu lên vai, đi được hai bước lại dừng lại, quay đầu gọi với:"Heiji! Trước khi đi, với tư cách một người anh, anh muốn cho em một lời khuyên!""Hãy trân trọng Kazuha. Thỉnh thoảng quay đầu lại, nhìn xem phía sau có ai đang đợi mình.""Có những lời cần nói thì phải nói ngay khi còn kịp, đừng để đến lúc quá muộn. Hãy dũng cảm lên!""Hả!? Cái này liên quan gì đến Kazuha chứ!? Mà mấy câu sau là sao!? Khoan đã, anh Ryo! Nói rõ ràng đã chứ!!"Không thèm để tâm đến tiếng hét đầy thắc mắc vang vọng từ sau lưng, Himeno Ryo chỉ giơ tay vẫy vẫy rồi dứt khoát quay lưng bước đi, lẫn vào dòng người tấp nập trong nhà ga Shin-Osaka—hướng thẳng đến đoàn tàu Shinkansen đi Tokyo.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me