TruyenFull.Me

[Conan/Edit/Ai] Cả diễn đàn đều tin CP là thật

Chương 97

jun0901

Heiji ngả người ra sau ghế, ngẩng mặt nhìn dãy đèn trên trần nhà phòng họp, như đang cố moi lại ký ức:

"Ta nhớ có một vụ bê bối về công ty dược từng bị phanh phui – thuốc mới thử nghiệm khiến bệnh nhân bị di chứng nghiêm trọng. Công ty đứng sau là... Tam Sai Hội."

"Nhưng thông tin đó không có trong hồ sơ. Trên mạng cũng không còn thấy gì cả."

"Có lẽ cậu nhớ nhầm rồi." – Himeno Ryo vẫn chăm chú lật hồ sơ, giọng nói không mang chút cảm xúc.

Cậu lật đến trang cuối – quan hệ gia đình của Saiden: đã ly hôn, để lại một con gái.

"Không thể nhầm được. Chắc chắn là Tam Sai Hội." – Heiji nói chắc nịch.

"Vậy thì chỉ có thể là họ đã dùng tiền bịt truyền thông, xóa sạch dấu vết. Loại chuyện này giờ không hiếm. Có tiền là có thể dọn dẹp mọi thứ." – Giọng Himeno Ryo vẫn bình thản như đang nói chuyện thời tiết.

Conan cau mày. Một linh cảm mơ hồ trỗi dậy, khiến cậu không thể ngồi yên.

"Không, không đúng... chuyện này tuyệt đối không thể chỉ đơn giản là một vụ ngộ sát."

Himeno Ryo liếc nhìn đồng hồ treo tường — kim giờ đã chỉ qua con số ba.

Hắn khẽ chà xát mặt, như thể vừa cố xua đi cơn buồn ngủ vừa bất giác nghĩ ngợi gì đó. Rồi lên tiếng:

"Hay là nghỉ mười phút đi, thả lỏng đầu óc một chút. Sau đó chúng ta quay lại phân tích tiếp."

【 Cậu không phải thuộc dạng cú đêm sao? Giờ này chẳng phải là thời điểm tỉnh táo nhất trong ngày của cậu à? 】

Hệ thống từ trong đầu Ryo chui ra, giọng đều đều mang chút uể oải — vừa rõ ràng mới chợp mắt được một giấc. Ở bên Ryo càng lâu, nó càng có xu hướng nhân hoá, đôi khi còn lười biếng một cách kỳ quặc.

[ Nhưng mà tôi phải tranh thủ thời gian để "Kha Đạo Lưu" đi điều tra ngoài tuyến một chút. ]

【 "Ngoại viện" gì cơ? 】

[ Trong trí nhớ của thân thể này, có vài đầu mối liên quan đến Saiden Kouji và công ty dược của hắn. Có thể đào thêm được gì đó. ]

Ryo giải thích ngắn gọn, rồi không nói thêm nữa.

Đề xuất của hắn nhanh chóng được mọi người tán thành — dù sao căng đầu liên tục suốt mấy tiếng đồng hồ cũng dễ khiến suy luận đi sai hướng. Một quãng nghỉ ngắn là điều hợp lý.

Mọi người rời khỏi phòng họp, lập tức tản ra mỗi người một nơi: có người đi hút thuốc, người đi rửa mặt, người xuống dưới lầu mua đồ uống tăng lực.

Trong khi đó, Conan len lén tránh khỏi tầm mắt mọi người, chạy thẳng lên vài tầng, tìm đến đoạn cầu thang tối gần sân thượng — nơi ít người lui tới nhất — rồi lấy điện thoại gọi đi một cuộc.

Tín hiệu vừa kết nối, giọng nữ quen thuộc lập tức vang lên, lạnh nhạt và tỉnh táo:

"Gì vậy? Gọi tôi muộn thế này, lại có vụ án nào cần tôi giúp à?"

Không hề có dấu hiệu mới bị đánh thức. Conan hơi nhếch môi — quả nhiên đúng như cậu đoán, Haibara Ai lại thức trắng đêm làm thí nghiệm.

Không chần chừ, Conan lập tức tóm gọn nội dung vụ án và tình huống quanh Saiden Kouji. Cậu nhờ Ai kiểm tra lý lịch của người này và công ty dược của hắn.

Sau khi nói xong, bên kia điện thoại im lặng kéo dài. Conan tưởng tín hiệu không tốt, liền gọi khẽ:

"Ai? Moshi moshi?"

Cuối cùng, Haibara lên tiếng, giọng mang theo một chút bối rối hiếm thấy:

"Saiden Kouji và công ty của hắn... tôi từng thấy rồi."

Âm thanh khẽ run như thể bị chấn động. Conan lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.

"Chẳng lẽ—"

"Cả hắn và công ty đều có liên hệ với Tổ chức."

Câu nói vừa dứt, mồ hôi lạnh lập tức túa ra trên trán Conan.

Ngay lúc ấy, cậu nghe thấy phía trên đầu có tiếng bước chân vang lên — có ai đó đang từ sân thượng bước xuống.

"Chết tiệt." Conan khẽ rủa trong lòng, hoàn toàn không ngờ giờ này còn có người trên đó. Cậu vội vàng cắt ngang cuộc gọi.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, cho đến khi một bóng người từ bóng tối xuất hiện ở đầu cầu thang: Himeno Ryo.

Ánh sáng lờ mờ chỉ đủ cho thấy viền vai áo đen và đôi mắt nâu ánh kim lặng lẽ phản chiếu ánh đèn yếu ớt. Trong khung cảnh ấy, đôi mắt đó như đang thiêu đốt, rực lên trong đêm tối.

Ánh nhìn của Ryo quét qua Conan — người còn chưa kịp giấu đi biểu cảm hoảng hốt.

Hắn gần như không kìm được ý cười, nhưng mặt vẫn giữ vẻ bình thản đến kỳ dị. Ryo bước từng bước xuống cầu thang, cố ý để tiếng bước chân vang lên rõ ràng.

"Conan-kun, khuya thế này rồi, em trốn ở đây gọi điện cho ai vậy?"

"À... À thì..."

Giọng hắn cố tình kéo dài âm cuối, đầy vẻ trêu chọc.

Conan bất giác rùng mình. Cậu không thể lý giải vì sao — nhưng lúc này, Himeno cảnh sát mang đến một cảm giác... rất giống một con mèo hoang trong đêm, lặng lẽ tiếp cận con mồi nhỏ bé vừa phát hiện.

Cậu nuốt nước bọt, bật ra một lý do vụng về:

"Em gọi cho Shinichi nii-san... Ban ngày anh ấy nghe vụ án này thấy thú vị, nên nhờ em báo lại tiến triển. Ha ha ha..."

Cậu vừa gãi đầu vừa cười gượng, cố gắng ra vẻ vô tư.

Himeno Ryo nhoẻn miệng cười nhẹ, không rõ là tin hay không, chỉ đưa tay vỗ nhẹ lên vai cậu bé.

"Vậy à, tốt quá nhỉ." Hắn không hỏi thêm, chỉ nhẹ nhàng kéo Conan cùng đi xuống lầu, tay vẫn đặt hờ trên vai cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me