TruyenFull.Me

Conan Edit Bhtt Chi Gai Mori


Movie 2: Mục Tiêu Thứ 14 (9)(10)

"Cao độ 200, tốc độ 30!" Yui liếc nhìn bảng điều khiển rồi lập tức hạ chân ga.

Trường tiểu học Teitan đã hiện ra trong tầm mắt mọi người.

Mọi người ai nấy đều căng thẳng. May mà kỹ thuật lái của Yui vẫn khá vững nên chiếc trực thăng dù hơi rung nhưng vẫn ổn định.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy quang cảnh sân Trường tiểu học Teitan, ai nấy đều kinh hãi!

Có học sinh đang chơi trên sân thể dục!

"Conan!" Yui hét lớn.

Conan đã rút ngay huy hiệu ra, hét to: "Genta!"

"Hử?"

Ở sân thể dục, các học sinh đang nô đùa chạy nhảy. Trong số đó có Genta, Ayumi và Mitsuhiko.

Đúng lúc Genta vừa đá bóng ra thì huy hiệu trên ngực vang lên, cậu lập tức quay đầu lại: "Conan?!"

Conan từ trên trực thăng nhấn nút liên lạc, hét: "Genta! Mau bảo mọi người tránh ra! Trực thăng sắp hạ cánh xuống sân trường!"

"Trực thăng?" Ayumi và Mitsuhiko cũng chạy lại, mặt đầy ngạc nhiên.

Vừa quay đầu lại, bọn trẻ hoảng hốt khi thấy một chiếc trực thăng đang lao đến từ phía xa!

"Aaa ~~~" tiếng hét vang lên. Cả đám học sinh vội vã chạy tản ra.

Vừa chạy, Genta vừa hét: "Mọi người tránh mau! Trực thăng sắp hạ xuống đây!"

"Oaaa ~~~" nhờ tiếng cảnh báo của Genta, toàn bộ học sinh trên sân thể dục đều kịp thời nhận ra tình hình, nhanh chóng chạy khỏi khu vực nguy hiểm.

Sân thể dục chỉ trong chớp mắt đã trở nên trống không.

Nhìn thấy điều đó từ trên cao, tất cả mọi người trên trực thăng đều thở phào nhẹ nhõm.

"Chị Yui ơi! Là bây giờ đấy, mau hạ cánh!" Conan hét lên.

"Không thành vấn đề!" Yui đáp lại, bắt đầu điều khiển trực thăng hạ độ cao.

Những người khác trong khoang không khỏi nuốt nước bọt. Dù sao thì Yui chỉ học lý thuyết, chưa từng thực sự lái trực thăng.

Tất nhiên, họ không biết trong lòng Yui lúc này đang nghĩ gì.

Cô chăm chú nhìn xuống sân thể dục, bắt đầu điều chỉnh hướng hạ cánh, trong lòng thì thầm: "Mười mấy năm rồi chưa lái trực thăng... chỉ mong lần này không rớt mạnh quá!"

Nghĩ vậy, Yui bẻ cần điều khiển sang trái, chân phải đạp mạnh phanh, hét lên: "Mọi người giữ chặt! Sắp tiếp đất!"

"Rõ!" Mọi người lập tức giữ chặt vị trí của mình.

Dưới sân, Genta, Ayumi và Mitsuhiko cũng nấp sang một bên, len lén nhìn.

Chiếc trực thăng dù có hơi nghiêng một chút, nhưng vẫn "Rầm" một tiếng hạ cánh vững vàng.

"Oaaa! Hạ cánh rồi!" bọn trẻ reo lên.

Bên trong trực thăng, mọi người cảm nhận được chấn động và nhận ra... họ đã hạ cánh an toàn!

"Hô ~~~ Hạ cánh thành công rồi hả?" Mori Kogoro vui mừng hét lên. "Thật sự hạ cánh thành công!"

"Tuyệt quá! Yui-san!"

"Chị Yui, chị giỏi thật đó!"

Mọi người đồng thanh hoan hô.

Yui cũng thở phào. Đây là lần đầu cô lái trực thăng loại lớn như vậy, may mà thao tác không khác mấy so với loại quân sự. Tuy nhiên... vết thương như thể lại rách ra rồi! "Không biết Ran có viện cớ này mà bắt mình vô bệnh viện không nữa..." Cảm thấy hông mình lại thấm ướt, Yui khẽ nhăn mặt bất lực.

Quay lại Bệnh viện Trung ương Beika.

Thanh tra Megure mặt mày nhẹ nhõm nói: "May mà mọi người đều bình an vô sự!"

"Nhưng mà tiến sĩ này, Conan cũng thật quá đáng! Một mình lên trực thăng luôn!" Genta xụ mặt bày tỏ bất mãn.

Mori Kogoro quát: "Giờ không phải lúc để nói chuyện đó! Có biết đây là chuyện nguy hiểm chết người không! May mà có Yui biết lái trực thăng!"

"Đúng vậy! Chị Yui giỏi quá trời! Còn biết lái trực thăng nữa!" Genta hô lớn.

"Đúng đúng! Chị Yui giỏi thật luôn!" Ayumi mắt lấp lánh toàn sao.

Megure thanh tra quay sang hỏi Mori Kogoro:
"Cậu Mori, tình hình của Yui thế nào rồi?"

Lúc ở Trường tiểu học Teitan, mọi người đều nhận ra hình như vết thương của Yui đã bị bung ra. Hiện giờ cô ấy đang được băng bó lại.

Mori Kogoro đối với con gái lớn của mình khá yên tâm:
"Chắc là không có việc gì đâu."

Đúng lúc đó, Yui bước ra khỏi phòng cùng với Ran đi bên cạnh. Bác sĩ theo sau vẫn không quên dặn dò:
"Cô Mori, lần sau tuyệt đối đừng để bị rách vết thương nữa. Nếu không sẽ phải nghỉ ngơi dài ngày đấy."

"Yui!"

"Chị Yui! Chị có sao không?" – Mọi người đồng loạt bước tới hỏi thăm.

Yui mỉm cười nhẹ, trả lời:
"Không sao cả. Vết thương không bị bung ra đâu."

"Mừng quá, vậy thì tốt rồi!" – Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Yui gật đầu rồi chuyển chủ đề:
"À phải rồi, chuyện của chú Tsuji sao rồi? Có phải thuốc nhỏ mắt đã bị ai đó đánh tráo không?"

"À, chuyện đó là thế này..." – Thanh tra Megure nói – "Thuốc nhỏ mắt mà anh Tsuji dùng, vốn là thuốc bổ sung vitamin. Nhưng nó đã bị đánh tráo bằng tropicamide."

"Tropicamide?" – Mori Kogoro ngạc nhiên.

Tiến sĩ Agasa liền giải thích:
"Đó là loại thuốc thường dùng để giãn đồng tử khi khám mắt. Nó khiến mắt rất nhạy với ánh sáng."

"Thì ra là vậy..." – Mori gật gù – "Chả trách anh ta lại thấy chói mắt như thế."

"Nhưng theo báo cáo thuốc mà anh Tsuji là thuốc viêm móng mắt" – Megure tiếp lời.

"Có gì khác nhau sao?" – Ran tò mò hỏi.

Không đợi Megure trả lời, Yui đã lên tiếng:
"Tropicamide sẽ có tác dụng sau khoảng năm phút và hồi phục nhanh. Nhưng thuốc viêm móng mắt cần mấy chục phút để có tác dụng, và đồng tử sẽ giãn rất lâu mới hồi phục."

"Lâu là bao lâu ạ?" – Ran hỏi tiếp.

"Tuỳ thể trạng, nhưng có thể kéo dài từ mười ngày đến hai tuần." – Yui đáp.

"Cái gì?!" – Mọi người đồng loạt kinh ngạc.

Mori Kogoro cuống quýt:
"Vậy... giải đấu mở rộng hôm thứ Năm tới..."

"Phải huỷ thôi." – Thanh tra Megure nói với vẻ tiếc nuối.

Mori Kogoro há hốc mồm, nhưng rồi cũng đành im lặng.

Yui vuốt cằm, như đang suy nghĩ điều gì đó.

Lúc này, Conan chợt lên tiếng:
"Bác Megure, hung thủ đã tráo thuốc nhỏ mắt khi nào vậy?"

Megure trả lời:
"Sáng nay, khi anh Tsuji lấy xe trong garage ra, anh ta đã dùng thuốc trong xe. Sau đó nghe thấy tiếng kính vỡ, anh ta để thuốc trên bảng điều khiển và quay lại nhà kiểm tra. Theo lời người giúp việc thì có người ném đá làm vỡ của kính."

"Đá ư?" – Conan chau mày.

Yui cũng nhíu mày:
"Giống như cách mà tiến sĩ Agasa từng bị."

"Lúc đó anh Tsuji nghĩ là lũ trẻ phá rối nên bảo người dọn dẹp, rồi quay lại xe."

"Chính hung thủ đã ném đá!" – Mori Kogoro nói với vẻ nghiêm trọng – "Và lợi dụng lúc anh ta rời khỏi xe để đánh tráo thuốc!"

"Tôi cũng nghĩ vậy." – Megure đồng tình.

Bất ngờ, cửa bật mở và Shiratori bước vào:
"Thanh tra! Chúng tôi lại tìm thấy một chứng cứ khác. Hung thủ vẫn là người đó!"

Anh đưa ra một túi vật chứng, bên trong là một lá bài: Mười Bích.

Mori Kogoro nhíu mày:
"Lại là bài tây... Mười Bích..."

Mọi người thoáng căng thẳng.

Megure hỏi ngay:
"Ông Mori, trong số bạn bè ông, có ai tên có liên quan đến số chín không?"

Mori xoa cằm suy nghĩ:
"Chín thì chưa nghĩ ra. Nhưng nếu là tám thì có."

"Tám?" – Megure ngạc nhiên.

"Sawaki Kohei." – Mori đáp – "Chữ 'Ko' trong tên anh ta trùng với chữ 'bát' (tám)."

"Vậy đi gặp anh ta ngay thôi!" – Megure ra lệnh.

Tại căn hộ cao cấp của Sawaki Kohei:

Mọi người được mời vào phòng khách. Sau khi mời trà, Sawaki bắt đầu nói chuyện.

"Nói vậy là hung thủ đang lần lượt tấn công những người quen của ông Mori để trả thù sao?"

"Đúng vậy." – Mori gật đầu.

"Nhưng ông Mori trông vẫn bình thản quá." – Sawaki cười nói.

"Haha! Vì tôi là 'số năm', nên chắc còn lâu mới tới lượt tôi chứ!" – Mori cười gượng.

Yui và Ran ngồi bên cạnh, tuy bình thản ngoài mặt nhưng ánh mắt Yui liên tục quan sát Sawaki – người đàn ông này đang che giấu điều gì đó.

Đúng lúc ấy, Conan từ ghế nhảy xuống và bắt đầu quan sát xung quanh.

Cậu nhóc tiến đến trước một chiếc tủ lớn, tò mò nhìn vào:
"Woa, là rượu vang nè!"

Sawaki nói:
"Đó là tủ nhiệt chứa rượu, tôi dùng để bảo quản rượu ở nhiệt độ thích hợp."

Yui chớp mắt. Cô có cảm giác gì đó là lạ...

Conan nhìn khắp nơi rồi quay lại tủ rượu, trầm trồ:
"Nhiều rượu quá trời luôn!"

Mori Kogoro chen vào:
"Anh Sawaki quê ở vùng trồng nho, phải không? Nghe đâu có tới mấy trăm chai rượu?"

"Đúng vậy. Tôi còn dự định mở cửa hàng rượu vang cho riêng mình." – Sawaki gật đầu.

Yui khẽ nhíu mày. Dù anh ta đang cười, nhưng sao cảm giác cứ như đang giấu điều gì đó?

Shiratori nói:
"Tôi cũng thích rượu vang. Có thể xem qua được không?"

"Cứ tự nhiên." – Sawaki đáp.

Conan ôm đầu, từ tủ rượu quay trở lại, bất cẩn suýt vấp phải một vết lõm trên sàn.

"Nơi này bị lún nè!"

Sawaki vội nói:
"Không sao đâu. Trước kia chú lỡ làm rơi một cái bình nên mới vậy. Conan, cháu không mang dép à? Đi cẩn thận chút."

"Vâng!" – Conan đáp.

Nhưng ánh mắt Yui lại một lần nữa dừng lại chỗ vết lõm đó.

Chỗ đó... không giống như là làm rơi một cái bình...!

Shiratori cảnh sát bước nhanh đến trước tủ rượu, mắt sáng lên đầy hào hứng, vừa đếm vừa lẩm bẩm:
"Margaux... Château Latour... Opus One... toàn là rượu vang thượng hạng!"

Mori Kogoro cũng lập tức trở nên phấn khích, nhớ ra điều gì đó, bèn nói:
"Tôi nhớ rồi! Cái loại rượu mà Sawaki-san thích nhất hình như là... cái gì nhỉ? Pito gì ..."

Ông nhíu mày cố nhớ, lục lại trong trí nhớ.

Shiratori trợn mắt kêu lên:
"Ý ông là St. Pectrus sao?!"

"St. Pectrus?" – Những người khác tỏ ra mù mờ, nhưng Conan thì ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng – cậu nhận ra đây là loại rượu đã từng được nhắc tới trong một vụ án.

Sawaki Kohei bật cười, vẻ mặt thư thả:
"Có chứ, nhưng tôi đã uống hết cách đây không lâu rồi."

"Ể?" – Mori Kogoro sững người – "Nhưng chẳng phải cậu từng nói loại rượu đó phải để ít nhất vài năm nữa mới uống được sao?"

"Vì tôi không đợi được." – Sawaki Kohei đáp, vẫn giữ nụ cười.

Ánh mắt Yui lập tức trở nên lạnh lẽo.

Hắn đang nói dối.

Yui cảm nhận được rất rõ – khi Mori Kogoro nhắc đến loại rượu kia, nụ cười của Sawaki rõ ràng là đang che đậy điều gì đó.

Nhưng... tại sao chứ?

Yui lặng lẽ quan sát anh ta, trong lòng xuất hiện sự do dự. Sawaki Kohei là bạn thân lâu năm của ba mẹ cô mà. Với tính cách của ba cô, ông sẽ không dễ dàng kết bạn hay làm mất lòng người khác. Tại sao lại có cảm giác không thể tin tưởng ở người này?

Bên cạnh, thanh tra Megure bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn – từ nãy giờ chỉ toàn là nói chuyện rượu vang.

Ông khẽ cau mày, khóe miệng giật giật:
"À, anh Sawaki, chuyện rượu vang để sau nói tiếp. Hiện giờ, có thể cho chúng tôi biết lịch trình hôm nay của anh được không?"

Sawaki gật đầu:
"Các anh có biết ông Katsuyoshi Asahi không? Là một doanh nhân nổi tiếng ở Tokyo, sở hữu nhiều nhà hàng lớn. Tôi có hẹn gặp ông ấy hôm nay."

Vừa nói, anh ta vừa đưa ra một tờ giới thiệu và đưa cho Megure.

Mori Kogoro nhìn qua, gật gù nói:
"À, Asahi từng làm việc với tôi, nên cũng có gặp qua một lần. Tôi nghe nói lần này trung tâm hải dương Tokyo sắp mở khu giải trí mới."

Megure mở tờ giới thiệu, chăm chú xem xét.

Sawaki tiếp lời:
"Đúng vậy. Ông ấy bảo tôi đến để bàn chuyện quản lý một nhà hàng mới trong khu đó. Chúng tôi hẹn gặp lúc 3 giờ chiều."

"Katsuyoshi Asahi?" – Conan khẽ lặp lại cái tên, như sực nhớ điều gì.

Yui nhẹ giọng:
"Asahi... 'Cửu' Asahi...?"

"Khoan đã!" – Mori Kogoro bất ngờ kêu lên.

"Là số chín! Chữ 'cữu' trong Asahi chính là số chín!" – Shiratori cũng hét lớn.

Megure vuốt cằm:
"Vậy người tiếp theo bị tấn công chính là ông ấy!"

Mori Kogoro khoanh tay khó hiểu:
"Nhưng lúc trước tôi chỉ giúp ông ấy tìm con mèo thôi. Đâu thể coi là bạn bè được?"

"Cũng có lý." – Megure gật đầu – "Nhưng chúng ta không thể loại trừ khả năng hung thủ sẽ tấn công thật. Dù sao cũng nên đến gặp ông Asahi để xác nhận. Nhân tiện, anh Sawaki, chúng tôi sẽ đi cùng để đảm bảo an toàn cho anh. Anh thấy ổn chứ?"

"Không thành vấn đề." – Sawaki mỉm cười.

Nhìn thấy Sawaki gật đầu, cảm giác bất an trong lòng Yui càng trở nên rõ rệt. Không phải giảm đi... mà là mỗi lúc một lớn hơn.

Megure quay lại nhìn ba người phía sau:
"Yui, Ran, còn cả Conan nữa... các cháu thì sao?"

Yui vừa định trả lời thì Ran đã bước tới trước, dứt khoát nói:
"Cháu muốn đi!"

"Gì cơ?"

Ran kiên định:
"Chị Yui nên về nhà nghỉ ngơi. Nhưng cháu thì không thể ngồi yên ở nhà chờ tin tức được. Cháu muốn đi cùng, cả Conan nữa."

"Không được đùa giỡn!" – Mori Kogoro đứng bật dậy – "Đây không phải chuyến dã ngoại! Ran, con nên về với chị con!"

Yui mím môi:
"Ba, con..."

"Bởi vì người bị tấn công chỉ vì liên quan đến ba!" – Ran gần như bật ra – "Con không thể ở yên như không có chuyện gì!"

Lần đầu tiên Ran lớn tiếng phản bác lại Mori Kogoro như vậy khiến ông sững sờ, tròn mắt nhìn con gái.

Yui lập tức đứng dậy, nắm lấy tay Ran, trầm giọng:
"Ran, nhìn chị."

Ran nhìn sang, ánh mắt pha lẫn phức tạp và kiên định. Bàn tay trắng muốt của nàng siết chặt lại thành nắm đấm.

Yui hơi khựng lại. Biểu cảm đó... thật không giống Ran thường ngày.

Cô quay sang nhìn Mori Kogoro, khẽ nhíu mày. Ran chưa bao giờ phản ứng gay gắt với ba như vậy. Hai người họ vẫn luôn thân thiết mà... chuyện gì đang diễn ra?

Megure nhìn thấy không ai khuyên được, chỉ đành thở dài một tiếng rồi gật đầu đồng ý để ba người tiếp tục tham gia.

Buổi chiều – tại trung tâm giải trí hải dương Tokyo:

Đoàn người đến nơi hẹn gặp giữa Sawaki Kohei và Katsuyoshi Asahi.

Trước mắt họ là một trung tâm xây nổi trên biển, với kiến trúc cực kỳ độc đáo và mỹ lệ – một tòa nhà như bước ra từ thế giới tương lai, ánh sáng lung linh phản chiếu mặt nước.

Đứng từ bãi đỗ xe, cả nhóm cùng nhìn về phía tòa kiến trúc ấy – ai cũng phải trầm trồ.

"Đó chính là... Aquaristal sao?" – Ran khẽ lẩm bẩm.

"Thật không thể tin nổi..." – thanh tra Megure kinh ngạc.

"Đúng là hoành tráng thiệt" – Mori Kogoro há hốc miệng.

Khi mọi người còn đang trầm trồ, đột nhiên từ xa vang lên tiếng lốp xe rít mạnh trên mặt đường, âm thanh chói tai "két két" mỗi lúc một gần hơn.

Tất cả quay đầu nhìn lại – một chiếc xe thể thao mui trần đỏ rực đang lao tới với tốc độ chóng mặt!

"Á á á ~~~!" – Mọi người hoảng hốt dạt sang hai bên để tránh.

"Thật là thô lỗ quá mức!" – Conan loạng choạng né tránh, trong lòng thì bực bội làu bàu.

Chiếc xe đỏ phanh gấp, khựng lại tại chỗ. Cửa xe bật mở – từ trong bước ra một người phụ nữ trẻ cực kỳ nổi bật.

Cô ta mặc áo gió đỏ rực, mái tóc uốn xoăn đỏ rượu, đeo kính râm hồng nhạt và mang giày cao gót cùng tông màu. Dáng vẻ nổi bật đến mức khó mà không chú ý.

Yui hơi nheo mắt lại. Người này... có vẻ quen mắt?

Người phụ nữ đó nhìn vạch đậu xe một lượt, rồi chu môi tỏ vẻ không hài lòng:
"Chậc, suýt nữa thì đậu lệch mất rồi! Nhưng mà cũng coi như tạm ổn!"

Vừa nói, cô ta vừa tháo kính râm xuống, để lộ móng tay sơn màu tím óng ánh dưới ánh nắng.

Mori Kogoro bực mình la lớn:
"Này! Cô gái kia, cô chạy xe kiểu gì vậy? Nguy hiểm quá!"

"Gì chứ?" – cô nàng quay đầu lại, nhướn mày hỏi như không có gì quan trọng.

"Cái đó..." – bác Mori nghẹn lời, chưa kịp nói gì thêm thì lại có tiếng xe đến gần.

Mọi người lại quay ra nhìn. Lần này là ba chiếc xe khác: một chiếc SUV màu xanh rêu, một chiếc Honda xanh biển và cuối cùng là một chiếc xe màu trắng.

Khác với cô gái ban nãy, tài xế của ba xe này đều rất lịch thiệp, chạy với tốc độ vừa phải.

Khi ba chiếc xe dừng lại và các cánh cửa mở ra, ba người đàn ông trung niên lần lượt bước xuống, mỗi người một phong thái khác nhau.

Người đầu tiên có mái tóc nâu uốn nhẹ, để dài chạm vai, khuôn mặt thư sinh, trông khoảng hơn ba mươi tuổi.

Người thứ hai là một người đàn ông mập mạp, tóc chải ngược gọn gàng, mặc vest, trông có vẻ khoảng bốn mươi tuổi – khí chất như một ông chủ doanh nghiệp.

Người cuối cùng thì mặc đồ thể thao giản dị, đeo kính râm, để tóc đầu đinh, vóc dáng thấp và rắn rỏi.

Yui nhanh chóng nhận ra người đàn ông đầu tiên – Nishina Minoru, nhà văn chuyên về ẩm thực nổi tiếng!

Còn người đàn ông để đầu đinh, vừa bước xuống xe đã vẫy tay chào phía này:
"Cô Nana, cô cũng được mời đến à?"

Người mặc áo gió đỏ – tức là Osanai Nana – quay lại cười híp mắt:
"Ồ, là anh à? Anh Shishido cũng được ông Asahi mời đến sao!"

Thanh tra Megure lúc này mới lên tiếng hỏi:
"Xin lỗi, cô là...?"

Osanai Nana tỏ vẻ sửng sốt:
"Ủa? Ông không nhận ra tôi sao?"

Shiratori đứng phía sau thì lập tức bổ sung:
"Đây là người mẫu Osanai Nana, thanh tra. Là người mẫu rất nổi tiếng hiện nay."

Megure và bác Mori cùng quay sang nhìn Shiratori với ánh mắt phức tạp.

Shiratori cười nhẹ rồi tiếp tục:
"Ba người phía sau cô ấy – từ trái sang phải – là nhà văn Nishina Minoru, nhiếp ảnh gia Shishido Eimei, và người đàn ông nước ngoài kia..."

Người đàn ông ngoại quốc ấy tự tiến lên trước, lịch sự bắt tay:
"Tôi là Peter Ford. Hai người phía này là cảnh sát đúng không? Còn ngài hẳn là thám tử Mori Kogoro nổi tiếng!"

"A? Ngài là... vị thám tử lừng danh sao?" – Osanai Nana kinh ngạc, rồi nhanh chóng nhào tới ôm chặt lấy tay Mori:
"Trời ơi! Thật tuyệt! Lần đầu tiên tôi được gặp ngoài đời thật đó! Shishido, chụp giúp tôi tấm hình nhé!"

"Tách!" – Eimei Shishido rất phối hợp chụp liền một bức ảnh.

Ở bên cạnh, Yui, Ran và Conan chỉ biết lặng người, nhìn bác Mori đang trong trạng thái "sắc lang hóa thân" mà không khỏi run rẩy khóe miệng.

"Ủa, lúc nãy còn nghiêm nghị dữ lắm cơ mà..." – Conan âm thầm phun tào.

Chụp hình xong, Shiratori giới thiệu tiếp:
"Vị này là chuyên gia rượu vang Sawaki Kohei, hai cô gái đây là con gái của thám tử Mori – Mori Yui và Mori Ran. Còn cậu nhóc là Edogawa Conan."

Lúc này, Nishina Minoru cũng đã nhận ra Ran. Anh cười hiền:
"A! Em là cô gái đã từng nhờ tôi viết thêm nhiều cuốn sách hấp dẫn đúng không?"

Ran tỏ ra ngạc nhiên rồi vui mừng:
"Oa, anh Nishina! Anh còn nhớ em sao?"

Yui nhìn sang, thấy Ran ánh mắt long lanh, có vẻ rất ngưỡng mộ nhà văn này.

Nishina cười tươi:
"Rượu ngon và người đẹp, tôi không bao giờ quên được đâu."

"Hừ..." – Conan lẩm bẩm tỏ vẻ không hài lòng.

Yui cũng hơi híp mắt, bắt đầu thấy "ngứa mắt" với cái tên hay trêu hoa ghẹo nguyệt này. Bao nhiêu lo lắng vừa rồi tạm thời bị gác lại.

Thanh tra Megure hỏi:
"Mọi người đều được ông Asahi mời đến à?"

"Đúng vậy, ông ấy hẹn tôi lúc ba giờ." – Ford nói.

"Tôi cũng được mời đến vào lúc đó." – Osanai Nana gật đầu.

Eimei Shishido, vẫn đang chụp vài tấm ảnh, tò mò hỏi:
"Có chuyện gì sao, thanh tra? Trông mọi người căng thẳng vậy?"

Megure đang định giải thích thì Osanai Nana đã chen vào:

"Ủa, gần ba giờ rồi kìa! Mình mau vào thôi!"

"A, đúng rồi..." – Megure nhìn đồng hồ, gật đầu nói – "Vậy chúng ta cùng vào nhà hàng nói chuyện tiếp."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me